Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện năm mới

Vào hôm giao thừa, đội Chuẩn bị chiến đấu của Sơn Hải vẫn phải đi tuần tra. Bởi vì càng gần đến cuối năm, mâu thuẫn giữa người và yêu càng thêm trầm trọng, ở biên giới cứ thỉnh thoảng lại nổ ra một cuộc xung đột vũ trang, năm nào cũng như năm nấy.

Năm nay đội Chuẩn bị chiến đấu số 7 cũng được giao cho nhiệm vụ tuần tra cảnh giới. May sao yêu quái không có mấy ngày lễ như con người nên Vệ Hoàn còn có thể nương nhờ lý do này để tự thuyết phục bản thân rằng đây không tính là tăng ca.

Cậu mặc bộ đồng phục Chuẩn bị chiến đấu, ngồi trên tòa nhà cao tầng tọa lạc giữa giao lộ, quan sát tình hình xung quanh. Một lúc sau, Dương Thăng bay qua, thuận tay ném cho cậu túi đồ ăn vặt.

"Đào đâu ra dọ bạn yêu?"

"Bất Dự cho đó. Ổng bảo là hồi nãy đang đi tuần tra thì được một cô bé loài người tặng."

"Úi chà sướng ghê nhỉ, đi làm mà còn hốt được đồ ăn." Vệ Hoàn lột viên kẹo rồi quay đầu ngó nghiêng khắp nơi.

"Tìm ai đấy?"

"Thiên nga nhỏ á. Đi đâu mất rồi ta, nãy giờ hổng thấy cậu ấy đâu hết."

Dương Thăng cười, "Mày tưởng ai cũng cà lơ phất phơ như mày chắc? Vân Vĩnh Trú người ta nghiêm túc lắm nhé, đang ngồi ở khu vực được phân công kìa, chẳng thèm nhúc nhích tí nào luôn. Cực kỳ chuyên tâm làm tròn bổn phận."

"Nghiêm túc dữ vậy hở?" Vệ Hoàn đột ngột dang cánh, cười bảo, "Tao đi chọc cậu ấy đây." Dứt lời cậu lao người xuống, hòa mình vào màn đêm.

Giọng nói của Vệ Hoàn còn chưa kịp truyền đến, Vân Vĩnh Trú vốn đang đóng đô tại đường biên giới đã cảm nhận được yêu linh của cậu, thậm chí còn chẳng cần dùng đến Hi Hòa chi đồng thì hắn cũng đã cảm ứng được rất rõ ràng.

Hắn không nói lời nào và sau đó như những gì hắn nghĩ, Vệ Hoàn vỗ lên vai hắn rồi lại lướt đến trước mặt hắn, cười cực kỳ gian xảo, "Sao lần nào cậu cũng không bị lừa hết vậy, hổng thú vị xíu nào."

Vân Vĩnh Trú chẳng hề đáp lời, hắn không biết mình nên nói gì nữa, chỉ đành nhìn chăm chú vào mặt Vệ Hoàn.

Vệ Hoàn nở nụ cười tựa vào vách tường. Ngõ hẻm tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn neon cách đó không xa. Ánh sáng màu lam đậu trên khuôn mặt cậu.

Chẳng biết tại sao, Vân Vĩnh Trú chợt nhớ tới cái đêm Vệ Hoàn uống say mèm trong quán bar của nhân loại, cũng là hôm cậu mất bình tĩnh sau khi cha mẹ qua đời.

"Ê nè, cậu nhìn tôi chằm chằm chi dợ, trên mặt tôi có dính gì hả?" Vệ Hoàn sờ lên gương mặt của bản thân.

Đến lúc này Vân Vĩnh Trú mới ngoảnh mặt đi, "Cậu tới đây làm gì? Trở về khu vực cậu quản lý đi."

Vệ Hoàn phản đối, "Cái gì mà quản với chả lý. Con người bận ăn tết hết trơn rồi, ai rảnh đâu mà đi gây sự chứ. Thay vì lãng phí thời gian trông coi chỗ này thì chi bằng chuồn đến khu vực cư trú của nhân loại chơi bời, uống tí rượu gì đó."

"Không thể." Vân Vĩnh Trú kiên quyết cự tuyệt.

Vệ Hoàn chớp chớp mắt, "Không thể làm gì cơ? Không thể qua đó à?"

Vân Vĩnh Trú không nhìn mặt cậu, chỉ lạnh nhạt trả lời, "Không thể uống rượu."

"Mắc gì trời?" Vệ Hoàn đã quên bén cái chuyện vô liêm sỉ, túm chặt lấy Vân Vĩnh Trú rồi hôn người ta trong men say của mình khi ấy, trưng ra vẻ mặt khó hiểu, cố chấp nhào đến truy hỏi tới cùng, "Sao lại không thể uống rượu?" Vân Vĩnh Trú dang rộng đôi cánh, bay lên trời né cậu.

Nào ngờ Vệ Hoàn cũng bám rịt theo đuôi, còn bay thẳng đến trước mặt hắn, "Vì sao dợ?" Vân Vĩnh Trú không thể nhịn nổi nữa, triệu hồi tấm khiên ánh sáng mà chẳng buồn báo trước, ngăn cách hắn với Vệ Hoàn.

"Đậu má, sắp chói mù mắt luôn nè ba." Vệ Hoàn bị tấm khiên ánh sáng đột ngột xuất hiện ép cho phải nhắm mắt lại, "Đang mặc đồng phục Chuẩn bị chiến đấu mà vận yêu lực với phe mình là phạm quy nhá, cẩn thận tui báo cáo cậu đó..."

Vân Vĩnh Trú thu khiên ánh sáng lại, khôi phục nhịp thở, "Tóm lại, không được đi đâu hết."

"Biết rồi..." Vệ Hoàn thở dài, thầm nghĩ cái tên này đúng là không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm(*), y như nước đổ lá khoai.

(*)Câu "Ăn mềm không ăn cứng" là câu thành ngữ dùng để ám chỉ việc "vẫn có thể thương lượng được". Nhưng ở đây Vệ Hoàn bảo "không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng" tức là đang nói có nói kiểu gì Vân Vĩnh Trú vẫn kiên quyết giữ ý mình, chẳng thèm động lòng, mở đường thương lượng.

Suốt ngày cứ trưng ra cái mặt Pocker, khác gì cột băng đâu chứ, nhìn đến là chán đời.

"Cũng không biết người như cậu có thể thích cái gì..." Vệ Hoàn nhỏ giọng lầu bầu.

Vân Vĩnh Trú nhíu mày, "Cậu nói gì đấy?"

"Hông có gì, hổng nói gì hết." Vệ Hoàn cười đùa tí tửng, làm động tác kéo khóa cho miệng mình. Nhưng yên tĩnh chưa được hai phút, cậu bỗng nghe thấy tiếng dây pháo nổ rộn rã truyền đến từ khu vực của nhân loại cách đó không xa. Cậu thoáng giật mình, sau đó bay lên trời tăm tia.

"Hey, Vân Vĩnh Trú, có người lén đốt pháo nè." Vệ Hoàn bắt chuyện với hắn, vậy mà Vân Vĩnh Trú lại chẳng dậy chút hứng thú nào, cậu đành ngậm ngùi tỏ ra bực tức, "Tiếc ghê, bây giờ Chính phủ nhân loại không cho bắn pháo hoa nữa, chứ không tôi đã được xem ké màn trình diễn pháo hoa rồi."

Vệ Hoàn đã sớm quen với hình thức tự mình lẩm bẩm lầm bầm mỗi khi ở bên Vân Vĩnh Trú, thế nên cậu cũng chẳng bận tâm hắn có trả lời hay không đã nói tiếp, "Lúc còn bé tí tôi từng được ngắm qua, hồi ấy vẫn chưa có lệnh cấm đâu. Pháo hoa đẹp lắm luôn ý, vào khoảnh khắc giao thừa, đoàng một tiếng nở rộ khắp trời, sắc vàng tỏa sáng rực rỡ, từng dải pháo hoa lả tả rơi xuống, đẹp cực kỳ. Là ba tôi dắt tôi đi xem đó. Ba tôi..."

Kể đến giữa chừng, Vệ Hoàn bỗng nghẹn ngào, chẳng tiếp tục nói nữa.

Khoảng lặng ngắn ngủi lướt qua hai người tựa như một nốt nhạc lỡ nhịp.

Vệ Hoàn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nhìn thoáng qua đồng hồ, duỗi người, "Còn 30 giây nữa là tới giờ thay ca lúc 0 giờ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

Cậu nhìn sang Vân Vĩnh Trú, "Bọn tôi định kéo nhau đi ăn khuya, cậu đi cùng không?"

Vân Vĩnh Trú liếc nhìn cậu giữa màn đêm, chẳng buồn trả lời câu hỏi của cậu.

Vệ Hoàn ngầm hiểu đây là lời từ chối, "Thôi được rồi, vậy..."

"Chờ chút đã."

"Hở?" Vệ Hoàn ngờ vực, "Chờ gì cơ?"

Ai ngờ vào giây tiếp theo, Vân Vĩnh Trú liền cởi áo khoác đồng phục Chuẩn bị chiến đấu, ném lên đầu Vệ Hoàn.

"Cái vẹo gì..." Tầm mắt bị che khuất, bên tai Vệ Hoàn loáng thoáng truyền đến thanh âm đếm ngược đến 0 giờ của khu nhân loại.

[3... 2...]

[1!]

Kéo áo khoác xuống, cảnh sắc trước mặt khiến Vệ Hoàn ngây ngẩn cả người.

Ngay tại ngõ hẻm tắm mình trong bóng tối này đây, từng dải pháo hoa ánh sắc vàng lung linh nở rộ, rơi xuống rồi thoáng lụi tàn nhưng ngay sau đó lại lập tức ngưng tụ thành tia sáng mới, giống như sao băng lạc lối xuống trần gian.

Vân Vĩnh Trú đứng dưới "pháo hoa", vốn đang ngửa đầu nhìn lên bỗng nhiên cúi xuống, nhìn Vệ Hoàn.

Trong nháy mắt đối diện với nhau, tai hắn có hơi nóng lên. Dường như đến tận giây phút này hắn mới ý thức được mình đã làm chuyện ngốc nghếch tới nhường nào. Trái tim đập dồn dập, nắm tay siết chặt.

Thế nhưng khe hở giữa các ngón tay siết chặt vẫn còn tràn ra ánh sáng. Hết thảy đều đang tiết lộ nơi bắt nguồn của trận pháo hoa.

"Pháo hoa mà cậu kể tôi chưa từng thấy qua nên mới muốn thử tạo xem..."

Vệ Hoàn nở nụ cười, ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh phủ đầy trời, "Đẹp quá."

"Đẹp hơn cả pháo hoa tôi từng ngắm ngày bé."

Cậu tiến tới gần hắn thêm chút nữa, đặt áo khoác đồng phục Chuẩn bị chiến đấu lên vai Vân Vĩnh Trú, "Cởi áo làm gì chứ, tôi cũng đâu thật sự muốn báo cáo cậu."

Nói đoạn, cậu ghé vào bên tai Vân Vĩnh Trú, khẽ nói giữa màn pháo hoa lặng yên.

"Năm mới vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top