Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45: Đóa phong hoa(*) bị quên lãng

(*) Phong hoa ở đây có nghĩa là đóa hoa được Vệ Hoàn dùng năng lực gió biến hóa thành.

Vừa mới tỉnh dậy, hệ thống liên lạc của Vệ Hoàn đã nhận được tin nhắn đến từ Đội Chuẩn bị chiến đấu của trường.

[Xin chào bạn học Ngụy Hằng, sau khi vượt qua vòng kiểm tra và đánh giá tổng hợp của đội Chuẩn bị chiến đấu, xin chúc mừng bạn đã thành công đạt được tư cách tham gia đội Chuẩn bị chiến đấu. Tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu của bạn là đội số 7. Mong bạn có mặt ở nhà thi đấu vào đúng 10 giờ sáng để tham gia Đại hội Cổ vũ các tiểu đội.]

Vệ Hoàn lập tức ngồi bật dậy, "Đù má, lại là đội 7!?"

Quanh đi quẩn lại suốt mười năm trời, cuối cùng mình vẫn quay về với đội Chuẩn bị chiến đấu số 7.

Đợi đến khi Vệ Hoàn thở hổn hển chạy tới sân vận động thì phát hiện bên dưới vị trí của tiểu đội 7 đã có ba đội viên đứng đó rồi. Hai người mặc đồng phục đỏ, một người màu lam, là Yến Sơn Nguyệt, Dương Linh và Cảnh Vân.

"Sao lại là các cậu?" Vệ Hoàn thất vọng tràn trề, thở dài thườn thượt, "Tui còn tưởng rằng mình sẽ làm quen được bạn mới nên sửa soạn một hồi rồi mới đến, muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cho mấy cậu ấy. Uầy, lãng phí tình cảm của tui ghê."

Tất nhiên lúc mới chạm mặt nhau ba người này đã thể hiện vẻ kinh ngạc một lần rồi nên khi trông thấy Vệ Hoàn cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Tâm linh ba người tương thông, cùng nở nụ cười có lệ với cậu.

Dương Linh cười ha ha hai tiếng, "Quả chia đội này... thật sự không ngoài dự kiến tí nào."

"Chẳng qua tường học cũng có mắt nhìn phết..." Vệ Hoàn lướt đến trước mặt Yến Sơn Nguyệt, đẩy Dương Linh xê ra, "Phân chị đại Sơn Nguyệt đến bên tui. Quá tốt, cực kỳ tốt luôn."

"Cái gì gọi là phân cho cậu hả?" Huyệt thái dương của Dương Linh giật giật.

"Bởi vì tui là đội trưởng mà~" Vệ Hoàn không biết xấu hổ nhướng mày với Cảnh Vân, "Đúng không." Cảnh Vân gật đầu liên hồi, "Đúng rồi á, tui đồng ý, A Hằng siêu hợp với vị trí đội trưởng luôn."

Tính tình Dương Linh sắp bị cái tên ngốc nghếch nghịch ngợm Vệ Hoàn mài đến mòn rồi nên em chỉ đẩy Vệ Hoàn ra xa Yến Sơn Nguyệt, trợn trắng mắt với cậu.

Vệ Hoàn vô cùng hài lòng với kết quả chia đội như thế này, hai tay chống nạnh ngó nghiêng hóng hớt mấy tiểu đội khác, "Được dữ ta, sao tui cảm giác cho dù là khóa nào thì tiểu đội 7 luôn là đội có giá trị nhan sắc cao nhất ấy nhỉ."

Dương Linh và Cảnh Vân đột ngột đồng thanh, "Còn khóa nào nữa?"

"Ờm..." Vốn đang đắc ý quá độ, ánh mắt Vệ Hoàn chợt trở nên mơ hồ. Nhìn thoáng qua Yến Sơn Nguyệt đang bày vẻ để tôi coi cậu bịa như thế nào, cậu đành phải nói linh ta linh tinh, "Thì không phải tại tui nghe người ta bảo hồi trước huấn luyện viên Vân, huấn luyện viên Dương và thầy Tô đều là thành viên của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 à, rồi giờ nhìn qua bốn đứa tụi mình đi." Vệ Hoàn nghiêm túc, "Nhìn là biết ngay truyền thống của Sơn Hải, đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 là đội cậy vào nhan sắc để lên mặt."

"Bọn họ có ba người, chúng ta có bốn người." Yến Sơn Nguyệt lười nhác nâng mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Vệ Hoàn, "Người còn lại là ai."

Vệ Hoàn hơi cứng người, "Ừm..."

Người còn lại đang đứng trước mặt cưng nè, chính là anh đẹp trai này đây.

Dương Linh mở miệng trước, "Người còn lại là anh Vệ Hoàn."

Vệ Hoàn đứng hình, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi trở về, cậu nghe thấy Dương Linh nhắc đến tên mình.

Lúc cậu biết rằng mình phải gánh ác danh phản bội sau khi chết thì chẳng dám nhắc đến Cửu Phượng của năm đó trước mặt Dương Linh nữa. Đoạn thời gian xảy ra chuyện em vẫn còn bé tí, có lẽ không giữ nhiều ký ức về những ngày còn ở bên nhau, thứ duy nhất em chớ rõ chắc là mối thù hại chết cha em.

Cậu vẫn cứ ngỡ em sẽ hận mình thế nên khi nghe Dương Linh gọi mình là "anh", cậu cảm thấy bất ngờ, bất ngờ đến độ chẳng biết làm sao cho phải.

Nghe thấy cái tên kia, Cảnh Vân cẩn thận hỏi, "Người anh mà bà nói... là Cửu Phượng năm đó à?"

Dương Linh khôi phục lại bộ dáng đại tiểu thư như thường ngày, "Cửu Phượng thì là Cửu Phượng, mắc mớ gì phải thêm chữ năm đó. Cho dù bây giờ anh ấy không còn nữa thì anh ấy vẫn là Cửu Phượng." Nói đoạn em quay mặt đi, vô ý nhìn trúng Vệ Hoàn, "Ê cậu bày cái mặt gì đấy, bộ bị hành tây xông mắt à?"

Vệ Hoàn còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Vân đã thay cậu trả lời, "Ổng cực kỳ sùng bái Cửu Phượng luôn á."

Bậc thang đã được xây sẵn rồi, Vệ Hoàn ho khan, nhanh chóng chạy xuống, "Đúng vậy, đúng vậy."

Dương Linh không nói thêm lời nào nữa, mà Cảnh Vân lại cẩn thận nói tiếp, "Nhưng tui nghe nói, à không, tất cả mọi người đều bảo rằng hình như Cửu Phượng..."

"Xạo sự. Tộc Tất Phương là tui đây còn chưa nói tiếng nào mà đám người kia suốt ngày nói xằng nói bậy. Mấy cái chứng cứ kiểu đó bố mày muốn chế là bố có thể chế được cả trăm cái luôn nè. Dù sao thì tui cũng không tin, anh Vệ Hoàn sẽ không tạo phản, chắc chắn anh ấy đang chịu tiếng oan."

"Thế cha của bà..."

Dương Linh cắt ngang lời cậu nhóc, giọng điệu bình thản, "Tuy cha tôi đã qua đời nhưng ông ấy nhất định không hối hận. Gia tộc Tất Phương chúng tôi không cần bất kỳ ai thương hại."

Anh hai đã dằn vặt lắm rồi.

Nhưng anh ấy chưa từng để tôi phải vật lộn với nó.

Anh ấy quả quyết nói với tôi rằng mặc kệ người khác có nói ra sao em chỉ cần tuân theo tiếng lòng mình là được rồi.

Dương Linh cong môi đầy bướng bỉnh, chọc chọc vào trán Cảnh Vân, "Tiểu Trùng Minh, nếu ông dám nhắc tới vụ này trước mặt anh hai tui chắc chắn ảnh sẽ nổi giận, sau đó hổng bao giờ thèm để ý ông nữa. Đây là vùng cấm của ảnh á."

Cảnh Vân sợ tới mức bịt kín miệng mình.

"Anh hai nói, ngoại trừ anh hai ra, không một ai có tư cách hận anh ấy, cũng không có tư cách phán xét anh ấy."

Câu nói này chợt hóa thành mũi dao đâm thẳng vào tim.

Chóp mũi trở nên chua xót. Vệ Hoàn cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc thay đổi của bản thân.

Bỗng dưng cậu cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới này.

Dường như từ hồi còn bé tí đến tận bây giờ, trong mắt người khác cậu là kẻ sinh ra đã ở vạch đích nhưng đối với cậu đây lại là sự giáo dục thất bại. Cha mẹ đồng thời hy sinh, ngay cả bản thân cũng sống không được mấy năm đã nối gót đi theo và rồi sau đó huấn luyện viên lại vì cứu cậu mà hy sinh khi làm nhiệm vụ.

Tới khi mở mắt ra lần nữa, cậu liền rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Vầng hào quang con cưng của trời và huyết thống cao quý đều biến mất, cậu bỗng hóa thành tên nhân loại không có thân phận, nằm dưới đáy xã hội. Cậu bị bắt nạt, bị coi thường, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống tạm bợ ở cái thế giới này để tìm ra sự thật.

Có đôi khi cậu thầm nghĩ dường như tư tưởng phản kháng này của mình toàn bộc phát theo bản năng chứ chẳng buồn tự truy hỏi. Cậu chỉ muốn chống lại số mệnh mà thôi.

Vì sao vậy nhỉ?

Cậu nhìn sang những người bạn đứng bên cạnh mình.

Có lẽ là vì họ.

Tầm mắt Vệ Hoàn rơi trên người Dương Linh. Em đang đùa giỡn cùng với Cảnh Vân, quên bẵng đi chủ đề ban nãy.

Dưới ánh sáng lấp lánh, cô bé cột tóc đuôi ngựa hai bên này bỗng dưng xảy ra biến đổi, hóa thành bé con mũm mĩm, trắng trẻo non nớt của năm ấy. Bé cũng thắt bím hai bên, vịn vào lý do tìm anh hai để bám theo cậu, vui tươi hớn hở cưỡi trên cổ cậu, dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tai Vệ Hoàn, gọi cậu là anh Hoàn Hoàn với chất giọng trẻ con ngọt ngào.

Mỗi lần gặp nhau, Vệ Hoàn đều hóa gió thành một đóa hoa nhỏ, cài lên mái tóc em.

[Anh Hoàn Hoàn ui, sau này bé lớn lên gòi anh có còn biến hoa ra tặng bé nữa hông dợ?]

[Phải tặng chứ.]

[Đợi đến khi em trưởng thành, anh sẽ tặng cho em cả một biển hoa.]

"Ê nhân loại ngu ngốc, cậu đực mặt ra đó làm gì."

Giọng nói của Dương Linh cắt ngang hồi ức của Vệ Hoàn. Cậu nâng mắt nhìn sang thì thấy Dương Linh ngoảnh đầu lại nhìn cậu, trên mặt vẫn treo lên cái biểu cảm kiêu ngạo của một nàng công chúa, "Đi nhanh lên coi, sắp đến giờ tập hợp rồi. Tui không đợi cậu đâu á."

"Ừm."

Cảm ơn em vì đã luôn chờ anh.

Vệ Hoàn lẳng lặng theo sau em, nhìn bóng hình được phác họa trên mặt đất của Dương Linh. Bé xíu, giống hệt ngày xưa.

Năm năm tháng tháng dần trôi xa, Dương Linh từ bé con vừa yếu ớt vừa ngoan ngoãn bỗng thay đổi thành nàng thiếu nữ mạnh mẽ kiên cường. Dường như nó cũng chỉ là một kiểu tự vệ thụ động. Nhìn thấy em tung tăng cười đùa, làm nũng với Yến Sơn Nguyệt rồi dùng Liên Hỏa hù dọa Cảnh Vân ngay trước mặt, Vệ Hoàn vốn đang lặng lẽ lắng nghe chợt nhận ra rằng được sống lại là một chuyện cực kỳ tốt đẹp.

Tốt quá rồi.

Trong lúc anh không ở đây, em đã tự mình trưởng thành.

Chẳng qua anh không biết...

Liệu em có còn chờ đợi đóa phong hoa của anh nữa hay chăng. (Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)

Đại hội Cổ vũ vẫn do thầy chủ nhiệm Bạch Hổ Lâm Chính Tắc của năm xưa chủ trì. Rõ ràng lời nói tương tự nhau, quanh đi quẩn lại đều chẳng thể thoát khỏi hai chữ "trách nhiệm" nhưng tâm tình khi nghe lần thứ hai của Vệ Hoàn lại hoàn toàn khác biệt.

"Đội Chuẩn bị chiến đấu là đội quân dự bị cho thời kỳ đấu tranh. Sau lưng các em có Sơn Hải, phía trước các em là nguy hiểm không cách nào lường trước được nhưng tuyệt đối không được phép quên trách nhiệm của mình."

"Hoan nghênh 2325 thành viên mới của đội Chuẩn bị chiến đấu đang có mặt tại đây gia nhập vào đại gia đình của chúng ta." Lâm Chính Tắc nhìn mọi người, "Tôi hy vọng khi đến ngày các em rời khỏi Sơn Hải, con số này không xảy ra bất kỳ biến đổi nào."

"Cuối cùng," Ông đứng trước sân vận động, tự tay nâng cao lá cờ của trường Sơn Hải, "Tất cả thành viên của đội Chuẩn bị chiến đấu, khẩu hiệu của trường Sơn Hải là gì?"

Giữa sân vận động rộng lớn bỗng bùng lên tiếng hô to khỏe và trật tự, vang vọng lại hữu lực.

"Không phá vỡ thì không xây mới được, lòng nhân từ bất khả chiến bại!"

Vệ Hoàn thầm đọc lại một lần trong lòng.

Không phá vỡ thì không xây mới được, lòng nhân từ bất khả chiến bại...

Trong quá khứ chẳng thể hiểu rõ khẩu hiệu của trường, đến hiện tại bỗng chốc ngộ ra.

Vệ Hoàn không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lá cờ tung bay từ giữa đội ngũ. Ánh mặt trời ấm áp phủ lên gương mặt cậu, soi sáng cõi lòng đã tường tận mọi việc.

Ngay bây giờ chính là thời điểm không phá vỡ thì không xây mới được. (Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và wattpad vienkeonho3018)

Đại hội cổ động kết thúc, Vệ Hoàn định bụng trực tiếp đi về luôn, nào ngờ lại nhận được tin nhắn của Yến Sơn Nguyệt. Cậu xoay người nhìn về phía Yến Sơn Nguyệt đứng cách đó chẳng đến mười mét đầy hoài nghi, mà đối phương chỉ liếc mắt ra hiệu.

[Vụ yêu văn giải quyết luôn trong tối nay.]

Năng lực hành động của chị gái ngầu lòi này đỉnh ghê luôn ta ơi. Vệ Hoàn không nhịn được cảm thán.

Lúc cậu đi theo Cảnh Vân đến chỗ ăn, trong đầu vẫn đang mải nghĩ xem phải nói suông kiểu gì mới ổn. Cho dù có gặp được anh họ của Yến Sơn Nguyệt đi chăng nữa thì đối phương cũng là một cậu ấm mà, chắc chắn không đời nào có chuyện bảo gì làm nấy.

Haizz, biết thế hôm đó cậu đã xin phương thức liên lạc của Ngải Dao. Hồi tưởng đến đây Vệ Hoàn hơi hối hận nhưng rồi cậu nghĩ lại, có khi người ta cũng chẳng thích giúp cậu.

Đi đâu mới tìm được tiểu yêu quái bảo gì làm đấy, đồng thời sở hữu khả năng bức cung trâu bò đây trời.

Đương lúc Vệ Hoàn đau đầu khổ não thì cậu chợt thấy Cảnh Vân tháo kính xuống dụi mắt, dụi không ngơi tay. Thế là cậu không nhịn được nhắc nhở, "Hey, ông đừng dụi nữa."

Cảnh Vân ngước mắt lên, Vệ Hoàn chạm phải trùng đồng.

Ơ đệch, chẳng phải có sẵn đây rồi ư? Quả là đi mòn gót giày tìm không thấy.

(*)Cả câu là "Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến lúc tìm được chẳng tốn công."

Bị Vệ Hoàn dùng hai tay túm lấy như túm gà con, Cảnh Vân hơi hoảng loạn, "Làm, làm gì vậy?"

"Có làm gì đâu, anh đây chỉ muốn dẫn cưng đi trải sự đời thôi." Cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Yến Sơn Nguyệt, thông báo rằng mình muốn dắt theo một bạn nhỏ nữa. Sau đó, cậu mới kể rõ ngọn nguồn cho Cảnh Vân nghe. Vốn tưởng rằng chuyện cứ thế là xong, ai ngờ Cảnh Vân từ chốt. Cậu ta nhát gan, sợ gây ra chuyện lớn mà Vệ Hoàn vắng cậu ta lại bất ổn nên mới dụ dỗ, "Chuyện gì tui cũng có thể đồng ý với ông." Nghe đến đây, Cảnh Vân thoáng dao động, "Vậy... ông đi tới tòa Vân Sinh Kết Hải với tui nha?"

"Không phải lần trước ông mới đến đó rồi à?"

Cảnh Vân ấp úng, "Lúc ăn cơm tui lỡ gặp huấn luyện viên Dương, sau đó thầy ấy kéo tui đi mất, chứ tui muốn lượn lờ bên kia cơ."

"Oke nhá, xong vụ này rồi tui đi chung với ông, tui bắt sứa cho ông chơi luôn."

Lừa gạt một hồi, cuối cùng Vệ Hoàn cũng vớt được Cảnh Vân ra ngoài. Yến Sơn Nguyệt hẹn gặp cậu ở bên ngoài cổng phụ của Sơn Hải. Cô không mặc đồng phục trường mà đổi thành áo lệch vai liền quần màu đen, Vệ Hoàn cũng mặc cả thân đen tuyền, chỉ có mỗi Cảnh Vân mặc chiếc áo thun màu hồng nhạt, cậu nhóc ngại ngùng nói, "Có phải tui ăn mặc không được phù hợp lắm không?"

Yến Sơn Nguyệt phụt cười, chẳng nói thêm lời nào. Cô dắt hai người ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò, "Anh họ của tôi đang bị giam lỏng tại nhà, chúng ta có thể dùng kết giới dịch chuyển để trực tiếp đi tới đó." Nói đoạn cô nhìn qua Vệ Hoàn, "Cậu chắc chắn chỉ cần gặp anh ta là được?"

"Tôi không được." Vệ Hoàn chĩa ngón cái vào người Cảnh Vân, "Cậu ấy thì có thể."

Yến Sơn Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, "Bạo lực lên ngôi?"

"Chứ không thì làm gì được nữa." Trên mặt Vệ Hoàn tràn ngập vẻ cậu cứ chờ đi, "Cậu ấy lợi hại lắm."

Yến Sơn Nguyệt chẳng hỏi thêm gì nữa, ngón tay vẽ một vòng tròn ánh lam trước mặt bọn họ. Vòng sáng khuếch tán theo từng nét vẽ, cuối cùng biến thành cánh cửa ánh sáng hình quả trứng. Cô bước vào trước, Vệ Hoàn và Cánh Vân nối gót theo sau.

Vừa bước ra ngoài, Vệ Hoàn lập tức phát hiện khung cảnh xung quanh đã đổi thành một vườn hoa trang trọng lộng lẫy và trước đó không xa là đài phun nước được làm bằng đá cẩm thạch.

"Giàu ghê luôn ha." Vệ Hoàn đang nhỏ giọng xét nét thì thấy Yến Sơn Nguyệt đi vòng ra sau lưng mình, bàn tay với vào trong cánh cửa ánh sáng, lôi thứ gì đó ra ngoài. Thế mà lại lôi ra được một cô nhóc mặc áo khoác đen, đội mũ trùm đầu cũng đen nốt, à không mũ bị rớt xuống đất rồi.

Ôi chao chẳng phải là Dương Linh đây sao?

Bị bắt ngay tại trận, Dương Linh xấu hổ vô cùng, "Chị Sơn Nguyệt..."

Yến Sơn Nguyệt thở dài bất lực, "Em đi theo làm gì?"

"Em muốn đi mừ." Dương Linh uất ức bĩu môi, chỉ vào Cảnh Vân, "Mắc gì cho con chim nhỏ yếu ớt này đến mà lại không cho em theo chứ, em có thể giúp đỡ chị mà."

Vệ Hoàn vội vã giảng hòa, kéo Yến Sơn Nguyệt qua chỗ mình, "Tới thì cũng tới rồi, thôi kệ đi." Nói đoạn cậu đưa mắt ra hiệu với Dương Linh, "Chắc chắn cậu ấy sẽ nghe lời mà, hơn nữa lỡ như tụi mình bị bắt thì đóng cửa thả Dương Linh, để cậu ấy cho nổ chết luôn."

Cậu hắng giọng, chụp lấy tay Dương Linh đặt lên tay Yến Sơn Nguyệt, chồng chéo bên nhau rồi vỗ vỗ mấy cái y như ông cha già, lời nói sâu xa, "Đợt này xem như là nhiệm vụ không chính thức đầu tiên của tiểu đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 chúng ta. Mọi người cùng nhau bồi đắp tinh thần đồng đội. Tiểu đội 7 tiến lên!"

Cảnh Vân chỉ vào bàn tay chất chồng lên nhau của hai người kia, nghi ngờ nhìn Vệ Hoàn, "Sao tui cứ thấy sai sai ở đâu ý nhỉ?"

Vệ Hoàn chọt đầu cậu nhóc, "Là do tư tưởng của ông không trong sáng, chỉ đích danh phê bình nhá."

Yến Sơn Nguyệt buông tay ra, "Đi thôi, bớt lắm lời." Dương Linh thoáng thấy chán chường, buông thõng tay xuống, nhưng ngay kế đó cổ tay em được Yến Sơn Nguyệt năm lấy, cô thấp giọng dặn dò, "Cẩn thận chút nhé."

Khóe môi chẳng biết nghe lời nhanh chóng cong lên.

Yến Sơn Nguyệt lại vẽ tiếp một cái vòng không gian trong vườn hoa, dùng thuật dịch chuyển đưa bọn họ đến một căn phòng. Trước khi vào đó, cô dặn dò, "Lát nữa mọi người sẽ đến thẳng phòng của Yến Sơn Mạc. Tôi không rõ bây giờ anh ta đang làm gì cho nên hành động của mọi người nhất định phải nhanh nhạy, bịt kín miệng anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất. Nếu không lỡ như bảo vệ và người canh gác tới thì chúng ta sẽ gặp phiền phức đó."

Nào ngờ vừa tới nơi đã đụng phải tình huống xấu nhất.

Khi họ bước vào phòng, Yến Sơn Mạc mặc một bộ đồ ngủ được may bằng vải sa tanh đắt tiền, tay cầm ly rượu đi ra khỏi phòng ngủ. Cả đám hoảng sợ chạy tán loạn khắp nơi, Vệ Hoàn núp sau chiếc tủ gỗ mun thấp. Thằng cha playboy kia vừa đi thẳng về phía trước vừa mở màn hình 3D lên, tán tỉnh chòng ghẹo một con yêu quái vô danh nào đó ở bên kia màn hình.

Mà đối phương còn là con trai.

Vệ Hoàn chỉ cảm thấy nhức nhức con mắt. Đảo mắt nhìn quanh, thoáng thấy một bình rượu ngoại nổi lơ lửng giữa ánh Hồ Hỏa màu lam nhạt cách gã ta không xa. Ngón tay Yến Sơn Nguyệt khẽ khàng chuyển động, liếc mắt ra hiệu với Vệ Hoàn đang nấp ở phía đối diện. Vệ Hoàn nhanh chóng bắt sóng, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài, xoắn nó lại thành một sợi dây dài.

Ba, hai, một.

Bình rượu tàn nhẫn đập vào gáy Yến Sơn Mạc, đập mạnh đến mức trời đất quay cuồng. Gã choáng váng quay đầu nhìn lại. Vệ Hoàn nhân cơ hội này, ra tay từ sau lưng gã, dùng dây thừng được chế tạo từ áo khoác hung ác siết chặt miệng Yến Sơn Mạc, giật ngược gã ra sau rồi nhấc chân đạp xuống hõm đầu gối, ép gã quỳ rạp dưới đất.

Yến Sơn Nguyệt thừa lúc hỗn loạn khống chế tay chân gã, dùng Hồ Hỏa còng chặt chúng lại. Cảnh Vân lôi dây thừng ra quấn quanh một vòng trói buộc gã rồi dùng một tay nhấc gã lên quăng thẳng tới ghế sofa.

"Ưm ưm ưm... Ưm ưm! Ưm ưm ưm!" Thằng cha playboy này muốn phản kháng nhưng cả người đều bị Yến Sơn Nguyệt khống chế nên chỉ đành thành thật ngồi đoan chính trên ghế sofa.

Dương Linh chớp mắt, quan sát thành viên tổ chức thi hành nhiệm vụ, nhỏ giọng nói, "Hình như tui không có tác dụng lắm thì phải." Vừa dứt lời, em bỗng nhớ ra chức trách của mình. Sau đó, em hất chùm tóc đuôi ngựa của mình đầy kiêu kỳ, nhấc chân dẫm xuống vùng giữa hai chân Yến Sơn Mạc khiến Yến Sơn Mạc sợ tới mức giật bắn người.

Em xoa xoa ngón tay mình, một đóa Liên Hỏa màu tím không lớn cũng chẳng nhỏ đột bột bốc lên giữa hai chân gã. Dương Linh nở nụ cười đáng yêu ngọt ngào, "Tôi khuyên anh cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng nên gây rối. Nếu không có lẽ đóa Liên Hỏa này cũng chẳng khống chế được bản thân đâu." Em cố tình hạ giọng, ghé vào bên tai Yến Sơn Mạc, bắt chước thanh âm vụ nổ, "Nó sẽ tự động phát nổ, khiến cho máu thịt của anh lẫn lộn, có muốn gắn cũng không gắn lại nổi."

Đến cả Vệ Hoàn cũng cảm thấy ớn lạnh, cậu lùi bước về sau, "Thần xin cáo lui."

"Quay lại." Yến Sơn Nguyệt lạnh lùng lên tiếng.

"Đã rõ." Vệ Hoàn lại tiến lên một bước, "Thần tới rồi." Cậu xách cổ áo Cảnh Vân, kéo người đến trước Yến Sơn Mạc. "Chiếm mắt gã ta đi!"

Cảnh Vân ừ một tiếng, đứng trước mặt gã, dùng bàn tay dán lên mắt gã mà mặt kỳ thị vô cùng. Đối phương giãy giụa mấy hồi cuối cùng trở nên bất động.

Vào khoảnh khắc bàn tay buông xuống, Yến Sơn Mạc mở mắt ra. Tròng mắt màu đen pha lẫn sắc xanh ban nãy đã biến thành màu vàng rực rỡ. Cảnh Vân đảo mắt nhìn sang những người khác, "Trong số mấy cậu thì ai muốn xem đây."

Vậy mà cả ba người đều giơ tay.

"Thôi được rồi..." Yêu văn trên cổ tay Cảnh Vân tỏa ra ánh hào quang chói lóa, "Tụi mình phải tranh thủ thời gian thôi. Tại nếu số lượng khi dùng thuật Tá Đồng tăng lên thì tui không thể đảm bảo thời gian sử dụng được, có thể sẽ bị gián đoạn."

Vệ Hoàn nhìn cậu nhóc thi triển thuật Tá Đồng. Ngay sau đó, mắt trái của cậu xuất hiện khung cảnh xa lạ mà mắt phải vẫn còn nhìn thấy căn phòng xa hoa lãng phí kia. Cậu duỗi tay mình ra, quơ quơ trước mặt Dương Linh đang đứng cạnh mình rồi lập tức né tránh.

Song, Dương Linh chẳng có chút phản ứng nào.

"Có thể điều chỉnh thời gian ký ức không?" Yến Sơn Nguyệt hỏi, "Tốt nhất là có thể, bởi vì tên này sở hữu khá nhiều ký ức mà các cậu đều không muốn xem lắm đâu."

Cảnh Vân gật đầu, "Được nha. Cỡ khoảng bao lâu về trước vậy?"

Vệ Hoàn nhẩm tính, "Mười hai năm trước?"

"Oke." Dứt lời, khung cảnh trước mắt cuồn cuộn chảy ngược về trước như thể đang chọn truyền phát video với tốc độ cao. Càng ngày tốc độ càng tăng tiến, cuối cùng hóa thành vệt sáng kéo dài rồi ngừng lại.

Thứ hiện ra trước mắt mọi người là cảnh tượng Yến Sơn Mạc quấn khăn tắm được phản chiếu mờ nhòe trên chiếc gương trong phòng tắm.

Bầu không khí trở nên lặng thinh trong tích tắc.

"Èo... có gì đó sai sai nhưng thời gian thì đúng rồi á. Tui tua chậm lại nha, A Hằng quan sát đi." Cảnh Vân nói, hình ảnh chậm chạp chuyển động.

"Nói thật nha, mới giờ mà tui đã muốn đốt Liên Hỏa rồi nè."

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào."

Bỗng nhiên, Vệ Hoàn bắt được hình ảnh một bé trai bị trói chặt cả người, dòng máu chảy dọc theo trán phủ xuống đôi mắt phượng của cậu ta.

"Từ từ."

Hình ảnh dừng lại.

Đây quả thật là Thanh Hòa.

"Ông lùi về trước thêm tí nữa đi."

Khung cảnh lại chuyển động về trước, Vệ Hoàn thấy được hình ảnh hoàn chỉnh của Thanh Hòa từ thị giác của Yến Sơn Mạc. Khi ấy cậu ta chắc chỉ mới độ 11, 12 tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, khắp người phủ kín máu tươi, gần như chẳng còn miếng da thịt nào là hoàn thiện. Dây thừng đẫm máu như thể muốn khảm sâu vào trong máu thịt cậu. Cậu ta bị treo lên cao, bị quất bằng roi, thậm chí là bị treo lộn ngược, nhưng những hình ảnh này chẳng kéo dài được bao lâu thì đường nhìn đã quay về song cửa sắt.

Cậu nghe thấy giọng nói phát ra từ chủ thị giác, "Dừng tay lại cho tao, ai cho phép chúng mày đánh đập bé cưng xinh đẹp của tao đấy hả! Đánh đến mức hủy hoại dung nhan rồi chúng mày đền nổi không?"

Hóa ra là gã khách làng chơi có hứng thú ác độc.

Người đàn ông trung niên cầm roi hơi cúi đầu, "Cậu cả. Thằng nhân loại này ương bướng lắm, đã suýt tự sát mấy lần rồi nhưng đều bị chúng tôi phát hiện nên đành phải đánh đập tàn nhẫn, đánh đến mức nó không thể cựa quậy nổi nữa mới thôi."

"Ai cho phép ông lên tiếng?"

Người đàn ông trung niên kia ngẩng đầu nhìn gã, trong mắt hiện lên tia cảm xúc phức tạp. Ông ta lùi về sau mấy bước, tự thưởng cho mình một bạt tai.

Vệ Hoàn nhìn chân ông ta, "Là người què."

Yến Sơn Nguyệt nói, "Đây là kẻ cậu muốn tìm?"

Ngữ điệu của cô mang theo cảm xúc ngoài dự đoán. Vệ Hoàn hỏi ngược lại, "Vẫn chưa chắc lắm. Có chuyện gì à?"

"Gã này là thân tín bên người của chú tôi."

Thị giác không ngừng tiến về phía trước, khoảng cách giữa họ và Thanh Hòa ngày càng gần. Trong tầm nhìn, một bàn tay sạch sẽ nắm cằm Thanh Hòa, đẩy trái đẩy phải tỉ mỉ đánh giá, "Vẻ ngoài nhìn ổn đấy. Chọn bé cưng này đi, tôi trực tiếp mang theo luôn."

Người đàn ông muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ bảo rằng, "Vâng thưa cậu chủ. Để tôi báo cáo cho ông chủ một tiếng, chứ không thiếu mất một nô..."

Yến Sơn Mạc nhấc chân đạp gã đàn ông nọ, cứ thế đạp ông ta ngã lăn ra đất, "Tôi thấy ông làm chó lâu quá nên bị dạy ra tính cách của con chó luôn rồi đấy à. Tôi bảo là tôi muốn mang đi luôn bây giờ. Đám các ông sở hữu tận mấy trăm nô lệ loài người, bớt một đứa thì chết ai?"

"Suốt ngày cứ thích nhét mấy cục cưng xinh đẹp của tôi và đám nhân loại hạ đẳng kia vào chung một phòng rách nát, để người ta bị nhiễm mùi hương loài người kinh tởm. Tôi còn phải đau lòng thay em ấy." Bàn tay kia sờ mặt Thanh Hòa, "Ngoan, đi theo tôi, tôi bảo đảm sẽ làm em thoải mái."

Thanh Hòa yếu ớt mở mắt ra, nhìn thẳng về phía trước.

Thị giác quá đỗi chân thật, Vệ Hoàn dường như có thể cảm thấy bản thân đang đối diện với cậu ta.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi cậu ta, cọ ra tia máu nhớp nháp rồi miết qua đôi môi mềm mại. Thanh Hòa thuận theo đó hé mở đôi môi, mặc gã với tay vào trong.

Cuối cùng đôi mắt trống rỗng cũng lấy lại tiêu điểm, trong phút chốc, sự tàn nhẫn lan tràn ra ngoài. Cậu ta độc ác hạ miệng cắn phập ngón tay Yến Sơn Mạc, đến lúc nhả ra, cả hàm răng đều dính đầy máu.

Yến Sơn Mạc đau đến mức rên rỉ thành tiếng, "Mày! Mày!"

Gã tức tới độ không nói nổi lời nào, quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, "Nhìn cái đéo gì mà nhìn! Thứ chó chết!"

Tầm nhìn chuyển sang bên trái, đối mặt với hai tên yêu quái hầu cận, "Mang thằng nhân loại này về cho tao! Nhồi kín mồm nó lại!" Dứt lời gã xoay người, đè ngón tay mình lại, nói với người đàn ông kia bằng vẻ dữ tợn, "Tốt nhất ông phải biết thức thời là gì. Cái gia tài đồ sộ này của cha tôi đến một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào tay tôi thôi. Bớt giả ngây giả dại với tôi đi, nếu hôm nào tôi thấy ngứa mắt với ông, tôi nhất định sẽ gửi hết cái đống chuyện ghê tởm mà ông đã làm đến Phàm Châu, sau đó trục xuất ông khỏi Yêu Vực. Thật ra tôi khá muốn biết cái loại người tởm lợm có thể bán cả người cùng tộc với mình như ông có thể bị mấy con quỷ nghèo khổ ở Phàm Châu kia phanh thây xé các hay không đấy?"

Sau khi rời khỏi tầng hầm ngầm, Yến Sơn Mạc đưa Thanh Hòa đến chỗ ở của mình, còn tiện tay đuổi sạch bảy, tám bé trai vốn đang cư trú ở đó. Cả nhóm người này đều chưa trưởng thành, trên người được khắc hoa văn giống hệt nhau.

Ra tay với cả trẻ em...

Vệ Hoàn bất giác nghiến chặt răng. Ngay khi chủ thị giác không ngừng tới gần Thanh Hòa, vươn đôi tay dơ bẩn ra thì cậu không nhịn được bảo ngừng.

"Đừng xem, tôi không muốn xem thêm chút nào nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top