Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C51: Sắm tết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

-------------------------

Lời nói của Chử Thần khiến cả cộng đồng mạng chấn động, đột nhiên, các trang wed lớn lần lượt công bố, hành động lan tràn toàn mạng, trên weibo ngay lập tức đóng băng vô số người, máy chủ gần như không thể theo kịp, mãi cho đến khi độ hot dần dần qua đi, mới khôi phục lại bình thường.

Các fans CP gào khóc Call: "Đây là CP thơm nhất mà tôi từng ăn!!"

"Thái tử của tôi a a a a! Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!"

"Đoàn đội làm việc của Tịch Bạc lúc này có phải là đơ rồi không?"

"Hahaha cú vả mặt này ngầu quá đi! ! Tịch Bạc thế mà nói Sơn Yêu cướp tài nguyên của cậu ta? Bên cạnh cậu ấy có Chử Thần cần tài nguyên gì mà không có? Này là ghen ăn tức ở à?"

"Tôi là Thomas bay xoắn ốc lên bầu trời cao! Chử Thần bá đạo! Cho dù có ghen tuông không quan tâm đến vợ, cũng tuyệt đối không cho phép vợ bị bắt nạt như thế này!"

"A a a Hai người rốt cuộc khi nào thì công khai? !"

.......

Ở giữa dư luận xục sôi, Nhan Tụ ném điện thoại đi vùi đầu vào gối.

Cậu thật sự không muốn người khác nghĩ rằng cậu dựa vào Chử Thần để đi lên, vốn cậu rất không thích loại chuyện Chử Thần hành động như thế này, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, phát hiện anh ở trên mạng nói ra những lời như vậy, con tim thế mà có chút ngọt ngào loáng thoáng.

Cậu che khuôn mặt nóng bừng của mình, nghiêm túc suy nghĩ, mình đây là làm sao vậy? Ban đầu đã nói không muốn có bất kì dính líu gì đến anh, sao lại tự mình vả mặt mình rồi?

Nhưng cậu như đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ, năng lực của bản thân mình luôn được mọi người biết đến, tại sao phải vì cái nhìn của người khác như thế nào mà không ngừng từ chối ý tốt của Chử Thần? Nhan Tụ vò đầu tóc mình thành một mớ hỗn độn, cố gắng tìm cho mình lý do để ghét Chử Thần, chống cự Chử Thần, sau đó cậu phát hiện ra, không có lý do.

Con người đúng là một sinh vật rất kì lạ, khi ghét một người, bất kể người đó có làm gì, đều có thể tìm ra các lại nguyên nhân để từ chối. Nhưng khi thích một người, những lý do ban đầu dùng để kháng cự đó, toàn bộ đều đánh tan nát tanh bành.

Ví dụ:

Thân phận của tôi còn chưa được xác định, tôi rốt cuộc có phải người đó không?

Chử Thần có thể giúp tôi nha.

Tôi không muốn làm việc đó với Chử Thần, không muốn sinh con với Chử Thần.

Chử Thần sẽ không cưỡng ép tôi nha.

Nếu như thôi thừa nhận tôi thích Chử Thần, có phải anh ấy sẽ không thích tôi nữa không?

Tôi nên tin tưởng Chử Thần.

Nhưng ngay từ ban đầu tôi đã quyết định rồi, nếu như không đi đến vị trí ngang hàng với Chử Thần, tuyệt đối không công khai chuyện này với anh ấy.

Không công khai, nhưng chúng ta có thể yêu đương mà.

.......

Anh ấy thích tôi, khéo thế, tôi cũng thích anh ấy. Có chuyện gì mà không thể nói rõ với anh ấy chứ? Anh ấy là người yêu của tôi, là bạn đời hôn nhân đó.

Nhan Tụ dùng sức véo mặt anh, cậu có một loại kích động muốn hét lên, nhưng mạnh mẽ ép xuống, sợ người trong nhà họ Chử cảm thấy cậu bị bệnh thần kinh.

Cậu nhận ra mình ngày càng không giống Nhan Tụ của trước đây, cậu kì thực đang từ từ dựa dẫm vào Chử Thần, không nhịn được nghĩ anh tốt như vậy tốt như vậy, tại sao cậu lại không chấp nhận anh ấy?

Cậu không có cách tìm ra bất kì lý do nào cự tuyệt Chử Thần nữa.

Người đàn ông này giống như độc tố vậy, từng chút từng chút đi vào trong tim cậu, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi này, chiếm lấy từng tấc trái tim của cậu.

Nhan Tụ thầm nghĩ, vương bát đản, tất cả đều là đường cũ.

Như anh đối phó với Tịch Bạc vậy, từng chút từng chút một, trong lúc đoàn đội của cậu ta còn chưa phản ứng lại, bèn làm một cú đẩy Tịch Bạc xuống vực sâu.

Mà tất cả chuyện này, anh đã bắt đầu sắp xếp ngay khi biết chuyện bản thân xuýt chút nữa bị chết đuối từ miệng Đinh Nghệ.

Không ai có thể đoán được tất cả những chuyện này là anh đang sắp xếp.

Bởi vì phòng làm việc của Tịch Bạc quả thực có liên quan đến chuyện này, mà bản thân Tịch Bạc, sợ là sau khi hot search qua đi rồi mới phản ứng lại rằng không có ai thật sự đứng về phía CP của cậu ta và Chử Thần, mà là dùng để đối phó cậu ta.

Người đàn ông này ấy à, khi đối phó cậu ta thì cẩn thận nghiêm túc, lúc tổn thương cậu ta thì mạnh mẽ vô tình.

Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, Nhan Tụ kiềm chế mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉnh lại đầu tóc, sau khi quay người lại, bèn bắt gặp với ánh mắt kì lạ của người đàn ông: "Cưng à, sao mặt em như ớt ngâm giấm thế?"

Tay Nhan Tụ lại bắt đầu ngưa ngứa, muốn đánh người: "Đừng gọi linh tinh."

"Anh muốn gọi như vậy đấy." Chử Thần leo lên giường ôm cậu, Nhan Tụ muốn đẩy ra, lại cảm thấy sến sẩm, bèn cứ theo trái tim ngoan ngoãn để anh ôm, khuôn mặt của Chử Thần sát gần cậu, cười nói: "Mặt của em có thể luộc trứng rồi đó, gần thế này có thể cảm thấy rất nóng."

Nhan Tụ trừng mắt, hung dữ nói: "Anh muốn làm gì đó?"

Chử Thần cảm thấy cậu bị mình chọc cho càng nóng hơn, trái tim dần dần bay lên cao, bị người ta ôm chặt lấy, nói: "Em có nhìn thấy mấy lời anh nói trên mạng không?"

Nhan Tụ cố ý nói: "Lời gì cơ?"

Chử Thần nhíu mày: "Không nhìn thấy thật à? Vậy anh đọc lại cho em lần nữa nhé, liên quan đến chuyện ồn ào hai ngày qua, anh đã đưa ra ...."

Nhan Tụ bịt miệng của anh lại, thấp giọng nói: "Em biết rồi."

"Vậy sao em không khen anh?"

Nhan Tụ không biết làm thế nào, đối diện với ánh mắt của Chử Thần, cậu lại nhìn đi chỗ khác, nói: "Em thật sự sợ sau này anh tính kế em như thế này."

Chử Thần nói: "Lẽ nào em không tính kế lại anh sao?"

Nhan Tụ lập tức nói: "Ăn nói linh tinh!"

Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy bản thân mình yếu hơn Chử Thần! Bất luận là so sự thông minh hay kĩ năng diễn xuất, Nhan Tụ đều tự tin mình sớm muộn gì cũng sẽ đuổi kịp anh. Cho dù là không vượt qua được, cũng nhất định có thể đứng ở vị trí ngang bằng anh.

Năm đó khi còn ở trường học, Nhan Tụ đã biết, bản thân với Nhan Tụ là đối thủ ngang tài ngang sức.

Chử Thần biết cậu hiếu thắng, nói: "Có phải em luôn nghĩ làm thế nào để có thể bắt được điểm yếu của anh không?"

Nhan Tụ liếc mắt. Cậu là người có thù tất báo, khi đó xuýt chút nữa bị người ta hại chết, trong lòng đương nhiên oán hận vô cùng, nhưng cậu không thể đánh thẳng mặt đối phương, lại không muốn đi làm phiền Chử Thần, cho nên cậu rất rõ ràng điều bản thân có thể làm chỉ có ẩn nấp, tập trung sức mạnh chờ đợi cơ hội.

Nhưng Chử Thần lại giúp cậu phản đòn thật đẹp.

Cậu nói: "Có phải anh biết Phàn Văn Ký đặt camera dưới nước không?"

Chử Thần nói: "Cậu ta chủ động tìm đến nói cho anh biết."

"Cho nên anh đặt một cái bẫy?"

Chử Thần sững sờ, nói: "Nếu như em chỉ đến việc vạch trần chuyện vu khống em ở dưới nước, thì không phải là anh làm."

Cho dù là chỉnh đốn Tịch Bạc, anh cũng không muốn mua thủy quân bôi đen Nhan Tụ.

Nhan Tụ ngây ngốc, không phải là Chử Thần làm? Vậy một màn này ai là người phối hợp?

Chử Thần tiếp tục nói: "Vốn anh không chuẩn bị để đuổi cùng giết tận, chỉ muốn cảnh cáo cậu ta một chút để cậu ta lui khỏi giới diễn viên là tốt nhất, nhưng anh điều tra ra được, người phụ nữ điên đó, cũng là cậu ta sắp xếp."

Lần đầu tiên, cậu ta muốn hại chết Nhan Tụ, thất bại rồi.

Lần thứ hai, cậu ta xúi giục một fans bị bệnh tâm thần, muốn hủy dung Nhan Tụ.

Hai chuyện này cộng vào, kết hợp với một màn Chử Thần bày ra từ ban đầu, tùy tiện chút thôi là đi đến ngõ cụt.

Sức nóng do bài viết của Chử Thần tạo ra mới vừa lắng xuống, không đợi đoàn đội của Tịch Bạc nghỉ ngơi, lại có một tin tức long trời lở đất nữa nổ ra.

Người nhà của nữ bệnh nhân tâm thần đó ghi lại được video, tố cáo đoàn đội của Tịch Bạc, nói rằng bọn họ từng xúi dục nữ bệnh nhân tâm thần, chai axit đó cũng là bọn họ cho.

Không lâu sau, đoàn đội của Nhan Tụ với Chử Thần thay phiên công bố thông báo, sẽ buộc tội Tịch Bạc cố ý giết người và cố ý gây thương tích, đưa cậu ta ra tòa.

Mấy ngày sau, chuyện này tạm thời hạ màn.

Mọi người đều rất rõ ràng, ngày sau Tịch Bạc đừng nói là trong giới diễn viên, chỉ sợ là giới ca sĩ cũng không thể tồn tại được.

Phàn Văn Ký thông báo cho Nhan Tụ đi quay lại phân đoạn của vai Hoàng Văn Thiên, bởi vì đoàn phim quyết định thay đổi Tịch Bạc, Nhan Tụ cần quay lại tất cả các phân cảnh có liên quan đến em trai.

Lần này sau khi đến trường quay, sự chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người cậu, mặc dù chưa công khai với Chử Thần nhưng đã gần như là công khai rồi.

Nhan Tụ chào hỏi với Phàn Văn Ký và Trịnh Dương, gặp được 'em trai mới' của Hoàng Văn Thiên, ngoài dự đoán, thế mà là Nhiếp Hàng, Nhiếp Hàng nhìn thấy Nhan tụ thì khá vui vẻ, cũng rất cảm kích, nói là không ngờ người thoạt nhìn tốt như Tịch Bạc, vậy mà là loại người như vậy.

Cậu ấy là một đứa trẻ, Nhan Tụ cũng không muốn nói với cậu ấy những chuyện rắc rối này, bèn bỏ qua chủ đề này nói đến chuyện khác.

Sau khi làm việc xong, Nhan Tụ vào phòng thay đồ, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói truyền đến—

"Chử Thần đến đây á?"

"Đến tìm Nhan Tụ chứ gì!"

"Mẹ ơi người thật đẹp trai quá đi! !"

"Có thể kí tên cho tôi không? Cảm ơn!"

.......

Phàn Văn Ký đi ra, cười: "Tìm Nhan Tụ à? Đang thay đồ rồi."

"Ừm." Chử Thần cư xử với bên ngoài tương đối lạnh lùng, hướng ngoại mở ra với Nhan Tụ cả rồi, Phàn Văn Ký đứng cùng một chỗ với anh, nói: "Cậu chuẩn bị cứ ghét tôi thế này sao?"

Chử Thần nhìn anh ta: "Không ghét."

Khi ấy Phàn Văn Ký công khai đoạn video đó, vốn có thể đứng về phía Nhan Tụ, nhưng anh lại trần thuật lại bằng cái nhìn khách quan, không đứng về phía ai. Điều này nói rõ ràng anh ta thật sự muốn tốt cho Nhan Tụ, không hề chuẩn bị cọ nhiệt độ hay tạo scandal với cậu.

Ban đầu Chử Thần nghi ngờ anh ta cố ý hẹn Nhan Tụ ra ngoài để chụp hình, sau chuyện đó thì đã nhẹ nhõm rồi.

Phàn Văn Ký nói: "Tôi vừa mời cậu ấy ra ngoài ăn cơm rồi."

"Tối nay chúng tôi có bữa cơm." Chử Thần nhắc đến Nhan Tụ là nổi lửa lên ngay: "Bữa cơm của riêng hai người."

"Nhan Tụ vừa mới đồng ý với tôi rồi, nếu như không ngoài ý muốn, cậu ấy chắc sẽ ưu tiên chọn người ngoài là tôi đây nhỉ?"

Chử Thần nhìn anh ta.

Nhan Tụ đẩy cửa bước ra, nghi hoặc nhìn bọn họ, Chử Thần thu hồi ánh mắt, nói: "Anh đi anh cơm cùng với hai người."

Nhan Tụ: "? ?" Cậu đồng ý đi ăn cơm với Phàn Văn Ký khi nào vậy?

Hiếm có một ngày Chử Thần bị lừa, Nhan Tụ không chọc thủng anh.

Trên bàn cơm, Chử Thần điên cuồng gắp thức ăn cho Nhan Tụ, thi thoảng hỏi thăm công kích tình địch, Phàn Văn Ký nhìn ở trong mắt, chắc chắn là không dễ chịu rồi, nhưng anh ta cảm thấy Chử Thần sao lại ấu trĩ như vậy, chỉ đành nói: "Thật ra hôm nay tôi có chuyện xin nhờ Nhan Tụ."

Phu phu hai người cùng nhìn sang, Phàn Văn Ký nói: "Trong bộ phim này của tôi vẫn còn thiếu một vai diễn tình bạn, không biết đại ảnh đế Chử Thần có hứng thú không?"

Chử Thần: "Cậu là nhìn trúng nhân khí của tôi."

Phàn Văn Ký thật thà gật đầu. Chử Thần lại hỏi Nhan Tụ: "Em muốn anh diễn không?"

Nhan Tụ với Phàn Văn Ký là bạn tốt, đương nhiên cũng hy vọng anh ta có thể thuận lợi quay phim, nhưng bây giờ đối mặt với câu hỏi của Chử Thần, cậu lại không đưa ra được câu trả lời chính xác: "Nếu anh muốn thì diễn."

Ở trước mặt Chử Thần có Phàn Văn Ký, cậu sợ người đàn ông này sẽ nói ra lời gì đó quá đáng trước mặt mình.

Chử Thần hình như có chút bất mãn với lời này của cậu, có điều nghĩ đến trong bộ phim này có Nhan Tụ, vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Cho nên anh lại có thể cây ngay không sợ chết đứng chạy đến phim trường tìm Nhan Tụ.

Nhan Tụ quay xong đã đóng máy trước rồi, cảnh quay của Chử Thần còn ít hơn, không đến mấy ngày cũng bay đi.

Bên gameshow Trò chơi kinh dị không có Tịch Bạc nữa, mọi người lại không ai nhắc đến, cứ vậy quay đến tập cuối cùng, sau khi tạm biệt nhau ai về nhà nấy, thì đã đến năm mới rồi.

"Đăng khoa chi lộ" chính thức lên sóng, Phàn Văn Ký với Nhan Tụ thay phiên nhau chia sẻ, tương tác weibo với nhau, Chử Thần nhìn đó, lại ăn một vại giấm mới: "Em có thể ít tương tác với cậu ta không?"

Nhan Tụ nhíu mày nói: "Em đã tương tác với cậu ấy rất ít rồi."

Chử Thần nghe cậu nói như vậy, biết được trong lòng cậu có mình, cho nên lại ghé sát vào ôm cậu, Nhan Tụ cho phép anh ôm, hai người đầu kề đầu cùng nhau xem ti vi.

Bộ phim truyền hình "Đăng khoa chi lộ" này vừa lên sóng, Long Thiên Tư đã đu rồi, hôm nào cũng đúng giờ kéo Nhan Tụ cùng xem, sau khi Nhan Tụ cùng bà xem xong, quay ra xem bản online cùng Chử Thần trong phòng ngủ nhà mình.

Trên ti vi màn hình lớn, Nhan Tụ mặc quần áo vải thô, cười nói ríu rít, Chử Thần ôm cậu trong lòng, nhìn trên màn hình ti vi, hôn lên gương mặt cậu: "Hai ngày nữa là ba mươi rồi, ngày mai ra ngoài mua ít đồ tết nhé?"

"Được." Nhan Tụ đồng ý, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, tình tiết câu chuyện cậu đã xem một lần với Long Thiên Tư rồi, xem lại thì không còn sự mới mẻ như thế nữa, có hơi buồn ngủ.

Chử Thần nói: "Ngày mai không cần xem với mẹ nữa."

Từ lần trước sau khi về nhà Chử Thần không làm cánh nào nói chuyện được với ba mẹ, gần như trong lòng có sự tức giận với họ, Nhan Tụ khuyên anh cũng không có kết quả, chỉ đành nói nịnh cả hai bên, nghe được lời này mà thấy khổ não: "Nhưng mẹ thích em xem cùng mẹ mà."

"Anh nói với bà ấy, không được cướp em với anh."

Nhan Tụ ở trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn cằm anh, đưa tay sờ sờ, nói: "Sao anh như trẻ con vậy?"

"Anh thương em, em cũng không biết thương anh." Chử thần oán trách, Nhan Tụ động đậy, nói: "Em nào có không thương anh đâu?"

Chử Thần cúi đầu nhìn ánh mắt của cậu, lại ngẩng lên nhìn ti vi: "Em với Phàn Văn Ký ở trong đó ngã rất thân mật đó."

"Đó là sắp đặt của bộ phim có được chưa hả?" Nhan Tụ trợn trắng mắt, kiên nhẫn cùng anh xem hết hai tập phim mới cập nhật ngày hôm nay, khi đương muốn đi ngủ, Chử Thần đột nhiên tiến lại gần, nói: "Năm sau chúng ta cũng cùng quay một bộ phim."

Ánh mắt Nhan Tụ dịu dàng, cong môi nói: "Một năm trước, không nghĩ đến chúng ta sẽ biến thành như thế này."

"Từ đối đầu đến yêu nhau, nghĩ ra cũng khá là mlem đó." Chử Thần xoay người đè lên, hôn gò má cậu, nói: "Chỉ là cứ thế này ôm em, lại không cho anh ăn, chả trách người ta dục cầu bất mãn."

Gương mặt Nhan Tụ đỏ lên: "Sao anh có thể mặt không đỏ tim không đập nói những lời xấu hổ này vậy?"

"Anh như thế nào em chưa từng thấy à?" Chử Thần hôn gò má cậu, nói: "Nói với em những lời này, còn có gì mà xấu hổ?"

"Anh nghĩ xem hồi trước khi anh ghét em ..... so sánh một chút, không xấu hổ sao?"

"Hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ." Chử Thần lại hôn cậu, Nhan Tụ mở miệng cắn môi anh một cái, nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm chuẩn bị đồ tết, anh có thể ngừng một chút không?"

Chử Thần sầu buồn nhìn cậu một lúc, quay người xuống khỏi người cậu, nằm thẳng lại.

Nhan Tụ vừa muốn quay lưng đi, đã bị anh túm lấy ôm chặt: "Em chẳng tốt với anh chút nào cả."

Nhan Tụ nghĩ lại, cảm thấy anh nói rất có lý, ngay lập tức có chút áy náy, thầm nghĩ sau này phải tốt với Chử Thần một chút, ít nhất là không thể động tí là gào đánh hét giết.

Sau khi đưa ra quyết định như vậy, rất nhanh cậu đã ngủ say, buổi sáng ngày hôm sau, khi Chử Thần vẫn còn đang ngủ, Nhan Tụ đã len lén rời giường.

Chử Thần thích ăn trứng luộc chín vừa tới, trong lòng đỏ trứng gà nhất định phải có màu vàng ươm, cái này là Long Thiên Tư nói cho Nhan Tụ biết. Nhan Tụ đã quen với việc nấu ăn, nhưng từ sau khi kết hôn với Chử Thần, lại rất ít xuống bếp, sau này Chử Thần vì để theo đuổi cậu, ngược lại thường xuyên xuống bếp.

Long Thiên Tư bước ra từ phòng ngủ chính ở dưới nhà, vừa nhìn thấy Nhan Tụ ngay lập tức vội vàng đi đến: "Ôi, sao con xuống đây sớm thế này? Ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo với Thần Thần, phải ngủ ngon mới đúng chứ."

Nhan Tụ nói: "Công việc bên kia đã kết thúc rồi ạ, con rảnh rỗi rồi, anh ấy còn phải quản lý chuyện công ty, hôm nay con dậy sớm, hiếm khi nấu cho anh ấy một bữa cơm."

Đôi mắt Long Thiên Tư sáng lên, mặc dù bà biết khoảng thời gian này Chử Thần với Nhan Tụ đã hoà hợp không ít rồi, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ hiền huệ thế này của Nhan Tụ, trực giác cảm nhận được con trai mình cuối cùng cũng đi qua nỗi khổ rồi, còn có chút cảm động, bà cười nói: "Nó? Chỉ nấu cho Thần Thần thôi sao?"

"Không phải ạ, con nấu cháo." Nhan Tụ giải thích, Long Thiên Tư đến gần nhìn, nói: "Cháo nấm tuyết à, hơi loãng đó."

Nhan Tụ gật đầu, Long Thiên Tư nhìn gò má tinh tế của cậu, không nhịn được nói: "Sơn Yêu, con bây giờ, là muốn sống yên ổn với Chử Thần rồi sao?"

Một năm này, lăn qua lăn lại, Long Thiên Tư sầu thay Chử Thần, lúc này cẩn thận nghiêm túc hỏi ra câu này, lại hỏi đến độ khiến Nhan tụ hơi sững người, cậu đỏ mặt im lặng một chút, lâu sau mới nói: "Nếu như không ly hôn, thì chắc chắn là yên ổn sống qua ngày rồi ạ."

"Thần Thần chắc chắn sẽ không ly hôn với con đâu!" Long Thiên Tư lập tức đưa ra lời đảm bảo, Nhan Tụ cười, cụp mắt, đảo thức ăn trong nồi. Nếu như có thể thì, cậu đương nhiên cũng muốn có một gia đình, sinh sống yên bình cả đời, tốt nhất là bình thản như thế này, không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trong lòng cậu sau cùng vẫn bất an, cho dù cậu đã thuyết phục bản thân mình cần tin tưởng Chử Thần, nhưng thực ra trong lòng luôn có chút hoài nghi, cậu với Chử Thần, thật sự có thể sao? Thật sự có thể yên bình sống cùng nhau cả đời sao?

Long Thiên Tư giúp cậu cắt nguyên liệu, bỗng nhiên nói: "Sơn Yêu, năm sau có ý tưởng gì chưa con?"

"Ý tưởng ạ?"

"Có sắp xếp gì không, công việc, hoặc là cuộc sống."

Nhan Tụ suy nghĩ, nói: "Con mong năm sau có thể quay thêm hai bộ phim truyền hình nữa, nếu như phòng vé của "Hướng dương nhi sinh" không tồi, có thể quay thêm một bộ phim điện ảnh là tốt nhất ạ."

Long Thiên Tư lại hỏi: "Cát-xê của "Hướng dương nhi sinh" căn cứ vào doanh thu phòng vé sao?"

"Có cát-xê cố định ạ, với trích phần trăm doanh thu phòng vé, sau này Chử Thần mới nói cho con, bản hợp đồng đó là do anh ấy soạn."

"Nó vẫn biết thương con."

Mặt Nhan Tụ đã đỏ lại càng đỏ hơn, thầm nghĩ cậu cũng thương Chử Thần mà, nhìn cậu bây giờ không phải là đang nấu cơm cho anh ấy sao?

"Vậy con có ý tưởng gì cho cuộc sống vào năm sau không?"

"Cuộc sống thì......" Nhan Tụ suy nghĩ một lúc, nói: "Hy vọng cả nhà chúng ta khỏe mạnh đi ạ, tốt nhất là không xảy ra chuyện gì, mọi chuyện tốt đẹp."

Chử Thần thức dậy, vừa nghe nói Nhan Tụ nấu cơm lập tức khen ngợi, nói: "Ngon quá."

Khi anh nhìn thấy Nhan Tụ thì trên mặt mới có chút tươi tỉnh, Long Thiên Tư với Chử Cao Lương đối mắt nhìn nhau, đột nhiên hỏi: "Thần Thần à, năm sau con có sắp xếp gì không?"

Chử Thần nói: "Quản lý tốt công ty ạ, tốt nhất là có thể bồi dưỡng ra mấy người mới năng lực khá khá một chút."

"Nhan Tụ nói năm sau muốn quay hai bộ phim truyền hình, một bộ điện ảnh."

Chử Thần lâp tức nhìn Nhan Tụ, nói: "Đến khi nào chọn kịch bản thì gọi anh."

Nhan Tụ nhìn sang, gắp cho anh một miếng bí ngò, nói: "Đừng ồn nữa, nếu như hai chúng ta vẫn muốn cùng quay một bộ phim, chắc chắn sẽ thu hút sự tức giận của quần chúng."

Chử Cao Lương cũng nói: "Hai đứa cùng nhau thống trị màn ảnh, đến khi đó sợ là mắt bị mệt đấy."

Long Thiên Tư phối hợp gật đầu, Chử Thần hạ mí mắt, qua một lúc, lại cắn một miếng trứng gà, nói: "Vậy đến lúc đó xem đi ạ."

Long Thiên Tư nhìn con trai, lại nhìn con dâu, qua một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Thần Thần năm sau có sắp xếp gì không?"

Nhan Tụ không hiểu bà đang muốn làm gì, Chử Thần hỏi thẳng: "Là sao ạ?"

Long Thiên Tư khụ khụ, nói: "Mẹ nói là sắp xếp, không có sắp xếp gì sao? Ví dụ như..... khi nào sinh đứa thứ hai?"

Bà nói xong, cũng cùng nhìn về phía Nhan Tụ.

Đôi mắt Chử Thần sáng lên, Nhan Tụ xuýt chút nữa bị nghẹn, cậu vội vàng ăn một ngụm cháo, nói: "Để, để năm sau rồi tính đi ạ."

Chử Thần trầm ngâm. Sau khi ăn cơm xong, hai người chuẩn bị cùng ra ngoài mua đồ tết, năm nay đối với Nhan Tụ mà nói khá có ý nghĩa, cuộc sống phải có dáng vẻ của cuộc sống, năm đầu tiên cùng Chử Thần ở bên nhau, mua đồ tết cũng có thể có chút hương vị.

Kết quả là ngoài dự liệu, bé con lại dính lấy cậu quyết không buông tay, từ khi đứa trẻ này ra đời số lần đi ra ngoài vô cùng ít hỏi, thường thì đều là Long Thiên Tư đưa đi, còn vì nguyên nhân thân phận của chồng chồng hai người, lễ đầy tuần chỉ tổ chức khiêm tốn ở trong nhà, trong lòng Nhan Tụ luôn cảm thấy có chút ấm ức cho bé.

Chử Thần đưa ra một quyết định to gan lớn mật: "Đưa con đi cùng đi."

Nhan Tụ vốn nghĩ không đồng ý, nhưng sau khi bé con nghe thấy đã lập tức nhắc lại: "Chu! chu!"

Xem ra cũng muốn ra ngoài.

Nói ra nào có đứa trẻ một tuổi nào đến cửa nhà còn chưa đi ra đâu? Nhan Tụ gật đầu, thầm nghĩ cho dù bị người ta chụp được cũng sẽ không đoán ra được con là của cậu với Chử Thần.

Một nhà cùng ngồi xe ra ngoài, đến thẳng siêu thị.

Trong siêu thị đông nghịt người, hai người đều đội mũ với kính râm, làm ra dáng vẻ của người bình thường, Chử Thần địu em bé nhìn đông ngó tây ở trước ngực, càng khó nhìn ra là minh tinh.

Nhưng fans của bọn họ rải rác khắp nơi, vẫn bị người ta nhận ra, thái độ của Chử Thần với fans không tồi, để cho họ thoải mái chụp hình, nói "Chúng tôi chỉ muốn đi dạo bình thường thôi, đừng la hét nhé?"

Fans đỏ mặt gật đầu.

Bởi vì mọi người đều vô tình gặp nhau, lại thêm hai người ăn mặc khiêm tốn, gặp được phần lớn là fans lý trí, bình tĩnh, gật đầu chào hỏi là thôi.

Chử Thần đứng trước một quầy hàng rồi đột nhiên không đi nữa, Nhan Tụ nhìn theo anh, đỏ cả mặt, lập tức kéo anh đi ra ngoài, Chử Thần sống chết không chịu đi: "Cho dù em thế này, anh vẫn muốn xem."

Nhan Tụ nhìn trái nhìn phải, phát hiện mặc dù trong siêu thị nhiều người, nhung người bên thực phẩm chức năng này lại không nhiều, chỉ đành lùi lại, kéo khẩu trang lên, kéo thấp mũ xuống, đưa tay ra nói: "Đưa con cho em."

Chử Thần nói: "Con không hiểu đâu mà."

"Em sợ con bị tư tưởng của anh vấy bẩn!" Nhan Tụ đón con địu trên người mình, hung dữ nhìn anh một cái, quay người rời đi giả bộ không quen biết anh.

Chử Thần nghiêm túc đứng trước quầy một lúc, đợi đến khi họp lại với Nhan Tụ, trong giỏ hàng đã có một bịch ba con sói các loại, Nhan Tụ đỏ cả mặt, tức giận nói: "Anh không sợ bị người ta chụp được à! Cho anh nổi trên mạng!"

Chử Thần cau mày: "Chụp thì chụp thôi, ai thì lẽ nào không có ham muốn sinh lý sao?"

Nhan Tụ nghiến răng: "Anh mua nhiều thế làm gì?"

Chử Thần lên tinh thần, vươn tay cầm một hộp muốn giải thích, Nhan Tụ lập tức chặn lại nhét về chỗ cũ, nói: "Tìm một cái túi nhét hết vào đó, mua đồ tết trước!"

------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thái tử: Ba con sói là hàng tết top 1 của anh!

-----------------------

Còn một chap nữa ý, chắc tẹo nữa tớ đăng nốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top