Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C27: Xa cách.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

----------------------

Biểu cảm của Nhan Tụ trong nháy mắt như là bị sét đánh, cậu ngồi dậy từ trên cao nhìn xuống Chử Thần, hỏi: "Sinh, sinh cái gì?"

Chử Thần vẫn bình tĩnh như cũ: "Con."

Trong một giây, Nhan Tụ tát anh một cái, cái tát hòa với tiếng gió, nhìn trông còn định tát lên mặt Chử Thần, bị anh nắm lại, Chử Thần ngồi dậy, Nhan Tụ lại giơ tay khác lên, "chát" một phát lên bên mặt còn lại của anh.

Đầu Chử Thần bị lệch đi, Nhan Tụ vô cùng tức giận: "Đồ điên!"

Cậu lấy hết chăn quấn lên người mình nằm xuống, tâm trạng u ám đến cùng cực.

Chuyện ngày đó ở khách sạn Hồng Bàng là ngoài ý muốn, cậu bị bỏ thuốc, Chử Thần thì uống say. Từ khi kiểm tra phát hiện ra có con, cậu trốn đông nấp tây, chịu mọi gian khổ, con gần như là sinh ra đủ tháng, cậu nôn nghén gần tám tháng, kiệt quệ về cả tinh thần lẫn thể chất, nghĩ đến bản thân ở trong trạng thái đó là không muốn trải nghiệm lần thứ hai.

Cậu đã chuẩn bị sau này sẽ không kết hôn. Không tìm đến phụ nữ, tự nhiên cũng sẽ không tìm đàn ông. Chử Thần là trùng hợp, sinh thêm một đứa nữa, sinh thế nào?

"Cậu là đồ khốn, vô liêm sỉ!" Nhan Tụ không nhịn được mắng: "Tôi sớm muộn gì cũng cướp con về, đòi công bằng từ cậu, là tôi đòi từ cậu đấy!"

Chử Thần nằm xuống phía sau cậu, nghe thấy cậu nói: "Đồ khốn!"

"Đồ khốn vô liêm sỉ!"

"Đồ hướng ngoại part time động kinh!"

"Sườn nhà cậu chắc chắn bị lũ chuột gặm mất nên mới sinh ra cái đồ não rỗng tuếch như cậu!"

Chử Thần nhắm mắt lại.

"Mẹ cậu đem cậu làm máy hút mùi nên mới hun cậu thành lòng dạ đen tối!"

"Hạ lưu!"

"Không biết xấu hổ!"

Chử Thần mở mắt ra.

"Thất khiếu chảy ra mỡ lợn!"

"Cậu cái đồ......"

"Đủ chưa?" Chử Thần mở miệng, đưa một tay ra, cái chăn quấn chặt giờ trở thành trợ thủ che chắn cho bản thân, Nhan Tụ không có sức phản kháng, bị anh ôm cả người cả chăn vào trong lòng, muốn dãy dụa nhưng hai tay đều ở trong chăn, không dùng sức được, khuôn mặt bất lực.

Chử Thần áp sát, Nhan Tụ lập tức ngửa cổ ra sau. Chử Thần nói: "Nhìn tôi mà mắng."

"Đồ điên!" Nhan Tụ đỏ vành mắt: "Cậu đến cùng là muốn làm cái gì?"

"Tôi chỉ muốn ngủ, nhưng cậu cứ ồn ào không ngừng." Anh thế mà vẫn còn mặt mũi mà nói à? !

Nhan Tụ biết rõ lúc này không thích hợp đánh cãi chửi nhau với Chử Thần, dù sao ngày mai cậu vẫn phải đóng phim, cậu nhịn rồi lại nhịn, mới miệng cưỡng hòa hoãn xuống: "Vậy cậu ngủ, tôi không làm ồn nữa."

Cậu vốn không cảm thấy Chử Thần có thể có cái gì, nhưng khi Chử Thần nói ra 'sinh thêm một đứa nữa', đột nhiên nhận ra được cảm giác nguy hiểm, ngay lập tức có loại cảm giác mình là cá trên thớt.

"Cho tôi chút chăn."

Nhan Tụ ngọ nguậy ra khỏi lòng anh, đưa hết chăn cho anh, bản thân thì quấn áo khoác đi ra sofa, ngồi lên trên cuộn tròn mình lại.

Mười phút sau, Chử Thần xuống giường ôm cậu: "Ngủ cùng đi."

"Cút!"

Chử Thần mạnh mẽ bế cậu lên, khuôn mặt tuấn tú lần nữa sát lại gần: "Cậu bây giờ muốn lột hết da của tôi có phải không?"

Nhan Tụ hung dữ nói: "Cậu dám có ý định nhằm vào tôi thì chắc chắn sẽ hối hận!"

Chử Thần cười khổ: "Cậu có gan của sói thì đã sao? Còn không phải vẫn bó tay với tôi à?"

Vành mắt Nhan Tụ lại đỏ lên, cậu yên tĩnh lại, sau khi bị anh ôm đến đặt xuống giường, lập tức quấn chăn bọc chăt người lại, nam nhân tiến đến gần cậu: "Cậu có thể từ từ suy nghĩ, tôi không ép cậu."

Nhan Tụ mặt không biểu cảm gì nhìn anh.

Chử Thần kéo chăn, Nhan Tụ giữ chặt lại, sau vài giây giằng co, đột nhiên giống như nghĩ thông suốt cái gì đó thả tay ra.

Chử Thần nằm vào trong chăn, hai tay kéo cậu lại gần, trán Nhan Tụ chạm vào cằm anh, tư thế của hai người giống lúc trước. Nhan Tụ vốn không phát hiện ra, bây giờ mới kinh hoảng nhận ra bọn họ cứ thế này ngủ chung một cái chăn, ngủ cùng nhau với tư thế chung đụng như thế này ám muội biết bao nhiêu.

Liên quan đến sự hiểu lầm này, Chử Thần có sai, cậu cũng có sai.

Cậu cả đêm mất ngủ, nhưng lại có tinh thần lạ kì, sáng sớm thức dậy đã đẩy Chử Thần: "Cậu về xe trước đi."

Chử Thần ngủ muộn, lại ngủ say, bị tiếng gọi dậy làm ồn: "Cậu quay phim của cậu, tôi tự sẽ đi."

Nhan Tụ ở bên cạnh tiến sát lại gần anh: "Có phải cậu mong chờ chuyện của chúng ta tiết lộ ra bên ngoài không?"

Chử Thần nheo mắt. Khuôn mặt trắng nõn thanh tú của Nhan Tụ ở trước mặt anh: "Nếu cậu đã thích tôi thì nói rõ ra, tôi còn xem trọng cậu một chút, bây giờ cái gì cũng chưa nói, làm mấy thủ đoạn này bắt tôi phải phục tùng, coi tôi là đèn cạn dầu đấy à?"*

*Đèn cạn dầu: người dễ đối phó.

Ánh mắt nheo lại của Chử Thần lạnh lùng. Anh với Nhan Tụ trời sinh đã xung khắc nhau, mỗi lần bị cậu khiêu khích đều sẽ tức giận, giờ phút này cũng không ngoại lệ, gần như là vô thức phản bác lại: Ai thích cậu?

Nhưng cổ họng của anh như bị nghẹn lại, không nói ra được bất cứ lời nào.

"Chử Thần, cậu thất hứa rồi, nhưng con tôi chắc chắn cần, với lại tôi sẽ không sinh đứa thứ hai với cậu. Cậu có thể đến chỉnh tôi, đuổi tôi ra khỏi đoàn phim, khiến tôi mang tiếng xấu, nhưng tôi mãi mãi sẽ nhớ, cậu là tên đa tình."

Chử Thần nắm chặt lấy cổ áo của cậu, sắc mặt xanh sao.

Qua hồi lâu, anh buông Nhan Tụ ra, trở mình xuống giường, khoác áo lên rồi đi ra ngoài.

Đinh Nghệ đương muốn gõ cửa kinh ngạc: "Anh? !"

Chử Thần bước nhanh về phía cầu thang, Đinh Nghệ lẹ chân đi theo, lại bị anh gọi đứng lại: "Tôi chưa từng đến đây."

Đầu Đinh Nghệ xoay cực nhanh, biết anh không đi thang máy là vì suy nghĩ cho Nhan Tụ, vội gật đầu: "Em biết rồi."

Sau khi đuổi Chử Thần đi, Nhan Tụ nằm lại lên giường.

Hôm qua cậu suy nghĩ cả một đêm nên lấy thái độ gì để cư xử với Chử Thần.

Trước mắt, cách giải quyết tốt nhất chính là quay về trạng thái đấu đá nhau như trước kia, nhắc nhở Chử Thần đã mụ mị đầu óc, rằng ngay từ khi bắt đầu quan hệ của hai người họ là gì, là vì nguyên nhân gì mà đi đến bước đường ngày hôm nay, không dội cho anh mấy thùng nước lạnh, sợ là anh thật sự cho rằng hai người họ là phu phu thật.

Nhưng Nhan Tụ làm như vậy, thực ra cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, nếu như Chử Thần thật sự vì chuyện mất mặt ở đây mà nhỏ mọn báo thù cậu, cậu liền đem hết mọi chuyện công bố cho thiên hạ, nói cho tất cả mọi người biết con là do cậu sinh, lấy danh nghĩa là 'mẹ' cần con, đến thời điểm đó cầu cứu Phùng Tử Tấn, lợi dụng truyền thông tạo chút tiếng tăm, với nhân khí hiện tại của anh với chuyện kinh hãi thế tục là đàn ông sinh con, lợi dụng dư luận chắc là có thể đạt được mục tiêu.

Nhan Tụ vừa ra đến cửa Phàn Văn Ký đã phát hiện sắc mặt của cậu không tốt, lo lắng hỏi han cậu, Nhan Tụ nhẹ giọng đáp: "Tối qua uống chút rượu với Chử Thần."

Phàn Văn Ký nói: "Cậu thế mà bạo thật đấy, hôm nay không xảy ra sự cố gì mới tốt."

Nhan Tụ gật đầu.

Chỉ cần Chử Thần không chỉnh cậu, cậu tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố gì.

Ra bên ngoài, Nhan Tụ bỗng phát hiện chiếc nhà xe di động kia đang dừng ở bên ngoài, Chử Thần vẫn chưa đi. Cậu nhìn chiếc xe đó, nghĩ là con đang ở bên trong, vô thức cụp mi xuống, bước chân bước lên xe.

Phàn Văn Ký vừa muốn lên với cậu, liền nghe Nhan Tụ nói: "Đinh Nghệ vừa nói muốn ngồi cùng với tôi, hôm nay trạng thái của tôi không tốt, cậu ấy biết làm gì nhất."

Vẻ mặt Phàn Văn Ký hơi thất vọng, gật đầu nói: "Có lý, vậy để Đinh Nghệ đến giúp cậu."

Phàn Văn Ký đi sang xe khác.

Mặc dù đã nói rõ với Chử Thần, nhưng để tránh khiến anh tức giận, kéo dài khoảng cách với những người xung quanh là tốt nhất, Nhan Tụ dựa vào ghế ngồi, lấy điện thoại ra xem hình của em bé trong album ảnh, không nhịn được cong khóe môi.

Đinh Nghệ thấy cậu như vậy trong lòng rất vui, gửi tin nhắn cho Chử Thần: "Hôm nay mặc dù sắc mặt chị dâu không tốt, nhưng tâm trạng hình như không tồi, anh nên đến với anh ấy nhiều hơn!"

Nếu là trước kia, Chử Thần chắc chắn sẽ không nhịn được mà mở cờ trong bụng, nhưng hôm nay đã nói rõ hết tất cả mọi chuyện, Chử Thần biết rất rõ, Nhan Tụ cho dù có vui, cũng tuyệt đối không phải vì mình.

Là vì Phàn Văn Ký sao? Nhưng không phải cậu đã đuổi Phàn Văn Ký xuống rồi sao?

Trong lòng anh thấy kì lạ, phiền lòng vô cùng.

Để tài xế lái xe rời đi, anh cúi đầu đùa nghịch với bé con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Nhan Tụ của bé, tâm tình phức tạp, không để ý ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện một chiếc xe màu đen đi theo phía sau xe của đoàn phim.

Anh bảo người bám lên, thẳng đến thành phố điện ảnh, nhìn xe phía trước dừng lại mới xuống xe.

Bên trong quả nhiên là Nhiêu Chính Kỳ, hắn ta kéo cửa xe ra, nói: "Nhan Tụ đã quay lại video hai chúng ta đánh nhau, cậu không xem xét làm gì đó à?"

"Anh muốn làm gì cậu ấy, tôi cũng không ngại làm chút gì đó với Nhiêu gia đâu."

Chử Thần không khách khí mở miệng, sắc mặt Nhiêu Chính Kỳ biến hóa, cười lạnh nói: "Cậu là không nhìn rõ bộ mặt thật của nó, hay là đang diễn vai kẻ si tính ngu ngốc?"

Chử Thần tiến lên, hai người đàn ông có chiều cao ngang bằng đứng cùng nhau, khói thuốc súng mờ mịt: "Chuyện anh nên bận tâm là khi nào giao hợp đồng của Nhan Tụ cho tôi, với cả.....phim trong tay cậu ấy cũng là do tôi làm một phần, có thể tạo nên tiếng vang lớn."

"Chử Thần! Có phải cậu điên rồi không? Vì một kẻ tính kế cậu mà uy hiếp tôi?"

"Có gì mà không được?" Chử Thần đối mắt với hắn, thần sắc lạnh lùng: "Đem hợp đồng của Nhan Tụ đưa cho tôi, phí vi phạm anh ra giá. Nếu như đợi tôi làm mấy tờ giấy này, Nhiêu gia đừng nghĩ an toàn ở Hoa thành nữa."

"Nhan Tụ là do Nhiêu gia nuôi lớn đấy!"

Chử Thần hoàn toàn không thấu tình đạt lý, anh quay người về lại xe, lại giống như đột nhiên nghĩ ra cái gì, nghiêng đầu nói: "Phiền anh cách cậu ấy xa ra chút, cảm ơn, anh trai."

Nói ra hai chữ 'anh trai', ánh mắt anh có chút ẩn ý, gần như là mang theo ý châm biếm.

Chiếc nhà xe di động rời đi từ phía đầu xe, Nhiêu Chính Kỳ đứng phía trước xe, thần sắc u ám lạnh lẽo, qua lúc lâu sau mới đeo kính râm lên, chui vào trong xe, cảm xúc hỗn loạn búng búng ngón tay.

Cái tên đần Chử Thần này, bị mỡ lợn lấp mất tim rồi, bị tính kế mà vẫn bao che cho Nhan Tụ như vậy, cũng không biết người em trai đó đến cùng là dùng cách gì, mê hoặc hắn thành ra như này.

Nhan Tụ ở đoàn phim quay chụp thuận lợi, chỉ là hầu như tất cả mọi người trong đoàn phim đều phát hiện gần đây qua lại giữa cậu với Phàn Văn Ký nhạt đi thấy rõ.

Phàn Văn Ký cố hết sức che đậy, nhưng vẻ thất vọng vẫn thể hiện rõ trong từng lời nói.

Nhan Tụ không cùng anh ta ra ngoài ăn cơm nữa, bình thường đối diễn chung cũng không phối hợp nói đùa nữa, mặc dù vẫn giữ hòa khí, nhưng xa cách đi nhiều.

Không ít người đều thầm đoán này có phải là vì Chử Thần đến đây tìm Nhan Tụ hay không, hai người ồn ào cãi nhau, hoặc là Nhan Tụ bị Chử Thần uy hiếp.

Suy đoán có rất nhiều, nhưng không có mấy cái đúng.

Những chuyện này đều do miệng Đinh Nghệ truyền đến chỗ Chử Thần bên kia, Đinh Nghệ ngược lại rất vui, cảm thán nói: "Anh, anh quản lý vợ nghiêm thật đấy!"

Chử Thần không có lời gì để nói.

Trên màn hình máy tính của anh là tạo hình chính thức của Nhan Tụ trong "Đăng khoa chi lộ", ánh mắt của Chử Thần rơi trên khuôn mặt ngậm ý cười của Nhan Tụ, tâm tình có hơi ảm đạm. Gần đây anh cứ như bị ma nhập vậy, khi làm việc cũng không nhịn được muốn nhìn ngắm Nhan Tụ, cho nên mới kéo hết cửa sổ công việc ra, thu nhỏ lại, để khuôn mặt Nhan Tụ lộ ra nhìn thấy rõ ràng hơn, như thế này giống như Nhan Tụ đang ở bên cạnh anh vậy.

Lời của Đinh Nghệ khiến tâm tình anh phức tạp, anh rõ ràng muốn trừng phạt Nhan Tụ vì cái miệng không kiêng dè của cậu, thậm chí còn không được đi làm phiền Nhan Tụ một chút nào cả.

Chử Thần cau mày thật sâu, chính mình cũng không biết rốt cuộc bản thân đang làm gì.

Trên màn hình, đôi mắt chứa ý cười của Nhan Tụ như đang cười với anh, anh lại bắt đầu hờn dỗi, di đi di lại giao diện đoạn chat, che đi ánh mắt đáng ghét của Nhan Tụ, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, dừng một chút, đột nhiên cảm thấy gì đó--

Sao ngũ quan này giống người nào đó thế?

Anh nhanh chóng di chuyển hộp thoại lần nữa, che hết toàn bộ tóc của Nhan Tụ, nhìn khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó thật lâu.

Dần dần, ngũ quan đó so với tấm hình mà anh đã xem vô số lần kia, trùng khớp.

Một ý nghĩ khủng khiếp thoáng qua trong đầu Chử Thần.

------------------------------

Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top