Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C34: Thói quen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

--------------------

Thợ trang điểm họ Lâm tên Đồng, nghe vậy vội vàng gật đầu, cẩn thận thoa kem nền lên khuôn mặt trắng trẻo của Nhan Tụ. Sau khi đánh xong lớp nền, thợ trang điểm lại lấy một cây chuốt mi, Chử Thần liền dịch ghế lại gần một chút, nhẹ giọng nói: "Đứng cọ vào mắt cậu ấy."

Tiếp sau đó, Nhan Tụ đánh phấn mắt anh cũng mở miệng: "Phấn mắt có hại đến mắt bên trong không?"

Tô son dưỡng, anh nói: "Môi cậu ấy vốn dĩ khá đỏ rồi, tô thêm sẽ càng đỏ hơn."

Lâm Đồng: "....." Anh đang ám chỉ cái gì vậy?*

*Gốc 你在暗示森莫, mình không biết 森莫 là gì, ai biết bảo mình với.

Nhan Tụ hung dữ đạp mạnh anh một cái, không nhịn được: "Ra ngoài!"

Sau khi Chử Thần bị đuổi ra ngoài, Lâm Đồng thở phào nhẹ nhõm, ban nãy Chử Thần ngoài nhìn Nhan Tụ ra, thi thoảng còn khe khẽ chau mày, không biết là bất mãn cô chạm vào mặt Nhan Tụ, hay là nghi ngờ năng lực làm việc của cô.

Một khuôn mặt vốn đã rất tinh tế, dưới đôi bàn tay thần kì của thợ trang điểm, càng trở nên xinh đẹp duyên dáng hơn, Lâm Đồng chăm chú nhìn một lúc, tấm tắc, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình sắc nét, nói: "Vừa mới trang điểm xong đã phải hóa trang, tiếc thật."

Nhan Tụ nhẹ giọng nói: "Vất vả rồi."

Trong lòng Lâm Đồng ấm áp, chợt nói: "Có muốn ra ngoài cho mọi người ngắm không?"

"Không ngắm nữa, mau hóa trang đi, bên ngoài còn đợi quay ."

Lâm Đồng lấy dụng cụ ra một lần nữa, liền nhìn thấy mành cửa bị vén lên, Chử Thần hai bước đi đến, cong eo nghiêng đầu nhìn cậu chăm chăm, mãi đến khi khuôn mặt tuấn tú đó đen xì, mới quay người ra ngoài.

Nếu không phải bên cạnh có người, Nhan Tụ thực sự muốn mở miếng chửi: "Đồ thần kinh!"

Đạo diễn hạ lệnh, Nhan Tụ bắt đầu chạy, anh trai của tổ quay phim vác cái máy quay chạy theo cậu, phía sau là một nhóm diễn viên quần chúng đóng vai côn đồ chạy theo gào thét như sói như hổ. Trong thời khắc này, Nhan Tụ tựa hồ như quay về thời điểm bị người lạ theo dõi, ánh mắt hoảng loạn, vẻ mặt lo lắng. Thậm chí không có thời gian nhìn đường ở dưới chân, chỉ biết cảnh vật hai bên đường đang điên cuồng lùi lại, sau khi liên tục rẻ trái rẽ phải trong ngõ nhỏ, đầu óc Nhan Tụ bắt đầu hỗn loạn, chỗ này nên chạy hướng nào đây?

Khi cậu mù mờ không biết gì, nghe thấy có người hét: "Ngược rồi, ngược rồi, quay lại bên này!"

Nhan Tụ dừng bước chân, nhìn thấy Chử Thần đứng ở bên cạnh mím môi cười.

Từ nhỏ sức nhận biết về phương hướng của Nhan Tụ đã kém, sợ nhất là kiểu hỏi đường mà có người nói đông tây nam bắc, ở cửa nhà mình còn ổn, nhưng đến nơi khác, chỉ mấy đến mấy lần mà vẫn đi nhầm là chuyện hoàn toàn bình thường.

Đạo diễn không biết làm thế nào, ở mỗi đoạn đường khắc kí hiệu cho cậu, Nhan Tụ mới không dễ gì quay xong cảnh bỏ chạy.

Cậu đan mười ngón tay vào xin lỗi với diễn viên quần chúng bản địa trước, sau đó cúi đầu với anh trai của tổ quay phim: "Xin lỗi, phương hướng của em đã được hình thành lại rồi...."

Tổ quay phim cũng mệt thở không ra hơi, có điều bọn họ không phải chỉ có một người, có thay đổi, thấy thế thì lắc đầu, cười nói hai câu rồi bỏ qua.

Nhan Tụ chống đầu gối thở hổn hển.

Một cái áo khoác bỗng nhiên quấn quanh eo của cậu, Nhan Tụ quay qua, lại là Chử Thần, ngay lập tức tức giận: "Cách xa tôi ra chút!"

Chử Thần vòng tay qua eo cậu, buộc tay áo quanh eo cậu, nói: "Bây giờ em đang mặc váy, cong eo xuống dễ bị lộ."

Mí mắt Nhan Tụ giật giật.

Để tránh khi chạy xảy ra sai xót, đạo diễn đã bác bỏ yêu cầu mặc quần bò ngắn của cậu, cho nên bên trong cậu mặc quần bảo hộ màu đen, lộ ra chắc chắn cũng không dễ nhìn.

Nhan Tụ vân vê cái áo, tức giận nói: "Phiền cậu rồi!"

Lần này chạy trốn nhưng chạy không thoát, Hướng Dương bị mấy người kéo về, bị nhốt trong căn phòng chỉ có một ô cửa sổ hình chữ nhật nhỏ, cậu bị tiêm thuốc giãn cơ, cả người vô lực, chỉ có thể co quắp ở bên trong, mái tóc dài xõa tung trên đôi má gầy gò, xanh xao, tất bị rơi mất một chiếc lúc cậu bị bắt về, đôi chân dài nhỏ gầy lộ ra bên ngoài, bên trên có vài vết bầm tím, bị thương trong lúc giãy dụa.

Cậu cứ mở mắt ngơ ngác như thế, đồng tử như tan rã, mãi cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông béo mập đeo dây chuyền vàng bước vào.

Ông ta cầm một điếu xì gà, hai mắt u ám nhìn thân thế thiếu niên bên tường, phì một tiếng, dùng tiếng Thái nói: "Tao nuôi mày lâu như thế, sắp kiếm tiền được rồi, mày nói chạy là chạy à?"

Ánh mắt Hướng Dương chầm chậm tụ lại, lạnh lẽo nhìn ông ta, một tay hung hăng nắm lấy tóc ông ta, người đàn ông nhẹ nhàng vỗ má cậu, nói: "Bình thường quen giả vờ ngoan ngoãn rồi, biểu cảm này đúng hiếm gặp."

Đôi môi của Hướng Dương rất khó động đậy, muốn nhổ nước bọt vào mặt ông ta cũng hữu tâm vô lực.

Tên đàn ông béo mập cười ha hả, vẫy vẫy tay, bên ngoài cửa ngay lập tức có mấy tên bác sĩ với khuôn mặt chết chóc chạy vào cùng với một chiếc xe lăn, đôi mắt Hướng Dương tràn ngập sự sợ hãi, thân thể bị người ta nâng lên cáng.

Ống kính chiếu vào trong đôi mắt trong veo của cậu, nụ cười hung ác của gã béo ánh lên trong đó: "Qua ngày hôm nay, mày là trụ cột chính ở chỗ này của tao."

Cảnh phẫu thuật tất nhiên sẽ không quay, Nhan Tụ chỉ nằm trên bàn run rẩy vài cái, đợi đạo diễn hô ngừng, cậu lập tức nhảy từ trên cái bàn lạnh băng xuống.

Mặc dù cậu không làm phẫu thuật thật, nhưng trên đó lại rất lạnh, Nhan Tụ vẫn còn thấy sau lưng buôn buốt.

Sau khi đi xuống cậu nhìn cái bàn mổ sơ sài đó, còn kinh hoảng hai giây.

Chử Thần tách đám người ra khoác áo lên người cậu, bàn tay to lớn vuốt mái tóc mềm mại của cậu, Nhan Tụ giật mình tỉnh lại, sắc mặt cậu trắng bệch, trên môi không có chút huyết sắc, trong mắt vẫn còn vệt nước, trông rất đáng thương.

Lạc Khải nói: "Chử Thần cậu đừng làm phiền cậu ấy, bây giờ đương có trạng thái này, đến quay thêm một cảnh nữa thì tốt."

Nhan Tụ lại thay đồ, tâm trạng như bị thứ gì đó lôi kéo, trong phút chốc rất khó thoát ra.

Khi bị cưỡng chế gây mê đưa lên bàn phẫu thuật sơ sài, bị mấy tên bác sĩ mặt lạnh tanh làm phẫu thuật chuyển giới, trong lòng Hướng Dương nghĩ gì?

Cho dù là người diễn lại, cũng rất khó nói rõ ràng.

Nhan Tụ quay về căn phòng của Hướng Dương, nằm ở trên giường, quay một vài cảnh dưỡng thương. Mấy cảnh này mặc dù ở cùng một bối cảnh, nhưng Nhan Tụ lại thay đến mấy bộ quần áo, ánh mắt mỗi lần cũng không giống nhau.

Đây là sự chuyển biến tâm lý của Hướng Dương.

Mấy cảnh quay này, ánh mắt của Hướng Dương từ trống rỗng dần dần biến thành lạnh lẽo, cậu ngắm nhìn hoa hướng dương bên ngoài cửa sổ, lâu dần, dường như là được sưởi ấm bởi màu sắc đó, bên trong ánh mắt còn có mấy phần ấm áp xem nhẹ mọi thứ.

Cho dù đã mình đầy thương tích, nhưng cậu cũng không thể từ bỏ, chỉ cần còn một hơi thở là còn hy vọng. Cậu còn muốn quay về gặp người mẹ đơn thân đang có nhiều kì vọng về bản thân mình. Sau khi vết thương lành, cậu bước xuống chiếc giường của mình, mỗi một bước chân, giống như có sự tao nhã đang chầm chậm tỏa ra.

Cậu ngồi trước tấm gương trang điểm trắng như tuyết, ngắm nhìn vẻ đẹp lộng lẫy không ai có thể sánh bằng, đưa tay lên, trang điểm cho mình thật lộng lẫy và tinh tế.

Sau đó cậu lấy ở trong tủ ra một bộ váy trễ vai màu vàng, cẩn thận vuốt phẳng các góc của cái váy, khoảnh khắc quay người lại, tất cả mọi người đều nhìn thấy sức sống mãnh liệt của cậu.

Sự tôn nghiêm tối thiểu của cậu đã mất đi, đã chẳng còn gì đáng để quan tâm nữa, cậu buông tay, bước chân đi ra kéo cánh cửa phòng, nhìn 'các chị em' đang bàng hoàng ở bên ngoài, khóe môi cong lên thành nụ cười xinh đẹp: "Ban nãy ai nói, để tôi lên sân khấu vậy?"

Trái tim của Chử Thần phảng phất như cái trống trước cửa nha môn, lúc này hắn đang bị người kêu oan đánh bùm bụp, không có cách nào dừng lại.

Đạo diễn Lạc cũng một mặt khen ngợi: "Tốt! Đến sân khấu lấy cảnh xong mọi người quay về đi ngủ."

Đứng ở trên sân khấu quay cảnh quay cuối cùng, bất kể là diễn viên quần chúng hay là diễn viên chính đều mệt lả, Nhan Tụ đứng ở trên đó ngáp một cái, vén váy lên ngồi xổm xuống, đương muốn nhảy xuống sân khấu, bỗng có một người đi đến, hai tay bế cậu từ trên sân khấu xuống, giày cao gót chạm đất, sau khi Nhan Tụ đứng vững thì so sánh với anh, phát hiện bản thân mình dù có đi thêm giày cao gót vẫn thua anh chút ít, cho nên tức giận đá giày cao gót đi: "Mẹ của cậu mặc dù lừa cậu bảo nhà nghèo, mà vẫn cho cậu ăn mấy thứ dinh dưỡng tăng chiều cao."

Cậu đây mới thật sự là nghèo này! Hồi nhỏ đi theo cha dượng, sữa bò cũng chưa uống được mấy chai!

Chử Thần nhìn thấy cậu chân đất chạy ra ngoài, đi theo bế cậu lên: "Cậu làm gì đấy?"

"Tôi phải đi tìm thợ trang điểm để tẩy trang!" Nhân viên công tác của đoàn phim vẫn chưa đi, lũ lượt nhìn sang chỗ bọn họ, Nhan Tụ khe khẽ đỏ mặt, tức giận nói: "Cậu đến cùng là muốn làm cái gì hả? Muốn làm tất cả mọi người đều biết sao?"

"Em cố ý đá giày đi, không phải vì để anh ôm em à?"

"Đầu óc cậu có nước à? !" Nhan Tụ nói: "Tôi không đi quen cái thứ đó!"

Chử Thần cũng không quan tâm cậu, trực tiếp bế đi đến phòng trang điểm, bộ váy màu vàng kéo lê trên đất, bả vai trắng như tuyết của Nhan Tụ vẫn đang lộ ra ngoài, cảnh này không cần nói nhiều đẹp như nào, thợ chụp ảnh chụp hai tấm, cười ha ha nói: "Sau này hai người các cậu công khai rồi, tặng cho cư dân mạng làm quà chúc mừng."

Nếu như không phải có nhiều người ở đây, Nhan Tụ chắc chắn sẽ tát vào mặt tên này!

Chử Thần đặt cậu lên ghế ngồi, Lâm Đồng vừa cầm nước tẩy trang sát lại gần, anh liền nói: "Chai nước tẩy trang này ngày mai trả cho cô, cô về trước đi."

Lâm Đồng nghiêm túc rời đi.

Chử thái tử đối xử với Nhan Tụ, vẫn luôn là tấm lòng của Tư Mã Chiêu*! Theo tổ mấy ngày nay, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.

*Câu này xuất phát từ một mẩu truyện, ý chỉ lòng dạ tâm địa ai cũng rõ,  ai cũng biết. Tìm hiểu thêm tại: https://www.facebook.com/linhvuongtruyenky/photos/a.838953216122206/1373462436004612/?type=3

Các diễn viên lần lượt tẩy trang rồi quay về nghỉ ngơi, Nhan Tụ lại bị ép ngồi trên ghế, Chử Thần cầm nước tẩy trang đổ lên mặt bông tẩy trang, nói: "Cả ngày nay em trang điểm mấy lần rồi, mặt có đau không?"

Nhan Tụ buồn ngủ đến độ trợn trắng mắt: "Nếu cậu đã tranh việc rồi thì làm nhanh lên chút được không? Mấy ngày nay đều là cảnh quay của tôi, tôi sắp mệt chết rồi."

Cậu nói xong, đột nhiên cảm thấy trước ngực có gì đó không đúng, cúi đầu xuống nhìn, Chử Thần đang nghiêm túc chọc ngực giả của mình: "Mềm mềm."

Bàn tay của Nhan Tụ vụt qua đó, bị Chử Thần túm được cổ tay: "Vất vả rồi, bây giờ anh giúp em làm."

Nhan Tụ nhắm mắt lại, bông tẩy trang nhẹ nhàng cọ qua hai má, chầm chậm lau sạch lớp kem nền trên má, để lộ ra làn da trắng như tuyết, Chử Thần nói: "Da em còn trắng hơn lớp phấn nước này nữa."

"Cậu có thể lau cho hẳn hoi không, không được thì đưa tôi."

Nhan Tụ cướp lấy, Chử Thần tránh đi, nghiêm túc lau má, cằm và trán cho cậu. sau đó lại đổi sang nước tẩy trang cho mắt và môi mà Lâm Đồng đưa cho, cẩn thận đắp lên đôi mắt đã phủ mascara của Nhan Tụ, Nhan Tụ đang nhắm mắt, đã buồn ngủ đến độ gật gù rồi.

Nói thật, nếu như không phải hôm nay cậu mệt lả cả người, chắc chắn sẽ không để cho Chử Thần làm như này, bây giờ thả lỏng rồi tưởng chừng như đặt đầu xuống là ngủ.

Chử Thần vô cùng kiên nhẫn lau cho cậu, Đinh Nghệ cũng bị anh đuổi về. Kim giờ chậm rãi chỉ đến hai giờ sáng, Chử Thần nhìn khuôn mặt tươi tắn của người yêu sau khi tẩy trang, cậu bị Chử Thần cố ý kéo dài thời gian làm cho không còn chút nóng nảy nào.

Nhẹ nhàng đỡ má của Nhan Tụ: "Ngủ rồi hả?"

Nhan Tụ muốn mở mí mắt ra, nhưng chỉ mở được một khe hở nhỏ, chỉ đành nhẹ nhàng gật đầu: "ây....xong chưa vậy?"

"Xong rồi." Chử Thần vuốt mái tóc mềm mại của cậu, hai tay bế cậu lên, chiếc váy lướt qua ghế ngồi, anh cúi đầu xuống, hôn lên môi người yêu, nhân lúc đối phương đương mơ màng buồn ngủ, trực tiếp bế lên ngồi vào trong xe.

Người lái xe tận tình đưa họ về khách sạn, ở trên đường, Nhan Tụ ngủ càng say hơn, đầu tựa lên ngực anh, cả đường đều không động đây, cánh tay và bàn tay cũng buông thõng, ngoan như con cừu con.

Chử Thần cứ ôm cậu như vậy, cho đến khi về thẳng phòng của hai người, anh dùng nước ấm lau đi nước tẩy trang trên mặt Nhan Tụ, rửa liên tục mấy lần, véo má một cái, núng nính, chắc chắn sạch sẽ rồi mới buông tay.

Chiếc váy được cẩn thận cởi ra, Chử Thần thay cho cậu bộ đồ ngủ bằng cotton, thuận tiện ăn thật nhiều đậu hủ, mới hài lòng mãn nguyện ôm người vào lòng: "Ngủ ngon."

Nhan Tụ không biết trời trăng mây gió gì ngủ thằng đến khi trời sáng, cảnh hôm nay của cậu là vào buổi tối, cho nên không có ai gọi cậu, trừng mắt ra nhìn, bản thân lại cho Chử Thần ôm, cho nên lại một phát đá người xuống giường.

Chử Thần bị cậu đá cái thì tỉnh hẳn, nhìn bóng dáng của cậu thở hồng hộc đi vào phòng bếp, trong mắt lóe lên ý cười.

Chỗ này là phòng tổng thống, dụng cũ sinh hoạt bên trong được chuẩn bị đầy đủ, Chử thái tử công  xa nhà, cũng không muốn ủy vợ mình thiếu , tủ lạnh cũng đã mua đầy đủ đồ ăn uống, có thể thỏa mãn sở thích nấu nướng.

Chử Thần chưa nhắc đến chuyện về ánh trăng sáng, Nhan Tụ vừa suy nghĩ vừa thái hành lá, sao lại chưa nhắc nhỉ?

Lẽ nào tối hôm qua trang điểm đẹp hơn trước kia, cho nên không nhận ra?

Đang nghĩ lung tung linh tinh, tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Nhan Tụ còn chưa quay người lại, giọng nói đó đã đột nhiên tăng tốc, Chử Thần hai ba bước đi đến đây, không đợi cậu phản ứng lại đã ôm lấy eo, thuận tiện hôn cậu một cái: "Chẳng nói chào buổi sáng với anh."

"Sáng cái đầu cậu ấy!" Nhan Tụ tức giận nói: "Buông tay, không là tôi lấy khí thiên nhiên đồng quy vô tận với cậu!"

"Khách sạn này còn nhiều người như vậy, thiện lương chút đi."

Nhan Tụ nắm hành lá đáp lên mặt anh.

Đến khi làm việc, mắt với mũi của Chử Thần vẫn đỏ bừng.

May mà cảnh quay của anh vào buổi tối.

Người đàn ông cứu Hướng Dương ra khỏi hố lửa tên là Cung Điền Trạch, anh ta là ông chủ của một công ty giải trí ở Trung Quốc, mặc dù không có sức mạnh áp đảo, nhưng ưu điểm là rất khéo léo và biết cách cư xử, làm giàu khiêm tốn, nền tảng gia đình tốt.

Mặc dù cách một ngày quay, nhưng trong phim lại không như vậy, Hướng Dương gặp gỡ Cung Điền Trạch là vào năm cậu ấy 21 tuổi, cũng là bốn năm sau khi bị cưỡng ép chuyển giới.

Lúc này cậu đã là nhân vật có tiếng trong vũ trường, trên mạng có một hashtag là 'tuyệt sắc nhân yêu', dán vào chính là hình của cậu, mà Cung Điền Trạch, cũng là trong một lần đi du lịch, bị bạn bè kéo đến.

"Nghe nói hôm nay nhân yêu vô cùng xinh đẹp ấy sẽ lộ diện!" Người bạn nói với Cung Điền Trạch, đồng thời kéo anh ta đi về phía sân khấu chật kín người: "Nếu như được cậu ấy nhìn trúng, chắc chắn có thể một đêm đáng giá ngàn vàng với cậu."

Cung Điền Trạch cau mày nói: "Nói linh ta linh tinh, tôi không thích đàn ông."

"Đàn ông gì chứ, nhân yêu đó là người song tính, nghe nói mùi vị không tồi." Người bạn xoa xoa hai tay mỉm cười.

Để cho cảnh quay của Chử Thần càng thêm chân thực hơn, lần này Nhan Tụ lại thay đồ, trang điểm mà không cho anh thấy, lúc này trong lòng Chử Thần hồi hộp muốn chớt, nhưng anh chầm chậm nghe người bạn đọc thoại.

Một người bạn khác nói: "Điều kiện ngủ cậu ta là gì?"

"Đương nhiên là tiền rồi." Người bạn A nói xong, vỗ vỗ bả vai Cung Điền Trạch: "Cậu không thiếu tiền, nếu như không có hứng thú với cậu ta thật, xuất tiền cho mấy thằng chúng tôi chơi tí nhỉ?"

Mặc dù biết là đang diễn, Chử Thần vẫn rất tức giận, lạnh mặt đọc lời thoại: "Các cậu cũng không sợ cậu ta có bệnh."

Vũ trường loạn cào cào, quần ma loạn vũ, Nhan Tụ ở sau sân khấu thay bộ đồ mới, cảm thấy bản thân mình cũng sắp biến thành chuyên gia thay đồ nhanh rồi, chiều cao của cậu không giống với phụ nữ, những bộ đồ này đều may theo số đo của cậu, che ngón chân, kéo lê trên mặt đất, khi đến lượt cậu lên sân khấu, Nhan Tụ liền vén váy đi ra.

Mọi người xung quanh reo hò: "Hoa hướng dương!"

Đây là tên mọi người đặt cho Hướng Dương.

Mà Cung Điền Trạch, yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tiếng reo hò xung quanh cũng không nghe thấy.

Chử Thần diễn cảnh vừa gặp đã yêu vô cùng hoàn hảo, ánh mắt cũng được kiểm soát rất tốt, làm đạo diễn vỗ tay khen ngợi, nói với anh: "Cảnh tiếp theo, hai người các cậu có thể 'động phòng' rồi, có phải kích động lắm không?"

Bối cảnh của cảnh quay tiếp theo, Cung Điền Trạch trả tiền cho ông chủ vũ trường bên kia, như ý nguyện trải qua một đêm với người đẹp anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Mà 'Hướng Dương' bời vì không phải là lần đầu, vô cùng chủ động và dịu dàng với khách.

Đổi câu nói, vợ muốn phong tình vạn chủng câu dẫn anh.

Chử Thần nào chỉ 'rất kích động', phải là 'cực kì kích động', 'vô cùng kích động', đoàn tàu trong đầu đang 'o o o' chạy với tốc độ gấp đôi.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thái tử: A——!!!!

Nhan Tụ: A——!!!!

------------------------

Me: Cuộc sống đại học đang đè chớt toi :)))) 

Nhân tiện đây nhắc nhở nho nhỏ: "TRuyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top