Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Tác giả: Lãnh Khai Thủyh

Edit: Lục Nha Đam

___●˚Phù Cừ Cốc˚●___

Sau khi tiến vào không gian, Kỷ Minh Hiểu như trước xuất hiện ở bờ đất cạnh ao. Theo thường lệ hành lễ với tượng Thần Nông một cái, lúc này mới đi làm những việc khác.

Đoạn thời gian trước nơi hay tới nhất chính là ruộng thuốc, hơn nữa mỗi lần đều là vội vàng bận rộn, chuẩn bị các loại dược liệu cần thiết liền lập tức rời đi. Lần này đi vào cuối cùng không vội gì nữa, cậu lúc này mới chú ý tới bên trong không gian đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Vườn rau lúc trước đã được cấy xuống rau mầm bây giờ đã mọc lên rất cao, có vài cây đã tiến vào kì kết quả, một vài loại rau xanh khác hiện tại đã có thể ngắt ăn, toàn bộ vườn rau đều lộ ra sinh cơ bừng bừng.

Ruộng ngũ cốc sau khi thu hoạch hết moa màu trưởng thành, lại cố ý tu bổ lại một thời gian, gần nhất mới gieo giống. Hiện tại đã mọc ra cây non, từ xa trồn như một thảm lông lục sắc xanh rờn, đại khái đợi đến lúc thành thục cũng cần một đoạn thời gian.

Rừng cây và ruộng thuốc có biến hóa không lớn, thời gian trước dùng dược liệu tương đối nhiều, thuận tay đem ruộng thuốc điều chỉnh lại một phen, tạo ra một khoảnh để sau này giữ lại chủng mầm tốt.

Bởi vì đã đáp ứng Duy sẽ mời hắn ăn cơm, cho nên lần này cậu tiến vào chủ yếu muốn tìm xem có nguyên liệu nào thích hợp nấu ăn hay không.

Tuy rằng mới chỉ nhìn thấy được một mặt, nhưng có thể đoán được Duy là một nhân vật không hề đơn giản. Quan trọng nhất là, gia hỏa kia đặc biệt khủng bố, điểm ấy liền không đoán cũng biết.

Lúc trước cùng Tiêu Nhất ăn cơm, cậu làm đồ gia đình cũng tương đối nhiều, lúc nấu cũng rất tùy ý, không chú tâm nhiều như vậy, ngẫu nhiên chỉ làm một phần mì xào tương hai người cũng ăn không hết.

Lần này đương nhiên không thể lại tùy ý mà dùng đồ ăn gia đình ra ứng phó. Kỷ Minh Hiểu ngược lại có vài ý tưởng, cho nên mới cố ý tiến vào không gian để chuẩn bị vài thứ.

Vốn nhà hàng trước đây Kỷ Minh Hiểu làm có tổ tiên từng là ngự trù, nên rất chú ý đến đồ ăn gia truyền, Kỷ Minh Hiểu cũng chỉ mới học được chút da lông mặt ngoài. Bất quá nghĩ lại phẩm chất nguyên liệu nấu ăn trong không gian, một khi nấu lên hẳn cũng không đến nổi quá kém.

Kỷ Minh Hiểu một bên suy nghĩ phải chế biến cái gì, một bên lại chuẩn bị các nguyên liệu cần dùng trong không gian để nấu ăn.

Lúc mới tiến vào không gian cây táo trĩu quả chín hiện tại đã ra lá mới, may mà toàn bộ quả chín trên cây rơi xuống lúc trước đã được cậu dùng ủ men rượu, hơn nữa còn dùng số táo thừa lại làm rượu trái cây, lúc này hẳn là có thể mang ra uống.

Kỷ Minh Hiểu nghĩ đến mấy hủ rượu trái cây nhưỡng lúc trước, miệng không khỏi túa nước bọt phát thèm.

Trước đây làm việc trong bếp bếp trưởng là người phương Nam, luôn sẽ làm một ít món đặc sản quê hương. Tỷ như làm các loại đồ chua, vào mùa đông thì làm các món thịt muối, còn có lúc dùng trái cây theo từng mùa làm rượu, nhất là loại rượu Dương Mai quả thực chính là thương hiệu của bọn họ. Hằng năm cứ đến mùa là ông chủ đều phải đặt hàng từ phương nam số lượng lớn quả Dương Mai chất lượng về, chuyên để làm rượu trái cây bán trong quán.

Cậu lúc ấy cũng cùng phụ làm không ít lần, cho nên các bước cơ bản đều nhớ kĩ, theo phương pháp làm không ít. Đương nhiên vị đầu bếp có độn tay hay không cậu cũng không rõ, đợi sau này mở ra một bình nếm thử liền biết.

Từ rừng cây đi ra đường nhỏ, bên cạnh chính là vườn hoa, đại khái lúc trước dunf không ít phân xanh, vườn hoa lúc này phá lệ tươi tốt. Đủ loại hoa trăm hườn nghìn sắc đua nhau nở rộ, một đoàn phồn hoa cẩm, mùi hương nồng đậm ngọt ngào tràn ngập không gian.

Tất cả dừng trong mắt Kỷ Minh Hiểu, đầu tiên cậu nghĩ đến đều là mấy món cá Lư hoa cúc, rượu hoa quế, gà Jasmine, đằng la bính, bánh đường hoa hồng......

Được rồi, nước miếng quả thực là khó kềm nổi.

Đại khái là bị một đống lớn nguyên liệu nấu ăn mới kích thích, Kỷ Minh Hiểu đi ra từ không gian liền bắt đầu xoay chuyển trong bếp, mãi cho đến giờ cơm chiều cũng chưa chịu ra.

Tiêu ấn theo giờ cơm đi qua ăn cơm tối, vừa vào cửa liền bị cả phòng ngập hương thơm câu ra cái bụng sôi ùng ục.

Hàng xóm nhỏ nhà hắn đại khái là làm ra món ăn mới nào đi.

Tiêu lấy tay xoa xoa mũi. Lại nói, hắn hình như ở chỗ Kỷ Minh Hiểu ăn qua không ít món chưa từng thấy bao giờ, tuy rằng mới nhìn rất gần với sắc thái phương Đông, nhưng vẫn phát hiện được trong đó có điểm bất đồng. Hàng xóm nhỏ nhà hắn hình như lúc nấu ăn dùng phương thức nào đó rất truyền thống, thậm chí có thể nói là phục cổ, gồm cả việc sử dụng phối liệu, phối chế cũng có khác biệt rất lớn với bình thường. Quan trọng nhất là, cứ việc là các nguyên liệu nấu ăn thông thường nhất, hàng xóm nhỏ nhà hắn cũng làm đến nổi cực kì xuất sắc. Cho dù đi đến nhà hàng cao cấp, cũng đồng dạng một nguyên liệu, cũng có thể nếm ra vị riêng rõ ràng.

Ân, đại khái là đã quen, hắn cảm thấy hàng xóm nhỏ thật sự là nấu càng hợp khẩu vị hơn.

Mùi thơm trong phòng càng lúc càng mê người, Kỷ Minh Hiểu còn chưa đi ra. Tiêu nhịn không được mở ra cửa phòng bếp.

Bởi vì trước sau chất đầy thứ, phòng bếp có vẻ hơi chật chội. Kỷ Minh Hiểu đang đứng ở bàn bếp làm cái gì đó, nghe được tiếng cửa mở liền quay đầu, lộ ra thần sắc giật mình.

"Đến bữa tối rồi à?" Cậu nói, "Ngại quá, tôi quên mất thời gian."

"Cậu đang làm gì?" Tiêu hít hít mùi thơm, hình như đang nấu gì đó.

"Đây là chuẩn bị cho ngày mai." Kỷ Minh Hiểu buông dao phay, trái phải nhìn nhìn, không thấy có gì không thích hợp, cuối cùng cùng mở tủ đồ ra cầm một cái chai thủy tinh đưa cho hắn.

"Cái kia, tôi còn có rất nhiều thứ muốn chuẩn bị, không làm cơm chiều, hôm nay anh ăn trước cơm dinh dưỡng được không."

Tiêu đang rất hiếu kì với chất lỏng màu đỏ hồng trong chai, nghe vậy nhất thời mặt lộ vẻ bất hảo -- tôi đều đã hít mùi nửa ngày, cậu lại bắt tôi ăn cái này á.

Kỷ Minh Hiểu hai tay tạo thành hình chữ thập hướng hắn làm biểu tình xin lỗi, sau đó đẩy hắn ra khỏi phòng bếp.

"Anh vào đây càng phải chen lấn thêm, tôi nhớ chỗ anh còn có cơm dinh dưỡng, tự anh đun nóng lên không thành vấn đề chứ?"

Cửa bếp bị đóng lại ngay trước mắt, Tiêu đối mặt nhìn cửa, biểu tình trên mặt khó mà diễn tả thành lời.

"À, đúng rồi." Cửa lại mở ra, Kỷ Minh Hiểu đem ra hai cái lồng hấp nhỏ đưa cho hắn, "Hôm nay làm tôm hấp, bất quá trong siêu thị mua được trứng tôm rất lạ, tôi không xác định được hương vị của nó. Anh trước nếm thử xem, cái này cũng là để mai dùng đãi khách."

Nói xong cậu lập tức lại lui vào bếp, đóng nhanh cửa lại.

Tiêu một tay cầm chai, một tay xách cặp lồng, trên trán gân xanh bần bật nổi lên.

Phải chăng hắn đã quên nói với hàng xóm nhỏ, cái tên khốn Duy kia cũng không phải là kẻ tốt lành gì, tốt nhất là tránh xa hắn ra chút mới được.

_______

Edit: chương này dịch còn nhiều sạn. MOng mn bỏ qua. Kỉ niệm dc 1k follow, chúc mn vui vẻ<3 từ nay sẽ chăm chỉ hơn ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top