Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C21: Đầu cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

---------------------------------------------------

Phó Huyên là người ngoài mềm trong cứng, trông giống tên dễ bị bắt nạt, trên thực tế lại có tâm cơ. Nguyên nhân chủ yếu khiến bộ phim này là bài kiểm tra diễn xuất là, phần lớn cốt truyện của nó đều đi rất chi tiết . Các tình tiết thay đổi nhanh rất ít, chỉ có lác đác một vài bước ngoặt lớn, nhưng diễn mặc dù chỉ là cảnh thường ngày, lời thoại lại được soạn hết sức tỉ mỉ, trộn lẫn với chốn quan trường, nói là tâm cơ từng bước một, nói là như đang đi trên lớp băng mỏng cũng không khoa trương chút nào.

Nhan Tụ mặc bộ quần áo bằng vải thô, đầu đeo trâm gỗ, suy nghĩ trong phút chốc, lên trước chọn diễn một phân cảnh.

Trịnh Dương nhìn một cái liền cười: "Cậu chọn cảnh này?"

Nhan Tụ gật đầu?"

"Nghĩ kĩ rồi à?"

"Nghĩ kĩ rồi ạ."

"Tôi khuyên cậu nên chọn cái nào dễ đầu tư hơn, phân đoạn này quá bình thản, không vui không buồn, sợ là cậu biểu hiện không được tốt."

"Con mắt đạo diễn Trịnh tinh tường, tôi làm có tốt hay không, tự nhiên sẽ nhìn ra rõ ràng." Nếu không được, diễn lại cũng vô dụng.

Trịnh Dương cười thành tiếng.

Các diễn viên chọn phân đoạn để thử vai, đặc biệt là người mới, hầu hết họ sẽ chọn những phân cảnh có thể nhập vai ngay lập tức, ví dụ như rất buồn rầu, rất vui mừng, những phân cảnh rõ ràng như thế này dễ dàng thể hiện hơn, bạn khóc có thể khiến mọi người cùng thấy buồn, cười để mọi người có thể nhìn thấy mình, đó đã là thành công được hơn một nửa rồi.

Nhưng phần Nhan Tụ chọn lại là đoạn thi đình.

Có không ít lưu lượng sau khi nhìn thấy, ngay lập tức cười lên: "Học thuộc sách luận rồi là cảm thấy bản thân rất giỏi chắc? Đoạn này không phải chỉ học thuộc lời thoại thôi à?"

"Chỉ nhìn có đoạn này thôi, Nhan Tụ đã sợ lạnh sống lưng rồi."

"Có chân trong thì sao chứ? Năng lực không đủ, còn chưa bị quét đi."

"Đạo diễn Trịnh cho cậu ta lựa chọn, không phải là muốn xem trò cười sao?"

"Thì ra đạo diễn Trịnh cũng không nhìn nổi loại người này...."

.............

Đạo diễn Trịnh gọi một diễn viên đến đối diễn với Nhan Tụ, Chử Thần đội mũ, đeo kính râm cùng với khẩu trang đứng trong nhóm người, ánh mắt hướng đến người yêu trên sân khấu, hài lòng.

Anh không nghĩ ra Nhan Tụ có chỗ nào không xứng để anh thích, nhìn cậu xuất sắc như vậy, cố gắng như vậy, thích bản thân mình như vậy, còn sinh được bé con, có lý do gì để ly hôn đây?

(Hơi ảo quá rồi anh ơi :>>>)

Người ngoài không nhìn ra được dụng ý của Nhan Tụ khi chọn đoạn này là gì, nhưng trong lòng Trịnh Dương và Chử Thần lại vô cùng rõ ràng.

Đây là một bộ phim chú trọng đến chi tiết, nếu như một diễn viên chỉ có thể diễn tốt những cảnh có sức căng lớn, vậy thì anh ta không phải là một diễn viên giỏi. Một người diễn viên giỏi, là nhập vai vào một nhân vật, một ánh mắt tùy ý thôi cũng chứa đầy kĩ năng diễn xuất.

Nhan Tụ diễn phân đoạn này, người xung quanh nhìn thấy chỉ là thuộc thoại, nhưng mọi người đã quên mất rằng, đây là thi đình, người y  đối mặt là hoàng đế, đây là một cuộc thi quyết định vận mệnh của y! Y phải cẩn thận từng chút một, còn phải không kiêu ngạo không sủng nịnh, cần có tự tin, cũng cần nội liễm, bất kì một lời nói sai nào của y, đều có thể chọc giận thiên tử, nguy hiểm đến tính mạng. Trong lòng y mang theo kì vọng về tương lai, cũng đầy lòng sợ hãi đối với thiên tử.

Năng lực đọc lời thoại của của Nhan Tụ cũng không bình thường, cho dù không thể so với diễn viên kì cựu, nhưng để đánh bại một bầy tiểu thịt tươi, lại dễ như trở bàn tay.

Một cảnh diễn thử kết thúc, cột sống căng thẳng của Nhan Tụ dần dần thẳng lên, hiện trường yên lặng, cho đến khi Trịnh Dương đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai cái: "Vai Phó Huyên, giao cho cậu."

Trịnh Dương không để ai khác thử vai nữa, trực tiếp cho Nhan Tụ một lời khẳng định, xung quanh đột nhiên có người phẫn nộ bất bình: "Cứ như này giao vai chính cho cậu ta?"

Nhan Tụ không quay lại xem người bất mãn là ai, đạo diễn Trịnh cũng không quan tâm đến người này, mà gọi Nhan Tụ đến, qua lại mấy câu, nói: "Bộ đồ này hình như không vừa người, cậu ghi lại số đo đi, tôi bảo người sửa lại."

Nhan Tụ quay về thay quần áo, cởi tóc giả ra, lần này cậu thay đồ chủ yếu là để thể hiện trước ống kính, cảnh diễn thử của diễn viên, kích thước cơ thể và khuôn mặt phải thể hiện trước ống kính mới có thể biết được có hợp hay không, ở hiện trường với cách một cái màn hình là hoàn toàn khác nhau.

Đi ra cửa lớn, Nhan Tụ mới không nhịn được mà nhảy cẫng lên, xuýt chút đã dọa Đinh Nghệ sợ hãi: "Anh Nhan....."

"Ban nãy tôi biểu hiện thế nào hả?"

"Đạo diễn Trịnh đã công nhận rồi, chắc chắn là rất tốt."

Nhan Tụ vỗ vỗ ngực, nói: "May quá, may quá, nếu như tôi có chân sau mà còn bị quét đi, nhất định sẽ mất mặt chết, đảm bảo mai lại lên hot search!"

Cậu đi đến trước xe, vừa mới mở cửa ra, đã ngay lập tức kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"

"Sợ cậu thất bại xong sẽ khóc."

Nhan Tụ hừ một tiếng, dương dương đắc ý ngồi vào xe: "Tôi làm một lần là qua rồi, đạo diễn Trịnh lúc đó nói: 'Vai Phó Huyên, giao cho cậu', còn có người bất mãn nữa cơ, cũng không biết là ai, ánh mắt của tôi không cho hắn ta."

Chử Thần đương nhiên là biết, anh mím môi quay mặt đi, nhịn không được cười: "Con cáo nhỏ, đầu cơ trục lợi."

Nhan Tụ trừng anh, Đinh Nghệ xoa xoa da gà, giải thích cho Nhan Tụ nói: "Em thấy biểu cảm của vị đạo diễn đó kinh ngạc, chị dâu là dựa vào thực lực để chinh phục ông ấy đó."

Chử Thần nhìn về phía Nhan Tụ, nói: "Ông ấy sớm muộn gì cũng nhận ra thôi."

Hôm nay Nhan Tụ thực sự chọn một phân đoạn tuyệt vời, bởi vì nhìn thì trông rất bình thản, ban đầu chắc chắn Trịnh Dương cho rằng cậu biểu hiện không tốt, kết quả cậu lại thể hiện ra xuất sắc ngoài dự liệu, bản thân Trịnh Dương là người chú trọng từng chi tiết, bị cậu làm cho kinh ngạc ngay tại chỗ, nhất thời kích động, trực tiếp chốt hạ vớt cậu vai Phó Huyên này.

Nhưng nếu như đầu óc xoay đủ nhanh, có thể phản ứng lại, phân đoạn này thực sự hợp với hoàn cảnh khi đó.

Khi đó tâm trạng của Nhan Tụ đối diện ông ấy, vừa lúc giống với tâm trạng của Phó Huyên đối mặt với thiên tử, vì thế cho dù nhìn thì có vẻ là chỉ học thuộc lời thoại, cũng không cần hành động đặc biệt gì cả.

Đoạn diễn đó nếu như đổi thành diễn viên gạo cội đến diễn, chưa chắc đã thể hiện được tốt như Nhan Tụ.

Bởi vì cậu khi đó hoàn toàn đang là chính bản thân mình.

"Cậu không sợ ông ấy nhận ra rồi không cần cậu nữa à?"

"Tôi biểu hiện tốt như thế, dựa vào cái gì mà không cần tôi? Bổ não có thể là lý do cự tuyệt tôi à?"

Chết cũng không thừa nhận bản thân đầu cơ, chỉ cần lúc ở đoàn phim quay thật biểu hiện đủ tiêu chuẩn, đạo diễn Trịnh đã chọn cậu cũng không còn cách nào.

Huống hồ, Trịnh Dương mặc dù làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trông không giống người so đo từng li từng tí.

Nhan Tụ đoán không sai, Trịnh Dương thật sự không so đo tính toán, đến tận khi ông ta làm việc xong trên đường về nhà mới đột nhiên linh quang lóe sáng phát hiện ra điều không đúng, sau một lúc lo lắng, lại bật cười: "Tiểu quỷ bây giờ......."

Buổi thử vai là bước đệm để vào đoàn phim, bây giờ Nhan Tụ đã tiến vào được ngưỡng cửa này, trừ khi làm việc kém, không thì vai này chắc chắn là ván đã đóng thuyền rồi.

Sau khi xác định tạo hình, tảng đá lớn trong lòng Nhan Tụ tự nhiên cũng tự nhiên rơi xuống, ngủ được một giấc yên ổn.

Nhưng chuyện cậu tham gia diễn vai chính "Đăng khoa chi lộ", vẫn không biết bị ngọn gió nào thổi cho lên hot search, trong nháy mắt toàn mạng xôn xao, ồn ào nghị luận cậu bay lên nhanh đến mức quá đáng.

Các fans nguyên tác có người ủng hộ, có người ghét bỏ, cũng có người yên lặng quan sát, nhưng có một số kênh truyền thông V lớn tỏ ra không xem trọng Nhan Tụ.

Cậu dù gì vẫn là một người mới không có tác phẩm tiêu biểu nào, vừa lên sân đã đảm nhiệm một vai diễn nặng kí của một tổ phim nổi tiếng, không được coi trọng là hợp tình hợp lý.

Còn có fans nguyên tác tỏ ra rằng: "Nếu như Nhan Tụ có thể diễn ra một phần trăm tâm cơ đáng yêu giả heo ăn thịt hổ của Phó Huyên, tôi sẽ livestream ăn bàn phím!"

"Nói thật lòng.....Phó Huyên là vai chính, nội tâm mâu thuẫn chúng ta đều có thể nhìn ra rõ ràng, nhưng kịch bản muốn diễn ra được, thật sự là quá khó, tôi còn hy vọng là diễn viên gạo cội..... có thể dùng lưu lượng được không! Tôi không cầu mong nhan sắc, chỉ cần kĩ năng diễn xuất!!"

Có điều đây cũng chỉ là bộ phận nhỏ đùa vui thôi, tin tức không náo nhiệt lâu liền chìm xuống.

Chỉ là weibo của Nhan Tụ thi thoảng lại có hai ba con mèo nhỏ chạy đến quỳ xuống, đợi ở đó xem trò cười của cậu.

Nhan Tụ đăng tạo hình lên thu hút mộ tá fans hâm mộ qua đường, trên hình 'Phó Huyên' mặc đồ trắng, ăn diện thư sinh, trông như là một công tử nhẹ nhàng yếu đuối vô hại, chỉ là khi khe khẽ cười lên, ánh mắt lộ ra vẻ thông minh lanh lợi.

Lần này tiến vào đoàn quay phim ít nhất cũng phải mất bốn tháng, Nhan Tụ bế bảo bối nhỏ nhà mình, cứ không nỡ mà nhìn.

Trẻ con luôn lớn rất nhanh, lần này đi lâu như vậy, khi về nhóc con đã được hơn nửa tuổi rồi, không biết sẽ trông như thế nào.

Trong lòng Nhan Tụ phát sầu, bản thân mình không thể bồi đắp tình cảm với con trai, lỡ như có lợi cho Chử Thần thì sao?

Cậu cảm thấy gần đây Chử Thần, đặc biệt quan tâm đến bé con.

Mấy ngày trước khi đi, Nhan Tụ cả ngày đều ôm chặt lấy bé con ngủ, một cái chăn đắp cho một nhà ba người, bé con nằm ở giữa hai người lớn, khắp người tỏa ra hương sữa mềm mại, Nhan Tụ trước khi ngủ phải hôn bé hai cái, đêm dậy hôn bé hai cái, khi thức dậy vẫn phải hôn bé hai cái.

Trẻ sơ sinh là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới! ! !

Chử Thần đem tất cả để vào trong mắt, tâm tình vi diệu.

Nhưng kể cả Nhan Tụ có không nỡ thế nào, tách bé con ra là chuyện chắc như đinh đóng cột, trước lúc chuẩn bị đi, cậu quyết định tìm Chử Thần nói chuyện.

Đẩy cửa thư phòng ra, ngay lập tức đã mũi đã ngửi thấy mùi lửa cháy, cậu nhăn mũi lại, nhìn thấy tàn giấy vẫn còn đỏ lửa trong gạt tàn, nghi hoặc nói: "Cậu làm gì đó?"

Chử Thần thu tay lại, Nhan Tụ đi tới gần mới nhìn thấy trên bàn sách đang để tập thơ của Từ Chí Ma: "Cậu đem cô ấy*....đọc rất nhiều lần ha."

*Gốc 她, ý ban đầu bạn Tụ muốn nhắc đến là 'cô gái' Chử Thần yêu thầm, sau nghĩ lại nên chuyển hướng sang quyển sách, ngôi thứ ba của đồ vật trong tiếng Trung là 它, hai từ này đồng âm.

Thứ Chử Thần đốt, sẽ không phải là bức hình đó chứ?

Nhan Tụ đột ngột đi vào thế này có chút ngượng ngùng, cảm thấy tâm trạng Chử Thần không được bình tĩnh như ngoài mặt. Chử Thần để sách vào ngăn kéo, bình tĩnh nhìn cậu, Nhan Tụ bị nhìn đến mức da đầu tê rần, lo lắng anh ghép mặt của mình với mặt của 'cô gái' kia, cho nên lập tức cong miệng, lộ ra một nụ cười vô cùng ố dề ngốc nghếch.

"......" Chử Thần nhất thời không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc, mặt Nhan Tụ đã cười đến đơ luôn rồi, anh mới nói: "Cậu lại đây."

Nhan Tụ xoa mặt đi đến, Chử Thần lấy một tấm hình ra đẩy đến trước mặt cậu.

"!" Thì ra chỉ đốt bức thư tình viết được bảy năm kia thôi chứ không đốt ảnh!

"Sao, sao thế?" Nhan Tụ lại làm ra biểu cảm thần kì, cố gắng hết sức tìm ra điểm tương tự với 'cô gái' trong ảnh.

----------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sơn Yêu: Tôi không quen cô ấy, không biết cô ấy là ai!

----------------------------------------------------

Nay đến đây thui nhó, mai đăng tiếp hàng tồn kho :>>>>

Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top