Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C55: Chiến tranh lạnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

--------------------------

Nhan Tụ nắm chặt điện thoại, nói: "Đừng làm loạn nữa."

"Anh chỉ mong sao mỗi ngày đều nhìn thấy em, chắc chắn tâm tư của em cũng giống anh."

Nhan Tụ nhẫn nại nói: "Anh thế này không hay đâu, thích anh thì thôi, chứ nếu là người ghét anh, nhìn thấy nơi mình ở chỗ nào cũng đổi thành anh, chắc chắn sẽ càng ghét anh hơn."

"Không quan tâm tới họ." Chử Thần xòe bàn tay đếm ngày, nói: "Hai ngày nữa, anh đưa con đến thăm em được không nào?"

"Em không thích anh như thế này." Nhan Tụ nghiêm túc nói: "Anh đừng như trẻ con như vậy, anh thế này làm em rất khó xử."

"Anh thật sự rất nhớ em..."

Chử Thần cảm giác mình có lẽ là bị ốm rồi, mỗi ngày anh đều ngắm ảnh của cậu, hôm nào cũng gọi nói chuyện điện thoại, mà vẫn còn rất nhung nhớ, hận không thể trói mình với cậu vào một chỗ. Anh thấp giọng nói: "Quay phim gì chứ, làm việc gì chứ, em ở trong nhà nằm đó, anh nuôi em tốt biết bao."

Nhan Tụ im lặng một lúc, hết cách, nói: "Bỏ đi, anh nghỉ ngơi sớm chút."

"Hôn anh một cái?"

Nhan Tụ không muốn: "Ngủ ngon."

Cậu kết thúc cuộc gọi. Cuộn mình trong chăn rồi nhìn lên trần nhà. Điện thoại vang lên âm thanh rè rè, cậu biết là tin nhắn Chử Thần gửi đến, có hơi muốn xem nhưng lại nhịn xuống.

Mọi chuyện trong đoàn phim tất cả đều thuận lợi, Nhan Tụ lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, ngược lại mùa một đã sắp đóng máy rồi, nhưng thi thoảng bên tai vẫn nghe thấy có người nhắc đến anh.

Mấy ngày sau, hot search của Phó Huyên x Cảnh Sâm trong "Đăng khoa chi lộ" bùng nổ trên mạng, Nhan Tụ cũng cảm thấy kì lạ, kiểu dễ lên hot search như mình có phải không hết được không? Có điều chỉ là nhân vật trong phim, cậu thuận tay lướt qua, cho dù có người không biết nhìn* vào hiện thực thì cũng chỉ là thiểu sổ, không cần phải để ý.

*Gốc là Ky, bắt nguồn từ câu: 空気が読めない这词发音是kuuki ga yomenai )ý dịch ra đại khái là không hiểu được bầu không khí ấy như thế nào thì không tham gia vào được. Chỉ những người không biết quan sát, không biết nhìn tình hình, không biết xấu hổ. Ví dụ: Một đám người đang trò chuyện rất vui vẻ về một chủ đề nào đó, bỗng nhiên có một người bên ngoài chen vào rồi nói những chuyện hoàn toàn khác. Người này gọi là rất Ky

Kết quả không lâu sau, hot search thành phố X ngập tràn hình ảnh Chử Thần làm đại ngôn đột nhiên bùng nổ trên mạng, điều này đối với Nhan Tụ mà nói là nằm trong dự liệu. Chỉ là có người nghi hoặc nói: "Hồi trước Chử Thần im ắng như vậy, sao bây giờ đột nhiên nhận nhiều đại ngôn thế, còn toàn ở thành phố X?"

"Hihi, Trục Tử cho biết, hiện tại Sơn Yêu Yêu đang quay phim ở thành phố X nha~"

"Chức nghiệp trinh thám" đang trong quá trình quay, thái tử chắc là lo vợ không nhìn thấy mình nhỉ? Đây là cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt đó!!"

"Khóa chắc*! Hai người này thật sự ngọt ngào quá rồi, tôi chỉ cần nghĩ tới việc Sơn Yêu làm nũng nói một ngày không gặp như cách ba thu, thái tử chiều chuộng treo biển quảng cáo có mình ở khắp nơi đã cảm thấy...vừa cảm động vừa buồn cười!"

* Gốc 锁死: Từ này là ngôn ngữ mạng, chỉ một CP đã quấn chặt lấy nhau, sẽ không rời xa.

"Chức nghiệp trinh thám" chưa phát sóng đã nổi, CP Thần Nhan lại khóa chắc lấy nhau, luồng gió bay xa vượt qua cả CP trong "Đăng khoa chi lộ", bên dưới bài đăng mới nhất của Nhan Tụ trên weibo có một nhóm người lao vào thúc giục công khai, đồng thời cũng có một nhóm anti.

Phàm chuyện có người thích thì chắc chắn sẽ có người ghét, người ghét cho biết: "Có thể đừng có kéo lấy Chử Thần cọ nhiệt nữa không? Rõ ràng là có thực lực, cứ làm thế này thật sự khiến người ta mất hảo cảm lắm đó được chưa? Dùng tác phẩm để nói chuyện giống như Chử Thần không được à?"

"Sườn heo om, ngày trước Chử Thần là người im ắng biết bao nhiêu, bây giờ thi thoảng lại bị lôi ra cọ nhiệt một phát, người qua đường nhìn không nổi nữa rồi."

"Đủ rồi Nhan Tụ! Cả thế giới đều biết các người đang yêu đương! Cả thế giới đều biết cậu đã lừa Chử Thần về tay, âm thầm một chút không được à? Như thế này đúng là đáng ghét!!!"

"Nếu đã ở bên nhau rồi thì im lặng chút có được không? Tôi hỏi cậu ra vẻ cái gì? Cậu khoe khoang cái gì vậy? Quyến rũ được thái tử của nhà giàu, m* cái hình tượng kẻ được yêu chiều thổi gió bên gối, cậu làm như thế với Chử Thần không sợ gặp báo ứng sao?"

......

Đinh Nghệ cũng biết bên dưới weibo của cậu có một đám yêu ma quỷ quái tràn vào, đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, đẩy ly nước lại: "Anh, anh đừng để ý lời anti nói, hai năm nay chắc anh cũng quen rồi, để ý nhiều đến mấy người thích anh đó."

"Đúng vậy." Nhan Tụ nói: "Quen từ lâu rồi."

Đinh Nghệ nhìn sắc mặt thờ ơ lạnh nhạt của cậu, nhỏ giọng nói: "Anh Nhan, có phải anh không thoải mái không?"

Một lúc sau Nhan Tụ mới nói: "Cậu xem, cho dù cậu chẳng làm gì cả, chỉ vì cậu không bằng đối phương liền trở thành đối tượng bị dư luận chỉ trích."

Người ta chỉ ngửa mặt nhìn lên kẻ mạnh.

Nhan Tụ dựa vào ghế ngồi, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm: "Thật sự không biết sao Chử Thần lại bị mỡ lợn che mờ mắt như vậy, loại người này ngoại trừ cái mặt thì có gì tốt?"

"Người ta cũng có thực lực..."

"Có thực lực thì sao? Chẳng phải là dựa vào cọ nhiệt mà đi lên à? Vừa hư vinh vừa ích kỉ, cậu ta đã từng suy nghĩ xem làm thế này sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Chử Thần chưa? Còn người một nhà, Chử Thần cái gì cũng vì cậu ta, cậu ta thì hay rồi......"

"Chử Thần cũng chưa nói gì mà......"

"Bị hồ ly tinh mê hoặc, anh ấy còn có thể nói cái gì? Ỷ mình được yêu chiều liền muốn làm gì thì làm, vào thời cổ đại chính là yêu phi hại nước hại dân rồi đấy!"

"Cậu ít nói vài câu đi!"

Đinh Nghệ đứng phắt dậy, tức giận nói: "Các người nói cái gì đó?! Không muốn làm nữa có phải không?"

Mấy nhân viên lập tức đứng lên tản ra, người ban nãy nói lẩm bẩm: "Nhìn thấy rồi chứ gì? Chó cậy thế chủ, trợ lý nhỏ của cậu ta cũng to mồm thế này."

Đinh Nghệ tức giận quay ngoắt lại, Nhan Tụ ngậm ý cười nhìn cậu: "Đừng tức giận, không so đo với bọn họ."

Đinh Nghệ quay lại ngồi xuống bên cạnh cậu, y như con cún nhỏ: "Anh Thần chắc chắn không nghĩ như vậy đâu, anh ấy thích anh mà bỏ qua tất cả."

Nhan Tụ lười biếng nhìn trời cao, nghĩ nếu mà có cái xích đu cho đong đưa hai cái thì hay. Lại nghĩ, Chử Thần yêu cậu đến thế, cậu cần phải báo đáp như thế nào mới được đây?

Mấy năm nay Nhan Tụ làm diễn viên bị mắng đã không phải lần đâu, những người này thật sự không ảnh hưởng được đến cậu, buổi tối quay xong tan làm, quay trở về khách sạn, bỗng nhiên phát hiện ra ở quầy tiếp tân với nhân viên phục vụ đều đang dùng ánh mắt kì dị nhìn mình, Nhan Tụ không để ý, sau khi về phòng thì thu dọn rồi tắm rửa đi ngủ, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai, Nhan Tụ quay mặt bắt máy: "Văn Ký?"

"Đứa con của cậu với Chử Thần, là chuyện gì thế? Nó lên hot search rồi kìa!!"

Con?

Nhan Tụ bật dậy, ngón tay cậu run rẩy ấn vào, nhìn thấy đoạn video mình trêu chọc con và xin tiền lì xì đã lan truyền khắp các phương tiện truyền thông, mà giờ khắc này tiêu đề của hot search là: Nhan Tụ Chử Thần phụng tử thành hôn.

Trong đầu cậu nổ đoàng một tiếng, nhịp tim tăng nhanh, tất cả máu nóng xộc lên não, trước mắt bỗng dưng đen đi, tai cũng không nghe được âm thanh nào.

Không dễ gì mới hồi phục lại, chuông điện thoại lại vang lên, cậu chậm chạp bắt máy rồi đưa đến bên tai, nghe thấy giọng nói trầm ổn có lực của Chử Thần: "Anh đang xử lý rồi, em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, bắt đối phương chịu trách nhiệm trước pháp luật, tuyệt đối không tha!"

Anh cũng tức giận lắm rồi, Nhan Tụ hạ mí mắt, lâu sau mới khàn giọng nói: "Phiền anh rồi."

Chử Thần nói: "Sao thế em? Ngày mai anh đi, không, tối nay anh đi tìm em luôn, em đừng hoảng, nghỉ ngơi cẩn thận nhé."

"Ừm."

Điện thoại lại vội vàng bị cắt đứt, Nhan Tụ lướt mấy tiêu đề mới, muốn nhìn thấy video của bé con biến mất, nhưng mỗi lần lướt lại có các bình luận khác nhau rơi vào trong mắt.

"Mẹ tôi ơi! Con mà cũng lấy ra xào à? Chử Thần đúng xui tám đời rồi!!"

"Trời ơi, fans CP cho biết cái này ăn ngon nhắm! Tôi đã bổ não ra tiểu thuyết sinh tử rồi!! Bé con đáng yêu quá đi thôi!!"

"Hai người sao có bảo bối lớn thế này?! Chử Thần may mắn quá đó! Là tôi thì tôi cũng chiều!!"

"Phụng tử thành hôn cái gì? Nhan Tụ không phải là nam sao?"

"Bé ngoan của tôi ơi! Quả dưa siêu to khổng lồ này! Ghi nhận!"

......

Trước mắt bỗng dưng mờ đi, nước mắt rơi trên màn hình điện thoại, Nhan Tụ bỏ điện thoại xuống, cơn tức giận từ trong tim dâng lên, cậu hận không thể ngay giờ phút này xông đến xé xác kẻ công khai đoạn video này! Nhưng, ngọn nguồn ban đầu rõ ràng là bản thân cậu.

Nửa đêm Chử Thần chạy đến nơi, gió bụi dặm trường gõ cửa, Nhan Tụ quả nhiên vẫn chưa ngủ, sắc mặt tái nhợt, nhìn còn có vẻ đã khóc.

Anh đóng cửa lại, tay kia ôm người yêu vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh đã cho người xóa video rồi, đè cả hot search xuống, đến lúc anh sẽ tự mình đăng thông báo, sự việc nhất định sẽ được giải quyết."

Nhan Tụ đẩy nhẹ anh ra, nói: "Cảm ơn anh."

"Gì mà cảm ơn hay không? Con cũng là con trai của anh, anh sẽ không để con chịu ủy khuất." Anh lại gần mặt của Nhan Tụ, nghiêm túc nói: "Anh sẽ bảo vệ con giống như anh bảo vệ em."

Nhan Tụ nhắm mắt lại, Chử Thần khe khẽ cau mày, Nhan Tụ quay người rót ly nước ấm đưa cho anh, Chử Thần nhận lấy rồi đặt xuống, đưa tay ra kéo cậu lại rồi ấn trán mình lên thử thử, cau mày nói: "Em sốt rồi."

"Em không sao."

"Nào có không sao?" Chử Thần bế cậu lên, bước lớn đi đến bên giường đặt người xuống, kéo chăn đắp lên người cậu, nói: "Anh cho người đi mời bác sĩ, em nhắm mắt ngủ một chút đi."

"Con......"

"Con ổn lắm, ba anh đã tìm các phương tiện truyền thông bảo họ hành động rồi, sáng ngày mai chuyện này sẽ được đè xuống, không cho bất cứ ai bàn luận, em đừng lo."

"Em nghĩ......"

Chử Thần lại một lần nữa cắt lời cậu: "Em không cần nghĩ bất cứ điều gì cả, bây giờ anh cho người đi mời bác sĩ."

Anh cầm lấy điện thoại, lại bị Nhan Tụ đưa tay ra túm lấy: "Em không sao, anh mua chút thuốc về là được, em ngủ một giấc, anh nói hết mọi chuyện với em đi, hoặc là em có thể giúp đưa ra ý kiến."

"Có sóng to gió lớn gì mà ba mẹ anh chưa từng thấy đâu? Nào cần em?" Chử Thần sáp đến gần đôi má mềm mại nóng bỏng của cậu, thấp giọng nói: "Bây giờ việc em cần làm là nghỉ ngơi cho tốt, không cần nghĩ bất cứ cái gì cả, giao hết mọi chuyện cho anh."

Môi Nhan Tụ động đậy, có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn trong ánh mắt, cậu nhắm hàng mi ướt át, rất lâu sau mới gian nan nói: "Cảm ơn."

Chử Thần thở dài: "Nhóc ngốc."

Anh đứng lên đi gọi điện thoại, Nhan Tụ nằm ở trên giường nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cậu đang nghĩ, cái tên nhóc này từ khi nào trở nên vững chãi như vậy? Nhưng cậu không tìm được đáp án.

Cậu nhắm mắt mơ mơ màng màng, sau khi uống thuốc liền ngủ đi rất nhanh, vừa tỉnh lại quả nhiên không còn chút bọt nước nào nữa.*

*Ý là tin tức đã được dẹp sạch, không còn gì nữa.

Mấy hot search tìm kiếm ngày hôm qua cũng không tiết lộ ra chuyện của mình nữa, chỉ có vụn vặt mấy người đang bàn tán, Nhan Tụ vẫn đang ở giao diện của mình lướt được một bộ truyện sinh tử.

Nội dung chính:

Nhan Tụ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị người đàn ông này chiều chuộng, anh đối với cậu gần như là hữu cầu tất ứng.

"Chồng ơi ~"

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của người yêu, người đàn ông lập tức ngẩng đầu lên, bước nhanh đến đỡ lấy cậu, khe khẽ cau mày nhìn cái bụng đang lớn lên của cậu: "Sao em lại đến đây? Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao?"

Nhan Tụ bĩu môi, bất mãn nói: "Người ta bí bách mà."

"Thật đúng là hết cách với em." Người đàn ông đỡ cậu ngồi xuống ghế sofa, cổ bỗng nhiên bị ôm lấy, Nhan Tụ dán sát vào bên tai Chử Thần, đầu lưỡi mềm mại lướt qua đó, nũng nịu nói: "Nhớ chồng muốn chớt lun ó."

Người đàn ông sắp không nhẫn nhịn nổi nữa quay mặt lại, sắc mặt âm trầm: "Em đang đùa với lửa đấy."

Nhan Tụ cười hi hi, hay tay ôm chặt lấy cổ anh......

"Hì hì." Chử Thần cầm lấy điện thoại, nhìn vẻ mặt thanh tú trắng bệch ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Mấy người này, viết linh tinh."

Nhan Tụ nhìn anh chăm chú.

Trái tim Chử Thần thắt chặt lại, hai tay ôm lấy cậu, thử nhiệt độ trên trán cậu, phát hiện đã cơn sốt đã lui thì yên tâm: "Khi nào em gọi chồng cho anh nghe là anh viên mãn rồi."

Nhan Tụ nhìn anh: "Anh thật sự muốn nghe đến vậy sao?"

Chử Thần thấp giọng nói: "Muốn gần chết."

Nhan Tụ nói: "Chồng ơi."

Chử Thần choáng váng trong giây lát, hai má đỏ bừng rồi lan ra khắp người, anh bịt chặt đôi môi của Nhan Tụ, một nụ hôn không chút kiêng dè. Nhan Tụ ngoan ngoãn như chú mèo bỏ xuống sự cảnh giác, mở môi ra rồi mặc anh, người đàn ông thở gấp buông cậu ra, ngón tay cái miêu tả đôi môi đỏ mọng của cậu, khàn giọng nói: "Gọi lại lần nữa."

"Chồng ơi." Nhan Tụ ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng nói: "Không phải anh muốn có Chử Hi sao? Em sinh cho anh."

Chử Thần sắp điên tới nơi rồi, anh nắm chặt ngón tay của Nhan Tụ, muốn bình tĩnh nhưng sự phấn khích đã lấn át anh: "Sơn Yêu....Anh, anh, em, em bây giờ còn đang quay phim......"

Nhan Tụ cong đôi mắt: "Quay phim gì chứ, công việc gì chứ, em về nhà với anh, anh nuôi em."

"Được......được......" Chử Thần hôn lên trán cậu, mắt, mũi rồi môi, nói: "Anh nuôi em, anh nuôi em cả đời......"

"Có sinh không?"

"Sinh." Chử Thần đương nhiên không phản đối: "Sinh!"

Nhan Tụ để mặc cho người đàn ông càn quấy trên người mình, mặt không có biểu cảm nói: "Lần này chúng ta lập một hợp đồng chính đáng."

Chử Thần chui đầu ra từ trong áo cậu: "Cái gì, hợp đồng gì? Anh đồng ý với em hết."

"Em sinh Chử Hi ra, cho mọi người nuôi, Thụy Thụy cho em đưa đi."

Đầu óc Chử Thần bị khí nóng xộc lên đầu chưa phản ứng kịp: "Anh, anh không hiểu......"

"Ly hôn." Nhan Tụ vô cùng bình tĩnh nói: "Để công bằng, con cái anh một đứa em một đứa, sau đó mỗi người một ngả, không liên quan gì đến nhau."

Đầu óc Chử Thần ầm ầm tỉnh táo lại, anh chống người dậy, thần sắc biến hóa khôn lường: "Em đang nói linh tinh gì vậy? Chúng ta bây giờ không phải đang rất tốt sao? Sơn Yêu, chuyện của con vừa mới được giải quyết, chúng ta đều không biết điều này thể hiện cái gì, em đưa con rời đi, sau này sao anh bảo vệ được em?"

"Em dù có tệ đến đâu cũng có thể nuôi sống con."

"Tại sao chứ?"

Nhan Tụ hỏi: "Có còn sinh không?"

Hai giây sau, Chử Thần đứng lên khỏi người cậu, anh ngồi ở bên giường quay lưng lại với cậu: "Phòng làm việc bên kia đã lắp đặt gần xong rồi, em có thể hủy bỏ hợp đồng với anh rồi tự tách riêng ra, không nhất thiết phải ly hôn."

"Em muốn ly hôn."

Hầu kết của Chử Thần động đậy: "Không, anh không ly......"

Nhan Tụ cũng quay người lại, một người ngồi một người nằm, quay lưng lại với nhau. Trong chốc lát, Chử Thàn quay lại nhìn cậu: "Bây giờ sự nghiệp của em đang đi lên, nửa năm sau phim điện ảnh sẽ lên sóng, nếu em ly hôn với anh, người ta sẽ nói như thế nào?"

"Anh là nói, người ngoài đã biết chúng ta kết hôn rồi sao?

"Cái tiêu đề phụng tử thành hôn đó......"

"Trừ khi thân thế của em lộ ra, không thì cái tiêu đề đó chính là giả. Nếu đã vậy, ai có thể tin đàn ông sinh được con?"

"Chẳng may lộ ra thì sao?"

"Vậy cũng không sao, em chuẩn bị không làm diễn viên nữa."

Chử Thần lại ngơ ngác: "Em, em làm gì?"

"Bất cứ ngành nghề nào có thể làm, em có thể học lại."

"Tiền đồ của em rộng mở, con đường này tươi sáng, cho dù có hờn dỗi với anh, em cũng không nên bỏ cuộc giữa chừng, anh có thể giúp đỡ em mọi thứ, em biết mà."

"Nếu như con đường này là người khác đỡ anh đi, cho dù có lên trời, em cũng sẽ cắt đứt nó. Em thà leo lên, cũng muốn leo thành con đường thuộc về riêng em."

Chử Thần kéo cậu lại, không có cách nào tiếp nhận ngữ khí bình tĩnh và biểu tình này của cậu: "Em, em cãi nhau với anh một trận đi được không em? Em đừng, đừng dùng giọng điệu này, Sơn Yêu, không ly hôn, chúng ta cãi nhau đi, sau đó làm hòa, được không em?"

Nhan Tụ đẩy tay anh ra, nói: "Chử Thần, em đã nói quan điểm của chúng ta không tương đồng, chúng ta không hợp, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, quyết định sớm một chút thì càng dứt khoát."

Mắt Chử Thần đỏ lên, anh tức giận nói: "Em thích anh cơ mà! Chúng ta sống với nhau không phải rất tốt sao? Sự nghiệp thuận lợi, gia đình hòa thuận, có chỗ nào không hợp chứ? Em thích anh mà! Lẽ nào em lại muốn phủ nhận điều này sao? !"

"Không." Nhan Tụ nói: "Không phủ nhận, sự thật là em thích anh, em để ý anh, em không muốn rời xa anh, nhưng mà Chử Thần, chúng ta là hai cá thể độc lập, anh rõ ràng biết rất rõ rằng em ghét chuyện cá nhân bị lộ ra trước công chúng, nhưng anh lại ở trước màn hình từng bước ép chặt em, anh là thái tử của nhà giàu có, đuổi theo thì em chạy, cho nên bọn họ đều đứng về phía anh, em ở bên anh là núp vào cánh phượng hoàng để bay lên cao, em từ chốt anh là không biết tốt xấu. Anh tính chuẩn lắm, ngay từ ban đầu đã từng bước ép sát em, anh biết rõ cuối cùng em sẽ thích anh, không nỡ rời xa anh, đúng không?"

Thần sắc Chử Thần hoảng loạn: "Nhan Tụ......"

"Anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của em chưa? Anh từng nghĩ rồi nhưng anh không để ý. Em nói với anh em không thích anh thế này, không thích anh thế kia, anh chưa từng để trong lòng, anh mong muốn đối xử tốt với em, bất kể em có gánh vác được hay không. Anh ép em đi, ép em đối diện với anh, ép em phải nhận những lời vu khống mà em không nên chịu. Thậm chí biết rõ rằng em không muốn sinh con, còn cùng với người nhà anh thăm dò em." Nhan Tụ nhìn anh: "Chử Thần, em cảm kích vì anh đã đưa em đến vị trí như ngày hôm nay, nhưng trong lòng em rất tức giận. Em phải làm việc mới có thể sống, em không phải người được sao yên vậy, cho nên, anh muốn Chử Hi, em sinh cho anh, sinh xong chúng ta hảo tụ hảo tán."

Chử Thần hít vào thật sâu, đôi mắt ngày càng đỏ hơn: "Không, anh không phải muốn sinh......Anh chỉ là, chỉ là muốn ở bên em......Nhan Tụ, anh với em cãi nhau đi, em đừng như thế này. Em của bây giờ là dựa vào thực lực mà có, không liên quan gì đến anh, anh đảm bảo, em tách ra có phòng làm việc riêng, anh sẽ không quản em nữa, chúng ta sống tốt, giúp đỡ lẫn nhau có được không?"

"Một người thư ký có thực lực, giả dụ chỉ là đồng nghiệp với ông chủ vậy thì cô ta là một thư ký có năng lực, nhưng giả dụ cô ta có tư tình với ông chủ, thì cô ta mãi chỉ là tình nhân của ông chủ mà thôi." Nhan Tụ mệt mỏi nói: "Đây vốn dĩ là chuyện riêng của chúng ta, em sợ bị người ta phát hiện nhưng anh lại làm mọi cách để người ta biết, chúng ta là nhân vật của công chúng nhưng tình cảm không phải là sân khấu diễn hát cho người khác xem, em cùng từng muốn sống tốt với anh."

"Được, anh biết rồi, anh sai rồi có được không em? Sau này anh không như vậy nữa, em không thích anh sẽ không như vậy nữa......"

Nhan Tụ quay đi: "Bộ phim này sắp đóng máy rồi, đến lúc đó em sẽ đi đón Thụy Thụy, thỏa thuận ly hôn trong hai ngày nữa sẽ gửi đến anh, cứ vậy đi, chuyện của con, lần này cảm ơn anh với ba mẹ."

Đầu óc Chử Thần trống rỗng, anh nhớ lại dáng vẻ mình trước kia lừa gạt Nhan Tụ, khi đó chỉ cảm thấy ngọt ngào nhưng bây giờ nghĩ tới, tất cả là nỗi đau xuyên thấu tâm can. Anh cúi thấp đầu, rất lâu sau không động đậy, cũng không nói chuyện.

Nhan Tụ thu dọn đơn giản một lượt rồi đi ra phim trường, Đinh Nghệ đang ngồi bên cạnh cậu, nói: "Có phải tối hôm qua anh Thần đến tìm anh không?"

"Chắc đã đi rồi."

Đinh Nghệ nhìn biểu cảm của cậu, nhẹ giọng nói: "Liên quan đến bé con......Chúng em đều biết đó chắc chắn là con của hai người, nếu như là con nuôi...... Các anh có thể giải thích một chút, mọi người cũng sẽ đón nhận thôi."

Nhan Tụ cười, vỗ vai cậu ta: "Anh trang điểm đã, lát rồi bàn với cậu một chuyện."

Đinh Nghệ vội vàng gật đầu, nhưng lát sau lại ngây ngẩn: "Ly, ly hôn?" Cậu ta suýt chút nữa là gào lên: "Anh muốn ly hôn với anh Thần á?!"

Nhan Tụ bình tĩnh uống nước: "Phiền cậu đưa qua đó, để anh ấy kí cái tên."

Chử Thần sau khi biết thì nói cho Đinh Nghệ biết: "Cậu dám đưa đến đây, tôi chọc tiết cậu."

Đinh Nghệ run lẩy bẩy, chỉ đành đến tìm Nhan Tụ: "Không được, em không làm được đâu......"

Nhan Tụ cười: "Bỏ xuống đi, đùa cậu thôi, tôi đã gửi đi rồi."

Thư kí vội vàng vào phòng làm việc của Chử Thần, đưa một phần văn kiện cho anh, Chử Thần đọc xong liền cho vào máy cắt giấy ngay tại chỗ.

Nhan Tụ dường như đã dự liệu được từ lâu, thỏa thuận ly hôn viết thành hai bản, in ra hơn mười bản, gửi riêng đến nhà và công ty của Chử Thần, người trong nhà đều biết hai người họ đang nháo nhào ly hôn, Long Thắng Dương không nhịn được gọi điện thoại cho Nhan Tụ: "Anh tôi đối xử tốt với anh như thế, sao anh nói ly hôn là ly hôn hả?"

"Tôi xin lỗi anh ấy."

"? ? ? ?"

Long Thắng Dương đoán hình như hắn lệch hướng rồi. Dựa vào lý do khai sáng cho Chử Thần, hắn ta hẹn anh ra ngoài uống rượu, vừa uống vừa khuyên nhủ: "Ly thì ly đi, có gì to tát đâu? Sau này anh muốn người thế nào mà chẳng được?"

"Cậu thì hiểu cái gì?" Chử Thần tức giận muốn đập hắn: "Em ấy rất rất tốt, cực kì tốt, không ai bì được!"

"Nhưng cậu ta không phải là đã ngoại tình với Phàn Văn Ký rồi sao?"

Chử Thần âm trầm: "Ăn nói linh tinh!"

Mặc dù nói là vậy nhưng trong lòng Chử Thần lại có hơi thấp thỏm, thật sự là bởi vì Phàn Văn Ký sao? Nhan Tụ với Phàn Văn Ký vẫn còn liên lạc?

Nhan Tụ quay xong một cảnh đêm liền về khách sạn, đột nhiên bị Đinh Nghệ chặn lại: "Anh Thần uống say đến tìm anh đó."

Nhan Tụ ngơ ngác: "Sao anh ấy lại đến đây?"

"Hình như là anh Thắng Dương dẫn anh ấy đến đây, nói là uống say rồi, không tìm anh thì không được."

Nhan Tụ thở dài, nói: "Vậy thì không cần quan tâm đâu."

Long Thắng Dương ở đây chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.

Đinh Nghệ vội vàng bám theo: "Nghe nói uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày mà không chịu đi bệnh viện, nhất quyết phải đến tìm anh."

Anh họ uống rượu đến độ xuất huyết dạ dày Long Thắng Dương còn xa xôi đưa người đến đây, Nhan Tụ không vì thế mà động lòng: "Vậy cậu thay tôi đi xem anh ấy thế nào đi."

Đinh Nghệ ngây người, hoàn toàn không ngờ đến cậu sẽ vô tình như thế này: "Anh, anh không đau lòng sao?"

Nhan Tụ đổi chủ đề: "Quay xong bộ phim này, chắc tôi sẽ giải nghệ, nói trước với cậu một tiếng, nhân lúc còn sớm thì tìm con đường khác."

Đinh Nghệ càng bùng nổ: "Anh anh anh bây giờ còn trẻ thế này, sao có thể nói không làm là không làm nữa??"

Điều dễ nhận thấy Nhan Tụ khá hợp ăn bát cơm này, lớn lên trông đẹp mà kĩ năng diễn xuất còn tốt, không làm diễn viên thì đúng là phung phí của trời, huống hồ cậu mới hơn hai mươi tuổi, Đinh Nghệ hoàn toàn nghĩ không ra còn có công việc gì tốt hơn công việc này.

Nhan Tụ không tiếp tục giải thích nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong phòng.

Đinh Nghệ quay lại liền kể chuyện này cho Chử Thần: "Anh Thần anh Thần, anh Nhan bảo em tìm con đường khác, anh ấy muốn giải nghệ!"

Đầu óc choáng váng của Chử Thần lại bị giáng một đòn nặng nề. Anh ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Nhan Tụ, nhận ra cậu thật sự không đến đây, cậu thật sự không muốn ở bên mình, thực sự không quan tâm đến tất cả những gì cậu đã làm được ở trong giới giải trí, anh gửi tin nhắn cho Nhan Tụ.

"Sơn Yêu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

"Anh ở bên dưới đợi em, em ra đây có được không?"

"Anh nghe em hết."

"Đừng ly hôn."

"Em suy nghĩ đến Thụy Thụy một chút."

......

Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn trong sự bối rối, nhưng Nhan Tụ không trả lời lại một cái nào, có thể thấy thật sự đã hạ quyết tâm, muốn ly hôn với anh.

Trái tim Chử Thần đau đớn, ấn cái đầu dường như muốn nổ tung của mình mà không biết làm sao.

"Anh, đã muộn thế này rồi chúng ta không thể cứ đợi như vậy, tìm một chỗ để ở một đêm rồi mai về đi."

Long Thắng Dương xoay người lại, cảm thấy anh khá đáng thương, Nhan Tụ này tự mang con đến tìm, muốn kết hôn là cậu ta muốn ly hôn vẫn là cậu ta, Chử Thần sao mà gặp phải người như này.

"Cậu ta là lợi dụng anh, lợi dụng cả nhà của anh!" Long Thắng Dương nói: "Cậu ta dám đưa còn đi, chúng ta khiến cậu ta thân bại danh liệt! Đè bẹp một nghệ sĩ nhỏ như cậu ta vẫn dễ....."

"Câm miệng." Chử Thần ấn đầu hắn, nói: "Cậu tìm một cái khách sạn ngủ đi, anh ngồi đây một lúc."

"Anh ngồi ở đây làm cái gì?" Long Thắng Dương có hơi bênh vực: "Anh đối xử tốt với cậu ta như vậy, ca ngợi lên tận trời xanh, nếu không phải có anh cậu ta có thể đi đến ngày hôm nay không? Cậu ta có thể diễn phim điện ảnh của đạo diễn Trịnh Dương không? Em phải nói, anh nhẫn tâm một chút, chặn hết đường lui của cậu ta, đợi đến khi cậu ta không sống được nữa chẳng phải sẽ ngoan ngoãn đến cầu xin anh sao."

"Cậu ta sao có thể so với anh em là anh đây chứ, anh là thân phận gì, cậu ta thì tính là cái gì? Được đằng chân lân đằng đầu. Suy cho cùng là anh thích cậu ta trước, có câu nói này đúng thật, trong tình yêu kẻ yêu trước là kẻ thua cuộc, nếu khi đó cậu ta thích anh trước còn có thể làm như thế này sao? Theo em thì anh cứ mặc cậu ta, ký đơn ly hôn đi, em xem cậu ta còn có thể tìm được nhà nào tốt hơn nhà chúng ta!"

Những lời châm biếm Nhan Tụ của Long Thắng Dương dường như đã khắc sâu vào trong lòng Chử Thần, anh không thể chịu đựng nổi nói: "Cút!"

Long Thắng Dương nhìn biểu cảm đau khổ của anh, nói: "Rốt cuộc thì anh nghĩ như thế nào vậy hả? Anh là thái tử của nhà họ Chử, nhà anh chỉ có một mình anh, cô chú yêu thương anh như vậy, anh muốn kiểu người thế nào mà không có? Nhan Tụ cậu ta......Nhan Tụ cậu ta có chỗ nào bằng đầu ngón tay anh chưa? Theo anh đã tính là trèo cao rồi, còn......"

Chử Thần cầm chai nước khoáng ở trong xe đập hắn ta, Long Thắng Dương vội vàng mở cửa xe chạy trốn, bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, hắn quấn chặt áo cách cửa kính xe bất mãn nó: "Em đây là bất bình cho anh, anh tức giận với em cái gì?"

Hắn ngước mắt nhìn lên trên tòa nhà khách sạn, có ý muốn xông lên trên đó trói chặt Nhan Tụ đạp một trận xả cơn giận cho anh hắn, nhưng dựa theo thái độ bây giờ của Chử Thần, hắn dám động vào Nhan Tụ Chử Thần chắc chắn sẽ lột da hắn, chỉ có thể tràn đầy tức giận thuê một phòng ngủ.

Chử Thần dựa vào khoang xe nhỏ hẹp, nhẫn nhịn chịu cơn đau đầu như kim châm lật xe ảnh. Trong điện thoại của anh lưu không ít hình của Nhan Tụ, phần lớn là anh chụp trộm, một số thì âm trầm tĩnh lặng, một số thì tươi sáng tràn đầy sức sống với các biểu cảm khác nhau. Chử Thần nhìn từng tấm từng tấm một, nhớ lại khoảng thời gian hơn một năm chung sống, không nhịn được gọi điện thoại cho Nhan Tụ, tắt máy rồi.

Anh cúi đầu xuống, cầm điện thoại tiếp tục lướt đi lướt lại những tấm hình đó, từ tấm đầu tiên cho đến tấm cuối cùng, lại từ tấm cuối cùng lướt về tấm đầu tiên.

Anh chưa từng tỏ tình với ai, không biết làm sao mới là đối xử tốt với đối phương. Anh nghĩ, Nhan Tụ ở trong giới giải trí cần có lưu lượng, cần nhiệt độ, cho nên mới làm những chuyện đó ở trước mặt công chúng, anh thật sự không biết nên thích cậu như thế nào mới được. Anh cho rằng Nhan Tụ nói không thích chỉ là thuận miệng nói thôi, dù gì thì hai người họ yêu nhau, em ấy ở trong mắt mình ngàn tốt vạn tốt, mình ở trong mắt em ấy chắc cũng ngàn tốt vạn tốt.

Nhưng Nhan Tụ nói đúng, điều tốt của cậu ở trong mắt tất cả mọi người là ân huệ, cho dù cậu chưa từng nghĩ đến những thứ này. Bởi vì thân thế của anh tốt, cho nên anh làm gì cũng là đúng, ở trong mắt Long Thắng Dương chính là như vậy, huống hồ gì là trong mắt những cư dân mạng mỗi ngày đều nhịn họ xào xáo kia?

Chử Thần hoảng hốt nhận ra, tình yêu này thật khó khăn, thậm chí còn khó khăn hơn việc chạm đến bầu trời.

Nhan Tụ tựa trán vào cửa kính, đứng trước cửa sổ nhìn xuống chiếc xe ở bên cạnh đèn đường, ban nãy Long Thắng Dương mới từ trên xe đi xuống, cậu càng chắc chắn Chử Thử ở bên trong.

Anh ấy ở trong đó làm gì? Ngủ sao?

Rất lâu không có động tĩnh, sợ là đã ngủ quên rồi, mà Long Thắng Dương lại dám xuống xe vứt anh một mình ở đó, chắc mẩm cơ thể không có vấn đề gì rồi.

Nếu như có thể, Nhan Tụ đương nhiên muốn trân trọng gia đình không dễ dàng có được này, giống như anh nói, cậu cũng thích Chử Thần, nếu như hai người có thể ở bên nhau, vậy thì có thể không ly hôn đương nhiên là tốt.

Nhưng nếu như chung sống với nhau không ổn, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng không thể níu kéo nổi cuộc hôn nhân chắc chắn sẽ tan vỡ này.

Ngày hôm sau, Nhan Tụ đến đoàn phim từ sớm, khi lên xe cậu cảm nhận được rõ ràng có một đôi mắt đang nhìn mình, cậu ngồi ổn định ở trong xe, mới nhìn xe của Chử Thần.

Kính không phải là loại kính thấu thị, không ai nhìn thấy ai.

Sau khi "Thám tử" đóng máy, Nhan Tụ với Đinh Nghệ cùng nhau về nhà, Đinh Nghệ chán nản xách vali đưa cậu lên xe, cuối cùng không tin cậu thật sự muốn giải nghệ: "Sự nghiệp của anh mới vừa có bước tiến mới, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được?"

Cậu bật chế độ máy bay trên điện thoại, cau khuôn mặt bị ánh sáng điện thoại chiếu rọi, Nhan Tụ dựa một bên nhìn ánh đèn đêm của Hoa thành, nói: "Đưa cậu về trước rồi tôi về."

"Đừng, em đưa anh về đi rồi em mới về." Đinh Nghệ vừa lướt điện thoại vừa nói: "Anh không cần lo lắng cho em, em biết võ mà không ai có thể bắt nạt được em đâu."

Nhan Tụ cười: "Cậu vất vả rồi, hai ngày nữa tôi gửi tiền lương và thưởng cho cậu."

Đinh Nghệ nhìn cậu một cái, buồn buồn không vui cúi đầu.

Chiếc xe tiếp tục di chuyển, sau khi có mạng, các loại thông báo từ app bắt đầu tràn về, Đinh Nghệ thuận tay ấn vào một cái thấy có hứng thú để xem, lúc sau kinh ngạc nói: "Y học của chúng ta đã phát triển đến mức này rồi sao? Cải biến gen luôn?"

Trong lòng Nhan Tụ trấn động: "Cái gì cải biến gen?"

"Là một nghiên cứu có thể làm đàn ông sinh con." Đinh Nghệ tiếp tục lướt tin tức, nói: "Còn nói là thí nghiệm này đã làm từ hơn hai mươi năm trước rồi, trước mắt thì đã thành công, theo một bác sĩ tiết lộ, hai năm trước thật sự đã có một người đàn ông kiểm tra ra mang thai, nhưng bởi vì chuyện tương đối cá nhân, bác sĩ cũng rất có tâm, không nói...... Lần này là trong một cuộc hội thảo có bàn luận, rất nhiều nhân viên nghiên cứu ồn ào bàn án, haizzz, ở đây còn......"

Nhan Tụ vươn tay ấn điện thoại của cậu ta xuống, nói: "Bây giờ cậu về nhà, mẹ cậu có tiện mở cửa cho cậu không? Hay là tôi book cho cậu khách sạn cho cậu ở một đêm, tối mai rồi về nhé?"

Đinh Nghệ vội vàng rút điện thoại lại, nói: "Không sao đâu, em là người nhà của họ, dù có tối về cũng chắc chắn sẽ mở cửa cho em, em về sớm phút nào họ yên tâm phút đó."

Nhan Tụ nói: "Ba mẹ cậu đối xử với cậu rất tốt."

"Cha mẹ trong thiên hạ này không phải ai cũng thế sao?"

Nhan Tụ cười nhạt, Đinh Nghệ đột nhiên ưm huh một tiếng: "Anh, sao tay anh lạnh thế, run nữa, có phải ốm rồi không?"

"Không sao." Nhan Tụ cuộn tay lại, thấy đã đến nơi, nói: "Dừng ở đây đi, tôi tự lên thang máy là được."

Lái xe lại không dừng lại ở căn hộ này, Nhan Tụ nhìn về phía Đinh Nghệ, cậu ta lắc đầu nói: "Dì Long dặn em có muộn thế nào cũng phải đưa anh về nhà, anh Thần bây giờ đang ở nhà đó, bảo là đợi cửa anh......Anh, anh đừng nói em nhiều lời nha, em cảm thấy hai anh vẫn nên nói chuyện cẩn thận, anh cũng phải cho anh thần một cơ hội mà phải không?"

Nhan Tụ dựa vào lưng ghế, không nói gì.

Đinh Nghệ vẫn còn nhớ cái tin tức ban nãy, nói: "Anh nói xem bọn họ làm cái thí nghiệm gen này có hợp pháp không?"

Nhan Tụ nói: "Ai mà biết được."

Đinh Nghệ cảm thấy có chút áy náy vì đã ăn hết đồ ăn, ngại ngùng cúi đầu không lên tiếng.

Đến nơi, Chử Thần quả nhiên đã đợi ở cửa, anh đi đến giúp xách hành lý của Nhan Tụ xuống, Nhan Tụ ngược lại không tức giận, còn nhẹ nhàng dặn dò Đinh Nghệ: "Đi đường cẩn thận nhé."

Đinh Nghệ vẫy tay rời đi, trước cửa nhà nhất thời chỉ còn lại hai người họ.

Nhan Tụ xách vali vào nhà, Chử Thần vội theo sau, lại không biết nên nói gì.

Long Thiên Tư với Chử Cao Lương lén lút ló ra từ cửa nhìn họ, Nhan Tụ tự xách vali lên lầu, Long Thiên Tư nói: "Đứa nhỏ ngốc này, chẳng biết giúp gì cả."

"Đừng quan tâm nữa, người đã về rồi chúng ta đi ngủ đi."

"Chúng nó muốn ly hôn thì làm sao? Cháu chúng ta phải làm sao?"

"Nếu như ly hôn thật, thì phải xem xét đến kiện tụng rồi."

"Nhưng Sơn Yêu nó......"

"Chử Thần mới là con ruột của em."

Nhan Tụ xách vali vào phòng ngủ, bỏ quần áo bẩn ở trong phòng bỏ vào trong máy giặt, Chử Thần không biết nên giúp hay nên đứng đó nhìn, chỉ có thể đi theo từng bước, không biết làm gì.

Nhan Tụ quay lại phòng ngủ ngồi xuống, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo: "Ký tên chưa?"

"Chưa ký." Chử Thần nói: "Không ký."

"Chử Thần......"

"Anh cho em không gian, em muốn làm gì thì làm cái đó, sau này anh không đụng em ở trước mặt công chúng nữa, sống chung thế nào em mới thoải mái, em nói cho anh biết, anh sẽ làm tốt."

Nhan Tụ nói: "Đinh Nghệ nói là mẹ anh bảo em về nhà."

"Thật ra là anh."

"Anh có lời muốn nói với em sao?"

"Là, là câu trước đó."

Nhan Tụ trầm mặc, tận đến khi tiếng chuông điện thoại chói tai truyền đến màng nhĩ, cậu bị tiếng chuông bất ngờ dọa cho giật mình, Chử Thần lập tức bắt máy: "Cậu hai."

"Đã biết John kia là ai rồi, tên thật là Grover Deforest, nội dung hội thảo về gen ông ta tổ chức cách đây không lâu tại Mỹ đã bị lộ ra ngoài, ngày mai viện nghiên cứu HC sẽ đến Trung Quốc, có thể sẽ mời Nhan Tụ phối hợp nghiên cứu, mặc dù sự việc vẫn chưa được đông đảo mọi người biết tới, nhưng bây giờ bọn họ đến, chỉ sợ chúng ta không dễ đối phó."

Cả ngày Chử Thần không xem tin tức, lúc này ngay lập tức đi đến trước máy tính mở trang mạng lên, tin tức mới nhất đẩy lên chính là cái này.

Điện thoại của Nhan Tụ cũng đang không ngừng vang lên, màu đỏ của weixin đã bùng nổ, cậu không động đậy ngồi ở đầu giường, ánh mắt xinh đẹp nhìn theo Chử Thần, dường như có chút bế tắc.

Chử Thần bước nhanh đến, có chút muốn ôm cậu, nhưng lại không biết nên làm sao, anh quý xuống nắm chặt lấy tay Nhan Tụ, nói: "Sơn Yêu, không ly hôn nữa, anh ở bên em, em nói anh làm gì anh làm đó, em không cho anh làm gì thì anh sẽ không làm, anh đảm bảo sau này đều như vậy."

Nhan Tụ rút tay lại, nhắm mắt.

Khi bé con bị lộ ra, cậu đã đoán được có một ngày, chỉ là không ngờ đến, vậy mà đến nhanh như vậy.

"Sơn Yêu, anh sẽ không giao em ra, bất kì người nào cũng đừng nghĩ đưa em đi.....Em, em nếu như vẫn muốn ly hôn, trước tiên xử lý dứt điểm chuyện này trước đã, rồi chúng ta cẩn thận bàn bạc."

"Giải quyết thế nào?"

"Ngược lại, anh sẽ không để em rơi vào tay bọn họ."

Nhan Tụ hạ mí mắt: "Anh cảm thấy họ sẽ cưỡng chế đưa em đi sao?"

"......Anh không biết."

Nhan Tụ nhìn anh: "Trừ những người tham gia hội thảo ra, không có ai biết em chính là người thí nghiệm năm đó nhỉ?"

"Đúng......"

"Họ tới rõ ràng, vậy chúng ta cũng rõ ràng mà đi."

Chử Thần ngay lập tức hiểu được ý của cậu, kinh ngạc nói: "Không phải em ghét nhất là bị người khác biết sao......"

"Là rất ghét, nhưng nếu như em cố gắng che đậy, vậy đám người có chính phủ phất cờ cho đó chẳng phải sẽ cậy sủng mà kiêu sao?" Nhan Tụ mím môi: "Em ghét bị đẩy đi."

Sắc mặt của Chử Thần rạng rỡ, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Ly hôn nằm chắc trong tay em rồi......"

"Vậy em nói ly hôn là ly hôn à?"

"Không ly hôn, chết cũng không ly hôn."

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm này kết thúc là hết truyện??♀?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top