Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14


Tác giả: Lãnh Khai Thủy.

Edit: Lục Nha Đam

_____●˚ Phucucoc˚●______

Lần nữa like mạnh cho kỹ thuật khoa học tương lai, phải biết rằng ngày nay, người thích làm việc nhà mà không một câu oán giận quả thật là càng ngày càng ít.

Bởi vì có công cụ, tốc độ cậu sửa sang lại không gian rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Trong không gian không thể giữ đồ được, nguyên liệu nấu ăn thu hoạch được đều bị cậu khai phá sử dụng đến triệt để.

Rau củ chỉ giữ được trong thời gian ngắn, trừ giữ lại một ít để ăn tươi, còn lại đều được làm thành đồ khô, dưa muối hoặc đồ chua. Vì thế mà cậu không thể không lượn vòng lên mạng đặt số lượng lớn bình gốm và lọ thủy tinh.

Để cất giữ mấy thứ này, cậu còn đặt ít tài liệu để sau này dựng một căn phòng giản dị chỗ vườn hoa trong không gian.

May mà bây giờ cậu đã biết thông báo trước cho chuyển phát nhanh, tài liệu đều được xe huyền phù trực tiếp đưa đến ban công ký nhận, không cần cậu phải đích thân đi chuyển mấy thứ này.

Mặt khác cậu còn cố ý dành riêng ra một khoảng thời gian để làm men rượu thường và rượu thuốc, bởi vì sau khi xong xuôi mấy việc này cậu muốn dùng một phần gạo thu hoạch được làm thành rượu gạo, mà có rượu gạo, rất nhiều trái cây có thể đem ra làm rượu trái cây.

Ây -- như vậy xem ra, chuyện cần làm đúng là rất nhiều.

Trải qua một đoạn thời gian bận rộn, không gian cũng bắt đầu có thay đổi.

Vườn rau được xới đất lần nữa, phủ lên một lớp phân bón, các loại rau củ cũng rất có trật tự trồng vào cùng lúc, không còn sự hỗn độn như trước đây. Chỗ hoa màu đã thu hoạch toàn bộ, Kỷ Minh Hiểu tính để khu đó nghỉ ngơi một đoạn thời gian sau đó mới trồng mầm mới.

Khu rừng cây cậu đã thanh lý sạch đám trái cây rụng hư thối, đem đi ủ phân. Vốn đang dự định đem toàn bộ rừng cây xử lý một lần, nhưng sau khi trong một góc nhỏ rừng cây Tùng phát hiện ra nấm dại, kế hoạch này liền bị ngừng hẳn.

Khu vườn hoa thì bởi cậu không có một tí kiến thức về phương diện vườn tượt nên không thể nào xuống tay được, nhưng cậu cảm thấy hiện tại cũng rất tốt, màu sắc rực rỡ làm cho cảnh sắc trong không gian đẹp lên không ít.

Hơn nữa, hình như rất nhiều loài hoa kỳ thật còn có thể dùng làm thức ăn o[n_n]o~

Vườn thuốc trước mắt cậu chỉ dám động tới mấy loại dược liệu mà mình tương đối quen thuộc, đem ít cây đã đến tuổi thanh lý tiến hành sơ chế. Còn có một ít dược liệu trân quý sợ bị lãng phí, không dám tùy tiện động tay, cậu tính tham khảo một ít tư liệu chuyên nghiệp sau đó lại nói. Bất quá theo kết quả lượn vòng tuần tra trên mạng tinh tế của cậu mà xem, tư liệu chuyên nghiệp thật là ít thấy thương.

Tựa như rất lâu rồi, mọi người đã đem văn hóa y dược Trung Hoa đưa vào quên lãng.

Kỳ thật sau khi tìm kiếm xong, Kỷ Minh Hiểu không chỉ một lần cảm thấy mệt mỏi mờ mịt.

Thời điểm ở Địa Cầu, rất nhiều người thừa nhận y học cổ truyền Trung Hoa là một loại kỹ thuật phi thường thần kỳ, nhưng loại thần kỳ này chỉ giới hạn trong truyền thuyết. Phần lớn người đều thích Tây y thuận tiện mau lẹ, rất nhiều người chỉ dưới tình huống Tây y trị không hết mới có thể ôm hy vọng hướng đến Trung y. Nhưng kỳ thật thường thì cả bản thân bọn họ cũng không thể xác định được nó có hữu dụng hay không, chỉ là ôm một loại tâm lý may mắn -- vạn nhất trị khỏi thì sao?

Cứ việc rất nhiều chuyên gia đưa ra các loại nguyên nhân, tỷ như chiến loạn tạo thành việc truyền thừa bị đứt đoạn, phối phương và tài nghệ bị xói mòn, rất nhiều dược liệu thất truyền hoặc dược hiệu thay đổi khiến hiệu quả trị liệu suy giảm......

Mọi người đều không thể không thừa nhận một hiện thực rằng, mấy ngàn năm y học Trung Hoa quả thật đã không còn huy hoàng như xưa nữa.

Nếu cậu vì một ít tư liệu liên quan đến y thuật đều tìm không được, vậy một khu vườn thuốc lớn thế này trong không gian, nhiều dược liệu phẩm chất cực cao thế này phải làm sao đây? Thật sự chỉ đem ra mà nấu ăn thôi sao?

Sau khi có được không gian, Kỷ Minh Hiểu lần đầu tiên đối với việc chính mình xuyên việt còn có thêm không gian cảm thấy vô cùng mê võng mờ mịt.

Bất quá loại cảm xúc uể oải này không khiến cậu rối rắm thời gian dài, bởi vì cậu nhận được thông tri của đại học Kayseri phát đến -- ngày 5 tháng 9 khai giảng, trước đó phải nộp lên một tháng học phí cùng phí dụng khác.

Điều này làm cho Kỷ Minh Hiểu có chút trở tay không kịp, sau khi trên mạng tinh tế chuyển giao phí dụng xong, cậu rõ ràng phát hiện điểm tín dụng trong tài khoản của mình thế mà đã không còn bao nhiêu.

Tại sao có thể như vậy?!

Cẩn thận ngẫm lại, quả thật  thời gian trước cậu hình như đã mua thêm không ít thứ, đại bộ phận đều dùng cho không gian, trong phòng bếp cũng thêm khá nhiều.

Tuy rằng Tiêu gửi cho cậu một bút tiền ăn, nguyên liệu nấu ăn cũng phần lớn là dùng trong không gian, nhưng cậu bởi vì hiếu kỳ mà mua không ít đặc sản bản địa hoặc ngoại tinh mà mình chưa thấy qua, có vài thứ giá thật sự không hề tiện nghi tí nào.

Học phí Đại học Kayseri cao tới 5w điểm tín dụng mỗi năm, tuy rằng hồi trước đã đem số tiền này giữ riêng ra, nhưng quên còn có nhà trọ, tài liệu phòng thí nghiệm (vân vân) đủ thứ phí dụng thượng vàng hạ cám, cho nên lập tức trở nên có cảm giác trứng chọi đá.

Hơn nữa -- nghe nói ở Kayseri phí chi tiêu hình như rất cao......

Việc này làm Kỷ Minh Hiểu bất chấp luôn chút uể oải nho nhỏ kia của mình, hoàn toàn phát sầu cho tình huống kinh tế của bản thân.

Còn lại thời gian một tháng, nhất định phải trước khai giảng kiếm đủ phí sinh hoạt mới được.

Sau khi Tiêu biết được tình huống của cậu, thực sảng khoái nói có thể trực tiếp cho cậu một bút tiền, làm tiền cơm sau này, bị Kỷ Minh Hiểu cự tuyệt. Bởi vì một đoạn thời gian tới Tiêu sẽ phải đi làm nhiệm vụ, ngày về không xác định, nói là tiền cơm, kỳ thật cùng với việc trực tiếp cho cậu cũng không sai biệt mấy.

Kỷ Minh Hiểu trên mạng tinh tế muốn tìm việc bán thời gian, kết quả phát hiện người ta không phải muốn có bằng cấp học hành thì muốn có kỹ năng đặc thù, mà hai hạng mục này cậu hiện tại đều không có.

"Cũng không phải không có." Tiêu giúp cậu ra chủ ý, " Không nhất định phải đi làm công cho người khác, cậu ngẫm lại xem chính mình tinh thông việc gì là có thể kiếm được điểm tín dụng?"

Bản thân tinh thông?

Mình trước mắt hình như chỉ biết nấu ăn...... Nấu ăn?!

Kỷ Minh Hiểu hưng phấn nhảy dựng lên, dùng sức ôm lấy Tiêu để cảm ơn.

(Đam: ←_← ý, không cần phải mượn cớ ăn đậu hũ~ đâu câng~ :)))

"Tôi đã nghĩ ra xem mình nên làm gì rồi."

Nhìn hàng xóm nhỏ hưng phấn, Tiêu bỗng dưng có chút hối hận vì đã góp ý cho cậu, bởi vì -- hắn cũng nghĩ ra Kỷ Minh Hiểu giỏi về cái gì.

Vừa nghĩ đến thứ nguyên bản bị mình độc hưởng phải cùng chia sẻ với người khác, Tiêu không biết vì sao mà cảm giác có chút mất hứng,  hắn nhịn không được dội nước lã: "Nếu cậu muốn kinh doanh ẩm thực, vốn đầu tư lúc đầu cũng rất lớn, hơn nữa công tác chuẩn bị cũng thật lâu, thời gian của cậu đủ không?"

(Phucucoc.wattap)

"Không cần phiền toái như vậy." Kỷ Minh Hiểu cao hứng vung tay lên, "Đừng quên còn có phương thức bán vỉa hè. Đầu tư ít, thời gian linh hoạt, tôi có thể ở nhà làm trước, rồi trực tiếp đem ra đường bán là được rồi."

Cậu mở máy liên lạc, lôi ra bảng ghi chép bắt đầu liệt kê các hạng mục cần chuẩn bị.

"Trước phải tìm được địa điểm tốt, lưu lượng khách phải lớn, chỗ phố buôn bán đó cũng rất tốt...... Bất quá hình như phải nộp tiền cho quản lý mới được bày quán. Bán thứ gì phải chuẩn bị đủ, còn phải đóng gói gọn gàng tiện để mang đi......"

Bên này Kỷ Minh Hiểu bắt đầu hưng phấn chuẩn bị đại kế kiếm tiền, bên kia Tiêu lần đầu rõ ràng ngộ ra chân lý cái gì mà gọi là tự lấy đá đập chân mình.

______

Editor có lời muốn nói: Mị híhí~~~ Tăng tốc ra lò 1 chương.

Chương này thấy anh công vừa muộn tao vừa tội nghiệp mèn ơi =)))) Mới quen người ta bao lâu. mà còn của mình hông muốn chia sẻ này nọ~ ải za ahaha!

:))) Có thấy tuôi hôm nay công suất không? Vì các bồ than thở tuôi lấp hố quá lâu, tuôi phải tăng tốc lấp hố tránh cho tiếng oán dậy trời tuôi bị ném đá :)))) Tiếp tục ủng hộ tuôi nhé, thấy có người khuyến khích bla bla tuôi mới có động lực trâu bò được, k thì lê lết mãi không thấy được ngày mai~~~ :))) Càm mớn bà con!!! ^3^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top