Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C57: Tôn trọng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Truyện chỉ đăng tải tại wattpad lalaalaaa1111.

---------------------------

Nhan Tụ muốn nấu chút gì đó ăn mới phát hiện ra không có nguyên liệu, chỉ đành nấu cháo, muốn đun cho sền sệt lại để lát nữa cho con ăn.

Chử Thần mở cửa, bên ngoài có đặt một cái thùng xốp, bên trong để đầy các loại rau tươi, anh bê vào nhà rồi đóng cửa lại, nói: "Con thích ăn trứng hấp, anh bảo người đi mua trứng gà."

Nhan Tụ không khách sáo, hấp trứng cho con, nói: "Anh về đi."

Chử Thần nói: "Anh ăn cơm xong rồi đi."

Nhan Tụ không nói gì nhìn anh. Khi bé con dậy cơm cũng đã nấu xong, Nhan Tụ bế cho con ăn, lại bắt đầu đuổi anh: "Anh ăn xong rồi thì đi đi."

Chử Thần nhìn cậu, u ám không vui, cứ thong thả ung dung ngồi ăn, khoai tây thì ăn từng miếng từng miếng, cơm nhặt ăn từng hạt, còn kiểu ăn chậm nhai kỹ, ăn đủ từ bảy giờ sáng đến chín rưỡi, cơm nguội ngắt cả rồi mà vẫn ngồi đấy.

Nhan Tụ ngồi ôm con xem phim hoạt hình, bé con sắp đi ngủ trưa rồi mà anh vẫn chưa có động tĩnh gì.

Nhan Tụ trợn trắng mắt: "Anh đi đi chứ, anh ăn cả đĩa luôn à?"

"Chuyện ly hôn không phải do anh truyền ra đâu, anh cũng không lên kế hoạch chuyện gì cả."

Anh khẳng định như vậy. Nhan Tụ chỉ đành nói: "Em biết rồi."

Chử Thần hạ mí mắt, nói: "Anh phải làm thế nào thì em mới tin tưởng anh?"

"Bây giờ anh đi, rời khỏi đây, làm theo lời em đã nói."

Chử Thần mím môi, cuối cùng cũng buông đũa, đứng dậy rời đi. Chuyện trên mạng vẫn phát triển như cũ, nghe nói hai sở nghiên cứu đã ngồi lại nói chuyện với nhau, nhưng Chử Thần vẫn bị mắng rất thảm, bởi vì Nhan Tụ không cho anh nhúng tay vào, anh cũng chỉ có thể để cho người ta mắng.

Chuyện ly hôn bị đè xuống, chuyện Chử Thần gặp Nhan Tụ bị đồn ra ngoài, nhưng tấm ảnh Chử Thần bế con xuất hiện lại không biết bị ai chụp được, thu hút một đợt sóng mới.

"Này là muốn phủi sạch quan hệ với Nhan Tụ à?"

"Chử Thần cái tên đểu cáng này! Ruồng bỏ vợ con, chúc họ Chử sớm ngày sụp đổ! Sập tiệm! !"

"Cổ phiếu của nhà họ Chử lại giảm rồi! Thích! !"

......

Chử Thần âm trầm lướt xem bình luận của nhóm anti, anh đã hiểu ra vì sao Nhan Tụ tức giận với anh rồi. Anh dồn ép Nhan Tụ vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, chính là anh của bây giờ. Đưa con cho Nhan Tụ, là anh ruồng bỏ vợ con, giữ con ở lại thì anh bạc bẽo vô tình. Vào thời điểm này, anh ly hôn là khó càng thêm khó với Nhan Tụ, không ly hôn thì đầu gió sẽ thay đổi, nói rằng anh vì để bảo vệ công ty mới đưa Nhan Tụ trở về, lời mắng chửi phải chịu vẫn không ít đi.

Gậy không đánh lên người mình không biết đau, anh cho rằng mình có thể hiểu được Nhan Tụ, nhưng lúc này mới biết bản thân ép cậu đến mức nào.

Anh tự cho rằng mình đối xử tốt với Nhan Tụ, bây giờ Nhan Tụ đã hạ quyết tâm muốn ly hôn ngay lập tức ly hôn với anh. 

Đối với Nhan Tụ, chỉ có phủi sạch quan hệ với Chử Thần mới có thể sống những ngày bình yên, cho nên cậu chọn rời xa Chử Thần, tự bảo vệ chính mình.

Thậm chí rời khỏi giới giải trí đang hot nhất hiện nay, những điều này đều là quyết định cuối cùng của Nhan Tụ.

Hàng ngày anh đều cho người đưa rau quả tươi đến nhà Nhan Tụ, còn cẩn thận phái người bảo vệ, Long Thiên Tư nóng ruột vô cùng, bà nhớ cháu, cũng nhớ Nhan Tụ, trong lòng bà ấy hy vọng Nhan Tụ với Chử Thần tốt đẹp. Nhưng không biết Nhan Tụ bây giờ ăn phải cái gì, sống chết cũng không quay về.

Vào lúc cả nhà đang sứt đầu mẻ trán, mọi chuyện lên men đến ngày thứ ba, Nhan Tụ đột nhiên đăng một bài viết dài lên weibo, lần đầu tiên phản hồi về chuyện này:

"Cảm ơn mọi người đã theo dõi tôi. Cảm ơn fans và những người đã ủng hộ tôi. Mọi người đều biết tôi là nhân vật của công chúng, chuyện ồn ào như hiện tại, thật lòng mà nói nó ảnh hưởng rất nhiều tới bản thân tôi, sự việc nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, còn có con tôi, người yêu tôi, cuộc sống của người thân thậm chí là cả sự nghiệp, sinh mệnh không thể nào lựa chọn, mặc dù tôi không giống với phần lớn mọi người nhưng tôi vẫn phải sống, cuối cùng tôi vẫn sống những ngày giống với hầu hết mọi người, tôi hy vọng mọi điều được bình yên, không xảy ra chuyện gì.

Người tôi yêu rất yêu tôi, hy vọng các bạn không hiểu nhầm anh ấy. Cảm ơn tất cả những ai đã lo lắng cho tôi, mọi thứ của tôi đều rất tốt, được bảo vệ rất tốt."

Cậu còn đính kèm thêm một chút tài liệu ở phía dưới, từ ngữ được chọn lọc đột nhiên nghiêm túc lên, ý muốn khởi kiện Kì Hách.

Phùng Tử Tấn ngồi bên cạnh Nhan Tụ, nói: "Tài liệu đã được xử lý rồi, vị luật sư này là người có tiếng ở cả trong và ngoài nước, mặc dù đây lần đầu tiên nhận vụ kiện như thế này, nhưng về tình về lý, anh vẫn chiếm phần hơn."

Nhan Tụ cười một cái, Phùng Tử Tấn lại nói: "Sao anh đột nhiên dũng cảm thế?"

"Tôi nên dũng cảm từ lâu rồi." Nhan Tụ ôm con nói: "Nếu như không có việc gì thì cùng tôi đi gặp một người đi."

Người mà Nhan Tụ muốn gặp, chính là bạn fans trung thành Vô Địch Phi Trục trong truyền thuyết, đối phương có khuôn mặt tròn xoe, nhìn cách ăn mặc cũng không phải người bình thường, Nhan Tụ cười với cô ấy, đối phương như sắp ngất xỉu đến nơi: "Sơn Yêu, cậu tìm tôi có việc gì không?"

"Em trai cậu đã đến chưa?"

"Đến rồi đến rồi." Vô Địch Phi Trục nói: "Nó đang đi vệ sinh."

Vừa nói xong, cửa phòng bao bị đẩy ra, Nhan Tụ nghiêng đầu, đối diện với một khuôn mặt trắng nõn, đối phương tháo kính mắt xuống, có chút thận trọng đi đến bắt tay với cậu, hai má khe khẽ đỏ lên, nói: "Tôi tên Thường Việt, giống như chị tôi, cũng rất thích anh."

"Cảm ơn." Nhan Tụ nói: "Tôi muốn trưng cầu ý kiến của cậu về việc liên quan đến sở nghiên cứu gen, nếu như các cậu có được tôi, sẽ giết tôi sao?"

Thường Việt không nghĩ đến vừa mở miệng đã hỏi vẫn đề đáng sợ như vậy, lập tức xua tay liên tục, nói: "Không đâu không đâu, giáo sư của chúng tôi đã nói rồi, tuyệt đối không thể giao cậu cho H C, sở nghiên cứu của chúng tôi là hợp pháp, tất cả thí nghiệm đều thông qua sự đồng ý của nhà nước, tất cả đều công khai minh bạch."

Nhan Tụ hạ mí mắt, rất lâu sau mới nói: "Bên đây hy vọng nghiên cứu tôi sao?"

Thường Việt nói: "Giáo sư của chúng tôi rất tốt, ông ấy khai chiến với H C tất cả là vì cậu là công dân của nước mình, ông ấy không có ý muốn nghiên cứu cậu, hơn nữa, khoảng thời gian trước ông ấy mới đưa một văn kiện lên trên chính phủ, hy vọng chính phủ có thể bảo vệ cậu một cách hợp pháp, cùng với quyền đặc biệt. Khoa học nên xây dựng trên cơ sở nhân đạo, chúng tôi tuyệt đối sẽ không mổ xẻ, nghiên cứu cậu đâu."

"Khi đó cậu muốn gặp tôi, tôi còn tưởng ......"

"Không không không." Thường Việt còn lo lắng hơn cả cậu: "Tôi đơn thuần chỉ là muốn gặp cậu thôi, tôi, tôi thích cậu rất lâu rồi."

Chị gái cậu ta cười, nói: "Sơn Yêu, đứa em trai này của tôi làm nghiên cứu, là một đứa ngốc, nhưng tam quan của nó chính trực, viện nghiên cứu nó nói đến cũng là chính quy, nghe nói mấy vị đàn anh đàn chị, thầy cô không có người làm khoa học mù quáng. Hôm nay cậu mạo hiểm đến gặp chúng tôi, chúng tôi chắc chắn không hại cậu, cậu muốn làm gì, tôi với em trai đều tiếp đãi cậu."

Thường Việt vội vàng gật đầu.

Nhan Tụ đối mắt với Phùng Tử Tấn, nói: "Tôi chỉ muốn biết sở nghiên cứu trong nước có làm hại tôi hay không, nếu như không có nguy hiểm, tôi đồng ý phối hợp với nghiên cứu của mọi người, nhưng mọi người biết đó, việc tôi bị thay đổi gen liên quan đến toàn nhân loại, tôi hy vọng tất cả kết quả đều được công bố với thế giới."

Phùng Tử Tấn xoay cốc, cả quá trình im lặng không nói câu nào. Thường Việt ngạc nhiên hồi lâu, bỗng nhiên đứng lên, nói: "Tôi, tôi gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn......"

"Cậu về rồi nói cho ông ấy biết cũng được, tôi nghĩ, nếu như có bên trên gia nhập, mọi người không khó để tìm thấy tôi."

Cậu vừa mới đứng lên, cửa phòng bao lập tức bị mở ra. Chử Thần thở hổn hển nhìn cậu, bỗng nhiên vươn tay kéo cậu lại, biểu cảm đáng sợ nhìn Thường Việt với Vô Địch Phi Trục, Nhan Tụ ngăn anh lại, nói: "Đừng dọa người ta sợ."

Chử Thần cau mày theo bước chân của cậu, Phùng Tử Tấn dùng bả vai huých anh, nói: "Anh đến đây làm gì?"

"Sao cậu quay về?"

"Tôi phải về để giúp anh tôi, tránh để anh bắt nạt anh ấy."

Chử Thần bám theo bước chân Nhan Tụ, Phùng Tử Tấn lại đi theo đụng vào anh: "Tên đểu cáng nhà anh."

Chử Thần trong lòng rối như tơ vò, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, Phùng Tử Tấn lại nói: "Nhìn gì mà nhìn? Tôi sợ anh chắc."

Nhan Tụ nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa."

Phùng Tử Tấn nói: "Lần này em ở lại nước khá lâu, anh à......"

"Cậu về nhà trước đi, Chử Thần theo anh, không có chuyện gì đâu."

Phùng Tử Tấn cũng thức thời, biết Nhan Tụ có điều muốn nói với Chử Thần nên đi trước, Nhan Tụ ngồi lên xe, ôm bé con ngoan ngoãn tự chơi ngồi lên đùi mình, nói: "Anh cho người theo dõi em à?"

"Là bảo vệ." Chử Thần thấp giọng nói: "Anh biết em thấy anh đáng ghét, nhưng anh vẫn cảm thấy, bây giờ em cần được bảo vệ."

Nhan Tụ cười: "Em không thấy anh đáng ghét."

"Anh nhìn thấy weibo của em rồi, em......coi như là làm hòa với anh rồi?"

"Ít nhất là để người ngoài biết chúng ta làm hòa rồi." Nhan Tụ nói: "Bây giờ nên thừa nhận, cổ phiếu của công ty sẽ không giảm nữa."

Chử Thần hồi thần: "Em cố ý?"

Đến gặp fans, ngoại trừ muốn hỏi nguy hiểm của sở nghiên cứu ra, cậu cũng tính chuẩn xác việc Chử Thần sau khi biết chuyện chắc chắn sẽ đến, nếu như vậy, không cần người khác, Vô Địch Phi Trục sẽ biết Chử Thần thật sự đang để ý Nhan Tụ. Cô ấy là fans của Nhan Tụ, lời nói ra có trọng lượng, chỉ cần cô ấy nói cho người khác biết, Chử Thần để ý Nhan Tụ, hai người họ vẫn tốt, sau đó mua thêm thủy quân kết hợp vào, mọi người sẽ biết cậu với Chử Thần ổn rồi.

Gia hòa vạn sự hưng, tất cả áp lực dư luận tự nhiên sẽ được hóa giải.

Chử Thần mím môi, nói: "Dạo này có người cứ mắng anh."

"Em xin lỗi, em không nghĩ sẽ như thế này."

"......" Chử Thần nhận ra cậu đang lặp lại những lời mà hồi ấy mình vô tình làm tổn thương đến cậu, im lặng một chút, nói: "Sơn Yêu, em cố ý phải không?"

"Không phải." Nhan Tụ nắm lấy cái tay nhỏ của con, nói: "Em thật sự muốn vạch rõ ranh giới với nhà họ Chử."

"Em hy vọng anh như thế nào mới đồng ý làm hòa với anh?"

"Cách xa em ra."

"Vậy em sẽ theo anh về nhà sao?"

Nhan Tụ quay đầu đi: "Anh nghĩ cái gì đấy?"

"Nhưng vây giờ người ta đã biết chúng ta làm hòa rồi, em không thể cứ giấu họ chuyện ly hôn với anh mãi được đúng không?" Chử Thần nhìn cậu, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, ba mẹ dung túng cho em, em đưa theo con ra ngoài, họ cũng không nói gì cả......Sơn Yêu, ba mẹ thật sự thương em, hôm nay họ còn nói, sợ em khó khăn, cho nên không nhúng tay vào chuyện của chúng ta."

Nhan Tụ mím môi.

Chử Thần nói: "Mẹ nhớ Thụy Thụy rồi, nếu như còn không về, bà ấy chắc chắn sẽ tự đến tìm em."

Nhan Tụ đương nhiên biết Long Thiên Tư thương mình, nhưng dù có thương hơn, cậu cũng không muốn tiếp tục sống những ngày như thế nữa.

"Tìm thì tìm." Nhan Tụ xuống xe, ôm con lên tầng, vừa mới ra khỏi thang máy, bỗng nhiên đối mặt với sắc mặt mệt mỏi của Long Thiên Tư. Nhan Tụ ngây ngẩn, Long Thiên Tư bước nhanh đi tới, vô cùng ủy khuất nói: "Sơn Yêu, mẹ nhớ con với cháu muốn chết......"

Nhan Tụ chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử, nhưng cậu biết, Long Thiên Tư thương cậu, nếu như không phải không có cách nào chấp nhận Chử Thần, chỉ cần Long Thiên Tư thôi vẫn đủ để níu cậu lại.

Cậu để Long Thiên Tư vào trong nhà, Chử Thần cúi thấp đầu ngồi ở một bên, Long Thiên Tư ấm áp, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Hai người ở bên nhau, ai mà chẳng có khi tức giận chứ? Chuyện Chử Thần làm sai, con có thể đánh nó mắng nó, hà cớ gì cứ phải ly hôn? Con nhìn Thụy Thụy kìa, nó từ nhỏ đã là mẹ chăm lớn, con nỡ để nó xa mẹ sao? Mẹ biết trong lòng con có ủy khuất, Chử Thần nói với mẹ con không muốn làm diễn viên nữa, mẹ đã nói rồi mà, con mệt mỏi thì hãy quay về, mẹ mở công ty cho con, con học cách quản lý không phải tốt sao?"

Bà nhẹ giọng thủ thỉ, như lo lắng dọa Nhan Tụ sợ hãi, trong lòng Nhan Tụ có chút áy náy, nói: "Không liên quan đến chuyện đó, mẹ......người, người cứ kệ chúng con."

"Vốn dĩ mẹ chẳng muốn quan tâm đâu, nhưng mẹ nhớ cháu của mẹ rồi." Long Thiên Tư kéo tay cậu, nói: "Chuyện nhà chúng ta tự chúng ta giải quyết, con là đứa trẻ hiểu chuyện, Chử Thần nó không ổn, nó không hiểu chuyện, cứ như trẻ con khiến con bị tổn thương, mặc dù không phải là cố ý nhưng đúng thật là có sai, nhưng con không thể gom cả ba với mẹ vào để trách phạt được? Có đúng không?"

Nhan Tụ không lên tiếng, Long Thiên Tư nhìn Chử Thần, tiếp tục nói: "Con nói coi mẹ với ba đối xử với con có tốt không nào?"

Lúc lâu sau Nhan Tụ mới lên tiếng: "Tốt ạ."

"Vậy con có cần ba mẹ nữa không?"

Nhan Tụ nói không lên lời. Cậu là người ăn mềm không ăn cứng, từ khi bắt đầu thỏa thuận hôn nhân với Chử Thần, Long Thiên Tư với Chử Cao Lương chưa từng nặng lời với cậu, dù họ có nói ra tòa, nhưng Nhan Tụ có thể hiểu, ban đầu cậu nghĩ rằng, ra tòa thì ra tòa thôi, nhưng Long Thiên Tư nói lời mềm mỏng, cậu lại mềm lòng hơn bất cứ ai.

"Con......"

Long Thiên Tư thở dài: "Mẹ với ba con cũng từng cãi nhau đòi ly hôn, cãi một trận to, người trong nhà ai cũng biết. Thật ra nghiền ngẫm kĩ cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là một số chuyện nhỏ tích tiểu thành đại, số lần cãi nhau nhiều rồi bùng nổ. Trên đời này không có cặp đôi nào không cãi nhau, Sơn Yêu, con vừa mới kết hôn với Chử Thần, hai đứa các con, chuyện cần hòa hợp với nhau còn rất nhiều, nhưng con không thể lần nào cũng cãi nhau đòi ly hôn được đúng chứ? Con nhìn con con mới có chút xíu như vậy, con xem xét một chút đến cảm nhận của nó. Bây giờ chuyện của con ồn ào như vậy, sau này chắc chắn nó sẽ chịu ảnh hưởng, thêm việc lớn lên trong gia đình đơn thân, tâm lý của nó có vấn đề gì không? Con đã từng nghĩ đến chưa?"

"Con trẻ vô tội, Sơn Yêu." Long Thiên Tư nắm chặt tay cậu: "Cho dù con bắt Chử Thần lại đánh một trận, cũng không thể ly hôn."

Long Thiên Tư cúi đầu nhìn cháu ở trong lòng cậu, cười nói: "Con nhìn Thụy Thụy kìa, lớn lên xinh xắn biết bao, thông minh lanh lợi, phải không nào?"

Bà đùa với bé con, đồng thời cũng nói cho Nhan Tụ nghe.

Chử Thần với Nhan Tụ đều là người trẻ, cuộc hôn nhân này lại như một vở kịch, ồn ào một trận cũng không phải chuyện xấu. Chử Thần có một số chỗ thật sự quá đáng, anh chưa từng thích ai, phải từ từ học cách thích người ta, Nhan Tụ có uất ức nhưng cũng cần học cách bao dung. Hai người đều là đứa trẻ ngoan, chỉ có điều con đường hôn nhân nào có thuận lợi như thế?

Long Thiên Tư không có ý đưa bé con đi, bà chơi đùa với bé một lúc thì đứng dậy rời đi, Chử Thần đứng lên, bị bà lườm cho một cái: "Hai đứa con đấy, có chuyện gì thì nói ra là ổn rồi. Cả đời này Sơn Yêu đều là người nhà của chúng ta! Con nhận sai đàng hoàng cho mẹ."

Chử Thần chỉ ước được ở lại, anh ngồi lại chỗ ngồi, nhìn Nhan Tụ, Nhan Tụ đứng dậy nấu cơm, ăn xong thì dỗ con ngủ.

Chử Thần ngồi bên cạnh cậu, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Sau khi bé con ngủ, Nhan Tụ quay lại phòng khách ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, rất lâu sau Nhan Tụ nói: "Anh biết anh đáng ghét đến mức nào không?"

"Anh biết." Chử Thần đáp lại rất nhanh: "Anh tự cho mình là đúng, chỉ theo ý mình, tự cho rằng mình thông minh mà chỉ nghĩ đến bản thân, không đứng ở vị trí của em để suy nghĩ. Anh rất quá đáng, không nên cố ý khoe khoang tình cảm với em, anh chỉ muốn làm em nhanh chóng dựng lại sự nghiệp mà quên mất hình tượng của em, anh chỉ nghĩ làm sao ôm chặt lấy em mà quên mất cần thấu hiểu em......Anh biết rõ em không muốn sinh con, còn cứ quấn lấy em đòi sinh con, anh còn ép em phải công bằng, anh chỉ nghĩ đến bù đắp cho em lại chẳng ngờ đến sự bù đắp ấy cũng là tổn thương, anh rất xấu, khi em nói không muốn anh còn cảm thấy tình thú, em đẩy anh ra anh còn không biết buông tay, em không cho anh hôn, anh còn hôn......"

"Câm miệng."

Chử Thần im bặt.

Nhan Tụ trừng mắt nhìn anh, lâu sau nói: "Anh biết cái mông ấy."

Chử Thần tiếp tục cúi đầu nhận sai: "Em nói đúng."

Nhan Tụ im lặng rất lâu, mới nói: "Em không cần anh bảo vệ......em có thể tự dựa vào bản thân để tỏa sáng, em không cần anh. Chúng ta ngay từ khi bắt đầu đã nói rõ rồi nhưng anh đã làm cái gì? Anh biến tất cả cố gắng và công sức em bỏ ra biến thành trò cười. Em tự ti......Em ở trước mặt anh, không ngẩng đầu lên được. Anh khiến em cảm thấy việc em từng coi anh là đối thủ giống hệt thằng hề!"

Cậu vô cùng ấm ức, muốn gầm lên, nhưng lại sợ làm ồn đến con, chỉ có thể đè giọng xuống: "Anh khiến em cảm thấy mỗi một hơi thở, mỗi một giây phút sống đều là sai lầm! Chử Thần, em thích anh nhưng em không thể bởi vì thích anh mà bỏ đi nguyên tắc của mình. Em đấu tranh giữa việc nghe theo anh và tôn trọng bản thân mình, em giận dỗi như vậy cũng cảm thấy mình rất buồn cười đấy anh có biết không? Bởi vì trong mắt bất cứ ai em không có lý do gì để làm như vậy. Anh đối xử tốt với em, quá tốt, cự tuyệt anh khiến em cảm thấy tội lỗi, nếu không cự tuyệt thì sẽ sống như một con rối. Em có máu có thịt, em là người thật nhưng lòng tốt của anh khiến em nghi ngờ giá trị tồn tại của chính mình, em không quen như vậy......."

Cậu ấn trán. Nước mắt chảy ra, đầu mũi treo sương, cậu khịt mũi, chầm chậm nói: "Em không chịu nổi cuộc sống như vậy, em không chịu nổi......Bị đối thủ ngày xưa của em coi như tên ngốc mà nuôi dưỡng. Nhưng em lại tức giận với chính mình, Bởi vì bản thân em hoài nghi quyết định của em, em nói đi nói lại với bản thân rằng đừng để ý đến anh nhưng lần nào em cũng ép mình quay đầu lại......Anh khiến em không biết nên làm như thế nào, em ghét anh lắm......Chử Thần, sao anh phiền thế, phiền muốn chết, phiền lắm luôn ấy!"

Chử Thần ngồi lại gần cậu, cẩn thận dè dặt muốn ôm cậu, Nhan Tụ đưa tay đánh anh: "Anh đừng đụng vào em!"

Nhan Tụ luôn cảm thấy, bản thân làm việc luôn có lý do, nhưng tất cả hành động của Chử Thần làm cậu không tìm ra được lý do để cự tuyệt. Cậu biết Chử Thần tốt, nhưng lý trí nói cho cậu biết Chử Thần không thích hợp, cậu cảm thấy đau khổ, ấm ức, khi ở cùng Chử Thần, cậu dường như cảm thấy ngạt thở, mỗi lần Chử Thần nhắc đến Chử Hi, cậu đều cảm thấy sụp đổ.

Sau khi Nhan Tĩnh kéo theo Đậu Gia Trân cùng chết, cậu luôn cảm thấy nên đối xử tốt với Chử Thần, muốn cùng anh sinh Chử Hi, nhưng cậu rất sợ, cậu sợ bản thân không giữ được.

Cậu sợ Chử Thần, ra ngoài đi làm để trốn tránh Chử Thần, nhưng Chử Thần lại một lần nữa khiến cậu nhận ra, anh đi quay chụp rất nhiều đại ngôn, đâu đâu cũng thấy.

Nhan Tụ gần như không có lối thoát.

Ngoại trừ ly hôn với Chử Thần, cậu không nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt hơn.

Nhưng đến ly hôn cũng không làm được.

Tất cả mọi thứ đang nói cho cậu biết, không nên ly hôn. Bất kể là điều tốt của Chử Thần, hay là thái độ của ba mẹ Chử với cậu, suy xét từ bất cứ phương diện nào, cậu đều không nên ly hôn với Chử Thần. Nhưng việc ở bên Chử Thần, cậu lại cảm thấy rất ủy khuất, ấm ức, thống khổ.

Cậu không có cách nào giải quyết cảm giác của bản thân, cậu chỉ là...... khó chịu không tài nào chịu được.

Chử Thần im lặng nhìn cậu, Nhan Tụ che mặt, khe khẽ run lên.

Nhan Tụ khóc rất lâu, không biết sao mà lại nằm ngủ luôn trên sofa, Chử Thần lúc nào mới lại gần nhìn cậu, nhìn đôi mắt sưng húp như quả đào của cậu, cẩn thận bế lên giường rồi kéo chăn đắp lên, ngây ngẩn ngắm nhìn, nhẹ nhàng thở ra.

Anh chưa từng thấy Nhan Tụ khóc nhiều như vậy.

Dù là khi Nhan Tĩnh mất, Nhan Tụ cũng chưa từng khóc nhiều đến vậy, dường như cậu vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, muốn khóc nhưng lại không dễ chịu được thêm chút nào.

Chử Thần ngồi bên cạnh cậu, đứng lên gọi điện cho bác sĩ tâm lý của mình. Bên kia sau khi nghe chuyện kể lại, ngạc nhiên nói: "Có phải cậu ấy từng trải qua cú sốc nào rồi không?"

"Người thân mất, nhưng khi đó em ấy không có phản ứng gì."

"Không phản ứng lại mới nguy hiểm." Đối phương nói: "Nói ra thì, chuyện gần đây của các cậu tôi cũng nghe nói rồi, cậu ấy trải qua nhiều chuyện khó khăn như vậy, còn có người thân ra đi, cậu lại ép chặt cậu ấy như thế, nghe tình trạng hiện tại cậu miêu tả lại, có lẽ cậu ấy bị trầm cảm nhẹ......"

Chử Thần ngây ngẩn: "Trầm cảm......?"

"Cậu ấy ấm ức, ủy khuất không nói ra được. Năm đó không phải cậu cũng như vậy sao? Cậu ấy trải qua nhiều chuyện hơn cậu, cậu không hiểu cậu ấy, còn từng bước ép người ta, cậu phải cho cậu ấy thời gian để thở, nếu không chuyện chỉ có ngày càng nghiêm trọng thôi."

"Anh cảm thấy, tôi nên ly hôn sao?"

"Không phải tôi nói là cậu cách xa cậu ấy ra sao? Câu này ý là nên cho cậu ấy không gian thuộc về mình, cậu bỏ ra một chú thời gian, tính cách cậu ấy mạnh mẽ, sẽ tự mình tốt lên thôi. Còn có chuyện đứa nhỏ của hai người nữa, càng không thể cưỡng cầu, các người không phải bản thân cậu ấy, không biết lần đầu cậu ấy mang thai đã trải qua cái gì, càng không biết khi người thân cậu ấy ra đi cậu ấy đang nghĩ cái gì, cậu nói cậu ấy vẫn bình tĩnh để kiểm tra thi thể, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bản thân cậu ấy đã kiềm nén cảm xúc của chính mình, cậu còn mang áp lực đến cho cậu ấy, cậu ấy không buông bỏ bởi vì trong tiềm thức cậu ấy cảm nhận được sự nguy hiểm, bản thân cậu ấy đang tự cứu mình, nếu như tiếp tục bị đè ép như vậy, cậu ấy sẽ suy sụp."

Chử Thần quay lại nhìn người yêu đang ngủ say trên giường, lâu sau nói: "Tôi có cần đưa em ấy sang gặp anh không?"

"Không cần." Bác sĩ nói: "Tôi nghe chuyện như vậy, khát vọng sống của cậu ấy rất mạnh mẽ, mạnh hơn cậu nữa kìa. Chắc chỉ cần một chút thời gian, cậu cho cậu ấy thời gian, không gian, để cậu ấy làm chuyện của bản thân, phàm là thứ gì cứng quá tất gãy, cậu càng làm mọi thứ hoàn hảo, cậu ấy càng cảm thấy bản thân bị gông xiềng giam giữ. Cặp đôi bình thường yêu đương cũng cần cho nhau không gian."

Sau khi cúp máy, bác sĩ tâm lý trầm mặc một lúc, nhanh chóng ngồi trước bàn viết báo cáo, đồng thời gửi tin nhắn cho Long Thiên Tư: "Bệnh tình của Chử Thần, có lẽ đã tìm ra cách trị tận gốc rồi."

Nửa đêm Long Thiên Tư tỉnh lại, không thể tin được.

Những năm này, đối phương luôn là bác sĩ tâm lý riêng của Chử Thần, năm đó Chử Thần mắc chứng tử kỉ vì thiếu cảm giác an toàn, chuyện gì cũng giấu trong lòng, không biểu hiện ra ngoài. Sau khi gặp Nhan Tụ, bởi vì yêu thích, nên càng giống như đứa trẻ suốt ngày bám lấy anh, bởi vì anh tìm thấy chỗ gửi gắm ở trên người Nhan Tụ, bác sĩ phát hiện, Chử Thần thậm chí không tin tưởng ba mẹ mình, anh hoài nghi tất cả hành động của ba mẹ, bất kể là xấu hay tốt, đối với người xung quanh cũng vậy, nhưng tất cả mọi thứ của Nhan Tụ anh đều hoàn toàn tin tưởng.

Nhắc đến Nhan Tụ cũng trở nên bất thường, điểm này, fans đều biết. Bác sĩ từng nói với Long Thiên Tư, Nhan Tụ có lẽ liều thuốc trị tận gốc căn bệnh của Chử Thần.

Long Thiên Tư biết Nhan Tụ đối với Chử Thần không giống vậy, cho nên yêu ai yêu cả đường đi, sau khi phát hiện Nhan Tụ có con lập tức làm chủ để hai đứa kết hôn. Nhưng trải qua hai năm, Chử Thần vẫn như vậy, chưa từng mở lòng với họ, vẫn chỉ thay đổi khi ở trước mặt Nhan Tụ. Nửa đêm hôm nay nhận được tin tức này, Long Thiên Tư không ngủ được nữa, bác sĩ nói thế nào, bà nghe vậy.

Nhan Tụ vừa thức dậy, liền cảm thấy đau đầu vô cùng, bên cạnh không có bé con, cậu tỉnh táo lại, đứng phắt dậy đi ra ngoài, vừa nhìn thấy Chử Thần đang bận bịu ở trong bếp, đối phương nhìn thấy cậu thì cười: "Chào buổi sáng, anh sắp phải đi làm rồi nên dậy sớm làm đồ ăn sáng cho em."

Nhan Tụ nghi hoặc, luôn cảm thấy Chử Thần bây giờ cứ lạ lạ, nụ cười ấy vui vẻ, khác xa với bộ dáng ấm ức ngày trước, anh đi lại bế bé con đang bò trên đất lên, nhóc con không biết nhặt được miếng hành tây ở đâu nhét vào miệng, anh lấy hành tây vứt đi, rồi đưa con đi rửa tay, Chử Thần vẫn giữ nụ cười như gió xuân, ánh mắt ấm áp nói: "Anh nấu món em thích đó."

Anh bê hết đồ ăn lên bàn, quả thật tất cả đều là món cậu thích ăn, Chử Thần nhìn thời gian, ôi chao một tiếng: "Sắp muộn mất rồi, em ở nhà tự ăn nhé, anh đi làm trước đây."

Nhan Tụ trợn tròn mắt.

Chử Thần đã nhanh chóng rời đi.

Nhan Tụ có hơi mờ mịt.

Nếu như là trước kia, cho dù Chử Thần có đi muộn, cũng chắc chắn ngồi xuống ăn xong bữa cơm với cậu rồi mới đi, sao trong thời gian ngắn......biến thành người khác vậy?

Chử Thần thở phào.

Cho Nhan Tụ không gian, cũng, cũng cho mình không gian.

Có thể làm được mà.

Không quấn lấy Nhan Tụ, bận làm việc đã.

Anh gật đầu, nghiêm túc ngồi lên xe đến công ty.

Nhan Tụ nhìn bát ở trên bàn, rơi vào trầm tư.

Chử Thần phát hiện bản thân vẫn chưa sửa được cái tật xấu này, anh muốn gửi tin nhắn cho Nhan Tụ, muốn gọi điện thoại cho Nhan Tụ, muốn nghe cậu nói bây giờ cậu đang làm cái gì, anh đánh cái tay vươn ra của mình, mặt không biểu cảm gì đối diện với máy tính, kiểm tra mail.

Ba giây sau, ngón tay lại bắt đầu mò mò đến cái điện thoại......

Cho cậu một chút thời gian, một chút không gian.

Chử Thần khống chế mình thu tay về, cố gắng bình tĩnh đọc văn kiện.

Nhan Tụ cảm thấy, Chử Thần có chút tật xấu. Anh không ép mình quay về nhà họ Chử, đồng thời tối ngày hôm đó còn ngoan ngoãn tự quay về nhà họ Chử ngủ, không đến đây qua đêm......quá kì lạ.

Nhan Tụ nằm cùng với bé con, ôm đầu suy nghĩ lung tung, Chử Thần đây là sao đây? Lại đang làm cái trò gì vậy?

Cậu nghi ngờ Chử Thần lại đang gài mình.

Nhưng nghĩ qua nghĩ lại, hình như cũng không có chiêu trò gì.

Sáng sớm, Chử Thần không gửi lời chào buổi sáng cho cậu, buổi trưa, Chử Thần không gửi tin nhắn chào buổi trưa, buổi tối......buổi tối thì anh đến.

Chử Thần không giống trước nhìn cậu chằm chằm, vừa vào cửa đã xách đồ tươi sống vào trong: "Anh mua chút cua, hấp cho em ăn."

Nhan Tụ cau mày.

Cậu bắt đầu nhìn chằm chằm Chử Thần.

Chử Thần cố gắng kiềm nén xúc động quay lại nhìn cậu, anh nói với mình, cho cậu một chút thời gian, cho cậu một chút không gian......vô cùng tốt, từ khi anh bắt đầu vào cửa, đã qua ba phút không nhìn Sơn Yêu rồi! Trời ơi!

Sơn Yêu vẫn đang nhìn chằm chằm anh, ánh mắt cậu nghi ngờ, cảm thấy kì lạ, gần như muốn nhìn đến độ muốn khoét một cái lỗ ở trên lưng Chử Thần.

Chử Thần cảm giác có hơi áp lực.

Anh nhớ lại khi bản thân nhìn chằm chằm Nhan Tụ, Nhan Tụ có phải cũng cảm thấy áp lực không?

Không nhịn được nữa rồi, anh muốn nhìn Nhan Tụ.

Chử Thần quay lại đối mắt với cậu, Nhan Tụ vẫn đang nhìn anh, hai người đối mắt một lúc, Nhan Tụ nói: "Anh bị trúng tà đấy à?"

"Không."

"Gần đây anh có uống thuốc không đấy?"

"Anh vẫn ngủ bình thường mà, tại sao phải uống thuốc?"

"Em cảm thấy bắt đầu từ ngày hôm qua, anh đang mộng du."

Chử Thần cau mày: "Bây giờ là ban ngày."

"Có một người mắc bệnh mộng du, mộng du tận ba mươi năm đấy."

"......" Thần sắc Chử Thần có hơi hoảng: "Thật à?"

Nhan Tụ gần đầu, đặt con trai xuống, nói: "Em làm một chuyện với anh, thí nghiệm một chút."

"Ừm......"

Nhan Tụ mím mím môi, đập một phát lên trán anh: "Đau không?"

"Không......đau, đau, đau vãi luôn ấy."

Nhan Tụ nghi ngờ: "Đau thật à?"

"Đau thật mà."

Nhan Tụ nói: "Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

"Anh muốn, cho em một chút không gian, không phải em nói anh cách xa em chút sao?"

Nhan Tụ ngây ngẩn: "Ồ, anh, anh nghe lọt tai rồi à......"

Chử Thần cúi thấp đầu, sợ bản thân nhìn cậu một cái cũng mang lại cho cậu áp lực. Nhan Tụ lại kì lạ nhìn anh một lúc, nhìn anh bọc cua lại bỏ hết vào nồi hấp, nói: "Làm như này đúng không?"

"Đúng rồi." Chử Thần đếm thời gian, năm phút không nhìn vợ rồi, lại quay lại nhìn cậu một cái, cười nói: "Anh nấu cho em, em nếm thử xem."

Nhan Tụ vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, anh lại đi qua bế con trai lên, nói: "Nghe nói "Hướng dương nhi sinh" hai tháng nữa là ra mắt, em cảm thấy nó sẽ thế nào?"

"Chắc chắn có thể hot."

"Tự tin vậy cơ à?"

Chử Thần cười, nói: "Đương nhiên rồi."

Chử Thần cảm thấy nụ cười của anh không giống trước kia, nhưng không nói ra được khác chỗ nào, nói: "Hôm qua anh về nhà à?"

"Ừm." Chử Thần quay lưng lại sơ chế nguyên liệu, Nhan Tụ nói: "Ba mẹ anh có nhắc đến con không?"

"Không nhắc, họ nói chuyện của chúng ta, để chúng ta tự giải quyết, không nhúng tay."

Nhan Tụ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hấp cua xong, Chử Thần lấy cua ra, thuần thục bóc cua, muốn đưa luôn cho vợ ăn, ngây người một chút, lại thu tay về, nhìn cậu đang vụng về ngồi gõ cua, hỏi: "Em ăn của anh không?"

Nhan Tụ nhìn nhìn, nói: "Em ăn của anh thì anh ăn gì?"

Chử Thần muốn nói, vốn dĩ là muốn bóc cho em mà. Anh dùng thìa xúc gạch cua, nói: "Cho con ăn cái này đi, cẩn thận nóng."

Nhan Tụ cười nói: "Anh còn biết thương con nữa ha."

Cậu cảm thấy hiếm lắm Chử Thần mới có dáng vẻ làm cha, không khách sáo cầm lấy cho con ăn, Chử Thần tiếp tục bóc cua, thi thoảng ngước mắt lên nhìn cậu, nhìn thấy thần thái cậu nhẹ nhàng, thấy bác sĩ tâm lý không hổ là chuyên gia, quả nhiên cho cậu một chút không gian, nhìn Nhan Tụ đã thả lỏng hơn trước kia rất nhiều.

Nhóc con ăn ngon lành, quanh miệng toàn là gạch cua, Nhan Tụ lau miệng cho bé, vừa đút cho con vừa ăn, Chử Thần ăn xong nói: "Đồ đạc em tự dọn nhé, anh về đây."

Nhan Tụ gật đầu, nói: "Đi đường cẩn thận."

Nhận được lời nhắc nhở quan tâm của bà xã x1, vui vẻ. Chử Thần gật đầu, nói: "Mai anh không đến đâu, bận lắm."

Thật ra không bận tí nào, muốn ở bên vợ lắm lắm ý.

Nhan Tụ gật đầu, nói: "Được, anh bận chuyện của anh đi, không cần để ý em."

"Ngày kia anh đến thăm......con."

"Được." Nhan Tụ nói: "Đừng lái xe nhanh quá nhé."

"Ừm." Nhận được lời nhắc nhở quan tâm của vợ x2, càng vui hơn.

Chử Thần đi rồi, Nhan Tụ vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng không thể không thừa nhận, Chử Thần như thế này làm cậu thấy nhẹ nhõm rất nhiều, cậu chọc vào cái má phúng phính của bé con, nói: "Có phải anh ấy thông suốt rồi không?"

Trở nên hiểu chuyện như thế, chẳng trách làm người ta thấy không quen.

Ngày hôm sau Chử Thần không đến tìm Nhan Tụ, nhưng sáng sớm ngày thứ ba lại mò sang từ rất sớm, mua đồ ăn sáng cho Nhan Tụ, đứng bên cửa nghe động tĩnh bên trong, đồ ăn sáng dần dần nguội lạnh, Nhan Tụ vẫn chưa dậy, anh lại gọi người ta mua một phần mới, tiếp tục đợi.

Đến hơn bảy rưỡi hơn, cảm thấy tàm tạm rồi mới gõ cửa: "Anh mua đồ ăn sáng này, em không cần nấu đâu."

Nhan Tụ ngáp một cái, dụi mắt: "Sao sớm vậy?"

Chử Thần cười: "Không ngủ được nên dậy chạy bộ, tiện thể mua đấy."

Nhan Tụ cũng cười: "Cảm ơn."

Chử Thần nhìn môi cậu, lại cúi thấp đầu, nói: "Chiều nay anh có thể tới ăn cơm không?"

"Được chứ, ăn cái gì?"

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Chử Thần ngây ngốc hai giây, nói: "Ăn, anh mua gì thì ăn cái đó."

"Được." Nhan Tụ lại dặn dò lần nữa: "Đi đường cẩn thận nhé."

Chử Thần cảm thấy đường đi có hơi phiêu. Nhan Tụ cắn một miếng bánh bao, càng ngày càng cảm thấy, Chử Thần thay đổi nhiều quá, thấy......ngày càng khiến người khác thích.

Trước kia hoặc là cả ngày bám dính lấy cậu đòi hôn hôn, hoặc là cứ gặp mặt là ôm ấp khiến Nhan Tụ hoài nghi bản thân có phải đã câu mất hồn của anh rồi không, hoặc là cứ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy......Nhan Tụ cau mày nghĩ, xem ra thật sự nghe lọt tai mấy câu đó thật rồi.

Ngày tháng có thể trôi qua bình đạm như vậy, cũng khá tốt.

Buổi tối Chử Thần mua thịt ba chỉ và cá, Nhan Tụ xuống bếp, Chử Thần ngồi sofa trông con, ghi nhớ thời gian, thi thoảng nhìn cậu một cái, có khi phạm luật, nhìn nhiều thêm một cái đã cảm thấy mình bắt nạt Nhan Tụ, tự trách mình nhưng khi đếm thời gian lại tăng thêm mấy phút nhìn cậu.

Nhan Tụ bê thức ăn lên bàn, nói: "Cá nấu chua không cho nhiều ớt đâu, con không ăn được."

"Được."

Nhan Tụ gỡ cá ra đút cho bé con, nói: "Hai ngày nữa là tết Đoan Ngọ, anh nhớ phải mua cho con hai cái bánh ú đấy."

Chử Thần gật đầu: "Hay chúng ta đi cùng nhau đi, em cả ngày thu mình ở trong nhà, đừng để bị bí bách quá."

"Để sau rồi nói đi, bây giờ em đang xem xét xem nên đổi sang công việc gì, đưa con ra ngoài sợ bị người ta chụp trộm."

"Em, không muốn làm diễn viên nữa thật sao?"

"Không làm nữa, không có ý nghĩa gì cả."

Chử Thần trầm mặc một hồi, nói: "Vậy em làm gì?"

"Trước kia em từng muốn làm người đầu tư, làm tác giả, làm biên kịch, dù sao cái nào cũng có đường lui."

Ăn cơm xong, Chử Thần rửa bát, Nhan Tụ theo vào, nói: "Để em làm cho, anh về nhà đi."

Trong lòng Chử Thần ngứa ngáy, ngại ngùng nói: "Anh muốn ở lại."

Nhan Tụ không nghe rõ: "Cái gì?"

Chử Thần không đáp, xoay người ra ngoài, khi mặc áo khoác vào lại nhìn cậu thêm cái nữa, đúng lúc cậu đi ra ngoài lau bàn, thấy vậy hỏi: "Anh có lời muốn nói?"

"Ừm."

"Nói."

"Anh muốn ở lại, được không?"

Nhan Tụ đối mắt với cậu. Dường như ở trong mắt anh đọc được: anh đã yêu đương theo cách của em rồi, thi thoảng em có thể làm theo cách của anh một lần không?

Không nhận được đáp án, Chử Thần có hơi thất vọng: "Vậy hôn anh một cái có được không?"

----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sơn Yêu: ......Anh bảo em phải nói thế nào?

---------------------------------

Tớ bỏ bê bộ này lâu quá rồiiiiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top