Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C33: Vào đoàn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

----------------------

Khuôn mặt chứa ý cười của Nhan Tụ sau khi nhìn thấy Chử Thần lập tức cứng đờ.

Cậu muốn hủy hợp đồng ngay lập tức, nhưng nghĩ đến số tiền đền bù này không bỏ ra được, sắc mặt càng thay đổi càng khó nhìn.

Câu đầu tiên Chử Thần đi tới hỏi: "Em đã kí hợp đồng chưa?"

Kí rồi, về cơ bản đó là điều chắc chắn, chạy không thoát được, đây cũng là lý do vì sao anh cố ý kéo dài tới tận bây giờ mới xuất hiện. Nhưng Chử Thần cảm thấy, Nhan Tụ nhìn thấy anh nên là vui mừng cơ, dù sao quay cảnh thân mật với anh, tốt hơn là quay với một người xa lạ nhiều.

Nhan Tụ đơ mặt không trả lời, sự tán thưởng của đạo diễn Lạc với Chử Thần có thừa, nói chuyện với anh có mấy phần cảm giác trưởng bối với tiểu bối, Chử Thần cũng tôn trọng ông ấy như vậy.

Sau khi Chử Thần từ chỗ của đạo diễn Lạc biết được Nhan Tụ đã kí hợp đồng, liền mạnh dạn kí tên mình xuống, quay lại đưa tay ra nói: "Chỉ giáo nhiều hơn."

Nhan Tụ ngẩng đầu, từ trên khóe miệng khẽ cong lên của anh, nhìn ra được anh hài lòng vui vẻ, hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay, ở chỗ không có ai nhìn thấy tàn nhẫn nắm chặt tay anh: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Chử Thần bị nắm chặt tay mặt vẫn không biến sắc, anh chỉ muốn nhìn Nhan Tụ, da thịt kề cận với Nhan Tụ, trong lòng như có đoàn tàu nhỏ đang chạy ầm ầm trên đường ray, vòng vòng vòng vòng, không dừng được.

Từ cửa lớn của Xuân Nha đi ra, biểu cảm của Nhan Tụ đen cả đi, Đinh Nghệ lại kích động vô cùng: "Thật sự quá tốt rồi! Anh Nhan, em còn lo lắng anh không thể bỏ qua những cảnh diễn thân mật với người khác, lần này tốt quá rồi, anh Thần quay phim cùng với anh, giờ thì em yên tâm rồi."

Nhan Tụ dừng bước chân, lạnh lùng nói: "Cậu vui thế à?"

Đinh Nghệ nghi hoặc: "Anh Nhan, anh không vui sao?"

"......." Nhan Tụ muốn nói, ô hô tai ai*, khiến tôi chết.

*lời than thở trong văn tế thời xưa, nay thường dùng để nói về cái chết, sự sụp đổ với giọng khôi hài

Anh chàng Đinh Nghệ này không hổ danh là anh em của Chử Thần, tức giận cái là không ai hơn ai.

Cậu chui vào xe, xé khăn giấy thành từng dải dài mỏng để trút nỗi buồn phiền, hận không thể lập tức bắt lấy Chử Thần đánh một trận!

Kế hoạch ban đầu của cậu là sau khi kí hợp đồng sẽ về nhà học thuộc kịch bản, lần này phân nửa tâm ý ấy cũng không còn nữa rồi, gọi với Đinh Nghệ chuyển đường đi ăn một bữa cơm to, trời sẩm tối mới quay về căn kí túc xá trên tầng cao nhất của mình.

Vết máu bầm trên tay Chử Thần chứng tỏ hôm nay Nhan Tụ không vui, mà còn rất tức giận, anh về sớm nấu cho Nhan Tụ một bữa cơm, đợi mãi mà không thấy người, tâm trạng buồn chán.

Không dễ gì trên màn hình camera xuất hiện hình ảnh Nhan Tụ, không đợi Nhan Tụ lấy chìa khóa ra, Chử Thần đã hai bước bước đến đi ra mở cửa.

Nhan Tụ đơ người hai giây, cau mày: "Sao cậu lại chạy đến đây thế?"

"Nấu cho em bữa cơm." Chử Thần nghiêng người ra, bàn trong phòng khách quả nhiên bày bốn món ăn một món canh, Nhan Tụ đi đến nhìn nhìn, tôm hùm đất xào cay, gà hầm nấm, cánh gà nướng, củ mài nấu đường, còn có một bát canh thịt viên chanh, tất cả đều là cơm nhà mà cậu thích ăn.

Nhan Tụ cảm động trong một giây, giữ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi ăn no rồi."

"Ăn gì rồi?" Chử Thần ngồi xổm xuống cầm mang đôi dép lê đến, đưa tay giúp cậu đi dép, Nhan Tụ tránh đi đẩy dép ra, nói: "Hoàng Ký Hoàng."*

*Tên một chuỗi nhà hàng lẩu.

Chử Thần cau mày, cầm dép cậu đẩy ra để vào tủ giày, đi theo sau lưng cậu nói, nói: "Ăn no chưa?"

"No rồi."

"Ăn thêm ít canh nhé?"

"Không ăn."

"Anh tự nấu đấy."

"Tự cậu nấu thì làm sao? Tôi không ăn." Nhan Tụ quay về phòng đóng cửa lại, ghé sát lên cửa nghe động tĩnh.

Bên ngoài rất lâu cũng không có tiếng động, vào lúc Nhan Tụ chuẩn bị mở cửa ra, tiếng bước chân mới vang lên, đi ra xa.

Cậu thay quần áo, cầm khăn tắm mở cửa ra.

Vẫn luôn cảm thấy Chử Thần cố ý, căn hộ này vậy mà không có nhà vệ sinh riêng, tắm rửa hay vệ sinh đều ở bên ngoài.

Ló đầu ra nhìn một cái, Chử Thần đang ngồi trước bàn ăn cơm, tâm trạng sa sút.

Nhan Tụ bĩu môi, bước bước lớn đi ra ngoài.

Chử Thần lập tức nhìn về phía cậu, nói: "Tắm hả? Anh giúp em kì lưng."

"Không phải cậu nói tôi có thể sinh con, cậu phải tránh hiềm nghi à?"

"......." Khoảng thời gian này Chử Thần đã bốc phốt mình của trước kia vô số lần, không ngờ tới vậy mà vẫn còn.

Nhan Tụ bước vào phòng tắm, khóa cửa lại, sau đó kéo rèm tắm, ngồi vào trong bồn.

Giữa tiếng nước chảy ồ ạt, đột nhiên có tiếng lạch cạch truyền đến, Nhan Tụ nghi hoặc kéo rèm tắm ra, ánh mắt rơi vào khóa cửa phòng tắm đang lung lay, cậu từ trong nước đứng phắt dậy, hai bước đi đến trước cửa, nắm lấy tay nắm cửa vặn ra, quả nhiên nhìn thấy Chử Thần đương cong eo cầm chìa khóa tra vào ổ.

Anh ngước mắt, đối diện với gương mặt, cần cổ và bờ vai ướt át của Nhan Tụ, nói: "Anh là chồng của em, không hiềm nghi."

"Cút! Ăn cơm của cậu đi!"

"Ăn no rồi."

"Cậu đang hoảng loạn phải không?" Nhan Tụ tức giận chìa ra tay: "Đem chìa khóa ra đây."

Chử Thần không tình nguyện giao chìa khóa ra.

Nhan Tụ trực tiếp đóng cửa lại, nằm vào trong bồn tắm, cau mày nhìn cái chìa khóa kia một lúc, thằng thừng ném sang một bên, lẩm bẩm: "Cậu đến cùng là nhìn trúng chỗ nào của tôi vậy?"

Cậu thật sự không hiểu.

Cậu khẩy khẩy nước, bị hơi nóng hun cho mơ màng rơi vào cơn mơ, đột nhiên nghe thấy tiếng động. Cậu mở mắt ra nhìn, lại kéo rèm tắm ra, liền nhìn thấy cửa phòng tắm bị mở, Chử Thần giơ một cái búa lên nói với cậu: "Cửa nhà vệ sinh hỏng rồi, cho nên anh đi vào rồi nè."

Nhan Tụ nhìn cái tên vừa mới đập hỏng khóa cửa, nắm lấy rèm tắm, trong phút chốc không phản ứng lại.

Mặc dù Chử Thần đã đi vào, nhưng Nhan Tụ vẫn không cho anh kì lưng, cả người cậu ướt át đứng lên từ bồn tắm khoác khăn tắm, gương mặt không có biểu cảm gì đi qua người Chử Thần, khi nhanh chân về phòng, lại quay phắt đầu lại, cậu lao về phía Chử Thần như một con bò đẩy mạnh anh một cái.

Chử Thần lùi về sau hai bước, nắm chặt lấy cổ tay của cậu, thuận tay đỡ eo cậu ôm vào trong lòng. Đâm vào thì dễ lui ra mới khó, Nhan Tụ hung dữ nói: "Cậu cứ, cứ.....cứ như thế cái gì cái gì!"

Chử Thần hỏi: "Cái gì cái gì?"

"Thì là thế cái gì cái gì!" Nhan Tụ tức giận không nói nên lời, vừa đẩy anh vừa hung dữ: "Sầu riêng thúi!"

Nhan Tụ tức giận đến độ đầu óc loạn cào cào, hoàn toàn không biết bản thân đang nói linh tinh những gì, muốn mắng chửi Chử Thần một cách thậm tệ nhất, nhưng đến bên miệng lại không biết lời nào mới là thậm tệ nhất.

Chử Thần ôm cậu, hai tay bị anh giữ trước ngực, không nhịn được cười, sát lại gần hôn hôn cái lên má cậu, Nhan Tụ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, dùng đầu đập anh một cái, quay đầu bỏ chạy.

Một chiêu này của cậu căn bản không có cách nào phòng bị.

Chử Thần che đôi môi bị đập của mình, cảm giác trong phút chốc bị cậu nghiền nát.

Bất kể Nhan Tụ có không bằng lòng thế nào, thời gian vào đoàn vẫn đến, địa điểm quay phim là một thành phố phồn hoa ở nước ngoài, Nhan Tụ lên máy bay vẫn như trước nằm trên ghế ngủ, Chử Thần thấy thế liền đi đến, hai tay ôm cậu, Nhan Tụ cau mày đẩy anh ra: "Làm gì đó."

"Dựa vào anh ngủ này."

"Không cần." Không biết có phải bị Chử Thần giận hay không, lần này cậu say máy bay càng nghiêm trọng hơn, chưa từ chối được bao lâu đã đành bất lực nép vào người Chử Thần, hoàn toàn không tức giận làm loạn.

Mà Chử Thần rốt cuộc vẫn còn sống, so với nằm một mình trên ghế thì thoải mái hơn nhiều, Nhan Tụ mềm mại dựa vào người anh, không lâu sau thì ngủ mất.

Bởi vì phải thăm quan một số nơi nên đến sớm hơn, sau khi tới nơi vẫn còn thời gian. Nhan Tụ chầm chậm ngủ một giấc, sau đó đi quan sát địa điểm quay một chút. Mặc dù chọn nơi quay phim là thành phố lớn, nhưng bối cảnh lại là nơi tương đối hoang tàn bên dưới thành phố, xa hoa trụy lạc, còn có rất nhiều hẻm, cảnh đầu tiên của Nhan Tụ là cảnh chạy trốn, cảm giác phương hướng không tốt lắm, chẳng may chạy nhầm hướng thì phiền phức.

Người ở đây nói thứ tiếng khá là lộn xộn, ngôn ngữ chính thức của đất nước này Nhan Tụ ngược lại vẫn hiểu được, nhưng với ngôn ngữ địa phương thì ổn lắm.

Tên của bộ kịch bản được biên tập thay đổi rồi, ban đầu tên là "Quy lộ", bây giờ tên là "Hướng dương nhi sinh". Vai chính của bộ phim này tên thật là Tưởng Vũ, sau này sau khi bị cưỡng ép biến thành người chuyển giới tên là Hướng Dương, cảnh đầu tiên của Nhan Tụ chính là cảnh chạy trốn.

Nhân vật chính bị bắt cóc và tiêm estrogen trong ba năm, năm mười bảy tuổi, người phụ trách chịu trách nhiệm thuần dưỡng nhóm người chuyển giới này đã quyết định làm phẫu thuật chuyển giới cho cậu, sau khi phát giác ra chuyện này, cậu quyết định bỏ trốn.

Mà Nhan Tụ chuẩn bị tất cả, đầu tiên chính là thay đồ. Lạc Khải sau khi lựa chọn, lấy một bồ đồng phục học sinh ra: "Mặc cái này."

Nhan Tụ im lặng nhìn cái áo cổ hải quân và chiếc váy ngắn đó, trợn trắng mắt.

Nếu biết sớm Chử Thần sẽ đến đây cậu sẽ không nhận bộ phim này!

Vừa mặc bộ đồ này vào, Chử Thần có lẽ sẽ lục lại những bức ảnh cũ lần trước cho cậu xem, mà một khi chắc chắn cậu chính là 'ánh trăng sáng' kia, anh chắc sẽ không buông tay.

Đinh Nghệ một mặt 'ù ôi' nhìn cậu, ánh sáng trong mắt điên cuồng lóe lên, vô cùng mong chờ.

Nhan Tụ đen cả mặt: "Ra ngoài!"

Sao nhìn cậu ta với Chử Thần lại tức giận thế nhỉ!

Lạc Khải không khỏi bật cười, biết Nhan Tụ có lẽ cần chuẩn bị tinh thần một chút, bèn đuổi người ra ngoài trước.

Nhan Tụ ngược lại không có ngang ngược như trong dự đoán, nhanh chóng đi tất mắc váy ngắn, đồng thời thay quần áo, còn tự dán ngực giả cho mình.

Mặc đồ không cảm thấy có cái gì, nhưng đến khi mở cửa đi ra ngoài, Nhan Tụ lại sợ hãi.

Chắc chắn Chử Thần ở bên ngoài nhìn vào! Vương bát đản!

Cửa phòng sau khi bị kéo ra từ bên trong, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù không trang điểm, nhưng chỉ mặc quần áo thôi, cũng đã khiến mắt mọi người sáng lên.

Lạc Khải nói: "Tuyệt sắc giai nhân, chẳng trách người đó không chịu buông tay."

Nhan Tụ căng cứng mặt mày bước ra ngoài, mặc dù hầu hết mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng cậu vẫn từ trong đó cảm nhận được một ánh mắt nóng hầm hập đang hiện hữu, xụ mặt hung dữ nhìn sang, Chử Thần vẫn không trốn không tránh trước sau như một, ngược lại còn bước lên trước hai bước, vươn tay ra chỉnh lại thắt nơ trước ngực cậu, Nhan Tụ đập tay anh: "Chả phải tham gia tiệc, tôi đây là bỏ chạy, đợi chút nữa chắc chắn vẫn phải chỉnh lại."

Chử Thần im lặng nhìn cậu, Nhan Tụ mất tự nhiên quay đầu đi, nói: "Trang điểm đi."

Thợ trang điểm vội vàng tiến lên, Nhan Tụ để cho cô ấy tự do chà chà loạn trên mặt mình, bên khác đọc kịch bản, một lát không nhịn được xoay mặt, tức giận nói: "Còn nhìn nữa tôi cắn cậu đấy!"

Chử Thần nói: "Đến đây cắn đi."

Thợ trang điểm phì cười, nói: "Bây giờ cậu nhìn lát nữa sẽ không bất ngờ nữa, trang điểm xong cái, sẽ chỉ càng đẹp hơn thôi."

"Không phải cô trang điểm kiểu bỏ chạy cho cậu ấy à?"

"Đánh nền trước, sau đó trang điểm nhẹ nhàng."

Chử Thần gật đầu, chuyển ghế ngồi ở bên cạnh, nhìn cậu không chớp mắt, hoàn toàn không sợ người trong đoàn phim nói linh tinh.

Thợ trang điểm cảm thán: "Da cậu đẹp thật đó, bình thường dùng sản phẩm chăm sóc da gì vậy?"

Chử Thần tiếp miệng nói: "Da mặt của cậu ấy có tốt nữa, cô cũng không thể chà chà thế đâu, có thể ấn nhẹ hay chà nhẹ không?"

Nhan Tụ liếc mắt nhìn qua, thợ trang điểm vội gật đầu: "Xoa đau hả? Tôi quen làm thế này rồi, trang điểm nhanh hơn."

Nhan Tụ vẫn chưa nói chuyện, Chử Thần lại nói: "Bình thường cô gặp người yêu trang điểm cho mình như thế nào, thì làm cho cậu ấy như thế, để tâm một chút, đừng chà ránh da."

---------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: thật sự sợ cô làm rách da mặt mỏng manh như cánh hoa của vợ tôi.

Sơn Yêu:%#¥@*¥%!!GUNA!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top