Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng Trì Nhĩ ngũ vị tạp trần nhưng rất may mắn mục tiêu của cậu rất rõ ràng.

Cho dù có khó khăn thế nào đi nữa không ai có thể ngăn cản cậu sống sót.

Thấy người đàn ông trung niên đối diện chờ đến mức kiên nhẫn, Trì Nhĩ nói: " Tất cả chỉ là hiểu lầm."

Giang Văn Xương nhướng mày nói: "Là hiểu lầm về chuyện tạt trụ nơi công cộng hay là hiểu lầm về hợp đồng bao nuôi."

Tất cả đều là hiểu lầm!

Nhưng nói thẳng ra như vậy thì không được. Nguyên Chủ đã gây ra rất nhiều rắc rối nhưng Nguyên chủ có cơ hội để cậu xuyên vào tiếp nhận tất cả những rắc rối do nguyên chủ tạo ra.

Trì Nhĩ suy nghĩ vài giây rồi nói: " việc uống rượu chỉ là trò đùa giữa tôi và Giang Thư Nghĩa."

Đừng nói Giang Văn Xương không tin, Kiều Văn Tang là bạn của Trì Nhĩ còn không tin nhưng cậu ta không biểu hiện ra ngoài.

Giang Văn Xương hừ lạnh, “Trò vui thì hai bên đều phải vui."

Không phải ngẫu nhiên mà một người khác có liên quan cũng đứng ở đó, "Giang Thư Nghĩa, tôi thấy khá vui anh thấy sao?"

Bị cue, Giang Thư Nghĩa cười ấm áp dịu dàng nói: " Tôi cũng vậy."

Trong thực sự rất giống, hoàn toàn không nhìn ra sơ hở. Không hổ là vai chính có thể che giấu chính mình trước mắt mọi người. Trái tim run rẩy của Trì Nhĩ ổn định lại.

Thực ra khi hỏi câu hỏi đó cậu có chút sợ hãi, dù biết Giang Thư Nghĩa sẽ theo phe cậu nhưng những lời này không khác gì sỉ nhục người khác trước công chúng.

Vẽ mặt của Giang Văn Xương càng kém  ông ta trừng mắt với Giang Thư Nghĩa nhưng hắn không phản ứng gì đối với cái trừng mắt của ông.

Ông ta quay mặt tiếp tục nói chuyện với cậu, "Vậy hợp đồng bao nuôi kia cậu định giải thích thế nào?"

Trì Nhĩ tỏ vẻ không hiểu, "Để con suy nghĩ một chút, chú nói hợp đồng là hợp đồng gì? Có liên quan gì đến con sao? Chú nghe từ ai hãy nói cho con, là ai nói với chú? Con muốn cùng người đó đối chất."

Hợp đồng trong cốt truyện cậu nhớ rõ, hợp đồng chỉ có một phần đang ở trong tay nguyên chủ.

Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài chỉ có thể do những người bạn của nguyên chủ không giữ mồm giữ miệng. Dù nguyên chủ có chút ngu ngốc nhưng cũng không nói cho người ngoài biết chuyện bao nuôi này.

Nếu Giang Văn Xương chỉ nghe nói chưa nhìn thấy hợp đồng thật cậu sẽ có cơ hội.

Thấy thái độ của cậu, Giang Văn Xương có chút dọ dự: "Không vội."

Trì Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên Giang Văn Xương chưa thấy hợp đồng thật, lần này ông ta tối tìm cậu là do tác giả trải đồ cho con đường hắc hóa của nhân vật chính công.

Giọng nói của Giang Văn Xương nhẹ hơn, Trì Nhĩ thở dài, không muốn ép quá mức: "Tính tuổi tác con gọi chú một tiếng chú, con là đàn cháu chú Giang dẫn theo nhiều người như vậy đến chặng đường con một cách vô lý, Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười."

Nếu cứng đối cứng với Giang Văn Xương sẽ không tốt, nhưng cậu không muốn chịu thiệt trước mặt nhân vật chính công.

Cậu nhất định phải làm cho nhân vật chính biết được rằng cậu bây giờ rất đáng tin cậy!

Sự tình trở thành như vậy, tâm tình Giang Văn Xương có chút phức tạp, "Vậy cậu nghĩ nên làm gì?"

Trì Nhĩ suy nghĩ, "Chuyện xảy ra ở khách sạn hôm nay chỉ cần Chú sang không nói ra ngoài sẽ không bị người khác chê cười."

Cậu không phải muốn uy hiếp Giang Văn Xương, cậu chỉ đang giả vờ sợ bị đánh trước mặt nhưng vật chính công.

Chuyện xảy ra trong khách sạn đương nhiên không chỉ có việc nguyên chủ bị mọi người vây xung quanh, mà còn việc nguyên chủ đổ rượu lên người nhân vật chính.

"Được." Giang Văn Xương xoay người rời đi, đi được vài bước thì dừng lại, "Thư Nghĩa, còn đứng ở đó làm gì? Không đi về sao?"

Éc ô éc, nguy hiểm tính mạng!

Trì Nhĩ vội vàng đi lên, che ở phía trước Giang Thư Nghĩa: "Chú Giang, con có hẹn với anh ấy. Từ hôm này con với anh ấy sẽ sống cùng nhau."

Tuy nói vậy nhưng sau lưng là nam chính cậu áp lực.

Không phải cậu sợ vai chính công ở sau lưng bóp chết cậu, người này rất biết nhẫn nhục không vội vàng nhất thời.

Đều làm cầu áp lực đó là nếu hôm nay nhân vật chính công đi theo cha của hắn về sẽ bị nhục nhã và tra tấn chi bằng cậu đem Giang Thư Nghĩa về.

Nguyên chủ có rất nhiều tiền, tìm kiếm một nơi để nhân vật chính công sống rất đơn giản, còn hơn để thắng ở bên người khác rồi bị nói này mắng kia.

Mặt của Giang Thư Nghĩa không thay đổi gì, nhưng trong lòng đã tính toán. Thiếu gia nhỏ ương ngạnh này có phải đang tính toán đều xấu xa gì đó không.

Giang Văn Xương trầm mặc một trận, “Cậu cũng đừng đắc ý quá sớm, chuyện hợp đồng tôi còn chưa tính xong, qua mấy ngày tôi lại tìm cậu."

Đám người dần đi xa, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Tuy cậu đã cố bình tĩnh không cho người khác biết mình đang căng thẳng nhưng sau lưng đã ướt áo tự bao giờ.

Cậu rất sợ đau, không bị đánh đã rất tốt nhưng phải kiếm hảo cảm của nhân vật chính nếu kiếm không ra vẫn không tránh được việc nhân vật chính công trả thù, trước khi cậu xuyên đến hẳn là nguyên chủ đã làm không ít chuyện tàn ác.

Nghĩ đến một người của Giang Thư Nghĩa toàn là rượu, Trì Nhĩ sờ sờ túi. Đừng nói đến khăn giấy đến mọt sợi chỉ thừa cũng không có.

Nhất thời cậu có chút khó xử đang nghĩ có nên cởi áo khoác của mình đưa hắn hay không thì chú ý đến một người đứng cách đó không xa.

Do người này thở một hơi quá lớn nên làm cậu chú ý. Trì Nhĩ sống sót sau tai nạn, quay đầu lại nói: "Chúng ta là bạn đúng không?"

"Còn phải nói!"

Kiều Văn Tang giơ ba ngón tay lên: "Là bạn tốt luốn đó, cậu xem đến bây giờ tôi còn chưa chạy vẫn ở lại với cậu cùng cậu băng qua bao đại dương, cùng cậu đi vượt ngàn con đường..."

Trì Nhĩ chìa tay ra trước mặt Kiều Văn Tang: "Đưa áo khoác của cậu cho tôi, tôi trả gấp đôi."

Kiều Văn Tang không hiểu gì, “Wei shé me?”

Trì Nhĩ nhìn Kiều Văn Tang chỉ mới bài tỏ tình cảm được một nữa, "Tôi muốn dùng áo khoác của cậu một đêm."

Thật ra cậu có thể lấy của mình đưa cho nhân vật chính công nhưng nguyên chủ thấp hơn nhân vật chính công một cái đầu, cho dù dù cậu có lòng thì hắn cũng mặc không được.

Kiều Văn Tang thì ổn hơn, so với nam chủ chỉ thấp hơn vài cm thôi, không đánh kể.

"Tình bạn bè của chúng ta không cần nói tiền bạc nhưng bây giờ mới vào thu, cậu lạnh hả?' Kiều Văn Tang nghi hoặc đưa áo khoác của mình cho cậu.

Trì Nhĩ nhận áo khoác của Kiều Văn Tang rồi đưa cho Giang Thư Nghĩa.

Kiều Văn Tang, “……”

Ủa, nảy không phải diễn hả? Sao hắn không hiểu gì hết vậy?

Giang Thư Nghĩa cũng không hiểu nhưng vẫn lấy áo Trì Nhĩ đưa rồi mặc vào.

Trì Nhĩ nói lời thấm thía: "Không cần cảm ơn, chuyện tạt rượu anh cũng là vì anh thôi."

Giang Thư Nghĩa không chối cãi gì: "Tôi biết."

Trì Nhĩ lắc đầu: "Không, anh không biết, anh không biết gì hết. Anh em với nhau không, anh nói dối làm gì. Tôi hiểu mà."

Giang Nghĩa Thư, “……”

Trì Nhĩ hỏi: "Lúc tôi tạt rượu anh trước mặt mọi người chú Giang thấy hả?"

Giang Thư Nghĩa: "Ừm."

Trì Nhĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Vậy đúng rồi, ông ta tức giận phải không? Ông ta tức thì anh nên vui nha."

Giang Thư Nghĩa ý tứ sâu xa nhìn cậu: "Ông ta là cha tôi, tại sao ông ta tức thì tôi vui?"

Đúng là phụ từ tử hiếu, nhưng không nói thẳng ra cũng bình thường. Nếu là cậu, cậu cũng không thể nào chấp nhận được một người đã cha tấn mình.

Trì Nhĩ thiện ý nói: "Không cần lo lắng. Anh chỉ cần biết anh muốn gì tôi sẽ giúp anh là được."

Nghe vậy Giang Thư Nghĩa cười, tuy hắn cười lên rất anh tuấn nhưng Trì Nhĩ cảm thấy nụ cười này có phần trào phúng.

Kiều Văn Tang luôn im lặng lên tiếng: "Chuyện hợp đồng cũng không phải giả."

Trì Nhĩ không để bụng, chuyện này cậu đã nghiêm túc nghĩ rồi, "Không sao, chỉ cần tìm ra ai để lộ chuyện này ra là được."

Kiều Văn Tang nhìn Giang Nghĩa Thư, "Chuyện này cứ giao cho tôi nhưng... Cậu thật sự đem hắn về nhà?"

Trì Nhĩ quay đầu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không ép anh, anh muốn về nhà cùng tôi hay muốn ở riêng?"

Chuyện này có chút ngoài ý muốn với Giang Thư Nghĩa, hắn bắt đầu không biết người này đang nghĩ gì, đây không ohair là một chuyện tốt.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mặt Giang Thư Nghĩa không đổi sắc, "Cậu đã vì tôi rất nhiều, tôi ở cùng cậu đi."

Cậu không biết nguyên chủ có tiêu tiền cho nhân vật chính công, cậu hỏi thử: "Hai ngày nay sài bao nhiêu?"

Sự nghi ngờ của Giang Thư Nghĩa biến mất, người này vẫn giống trước đây, :Tôi đã ghi chép lại mọi thứ tôi đã chi tiêu theo yêu cầu của cậu, sổ sách để ở nhà cậu."

Đù!

Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, cậu ác thật! Trái tim mới có độ ấm nay lại lạnh lẽo... Trì Nhĩ điên cuồng xua tay, cố gắng kéo mình thoát khỏi suy nghĩ tiêu cực: "Anh hiểu lầm rồi, ý của tôi không phải như thế."

Giang Nghĩa Thư không thèm để ý, “Tôi hiểu.”

Trì Nhĩ, “……” Không, anh không hiểu.

Trên đường về nhà , Giang Nghĩa Thư lái xe.

Trì Nhĩ không muốn hắn giống tài xế nên muốn ngồi ghế phụ nhưng bị Kiều Văn Tang dùng sức lôi kéo nên cậu ngồi ở ghế sau.

Kiều Văn Tang một lời khó nói hết, lôi kéo Trì Nhĩ nhỏ giọng lải nhải, "Sao nhưng lời cậu nói ở khách sạn nghe giống như đang lấy lòng anh ta vậy?"

Trì Nhĩ thập phần vui mừng, "Nếu cậu nghe ra thì chắc chắn anh ta cũng nghe ra."

Kiều Văn Tang, “……?”

Tôi trong ngu lắm hả?!

Thật ra Trì Nhĩ không có ý khác, tâm tư của Giang Thư Nghĩa rất thận trọng. Nếu người bình thường nhìn ra thì hắn đã sớm biết được.

Khi quay về, cậu phải lên kế hoạch nên kết bạn và nên cảnh giác với ai mới được.

Không thể cho người khác cơ hội lùa cậu được đặc biệt là Giang Nghĩa Thư, người này chính là một cái hố lớn nên nâng độ hảo cảm của hắn đối với cậu đầy mới được.

Trời dần tối, nhưng ánh đèn dần thay thế cho ánh sáng mặt trời. Sau khi đưa Kiều Văn Tang về nhà, Trì Nhĩ nằm cuộn người trên ghế, men say vẫn chưa hết cậu vẫn còn hơi ngà ngà, "Đại ca, anh có đói bụng hong?"

Sắc mặt Giang Thư Nghĩa bình thường, "...Muốn tôi nua chút đồ về nấu ăn? Cậu muốn ăn gì, tôi làm cho cậu ăn."

Trì Nhĩ: "Tôi không đói, tôi không muốn anh đói thôi à."

Giang Thư Nghĩa nhíu mày, hắn cảm thấy người này rất kì lạ giống như đổi thành một người khác. Nhưng mà hắn càng cho rằng Trì Nhĩ còn say rượu chưa tỉnh hơn muốn trêu trọc tán tỉnh. Không ai có thể thay đổi đột ngột 180° được.

Cuối cùng hai người tiện đường mua một ít nguyên liệu về nhà để nấu ăn, không nhắc đến bữa khuya nhưng nhắc rồi thì Trì Nhĩ có một chút đói bụng.

Trì Nhĩ không biết nấu cơm, chỉ có thể để Giang Thư Nghĩa làm mấy món đơn giản để ăn.

Để lại không gian riêng tư cho đầu bếp, Trì Nhĩ nhớ lại cốt truyện. Cậu đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, tìm giấy và viết bắt đầu vẽ sơ đồ quan hệ.

Kiều Văn Tang sẽ không bao giờ phản bội nguyên chủ. Lúc nguyên chủ phá sản hắn vẫn luôn ở bên, đây là một người có thể tin tưởng.

Còn những người khác, cũng có người có thể tin được.... Cậu vừa nhớ vừa ghi tên lên giấy.

Viết xong thì dư lại tên của nhưng người có tính uy hiếp. Nguy hiểm nhất là Giang Thư Nghĩa, người này tất nhiên phải đứng thứ nhất.

Viết xong "Giang Thư Nghĩa", Trì Nhĩ dừng lại một chút.

Muốn sống tốt trong thế giới này thì không thể đắc tội với nhân vật chính được, không phải có thể làm hắn ngã ngựa được ngoại trừ chính hắn.

Chỉ có một cái tên đơn giản thì chưa đủ, nên ghi thêm một ít nội dung trọng tâm đáng lưu ý. Nghĩ vậy, Trì Nhĩ quẹt thêm vài nét bút, ở bên cạnh tên ghi vẽ thêm năm ngôi sao và kèm theo dòng chữ nhỏ...

Mọi việc đều phải nhịn, ngàn vạn không thể đắc tội người này!!!
*****
Mắm nào lấy truyện rồi thu phí sẽ ỉa chảy cả đời.

Nguồn raw: DuFengYu on Wikidich.
Tác giả: Huyền Thượng Thính Phong.

19:27 T7, 12/10/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy