Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

dmv 840-44

Quyển 5

Chương 840

Ta chỉ muốn tính mạng của các ngươi!

Người dịch: johnjackky01

Nguồn: Tàng Thư Viện

Thu gọn nội dung

Thi độc có thể ảnh hưởng đến cả thân thể và linh hồn, một khi thân thể bị trúng có thể phát huy thực lực được tám thành đã là không tệ rồi. Tuy nhiên việc tinh chế thi độc vô cùng khó khăn, hơn nữa đưa thi độc dung nhập vào bên trong Ma khí lại càng cần tài nghệ cao siêu. Cốt thứ của Tiểu Khô Lâu đã có thể phóng ra thi độc đủ để chứng minh hắn thực sự có đôi chút tâm đắc với việc luyện khí.

Thi độc theo dị quang xanh thẫm âm thầm chạy vào trong cơ thể tên Hắc Ám Thượng vị thần kia, tác động trực tiếp đến thần thể và thần hồn, làm hắn không thể phát huy toàn bộ thực lực.

Sắc lục phát ra từ cốt thứ đại thịnh, Tiểu Khô Lâu như tia chớp đuổi tới, cánh tay sáng óng ánh nắm lấy cốt thứ, bất ngờ tấn công mãnh liệt tên Hắc Ám Thượng vị thần.

Từng loạt cốt mâu, cốt lao rồi liên tiếp Thi Bạo thuật phóng lên người tên Hắc Ám Thượng vị thần, làm hắn không thể không toàn lực dồn Hắc Ám thần lực chống lại.

Thực lực Hàn Hạo rất rõ ràng vượt xa hắn, do vậy chỉ trong chốc lát, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong. Thần thể bị cốt thứ của Tiểu Khô Lâu rạch thành những vết rách, không ngừng chảy ra máu tươi đỏ thẫm. Lúc này, thi độc cũng nhân cơ hội tàn phá trong cơ thể hắn, điều này càng làm tan rã ý chí của hắn.

Phía bên kia, ba tên Thượng vị thần bay về phía La Ti và Ngũ Hành Giáp Thi. La Ti và Hàn Thạc không tỏ ra lo lắng và cũng không hề có ý định ra tay nghênh địch. Nhưng Ngũ Hành Giáp Thi thì lập tức phối hợp dàn trận, bình tĩnh chờ đợi công kích của chúng.

Mọi thế lực ở xung quanh đều đang lặng lẽ quan sát cuộc chiến, vừa thấy Tiểu Khô Lâu xuất thủ đã tỏ ra hung dữ, mạnh mẽ như vậy ai nấy không khỏi đầy vẻ kinh ngạc, dường như không ai ngờ rằng dưới tình huống như vậy đám người Hàn Thạc lại không phá vòng vây mà còn dám lưu lại đối địch.

Con ngươi của Cáp Lỗ Lợi co rụt lại, tập trung toàn bộ chú ý lên Hàn Hạo, lòng cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng một kẻ có tướng mạo bình thường lại có được sức mạnh đáng sợ như vậy. Lấy cứng đối cứng, Tiểu Khô Lâu đã chiếm ưu thế áp đảo hoàn toàn và không hề cho tên Hắc ám Thượng vị thần kia có cơ hội đánh trả nào.

Dưới con mắt thờ ơ của đám người xung quanh, bọn thủ hạ của Bố Tư cũng đã đi tới trước mặt Hàn Thạc. Chúng chia thành mấy nhóm cùng lúc vọt về phía Ngũ Hành Giáp Thi, La Ti, và Hàn Thạc, bộ dạng muốn bao vây chuẩn bị công kích.

Nhưng vào lúc này, nụ cười trên mặt Hàn Thạc lại càng thêm ôn hòa, khóe miệng nhếch lên như có thâm ý.

Đột nhiên, từ trong cơ thể Hàn Thạc bỗng bay ra liên tiếp mấy trăm Ma đầu. Cả đàn đều giương nanh múa vuốt như ác quỷ, tốc độ nhanh như chớp, lập tức lấy Hàn Thạc làm trung tâm bay toả ra xung quanh. Từng nhóm Ma đầu tụ tập hướng tới thủ hạ của Bố Tư đang xông lên.

Thảm án khủng khiếp ở U Mạc thành lại tái diễn. Vô số Ma đầu sau khi hiện hình đã thể hiện một sức mạnh đáng sợ. Chúng ngoạc cái mồm to như chậu máu, phát ra những tiếng rít chói tai nhiếp hồn, cứ tốp năm tốp ba điên cuồng công kích đám thủ hạ của Bố Tư.

Những Ma đầu này có thể hóa hư thành thực, thực thành hư nên công kích của chúng quả thực chẳng thể đề phòng, một khi đến gần đối thủ sẽ lập tức chui vào Thần thể của hắn mà gặm nhấm.

Một khi bị Ma đầu chui vào trong cơ thể, lập tức những tên đó sẽ cảm nhận được nỗi đau đớn và sợ hãi mà suốt đời khó quên được. Tiếng động khi Ma đầu gặm nhấm Thần thể càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi vô tận trong lòng chúng, làm bọn chúng cảm giác như rơi vào tầng mười tám của địa ngục, thống khổ chịu rút gân lột da.

Tiếng gào thét thảm thiết như không muốn sống nữa không ngừng vang lên. Chỉ trong ngắn ngủi vài nhịp hô hấp, dưới sự công kích của hàng trăm, hàng ngàn Ma đầu, những thủ hạ của Bố Tư từng bước bị tiêu diệt. Thần hồn thì bị Vạn Ma Đỉnh hút vào, thần thể bị bọn Ma đầu gặm sạch bên trong.

Từng cái xác khô ngã xuống. Thi thể như đã bị phong hoá nghìn vạn năm, không chút máu tươi, cũng không hề có cảm giác của da thịt đầy sức sống. Chúng giống như những thi yêu bị triệu hoán, khô quắt, gầy đét và tái nhợt. Chứng kiến cảnh đó không một ngoại lệ, sắc mặt chúng nhân đều hiện vẻ vô cùng sợ hãi.

Đám người có dụng tâm xấu vốn định chờ chiến thắng của Bố Tư, luôn cười đểu không ngừng thảo luận về cách phân chia chiến lợi phẩm sắp đoạt được. Nhưng khi những xác chết khô quắt với vẻ mặt cực kỳ sợ hãi ngã xuống, chỉ trong một lúc bên cạnh Hàn Thạc đã xuất hiện mấy chục cỗ thi thể, bọn chúng lập tức im bặt, ngẩn ra nhìn vào chiến trường khủng khiếp kia.

Kể cả Cáp Lỗ Lợi, Bố Tư, ánh mắt tất cả bọn chung quanh đều hiện lên vẻ sợ hãi, toàn bộ đều hướng về Hàn Thạc với nụ cười ôn hòa treo trên mặt. Trong lúc này, hiển nhiên hắn là người được quan tâm nhất.

Ở khoảng thời gian vừa qua tại Vùng Đất Hỗn Loạn, Vạn Ma Đỉnh đã hấp thu được rất nhiều thần hồn, trong đỉnh số lượng ma đầu đã hơn ngàn con, trong đó loại cao cấp nhất là Linh Ma luyện chế từ thần hồn của Thượng vị thần cũng đã có mấy chục con. Dưới sự công kích bất thình lình điên cuồng của chúng, thì mấy chục thủ hạ của Bố Tư căn bản chả là cái gì.

Ngoài một tên Hắc Ám Thượng vị thần đang đau khổ chống đỡ công kích của Tiểu Khô Lâu thì toàn bộ thủ hạ xông lên của Bố Tư, kể cả ba tên Thượng vị thần đều đã bị ma đầu cắn nuốt hết như tằm ăn rỗi.

Nụ cười trên mặt Hàn Thạc vẫn vậy, quan sát biểu hiện đặc sắc trên mặt mọi người, ho khẽ "khụ khụ". Bầy ma đầu đông nghìn nghịt như mây đen trên bầu trời lập tức bị thân thể Hàn Thạc thu lại trông như cá voi hút nước vậy, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đều đã được thu vào trong người hắn.

- Hàn Hạo, tiêu diệt hắn! - Mỉm cười, Hàn Thạc nói.

Tiểu Khô Lâu đang tấn công tên Hắc ám Thượng vị thần kia, nghe Hàn Thạc nói như vậy, liền phản ứng. Bảy đoạn cốt thứ sau lưng vừa bắn ra, lực lượng của Tiểu Khô Lâu lại được đề cao rất lớn. Dưới sự điều động của hắn, chúng rít lên bao vây xung quanh tên Thượng vị thần, nghiền nát toàn bộ phạm vi Hắc Ám lĩnh vực đang trùm lên.

Trước đó tên Hắc ám Thượng vị thần này cũng chỉ có thể đỡ trái lại hở phải trước công kích của Tiểu Khô Lâu. Nhưng khi bảy đoạn cốt thứ tăng thêm một tầng áp lực lên, hắn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, không kịp đề phòng ngực hắn đã bị một đoạn cốt thứ cắm vào.

Biến hóa kỳ dị bỗng nhiên xảy ra!

Đoạn cốt thứ vừa cắm vào thần thể tên kia bỗng nhiên tự động chui thẳng vào trong, giống như là một con rắn nhỏ uốn lượn làm loạn trong cơ thể hắn.

Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thần thể kia dần trở nên già nua, tóc trắng ra, hai hốc mắt trũng sâu xuống, các nếp nhăn liên tiếp xuất hiện. Chỉ trong vài giây, hắn đã biến thành một lão già lọm khọm.

Biến hóa không chỉ có như thế!

Dần dần, ánh mắt hắn trở nên vô thần, thân thể bắt đầu thối rữa, sinh mệnh lực nhanh chóng bị hút mất, từ một đại hán trung niên sau cái chớp mắt trở thành già yếu và cuối cùng là tử vong!

Một trong ba đại kết giới lực lượng Tử Vong là kết giới già yếu đã được Tiểu Khô Lâu phụ gia lên đoạn cốt thứ.

"Vù!"

Cốt thứ trở lại trong tay Tiểu Khô Lâu, tên Hắc Ám Thượng vị thần đổ sầm xuống. Thần thể khi chạm đất chỉ nghe mấy tiếng "răng rắc", ngay cả xương cốt cũng vỡ thành mấy đoạn. Rất hiển nhiên, sinh mệnh lực của hắn đã hoàn toàn không còn!

Đến lúc này, những người đang quan chiến mới biết được từ đầu tới cuối Tiểu Khô Lâu đã không xuất toàn lực, đến cuối cùng hắn mới sử dụng bảy đoạn cốt thứ sau lưng.

Thế sự vô thường, kế hoạch chu đáo cũng không thể không có sai sót, âm mưu của Bố Tư đã triệt để thất bại. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ hắn và Bách Toa ra, toàn bộ thủ hạ hai người dẫn theo đã bị giết sạch.

Hơn nữa tử trạng tên nào cũng rất thê thảm! Những cái chết làm cho lòng người rét lạnh!

Hàn Thạc, La Ti, Ngũ Hành Giáp Thi thậm chí chưa hề động thủ, không di động một bước thì cuộc chiến đấu đã kết thúc. Những ma đầu xuất hiện một cách kỳ lạ rồi sau đó lại tan biến mất, không để lại một chút tung tích nào, nếu không phải xác người rải khắp nơi thì những người ở xung quanh quan sát còn cho rằng cảnh tượng khủng bố vừa rồi chỉ là do mình bị ảo giác mà thôi.

"Chỉ, chỉ đơn giản như vậy..." Cáp Lỗ Lợi đang ở một góc lặng lẽ theo dõi, bỗng nhiên cảm thấy đôi môi khô khốc, nhìn Hàn Thạc với ánh mắt phức tạp khó phân biệt.

- Đại nhân, ta nghĩ ta biết vì sao bọn họ lại cự tuyệt đề nghị của chúng ta rồi! - Thủ hạ của Cáp Lỗ Lợi trước kia vẫn cho rằng nhóm Hàn Thạc sẽ lập tức chết thảm, cười khổ lắc lắc đầu, thầm nghĩ mình quả thực là có mắt như mù, lại tưởng một đám người hung thần ác sát điên cuồng là những chú cừu yếu ớt.

Không động thì thôi, nhưng chỉ một hành động đã trở nên nổi tiếng.

Bỗng nhiên, hai mươi mấy nhóm thế lực ở lân cận vốn có ý đồ xấu lại cực kỳ ăn ý, cùng chậm rãi lùi về sau một đoạn khá xa, để lại những khoảng không gian rộng lớn. Vài nhóm thế lực ban đầu có ý định chặn đường rút lui của bọn người Hàn Thạc lập tức đánh mắt cho nhau cùng chủ động tránh đường, thể hiện như là mình chỉ vô tình chắn đường mà thôi.

Gã vệ sĩ ở cửa khẩu Thâm Cốc đã luôn nhắc nhở Hàn Thạc cẩn thận, phất phất tay, trầm giọng nói:

- Ta nghĩ chúng ta đã làm điều thừa rồi! Bọn họ căn bản không cần sự trợ giúp của chúng ta, khó trách họ dám cả gan đắc tội với nhiều tốp thế lực như vậy, hóa ra là có chỗ dựa nên không sợ!

Đủ loại sắc mặt khác nhau, trong lòng đều thầm bàn tính, trong đó kẻ đang hối hận nhất chính là hai vợ chồng Bố Tư và Bách Toa. Chỉ sau một lát, toàn bộ lực lượng của cặp đôi này dùng để hoành hành ở Vùng Đất Hỗn Loạn bỗng chốc đã bị tàn sát không còn một tên nào, thủ hạ chết hết bỗng khiến bọn chúng cảm thấy tình hình có phần không ổn rồi.

Bố Tư sắc mặt hung ác, đã chuẩn bị liều mạng. Tuy nhiên, không đợi hắn mở miệng, Bách Toa dùng ánh mắt ngăn hắn lại. Bỗng nhiên trên khuôn mặt xấu xí của mụ nở một nụ cười khó coi, "ôn hòa" nói với Hàn Thạc:

- Bằng hữu, ta nghĩ rằng chúng ta đã hiểu lầm nhau rồi!

- Thế sao? Ta lại thấy chúng ta chả hiểu lầm gì! - Hàn Thạc bật cười, kỳ quái nói. Dưới con mắt của rất nhiều người theo dõi, Bách Toa có thể không để ý thể diện mà nói ra những lời như vậy, hắn cũng mặt dày hứng thú chọc mụ một phen.

- Chúng ta chỉ có cừu oán với La Ti, còn ngươi thì không!

Bách Toa lập tức chứng tỏ thái độ, vội vàng la lên:

- Ở Vùng Đất Hỗn Loạn, chúng ta cũng có chút tích góp. Bằng hữu, chỉ cần ngươi đáp ứng không can thiệp vào chuyện của La Ti, ta bằng lòng dâng năm trăm vạn hắc tinh tệ lên, ngươi thấy thế nào?

Bố Tư vừa nghe Bách Toa nói như vậy, sắc mặt trầm hẳn xuống, nhìn bộ dáng của hắn dường như không bằng lòng lắm. Nhưng dưới ánh mắt ra hiệu của mụ vợ, hắn đành nhịn, chỉ có thể nặng nề hừ một tiếng tỏ vẻ rất không tình nguyện.

Hàng loạt cao thủ thủ hạ bị tàn sát, Bách Toa chẳng những không nghĩ đến chuyện báo thù, còn nguyện ý lấy năm trăm vạn hắc tinh tệ để đổi lấy việc Hàn Thạc không can thiệp, chuyện này đối với Bố Tư quả thực là vô cùng nhục nhã. Nếu không phải biểu hiện của Hàn Thạc trước đó quá nhiếp nhân, có lẽ hắn sớm đã xông lên liều mạng với đối phương rồi.

Dưới ánh mắt mong đợi của Bách Toa, Hàn Thạc cười, lắc lắc đầu, nói:

- Thất lễ rồi, ta không thiếu tiền! Ta chỉ muốn tính mạng của các ngươi!

Quyển 5

Chương 841

Đối thủ của ngươi là ta!

Dịch: airplane_vn

Nguồn: Tàng Thư Viện

Thu gọn nội dung

Loại lời này vừa mới ra khỏi miệng thì có đến chín phần là không có gì để nói nữa, chỉ có con đường chiến đấu mà thôi.

Cũng ở lúc này, Hàn Thạc chợt cảm giác bàn tay của La Ti nắm chặt lại hắn, hơn nữa còn dùng sức rất nhiều. Hàn Thạc ngạc nhiên quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong ánh mắt nàng tràn ngập cảm kích, thậm chí còn có vài phần cảm xúc phức tạp khác thường. Xem ra dưới sự áp bách cường đại như thế này, cuối cùng La Ti cũng đã để lộ ra tình cảm mà ngày thường rất hiếm thấy.

Cười cười, Hàn Thạc ôn nhu nói:

- Nàng là người của ta, ta tự nhiên phải ra mặt.

- Cám ơn! - La Ti nói khẽ. Khuôn mặt mỹ lệ hiếm có đầy nét vui sướng, xem ra tâm tình của nàng đang rất tốt.

Việc đã đến nước này tất cũng không còn có lựa chọn nào khác nữa. Bách Toa nghẹn giọng nói:

- Người đến từ bên ngoài, ngươi thực sự cho là chúng ta sợ ngươi ư? Vùng Đất Hỗn Loạn có quy củ riêng. Hôm nay ngươi bỗng chốc đắc tội với nhiều tốp thế lực như vậy, ta cũng không tin là ngươi có thể sống sót mà rời đi được!

Hàn Thạc chẳng muốn nói linh tinh với mụ, không còn kiên nhẫn nữa quay sang truyền đạt Tiểu Khô Lâu:

- Tiểu Hạo, giết mụ cho ta!

Tiểu Khô Lâu không nói hai lời, cầm cốt thứ vọt lên, một tràng công kích hướng về phía Bách Toa. Mụ này cũng chỉ có thực lực Thượng vị thần trung kỳ, đối mặt với Tiểu Khô Lâu không chống lại nổi. Cả hai mới bắt đầu giao đấu, Bách Toa đã bị Hàn Hạo áp chế phải thối lui liên tiếp.

Bố Tư giận dữ vô cùng, nhận sai vốn đã không phải là bản tính của hắn. Nhìn thấy Hàn Thạc với giá năm trăm vạn hắc tinh tệ mà còn không biết điều như vậy, hắn rốt cuộc cũng đã không kiềm chế nổi, giận dữ hét lên:

- Ngươi thực sự cho là mình có thể vượt qua được hết chúng ta ư! Ta muốn xem xem hôm nay ai có thể sống sót rời đi được.

Nói xong, Bố Tư liền lập tức lao tới, nhưng cũng không phải lao về hướng Hàn Thạc mà là tấn công Tiểu Khô Lâu.

Vừa mới rồi Bố Tư đã tận mắt thấy Tiểu Khô Lâu nhẹ nhàng tiêu diệt một thủ hạ Thượng vị thần trung kỳ của hắn, nên có thể chắc chắn rằng Bách Toa với thực lực cũng chỉ là Thượng vị thần trung kỳ căn bản không phải là đối thủ của Hàn Hạo. Bố Tư không thể không trợ giúp vợ mình tiêu diệt đối thủ trước. Nếu không một khi hắn và Hàn Thạc cùng động thủ, có lẽ sẽ không còn cơ hội chiếu cố Bách Toa được, khả năng Bách Toa bị giết sẽ rất lớn.

Bố Tư vừa động, Hàn Thạc cũng ngay lập tức ra tay. Thân ảnh nhanh như quỷ mị xen vào vào khu vực giao chiến của Tiểu Khô Lâu và Bách Toa, nhẹ nhàng đưa tay lên chặn Bố Tư lại rồi cười nói:

- Đối thủ của ngươi là ta!

Lần này Hàn Thạc cũng không phóng ma đầu đầy trời ra, tâm thần khẽ động, mười bảy thanh phi kiếm từ trong cơ thể bắn ra. Những phi kiếm âm u lạnh lẽo mang theo khí tức khủng bố tung hoành ngang dọc phát ra những tiếng rít chói tai. Tất cả mang theo ma lực ăn mòn đáng sợ bao vây chung quanh Bố Tư, khiến cho hắn không còn rảnh rỗi để ứng cứu Bách Toa được nữa.

La Ti chỉ lặng lẽ quan sát hai cha con Hàn Thạc ngăn kẻ thù lại. Nàng vốn định ra tay tương trợ, nhưng lại có phần không yên tâm về Ngũ Hành Giáp Thi phía sau nên đành án binh bất động. Ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào hai người Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu.

Bất luận là Hàn Thạc hay Tiểu Khô Lâu, đối phó với Bố Tư, Bách Toa đều không phải là việc khó khăn. Bọn họ đều có thực lực vượt trên đối phương một bậc, đơn đả độc đấu giành chiến thắng căn bản không có gì bất ngờ.

Ngũ Hành Giáp Thi lúc này hoàn toàn buông lỏng. Năm tên gia hỏa này cười hà hà nhìn cha và đại ca mình giao chiến, thoải mái bình phẩm như có vẻ bàng quan.

Hàn Hạo với thanh cốt thứ xuất thần nhập hóa, tạo ra từng tầng mây đen Tử Vong tối tăm, hoàn toàn vây Bách Toa vào giữa. Bảy đoạn cốt thứ sau lưng hắn lại rục rịch, như ẩn như không, lặng lẽ chờ thời cơ để tung ra một kích trí mạng.

Bách Toa vô cùng kinh hãi, mãi cho đến lúc này mụ mới biết được thiếu niên trước mặt có thực lực khủng bố thế nào. Thật sự giao chiến, mụ mới sâu sắc cảm nhận được sự quỷ dị trong sức mạnh Tử Vong của đối thủ. Pha trộn giữa những lực lượng Tử Vong kia là uy lực càng đáng sợ hơn của ma công. Những luồng ánh sáng xanh thẫm từ cốt thứ bắn ra bốn phía, khiến cho thần thể Bách Toa càng ngày càng suy yếu vô lực.

Bách Toa nhận thấy cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp tốt, nếu không có điều gì bất ngờ thì cuối cùng mụ sẽ bị gã thiếu niên không có một chút tình cảm dao động này giết chết. Mặc dù mụ không biết được thực lực chân chính của Hàn Thạc nhưng nhìn dáng vẻ kiêng kị kia của chồng mình, chỉ sợ tình trạng của hắn cũng không khác mình là bao.

"Không ổn! Nếu cứ thế này hai người chúng ta mặc dù không muốn nhưng cũng sẽ toi hết. Mẹ nó chứ, con đi*m La Ti kia từ khi nào lại dụ dỗ được một gia hoả khủng bố như vậy!" - Bách Toa thầm mắng, một mặt toàn lực phòng ngự, một mặt gấp rút suy nghĩ đối sách.

Đột nhiên, Bách Toa tập trung toàn lực tạm thời thoát ly khỏi phạm vi công kích của Tiểu Khô Lâu rồi nhân cơ hội hô lớn:

- Những bằng hữu ở phía bên ngoài kia, tất cả chúng ta đều có chung một mục tiêu! Mọi người đừng có do dự nữa, chỉ có hiệp lực tiêu diệt bọn phá rối đến từ bên ngoài này thì sau này chúng ta mới có thể sống yên ổn ở Vùng Đất Hỗn Loạn được!

Lời vừa nói ra, cái đám đang bàng quan kia dường như cũng có phần dao động. Tuy nhiên nghĩ tới kỹ năng kỳ dị hãi nhân vừa mới rồi của Hàn Thạc, trên mỗi khuôn mặt đều lộ ra nét do dự. Trong lòng bọn chúng đang cân nhắc xem với báu vật như vậy liệu có đáng giá để liều chính tánh mạng của mình và của các thủ hạ đã vào sinh ra tử tại Vùng Đất Hỗn Loạn này hay không.

- Chúng ta chỉ cần bọn chúng chết! Chỉ cần bọn chúng chết, ta bằng lòng tặng năm trăm vạn hắc tinh tệ! Năm trăm vạn hắc tinh tệ, cùng với toàn bộ đồ vật và tinh tệ trên người bọn chúng cũng đủ để mọi người phân chia rồi! Đừng do dự nữa, hôm nay bọn chúng không chết, sau này chúng ta còn có đường sống ở Vùng Đất Hỗn Loạn hay không? - Thấy những kẻ bàng quan kia ai nấy đang còn do dự, Bách Toa thầm mắng lớn.

Mắt thấy Tiểu Khô Lâu đang lạnh lùng công tới, mụ vội vàng tăng giá tiếp.

Năm trăm vạn hắc tinh tệ đối với những kẻ này cũng là giá trên trời rồi. Khoản tiền này phải tương đương với vài chục năm tích cóp của bọn Bố Tư. Bách Toa ném ra một quả bom tấn như vậy, lập tức đã làm cho bọn kia động tâm.

Đột nhiên, những ánh mắt đỏ ké đều chiếu về phía người Hàn Thạc. Dưới sức hấp dẫn của năm trăm vạn hắc tinh tệ, rất nhiều kẻ đã quên mất sự đáng sợ của Hàn Thạc trước đó, chuẩn bị dùng tính mạng để đánh đổi.

Một số thế lực nhận thấy rõ ràng tình thế, bọn chúng biết nếu không thừa dịp thời cơ ngày hôm nay giết sạch nhóm Hàn Thạc, tương lai nếu muốn động thủ nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Bọn chúng đều làm loại buôn bán đặc biệt như thế này, tuyệt đối sẽ không mong muốn có một kẻ phá rối như Hàn Thạc tồn tại.

Suy nghĩ vì lợi ích trong tương lai của mình, rốt cuộc những kẻ này cũng đã động tâm. Ban đầu còn lui lại ở phía xa xa, bọn chúng một lần nữa lại bao vây tiến đến, xem ra đã chuẩn bị hợp lực xông đến tiêu diệt nhóm Hàn Thạc.

Thật ra vẫn còn có mấy thế lực không có động tĩnh gì, bọn chúng chỉ nghe thấy tin tức mà đến, không hề mua bán gì đặc biệt. Tuy nhiên số này là rất ít, Cáp Lỗ Lợi có thể xem như là một trong số đó. Sau khi Bách Toa hô lên mức giá năm trăm vạn hắc tinh tệ, Cáp Lỗ Lợi cũng giật mình động tâm. Tuy nhiên hắn vẫn còn nhẫn nhịn được, bởi vì hắn còn muốn quan sát thêm một chút xem Hàn Thạc rốt cuộc còn có cái gì để dựa vào.

- Xem ra bây giờ thì phiền toái lớn rồi. Cho dù thực lực của hắn siêu cường, nhưng dưới sự vây công của một đám người hung ác như vậy sợ là cũng lành ít dữ nhiều! - Nơi cửa khẩu Thâm Cốc, gã vệ sĩ đã vài lần nhắc nhở Hàn Thạc nhíu nhíu mày, khẽ lầm bầm.

- Các huynh đệ, giết chết đám phá rối này! - Đột nhiên, một tiếng hô to từ một trong những thế lực lớn vang lên. Câu nói đó như sét đánh ngang tai làm chúng nhân bừng tỉnh. Khoảng hai mươi nhóm thế lực với gần ngàn tên hung thần, xú danh vang xa trên Vùng Đất Hỗn Loạn, bắt đầu điên cuồng gia nhập vòng chiến. Tất cả hướng tới phía Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu, La Ti, Ngũ Hành Giáp Thi lao đến.

Những kẻ này ở Vùng Đất Hỗn Loạn đều là những nhân vật tung hoành một phương. Tình huống hợp tác đối phó một phương như vậy thường ngày rất khó xảy ra, lần này tất cả đều xuất thủ. Sát khí bỗng chốc bao phủ toàn bộ khu vực, thanh thế kinh thiên động địa.

- Ha ha, ta xem ngươi hôm nay làm sao còn mạng rời khỏi đây! - Bố Tư cười sằng sặc. Vừa rồi, hắn luôn bị mười bảy thanh phi kiếm của Hàn Thạc áp chế, có cảm giác uất ức như bị giết chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên, tình thế đại biến, phần đông những thế lực vẫn luôn thờ ơ cũng đã tham gia. Dưới sức tấn công của gần một ngàn tên hung thần, lòng tự tin của hắn vụt tăng lên mạnh mẽ, nhịn không được hét rầm trời.

Đối mặt với thế công của hai mươi nhóm thế lực, Hàn Thạc lập tức quyết đoán lùi về sau, không dây dưa với Bố Tư nữa. Trong khi hắn đang bay ngược về sau, hàng trăm hàng ngàn ma đầu ào ào từ trong cơ thể hắn bay ra. Lần này ma đầu hóa thành hư thể, tản ra bốn phương tám hướng.

Tiểu Khô Lâu và hắn tâm thần liên thông, cùng thời khắc đó tụ lại về chỗ Ngũ Hành Giáp Thi và La Ti, buông không tiếp tục đuổi giết Bách Toa nữa. Mặc dù hắn biết chỉ cần nán lại thêm mấy chục giây, hắn sẽ có cơ hội giết chết con mụ này!

Ngũ Hành Giáp Thi vừa thấy tình thế đột biến, lập tức che La Ti vào giữa, năm người đứng sẵn ở phương vị đã định của một trận đồ sao năm cánh, lặng lẽ chờ Hàn Thạc và Hàn Hạo đang lui về rất nhanh.

Những ma đầu sau khi đã hóa thành hư thể, từng con đột nhiên hiện hình, hơn nữa còn bắt đầu điên cuồng công kích địch nhân đang tiến lại. Trong đó có cả Linh ma, từ đầu tới cuối đều ở trạng thái hư không, ngay cả một cái bóng cũng không hiện ra, tất cả đều toàn lực công kích những thân thể huyết nhục bên cạnh.

Dưới sự công kích mãnh liệt của từng bầy ma đầu, bên phía địch nhân lập tức vang lên những tiếng gào khóc thảm thiết. Những kẻ chưa đạt thực lực Thượng vị thần, một khi bị vài con ma đầu chui vào trong thân thể, nếu trong lúc nhất thời không tìm được cách giải quyết thích đáng sẽ rất nhanh bị cắn nuốt hết máu thịt mà chết. Bọn ma đầu sau đó lại càng trở nên khát máu điên cuồng, sức mạnh của chúng cũng tăng mạnh chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi lại tiếp tục lao sang hạ thủ hung thần bên cạnh.

Đám hung thần này chưa tấn công đến được vị trí của Ngũ Hành Giáp Thi đã có năm sáu chục tên bị ma đầu giăng ngập trời tấn công ngã xuống mà chết. Tử trạng đều vô cùng ghê rợn, vẻ mặt rúm ró vì sợ hãi, thần thể khô quắt không còn một chút sinh mạng khí tức nào.

Trong số hai mươi nhóm thế lực đang lao đến có đủ loại thần tu luyện các hệ sức mạnh. Có một số tu luyện Hỏa hệ, Băng hệ lực lượng nhanh chóng phát hiện dưới sức mạnh cực nóng hoặc cực lạnh sẽ ép được ma đầu phải bay ra ngoài thần thể. Một số khác do hiểu được công kích linh hồn nên cũng dần dần phát hiện ra biện pháp này cũng có thể tạo ra hiệu quả nhất định đối với thể sinh mạng kỳ dị kia.

Từng tiếng hô lớn chĩa vào đám ma đầu vang lên trong âm thanh gào khóc thảm thiết. Dần dần, những kẻ đó cũng phát hiện được các nhược điểm của ma đầu, bắt đầu nhắm vào đó công kích. Bởi vậy, những ma đầu muốn lợi dụng phương pháp tập kích chui vào bên trong thần thể để nhanh chóng giết chết địch nhân đã khó có thể nữa. Chỉ có những ma đầu tụ tập lại thành nhóm rồi cùng động thủ mới có khả năng thành công, do đó hiệu suất lập tức giảm đi rất nhiều.

Ngay lúc này, Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu cuối cùng cũng đã bay tới chỗ Ngũ Hành Giáp Thi và La Ti. Ngũ Hành Giáp Thi và Hàn Thạc tâm thần tương thông sớm đã tiến hành chuẩn bị thỏa đáng. Thiên Thi Ngũ Hành đại trận trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã bố trí xong xuôi. Ngay khi hắn tiến vào bên trong, Ngũ Hành Giáp Thi lập tức khởi động trận pháp.

Hiện giờ, chỉ còn chờ đám hung thần tiến vào.

Quyển 5

Chương 842

Giết chóc điên cuồng

Thu gọn nội dung

Thiên Thi Ngũ Hành đại trận từ ngày Ngũ Hành Giáp Thi diễn luyện thành thạo cho đến nay chưa chính thức chiến đấu lần nào. Hàn Thạc có chút chờ mong, không biết trận pháp có thể mang đến cho hắn sự kinh ngạc mừng rỡ hay không.

Nhưng nhìn bộ dạng năm giáp thi hăng hái nhảy nhót, dường như rất có lòng tin với đại trận này. Sau khi dựa vào phương vị ngũ hành đã định sẵn, ba người Hàn Thạc, Hàn Hạo, La Ti tập trung tại khu vực an toàn trong trận.

Ba người vừa mới ổn định, Ngũ Hành Giáp Thi liền phát động trận pháp. Đột nhiên thân ảnh Thổ Giáp Thi biến mất vào trong lòng đất.

Mộc Giáp Thi cũng lóe lên dung nhập vào một cây đại thụ cao chọc trời bên cạnh.

Mà Kim Giáp Thi thì lấy Kim Cô Bổng ra, người-bổng hợp thành một thể, kim quang lóng lánh càng lúc càng lớn, dường như như biến thành một tòa núi nhỏ.

Hỏa Giáp Thi biến thành một ngọn lửa không ngừng nhảy nhót cả một khu vực, nơi nào hắn đi qua hỏa diễm bùng lên ngập trời, bao phủ tất cả trong biển lửa.

Thủy Giáp Thi thì biến thành một khối hàn băng vạn năm đứng sừng sững bất động.

Đột nhiên trong khu vực đó tràn ngập ngũ hành nguyên lực, bắt đầu phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Không nhìn thấy bản thể đám Ngũ Hành Giáp Thi ở đâu, nhưng tại khu vực đó mặt đất bắt đầu nứt ra thành từng cái rãnh, hỏa diễm tung hoành khắp bầu trời, dây leo giống như hàng ngàn hàng vạn con rắn nhỏ quấn lấy khắp nơi xung quanh, cát bay đá chạy, gió lạnh liên miên. Trên bầu trời thì hỏa diễm cuồn cuộn, nhưng dưới đất thì hàn băng lạnh thấu xương, khác biệt một trời một vực.

Từng đạo lực lượng đủ loại màu sắc không biết đến từ đâu, bên trong đại trận bắt đầu bắn ra tứ phía. Thiên Thi Ngũ Hành đại trận ban đầu chỉ bao trùm diện tích mấy trăm thước, đang nhanh chóng lan rộng ra, giống như một con hung thú viễn cổ há cái mồm to như chậu máu muốn thôn phệ tất cả thế giới này.

Năng lượng ba động khủng bố kinh thiên động địa phát ra từ trong đại trận, cỗ năng lượng đó giống như sóng thần ngoài biển khơi, cuốn phăng tất cả xung quanh, có thể phá hủy mọi thứ.

Trong gần ngàn tên hung thần đang xông tới, những tên tiên phong lập tức bị Thiên Thi Ngũ Hành đại trận trùm lấy. Lực lượng vô cùng to lớn đột nhiên tuôn ào đến giống như mấy trăm tòa núi lớn đồng thời đập xuống. Hung thần không có thực lực Thượng vị thần, vừa đối mặt miệng đã thổ huyết, một số không phòng ngừa bị một cỗ áp lực đè xuống biến thành cái bánh thịt.

Gió lạnh âm hàn gào thét kéo đến, hàn phong sắc bén như đao, uy mãnh như lũ bạo phát, tốc độ nhanh như thiểm điện, cuốn đám hung thần vào trong, biến vào hư không. Từng luồng hỏa diễm vô cùng vô tận, giống như biển cả ào tới nuốt hết chúng, ngọn lửa với nhiệt độ cực kỳ kinh khủng quay chúng thành thịt khô.

Sâu trong lòng đất vọng lên từng tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất bị xé rách xuất hiện lực hút cực mạnh, kéo phăng đám hung thần đang bay trên không xuống. Sau đó loạn thạch đầy trời như lưu tinh rơi xuống lao thẳng vào trong những cái rãnh đó.

Từng tiếng gào thét thê lương không giống người từ trong lòng đất truyền đến, tựa như có một con yêu ma quỉ quái cực lớn xé xác những tên bị rơi xuống.

Các hung thần bị Thiên Thi Ngũ Hành đại trận cuốn vào, ngoại trừ mấy thủ lĩnh có thực lực cao một chút còn đang chống đỡ thì không còn nhìn thấy bất cứ ai còn sống. Gần một ngàn người trong nháy mắt bị đủ các loại lực lượng cổ quái diệt sát, đến thi thể cũng không còn mấy cỗ.

Thiên Thi Ngũ Hành đại trận vẫn đang lan rộng ra bên ngoài. Nháy mắt, lại có mấy trăm người bị đại trận bao phủ. Thảm kịch một lần nữa diễn ra.

Lực lượng của Ngũ Hành Giáp Thi không ngừng khuếch tán, rồi không ngừng dung hợp, hình thành đủ các loại công kích kỳ lạ, kéo đám hung thần xuống địa ngục.

Ngũ Hành Giáp Thi không có ai đạt tới cảnh giới Thượng vị thần, nhưng trong tay bọn họ đều là ngũ hành chí bảo của chính mình. Dưới sự trợ giúp của chúng, họ có thể phát huy sức mạnh vượt xa mức vốn có. Năm cỗ lực lượng cùng gốc cùng nguồn thông qua đại trận dung hợp làm thực lực tổng thể bọn họ bỗng chốc tăng thêm mấy chục lần.

Trong đại trận, những tiếng gào thét thảm thiết vẫn không dứt bên tai. Thủ lĩnh mấy thế lực lớn rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, bị đủ các loại lực lượng nuốt trọn.

Ma đầu đầy trời thừa thế điên cuồng công kích, không bỏ sót bất kỳ một hung thần nào. Hơn một ngàn ma đầu, mười con tụ tập thành một tổ, tăng thêm áp lực cho bọn người tiến vào Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, làm cho tốc độ tử vong của bọn chúng càng tăng nhanh.

Trong vài phút ngắn ngủi tại, Thiên Thi Ngũ Hành đại trận cùng ma đầu hợp tác giết chóc, gần bốn trăm hung thần bị đồ sát, còn hai trăm tên bị đại trận bao phủ đang đau khổ giãy dụa.

Tại trung tâm Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, Hàn Thạc, Hàn Hạo, La Ti trừng mắt há miệng ngơ ngác nhìn cảnh tượng hủy thiên diệt địa đang diễn ra, trên mặt không giấu được biểu tình cực kỳ kinh hãi.

Hàn Thạc dù biết trước sự lợi hại vô cùng của Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, thế nhưng lại không biết rốt cuộc nó lợi hại đến mức nào. Mãi đến khi đại trận bắt đầu chân chính thể hiện uy lực, thôn phệ tất cả sinh mạng xung quanh, hắn mới hiểu được vì sao đối mặt với nhiều người công kích như vậy mà Ngũ Hành Giáp Thi vẫn rất tự tin.

Ngũ Hành Giáp Thi không có kết hợp với nhau, năm người chỉ sợ là một thế lực nhỏ cũng đánh không xong. Nhưng khi họ dựa vào trận pháp triển khai giết người thì bọn họ quả thật đã biến thành một hung khí diệt thế, không ngừng tiêu diệt tất cả sinh mạng xung quanh.

Nhìn cảnh tượng Ngũ Hành Giáp Thi tạo thành, Hàn Thạc phải thừa nhận uy lực của Thiên Thi Ngũ Hành đại trận quả thật có thể gọi là biến thái. Ngũ hành chi lực của năm giáp thi lợi dụng ngũ hành chí bảo cùng dung hợp hoàn mỹ, làm sức mạnh của năm tiểu tử kia tăng mấy chục lần, mang lại cho Hàn Thạc sự ngạc nhiên mừng rỡ khó có thể tưởng tượng.

Thiên Thi Ngũ Hành đại trận còn đang tàn phá mọi thứ, bất luận hung thần nào bị nó cuốn vào trong đều khó có thể chạy thoát, chỉ có thể bị động đối mặt với các phương thức công kích phức tạp, kỳ dị, bất cứ lúc nào đều đối diện với cái chết.

- Rút lui! - Đột nhiên có một tiếng quát vang trời, âm thanh đến từ thủ lĩnh của một phe. Mà lúc này thủ hạ của hắn đang sắp xông vào Thiên Thi Ngũ Hành đại trận.

Tên thủ lĩnh này ở bên ngoài nên nhìn không ra biến hóa bên trong đại trận, chỉ có thể nhìn thấy một luồng không khí hỗn loạn, mù mịt vận chuyển điên cuồng. Nhưng các hung thần ác sát tiến vào trong không một người đi ra được làm hắn cực kỳ hoảng sợ.

Hắn hét lớn một tiếng, lúc đầu cũng muốn nhảy vào Thiên Thi Ngũ Hành đại trận, nhưng thấy đám còn lại trong trận ào ào chạy ra, cuối cùng không dám lỗ mãng xông vào trong đó.

Bởi vì sức mạnh Ngũ Hành Giáp Thi có hạn nên phạm vi khuếch tán của Thiên Thi Ngũ Hành đại trận không xa, thời gian duy trì đại trận của bọn họ cũng bị hạn chế. Dần dần, khối không khí đang điên cuồng vận chuyển đã chậm lại, quái thạch quay về chỗ cũ, tro bụi lắng xuống, lửa đang cháy khắp bầu trời nháy mắt biến mất.

Đám hung thần xung quanh còn đang thấp thỏm, chờ đợi một hồi lâu rốt cuộc trận pháp cũng tan hoàn toàn.

Khi mọi thứ một lần nữa tái hiện dưới ánh mặt trời, rơi vào trong mắt bọn chúng là một cảnh hoang tàn. Thi thể khắp nơi, tùy ý có thể thấy được phần còn lại của tay chân đã bị cụt, đầu lâu lăn lông lốc...

Những kẻ tiến vào đại trận hiện còn sống sót không tới ba mươi người. Hơn nữa cả đám đều sức cùng lực kiệt, vẻ mặt sợ hãi, giống như vừa mới trải qua một tao ngộ tàn khốc nhất đời người.

Thi thể đầy đất, tay chân cụt khắp nơi. Mặt đất bị cháy đen, bị xé thành rất nhiều cái khe sâu không thấy đáy, loạn thạch khổng lồ không biết từ nơi nào rơi xuống, trải rộng bốn phương tám hướng. Dưới cự thạch đều có một thi thể huyết nhục không rõ. Có một số còn chưa chết, miệng ói ra từng ngụm máu tươi, ánh mắt tuyệt vọng bất lực...

Một số hung thần may mắn không tiến vào trong đó, lặng ngắt như tờ nhìn vào thảm cảnh như Tu La địa ngục, đột nhiên cảm thấy môi khô khốc, thân thể cũng có chút suy yếu vô lực...

Một khu vực lớn như thế, ngoại trừ âm thanh kìm nén tiếng thở dốc ra, vậy mà không có một tiếng hô vang lên!

"Đạp đạp!" Tiếng bước chân nặng nề giống như trống đánh vào tim chúng nhân. Ba người Hàn Thạc, Hàn Hạo, La Ti từng bước một từ xa xa đi tới.

Cả một khu vực hoàn toàn im lìm, tiếng bước chân Hàn Thạc có vẻ chói tai, thoáng một cái các hung thần đang ngây ra toàn bộ đều giật mình tỉnh lại. Tới bây giờ bọn chúng mới nhớ tới một việc, mình vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm!

Bố Tư, Bách Toa hoảng sợ nhìn bước chân Hàn Thạc và La Ti đang tiếp cận. Giờ phút này trong lòng hai người có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt không còn chút ngạo nghễ hung ác nào mà chỉ có nỗi tuyệt vọng vô cùng vô tận.

- Ta vốn không muốn động thủ với các ngươi, chỉ tại các ngươi hành động quá đáng, với người muốn tìm chết, ta đều thành toàn cho họ!

Từng bước đi tới, Hàn Thạc tươi cười ôn hòa nói:

- Bố Tư, Bách Toa, chẳng lẽ còn muốn ta tự mình động thủ?

Tiến vào Thiên Thi Ngũ Hành đại trận còn có thể sống sót đi ra không tới ba mươi người. Bố Tư và Bách Toa đang đứng chính giữa, Hàn Thạc vừa nói, ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung lên cặp đôi này.

Đột nhiên, giống như có hẹn trước, đám hung thần đứng cạnh hai người đều đồng loạt xuất thủ công kích, cặp vợ chồng này không kịp phản ứng liền bị những luồng lực lượng bắn trúng, chết thảm tại chỗ!

Một người đi tới cắt lấy đầu Bố Tư và Bách Toa vứt cho Hàn Thạc, trầm giọng nói:

- Bọn họ đã chết, hy vọng ngài không truy cứu chuyện này. Từ nay về sau, ta cam đoan sẽ không đối địch với ngài, xin ngài nương tay, cho bọn ta một con đường sống!

Hắn là một kẻ thức thời, tuy hắn cũng từ trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đi ra, nhưng thân thể cũng đồng dạng bị thương nặng. Dưới tình huống như vậy mà muốn thoát chết, nếu Hàn Thạc không gật đầu thì cơ bản là không có khả năng. Vì thế hắn nắm thời cơ, giết Bố Tư và Bách Toa để xin Hàn Thạc bỏ qua.

Nhìn đầu Bố Tư, Bách Toa đang lăn lông lốc, Hàn Thạc ôn hòa cười nói:

- Ta tốn biết bao tâm tư mới khiến các ngươi tập trung lại ở chỗ này, ngươi nói ta có thể dễ dàng buông tha cho các ngươi như vậy không?

Quyển 5

Chương 843

Ma Huyết Phụ Thể

Thu gọn nội dung

Lời vừa ra khỏi miệng, người kia lập tức thấy chán nản, nhìn điệu cười ngoác mang tai của đối phương lại thêm cảm thấy tình thế càng lúc càng không ổn.

Lúc này, Tiểu Khô Lâu và La Ti đã từ phía sau bước lên chỗ Hàn Thạc, thờ ơ nhìn những tên hung thần sức cùng lực kiệt của Vùng Đất Hỗn Loạn, chuẩn bị bất cứ lúc nào động thủ giết người.

Ngũ Hành Giáp Thi đã biến mất không còn tung tích, ngoài Hàn Thạc tâm thần tương thông với bọn chúng ra, không ai biết năm tên tiểu gia hỏa đang trốn ở chỗ nào. Loại nguy hiểm không tên này khiến cái đám hung thần này thấy càng thêm đáng sợ. Từng tên đều thấp thỏm, thầm mắng mình thật sự có mắt như mù, chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào đám người điên này?!

- Ngươi muốn thế nào? - Trong lòng hắn không khỏi run lên, dưới áp lực nặng nề toả ra từ Hàn Thạc, không kiềm chế được, lùi về sau một bước.

- Hoặc là thần phục ta, hoặc là chết! - Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc dựa vào lực lượng Đỉnh Linh sử dụng Nhiếp Hồn Ma Âm hét lớn.

Một lực lượng kì dị mắt thường khó thấy tựa như những vằn nước dập dờn. Một luồng năng lượng chấn động khủng bố chấn nhiếp nhân tâm phát ra từ Hàn Thạc dường như báo trước cho những kẻ trước mặt biết kết cục của chúng sẽ là như thế nào nếu dám phản kháng.

Nét mặt kẻ đó âm trầm do dự, đối diện với áp lực khủng bố kia, trong lúc nhất thời không biết nên quyết định như thế nào. Khi trước Ngũ Hành Giáp Thi tạo ra Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã làm cho bọn chúng cực kỳ rung động. Bọn chúng cũng không biết được lúc này Ngũ Hành Giáp Thi đã là nỏ mạnh hết đà, căn bản không có khả năng tái khởi động trận pháp vây giết bọn chúng lần nữa.

- Rút lui! - Xung quanh khu vực lặng ngắt như tờ tựa như thảm cảnh ở Tu La ngục này có khoảng mười nhóm thế lực khác, một hiệu lệnh vang lên ngân ra bốn phía.

Thiên Thi Ngũ Hành đại trận chẳng những đã làm ba mươi tên may mắn còn sống trước mặt kia cảm thấy kinh sợ mà còn khiến những kẻ chưa từng tham dự trận chiến, chỉ bằng vào những rãnh nứt cực đại, xác chết chồng chất khắp mọi nơi cũng có thể hiểu được cái đám vừa mới lao vào trong đó đã gặp phải sự tàn sát khủng bố thế nào.

Giờ này khắc này, bọn chúng không còn một chút ý nghĩ đối địch nào với Hàn Thạc nữa. Vừa thấy hắn lúc này có vẻ đang chú ý đến ba mươi tên hung thần sống sót với thương tích đầy mình, bọn chúng không dám do dự, bất chấp tất cả chỉ muốn mau mau rời xa khỏi nơi thị phi này.

Trong nháy mắt, mười thế lực lớn đang ở khu vực lân cận, đều giống như nhau, tựa như những cái bóng quỷ phiêu hốt rời đi.

Duy nhất còn ở lại chỗ cũ chỉ có vài thế lực không bị năm trăm vạn hắc tinh tệ của Bách Toa hấp dẫn trước đó, chỉ bàng quan không tham gia vào, trong đó có Cáp Lỗ Lợi và thủ hạ của hắn.

Giờ phút này trong lòng Cáp Lỗ Lợi đang dấy lên những cơn sóng gió động trời. Nhìn thấy tình huống bi thảm với trung tâm là Hàn Thạc xuất hiện, hắn quả thực không thể tin được vào mắt mình. Nhưng mà sự thật xảy ra trước mặt, Cáp Lỗ Lợi muốn không tin cũng không thể được!

Cáp Lỗ Lợi bỗng nhiên cảm thấy mình ngu đến mức buồn cười, lại còn tự đứng ra nhận nhiệm vụ hộ vệ bọn họ. Một đám hung thần ác sát này trong nháy mắt đã giết chóc cả năm sáu trăm kẻ tàn nhẫn của Vùng Đất Hỗn Loạn. Thủ đoạn như thế, hắn có thể chống lại sao?

- Đại nhân! Chúng ta có nên rời đi sớm một chút hay không? - Một thủ hạ của Cáp Lỗ Lợi nhìn hắn cười khổ, không nhẫn nại được nữa nhắc nhở.

Lắc lắc đầu, Cáp Lỗ Lợi đau khổ nói:

- Không cần. Ta cảm giác bọn họ hình như cũng không có ác ý với chúng ta. Nhìn xem, người này rõ ràng quá biết cách ẩn giấu. Thực lực của hắn cao hơn hẳn thực lực của Thượng vị thần nhưng lại chỉ làm cho người ta thấy ảo giác như là một Trung vị thần. Gã này đến đây rất có thể sẽ làm thay đổi cả kết cấu của Vùng Đất Hỗn Loạn mất!

Ở Vùng Đất Hỗn Loạn, hiện nay chỉ có thế lực của năm đại quân chủ đang bao trùm khắp nơi. Năm người này dường như đã có hiểu ngầm, thông thường sẽ không để ý đến các tiểu thế lực như của Cáp Lỗ Lợi, Bố Tư. Bọn họ thường chỉ đấu đá với nhau không ngừng trong bóng tối.

Hàn Thạc rất rõ ràng có thực lực hơn hẳn Thượng vị thần, thêm vào mấy người thủ hạ thần bí khó lường, lại nắm sức mạnh đáng sợ giết được số đông người. Một nhóm thế lực như vậy vào đóng ở Vùng Đất Hỗn Loạn nhất định sẽ tạo nên một phen gió tanh mưa máu. Không chừng trật tự mới ở nơi đây sẽ được thiết lập lại.

Một khi trận chiến này khai hỏa, tất cả hung thần trong Vùng Đất Hỗn Loạn đều không thể tránh né mà phải tham dự. Nếu như có thể lựa chọn đúng thế lực sẽ giành chiến thắng cuối cùng trước khi trật tự mới được lập lại, bọn họ có thể chiếm trước tiên cơ, đề cao thêm một mức lớn thực lực đang có trong tay mình.

Đối với Cáp Lỗ Lợi, đây là một cơ hội khó tìm!

Hàn Thạc thờ ơ nhìn đám hung thần lân cận chạy trốn thảm hại, cũng không ra tay truy kích. Một mặt là trước mặt hắn còn có ba mươi tên cần phải thu phục, mặt khác là bởi vì hắn cũng không còn nhiều tinh lực như vậy. Ngũ Hành Giáp Thi vừa mới thi triển Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã tiêu hao không ít nguyên khí, không có một khoảng thời gian nghỉ ngơi tất không thể tái hiện lại trận pháp.

Tiểu Khô Lâu và La Ti chỉ có hai người, thực lực không đủ để giữ lại mấy trăm tên hung thần đang chạy trốn kia. Bản thân hắn vẫn phải lưu lại chỗ này chủ trì đại cục, cũng không có khả năng vứt bỏ để đuổi giết đám chạy trốn.

Hàn Thạc hiểu rõ thật khó khăn khi chỉ một lần thu phục được hết cả. Loại chuyện này chỉ có thể đi từng bước một, dựa theo thực lực của hắn dần dần lớn mạnh. Đến lúc đó mặc dù hắn không chủ động ra tay cũng sẽ có người bằng lòng thần phục dưới chân hắn. Hiện tại, cái mà Hàn Thạc muốn là nắm được những tên đang ở trước mặt.

Ba mươi người còn lại trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận đã sức cùng lực kiệt, đối mặt với áp lực toả ra từ Hàn Thạc, trong lòng đang rất phân vân, suy nghĩ miên man.

Trong số ba mươi người đó, có thực lực Thượng vị thần là mười người. Hai mươi người còn lại mặc dù chỉ có thực lực Trung vị thần nhưng cũng đều có tài năng ở phương diện đặc biệt nào đó. Nếu không thì cũng không có khả năng may mắn sống sót ở trong Thiên Thi Ngũ Hành đại trận.

Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc gằn giọng:

- Các ngươi không có lựa chọn nào khác, hoặc là chết, hoặc là thần phục, quyết định nhanh lên!

Lời vừa dứt, ma đầu đầy trời đều hóa thành thực thể phân bố chi chít ở bốn phương tám hướng, như là một bầy dơi nhanh nhẹn bay bốn phía xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể quần công giết chết hết bọn chúng.

- Ta, ta bằng lòng! - Dưới hai tầng áp lực, một tên Trung vị thần bị thương nặng tâm chí tan vỡ, là kẻ đầu tiên biểu lộ thái độ của bản thân.

Loại chuyện này một khi đã có người mở đầu thì về sau sẽ rất dễ dàng. Chỉ cần có kẻ thứ nhất đang kiên cường chống đỡ mà lên tiếng "ta bằng lòng" thì những kẻ còn lại bỗng nhiên cũng buông xuôi không còn kiên trì nữa. Một tiếng rồi một tiếng "ta bằng lòng" nối tiếp nhau vang lên từ những kẻ còn lại, hơn nữa tất cả đều nhất trí quỳ một gối xuống đất, chờ Hàn Thạc phán quyết.

Vùng Đất Hỗn Loạn có quy củ của Vùng Đất Hỗn Loạn. Thần ở đây đều là những kẻ cùng hung cực ác đến từ mười hai đại thần vực. Bọn chúng căn bản không có cái gì là kiềm chế, đạo đức, cái gọi là thần phục tự nhiên cần phải có thủ đoạn ràng buộc. Bọn chúng trong lòng hiểu rõ điểm này, tất cả đều cúi đầu chờ Hàn Thạc ra tay.

Từng giọt bản mạng tinh huyết từ lòng bàn tay Hàn Thạc bay vụt ra ngoài, màu đỏ tươi của máu như là từng khối hồng ngọc chuyển động xoay tròn trên hư không. Từng giọt tách ra bay đến phía sau gáy của ba mươi người, rồi nhanh chóng tan biến vào sau ót của bọn chúng.

Sau một lát, ba mươi người kia bỗng nhiên cảm giác được trong thần hồn dường như sinh ra một loại ràng buộc nào đó. Ánh mắt nhìn Hàn Thạc bỗng chốc trở nên thân thiết lên, những thù hận vẫn còn ẩn sâu trong đáy lòng theo Ma Huyết rót vào đang dần dần biến mất...

- Chủ nhân! - Kẻ cầm đầu nhóm người kia khom người hành lễ, vẻ mặt kính sợ, thái độ vô cùng thành khẩn.

- Chủ nhân... Chủ nhân... - Từng tiếng thở nhẹ do những tên hung thần còn lại thốt ra. Bọn chúng đều nhất trí khấu đầu trước mặt Hàn Thạc. Ý nghĩ bất mãn và thù hận trong lòng đối với hắn đều đã tan biến dưới tác dụng của Ma Huyết.

Gật gật đầu, Hàn Thạc vừa lòng cười nói:

- Đều đứng lên cả đi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều là Ma Vệ trong tay ta! Qua Long, ngươi tạm thời làm thủ lĩnh của bọn chúng!

- Đa tạ chủ nhân! - Lôi hệ Thượng vị thần vừa rồi cắt lấy đầu của Bố Tư, Bách Toa để cố gắng thương lượng với Hàn Thạc cung kính nhận lời. Trong đám người này, hắn là kẻ duy nhất có thực lực Thượng vị thần hậu kỳ. Bản thân thực lực có thừa, lòng dạ lại độc ác, chỉ từ thủ đoạn giết chết cặp đôi Bố Tư, Bách Toa đã có thể thấy được hắn có thể ở thời khắc mấu chốt phân tích rõ tình thế, vô cùng thích hợp cho vị trí này.

Ba mươi giọt bản mệnh tinh huyết bay vào sau ót bọn chúng sẽ dần dần ảnh hưởng đến thần hồn, làm bọn chúng toàn tâm toàn ý làm tròn phận sự với chủ nhân. Ma Huyết sẽ không ảnh hưởng tới thực lực của bọn chúng, cũng sẽ không ảnh hưởng tới năng lực và sức phán đoán. Ngoài việc làm cho bọn chúng cảm thấy Hàn Thạc mới là chủ nhân ra thì không có bất luận tác dụng phụ nào!

- Ừm, trong số các ngươi có người còn có một số thủ hạ. Hiện tại ta cho ngươi một thời gian, các ngươi có thể trở về triệu tập thủ hạ lại, rồi ta sẽ đưa ra những chỉ thị tiếp theo. Những Trung vị thần chưa có căn cơ thì tạm thời đi theo Qua Long đi! - Hàn Thạc với giọng lãnh đạo hờ hững truyền lệnh cho đám Ma Vệ mới đang cúi đầu.

Dứt lời, bọn thủ hạ mới thu phục cung kính hành lễ với Hàn Thạc, rồi từng người một tản đi khắp nơi. Toàn bộ Trung vị thần theo mệnh lệnh của Hàn Thạc, tạm thời đi theo Qua Long làm thủ hạ. Chỉ một lát sau, trước mặt hắn đã không còn một ai cả.

Cho đến lúc này, Hàn Thạc mới đưa sự chú ý của mình hướng ra phía xa. Ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Cáp Lỗ Lợi, hắn hờ hững cười, cao giọng nói:

- Cáp Lỗ Lợi, có hứng thú theo ta hay không?

Lần trước đối mặt với lời mời của Hàn Thạc, Cáp Lỗ Lợi đã khinh thường cự tuyệt, còn châm chọc Hàn Thạc bị điên.

Nhưng lần này, Cáp Lỗ Lợi hiển nhiên không giống như trước kia. Đối mặt với cành ô-liu được Hàn Thạc ném ra trước mặt, hắn do dự một lúc cuối cùng mới cười khổ nói:

- Ta cần suy nghĩ thêm đã. Ta không muốn bị ngươi đối xử như với Qua Long mới rồi!

Cùng một câu, trong cùng một ngày nói ra, thái độ người trả lời đã hoàn toàn bất đồng!

- Bọn chúng là kẻ chiến bại, đó là kết cục đáng phải nhận!

Hàn Thạc mỉm cười nói tiếp:

- Nếu như ngươi bằng lòng thần phục, tự nhiên sẽ không phải nhận đối xử như vậy. Ngươi có thể hoàn toàn giữ lại tất cả năng lực, quan hệ giữa chúng ta cũng sẽ không giống như quan hệ với bọn chúng!

Trước lời hứa hẹn của Hàn Thạc, Cáp Lỗ Lợi quả thật đã hơi động tâm, nhưng cũng không đáp ứng ngay. Chỉ thấy hắn lặng im suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

- Cho ta một chút thời gian, ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ đã.

Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:

- Ngươi có thể suy nghĩ. Tuy nhiên, theo ta càng muộn, cách đối xử của ta cũng có thể càng kém đi, ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi!

Nhìn quanh vài nhóm thế lực còn lại, hắn cười nói:

- Các ngươi thì sao! Xem tới bây giờ, có ý kiến gì không?

Chương 844:

Giao cho con đi

Dịch: airplane_vn

Nguồn: tàng thư viện

Thu gọn nội dung

Đám không bị năm trăm vạn hắc kim tệ của Bách Toa dụ dỗ, cũng không làm cái loại buôn bán đặc biệt này vẫn còn khá đông.

Những kẻ đó nhìn thấy thực lực kinh hãi Hàn Thạc đã thể hiện mà vẫn có thể kiên nhẫn ở lại đến bây giờ không đi, thường có chỗ dựa nào đó.

Ví dụ như, bọn họ chính là thủ hạ của Năm đại quân chủ hoặc bọn họ tự tin có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, thủ lĩnh của vài nhóm thế lực kia đều không coi trọng, chỉ liếc mắt nhìn lại. Một người trong đó cao giọng nói:

- Ta cũng không có ác ý, chỉ là đúng lúc đi qua nên đến xem náo nhiệt thôi. Ừm! Các vị, nếu như các ngươi có hứng thú, ta có thể tiến cử cho La Cách đại nhân. Ta nghĩ La Cách đại nhân nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú với các ngươi đấy.

Hắn nói như vậy, rõ ràng là có quan hệ với La Cách, một trong Năm đại quân chủ, xem ra hắn sở dĩ chậm chạp không rời đi chính là vì chuẩn bị chiêu mộ đoàn người Hàn Thạc về làm việc cho chủ nhân của mình.

Vài nhóm thế lực khác vừa thấy hắn mở miệng cũng ào ào chứng tỏ thái độ. đại biểu của bốn đại quân chủ còn lại Thái Nhĩ, Áo Tác Ai, Tát Lạp Tư, Ngõa Tây Tư đều hy vọng Hàn Thạc có thể suy nghĩ một chút. Bọn họ trịnh trọng ngỏ lời với Hàn Thạc, chỉ cần hắn gật đầu, lập tức sẽ có được tất cả những thứ mình muốn tại Vùng Đất Hỗn Loạn.

Năm đại quân chủ ở Vùng Đất Hỗn Loạn minh tranh ám đấu đã nhiều năm, đều dồn sức mình chiêu mộ những hảo thủ thật sự đứng đầu. Vừa mới rồi Hàn Thạc đã chứng minh rằng chính bản thân hắn có thực lực cực kỳ dũng mãnh. Một khi hắn gia nhập một phương nào trong số đó nhất định có thể phá tan tình trạng cân bằng hiện có ở Vùng Đất Hỗn Loạn, làm cho thế lực của vị quân chủ đó tăng lên một mức lớn.

Hàn Thạc đã sớm biết bọn chúng có chỗ dựa là ngũ đại quân chủ sau lưng nên mới không sợ hãi. Không hề bất ngờ về lời đề nghị của những người này, Hàn Thạc chỉ cười dứt khoát cự tuyệt:

- Xin lỗi, ta không định sẽ thần phục người khác! Vùng Đất Hỗn Loạn lớn như vậy, ta nghĩ chắc chắn sẽ tìm được nơi để sống yên ổn. Lòng tốt của các vị, ta xin tâm lĩnh!

Những người đó nghe Hàn Thạc nói như vậy, đều thản nhiên gật đầu, cũng không cố gắng thuyết phục. Dưới cái nhìn của bọn họ, loại người cương quyết, bất tuân như Hàn Thạc tuyệt đối không phải hạng chịu dưới người khác, nên cũng không có quá nhiều hy vọng. Hàn Thạc cự tuyệt xong, bọn chúng cũng không tiếp tục đợi nữa, ào ào dẫn người của mình cáo từ.

Trong đó, Cáp Lỗ Lợi cũng hơi khom người chào Hàn Thạc rồi mới dẫn người rời đi. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh hắn ngoài xác chết đầy đất ra cũng chẳng còn kẻ nào lưu lại cả.

- La Ti! Nàng không phải nói còn có bằng hữu sao? Ừm, đưa ta đi gặp bọn họ. Hiện nay chúng ta đang thiếu nhân thủ, có thể chiêu mộ được thêm càng sớm thì càng tốt! - Thấy mọi người tản đi, Hàn Thạc nhìn La Ti nói.

- Được! Ta đưa ngươi đi gặp bọn họ! - La Ti dứt khoát gật đầu, rồi chuẩn bị dẫn đường.

- Chờ một chút! - Bỗng nhiên, từ đàng xa nơi trạm gác truyền đến một tiếng gọi. Gã vệ sĩ Thâm Cốc đã từng nhiều lần nhắc nhở Hàn Thạc chú ý bỗng lên tiếng chạy lại.

Đối với người này trong lòng Hàn Thạc vẫn có chút thiện cảm. Thấy hắn tiến vội lại Hàn Thạc cười, thái độ hữu nghị hỏi thăm:

- Ngươi có chuyện gì muốn nói à?

- Ta nghe nói ngươi đang thăm dò tin tức của Ảnh Chuẩn có phải không? - Sau khi tới nơi, hắn thấp giọng hỏi.

Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

- Ngươi hỏi cái gã Phong Linh kia, hắn xem như là người của chúng ta, hắn nói cho ta biết.

Hắn giải thích rồi nói tiếp với Hàn Thạc:

- Miễn phí tặng ngươi một tin tức, Ảnh Chuẩn vừa mới rời khỏi Thiên Thần phong rồi, tất sẽ trở về khu vực của hắn. Nếu ngươi muốn tìm hắn thì bây giờ là phù hợp nhất.

Nói xong, người này chỉ cười với Hàn Thạc, không nói thêm gì nữa, quay đầu trở về Thâm Cốc.

Trong lòng Hàn Thạc yên lặng, không rõ người kia vì sao nhiều lần tỏ ý tốt với hắn như vậy. Tuy nhiên hắn vừa nghe nói Ảnh Chuẩn đã rời khỏi Thiên Thần phong, lúc này liền thay đổi chủ ý, chuẩn bị trước tiên đến tiêu diệt tên kia.

- Phụ thân, gã kia nói tin tức của Ảnh Chuẩn cho chúng ta, chủ ý không phải là để chúng ta trước tiêu diệt Ảnh Chuẩn, rồi sau đó sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài chứ? - Tiểu Khô Lâu đợi người kia đi khỏi, ánh mắtỗiay tròn suy nghĩ, rồi lập tức phát biểu ý kiến của mình.

Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu tán thành, thầm nghĩ đứa con trai này tâm cơ quả nhiên không đơn thuần giống bọn Ngũ Hành Giáp Thi.

Cẩn thận nghĩ một lúc, lời nói của Hàn Hạo rất có khả năng. Năm đại quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn đối lập với nhau rất rõ ràng, gã vệ sĩ kia hẳn không phải là người của Tát Lạp Tư. Nếu như Hàn Thạc tiêu diệt Ảnh Chuẩn, gã kia lại truyền tin tức này ra thì bọn Hàn Thạc rất có thể sẽ phải nghênh đón sự truy kích của Tát Lạp Tư.

Lấy thực lực Hàn Thạc đã bộc lộ ra, nếu có tranh chấp với người của Tát Lạp Tư thì cho dù cuối cùng hắn thất bại mà chết, bên phía Tát Lạp Tư chỉ sợ cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Đối với các thế lực khác, loại kết quả này hiển nhiên là vô cùng lý tưởng.

- Không sao cả, chúng ta vẫn trước tiên giết Ảnh Chuẩn. Tuy nhiên đến lúc đó phải chú ý một chút, chỉ cần không làm cho người ta hoài nghi đến chúng ta là được rồi. Hắc hắc, chúng ta sớm muộn cũng sẽ giao chiến với Năm đại quân chủ, nhưng không phải trong thời điểm này mà thôi! - Mục đích của Hàn Thạc khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn này chính là muốn thống nhất toàn bộ khu vực này. Chỉ có điều hiện nay ma công của hắn vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Diệt, chưa nắm chắc có thể chống chọi lại Năm đại quân chủ.

- Con hiểu.

Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, rồi đột nhiên mở miệng nói:

- Phụ thân, ngươi không cần quản chuyện của Ảnh Chuẩn đâu. Nếu được, cứ giao cho con xử lý đi?

Hàn Thạc ngẩn người, nhìn Tiểu Khô Lâu, thầm nghĩ với thực lực của hắn thì quả thật là có thể tiêu diệt Ảnh Chuẩn. Chỉ là, nếu bên cạnh Ảnh Chuẩn còn có trợ thủ, thì việc này cũng có chút khó khăn. Do dự một chút, Hàn Thạc cau mày nói:

- Nếu như đơn đả độc đấu, ta nghĩ ngươi tiêu diệt Ảnh Chuẩn không khó. Nhưng chẳng phải bên cạnh hắn còn có các cao thủ khác sao?

- Con mang theo tiểu Thổ, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Có tiểu Thổ giúp, con có thể ở tiến hành tập kích ở bất kỳ nơi nào, trong thời gian nhanh nhất sẽ giết được tên kia. Hắn vừa chết, con sẽ lập tức thoát đi với tiểu Thổ, sẽ không có sơ suất gì cả! - Hàn Hạo rất tự tin.

Trong tổ chức Liệp Thần giả ở Tử Vong thần vực, Tiểu Khô Lâu nổi danh tàn nhẫn hung ác. Bản thân hắn thực lực siêu phàm hơn nữa làm việc lại quyết đoán bình tĩnh, trong vòng năm mươi năm trở lại đây rất ít khi phải chịu thiệt thòi. Nghe hắn nói như vậy, Hàn Thạc nghĩ một lát rồi cười đáp ứng, gật đầu nói:

- Cũng tốt, đã vậy ngươi và tiểu Thổ cứ đi một chuyến xem sao.

Sự thật đã chứng minh, chỉ có đưa bọn chúng ra bên ngoài, khiến cho bọn chúng phải một mình đối mặt với tất cả nguy hiểm và chiến đấu thì mới có thể tiến bộ một cách nhanh nhất! Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ điểm này, dù sao Ảnh Chuẩn cũng chỉ có thực lực Thượng vị thần trung kỳ, với lực lượng của Tiểu Khô Lâu hiện tại giết hắn quả thực không phải quá khó khăn. Lại có Hàn Thổ hỗ trợ, tiến có thể công, lui có thể thủ, Hàn Thạc cũng hoàn toàn yên tâm.

- Tiểu Thổ, theo ta! - Hàn Hạo liếc nhìn Hàn Thổ, nhắc.

Hàn Thổ cười thô lỗ, có vẻ khá hưng phấn, nói với Hàn Thạc:

- Phụ thân, con đi đây!

- Nếu như không tìm được ta, một tháng sau các ngươi hãy đến Thâm Cốc. - Trước khi bọn chúng rời đi, Hàn Thạc dặn dò thêm Hàn Hạo.

- Biết rồi phụ thân. - Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, rồi hai người cùng rời đi.

- Đi, chúng ta đi với nàng tiếp tục chiêu mộ thêm người. - Hàn Thạc nhìn La Ti nói.

La Ti không nói thêm gì, đi lên phía trước dẫn đường, nhắm hướng tây nam bay đi. Hàn Thạc, Mộc Giáp Thi, Thủy Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi, Kim Giáp Thi đi theo phía sau nàng.

Sau ba ngày di chuyển, nhóm Hàn Thạc đến được một đầm lầy đầy khí độc ở phía tây nam của Vùng Đất Hỗn Loạn. Bùn lầy ở đây tỏa ra mùi tanh tưởi, nổi lên từng cái bong bóng nước, rồi vỡ ra, toả ra hơi độc khuếch tán trộn lẫn vào bầu không khí.

Những thực vật và động vật có thể sinh tồn được ở nơi này đều hoặc nhiều hoặc ít mang trên mình độc tính. Trên đường đi tới, đủ loại thực vật hiếm lạ cổ quái thường thường bất ngờ lao tới tiến công. Tuy nhiên chưa đến được gần đoàn người Hàn Thạc, thì đều bị Hàn Mộc vung tay đè xuống hết.

- Mẹ nó, thực vật ở cái khu vực này đúng là hung tàn, muốn khống chế chúng cần tiêu hao không ít lực lượng. May mắn là ta có Lục Cơ Mộc, nếu không thì dọc đường đi bọn chúng cứ không ngừng lao ra như vậy chắc sẽ làm ta tiêu hao đến quá nửa lực lượng trong cơ thể mất! - Hàn Mộc nói vẻ bực tức. Đám thực vật trong đầm lầy này thật sự kỳ lạ, lại dám phản kháng cả thụ mộc chi linh như hắn. Điều này làm cho Hàn Mộc vô cùng khó chịu.

Mộc Giáp Thi chính là do ngũ hành Mộc nguyên lực luyện chế ra. Tất cả thực vật cỏ dại cũng đều dựa vào Mộc nguyên lực mới có thể sống được. Hơn nữa linh hồn của Mộc Giáp Thi thuộc về đẳng cấp cao nhất, Mộc nguyên lực trong cơ thể hắn trời sinh đã có thể điều khiển thực vật. Vậy nên nếu đem so sánh với Mộc Giáp Thi thì bọn thực vật này chỉ là những tồn tại ở đẳng cấp thấp nhất. Linh hồn của chúng vẫn chưa có ý thức tự chủ được.

Nói chung, chỉ cần dựa vào Mộc nguyên lực sinh tồn, mọi thực vật đều phải chịu sự khống chế của Mộc Giáp Thi. Ở trong rừng rậm, hắn thậm chí có thể chuyển hóa Mộc nguyên lực hòa hợp vào mỗi một cây đại thụ, có thể điều khiển chúng cùng cỏ dại tiến hành công kích, cũng có thể tập trung Mộc nguyên lực của các cây cối xung quanh để khôi phục lại thần lực đã tiêu hao của hắn.

Một khi tiến vào trong rừng rậm, thực lực của Mộc Giáp Thi có thể đề cao gấp bội, cho dù là một Thượng vị thần nếu ở trong rừng rậm cũng không chắc chắn là đối thủ của hắn.

Nhưng cái loại thực vật trong đầm lầy này không biết đã bị độc tính ăn mòn bao lâu mà lại có tính phản kháng rất mạnh. Đối mặt với những mệnh lệnh của thụ mộc chi linh Mộc Giáp Thi mà vẫn có thể chống đối, khiến cho hắn phải tiêu hao khá nhiều lực lượng mới có thể khống chế được bọn chúng.

- La Ti, bằng hữu kia của ngươi đại khái đang ở chỗ nào? - Trên đường đi, Hàn Thạc triển khai thần thức nhưng cũng không cảm giác được dấu vết sinh mạng nào, khiến cho hắn hơi nghi hoặc.

- Ta cũng không rõ lắm, tên kia luôn sinh hoạt ở nơi này, với lại hắn cũng thuộc về một chủng tộc đặc biệt. Hắn là một bằng hữu có tính tình kỳ quái và thực lực mạnh nhất mà ta biết. Nhiều năm đã qua rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc có rời bỏ nơi này hay không. - La Ti nhíu mày, dường như cũng cảm thấy tìm kiếm không có mục tiêu như vậy là rất không có ý nghĩa, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.

- Vậy cứ tiếp tục tìm đi, hy vọng có thể phát hiện được một cái gì đó. - Hàn Thạc hờ hững nói.

Đoàn người tiếp tục tìm kiếm, lại một ngày nữa trôi qua mà vẫn không thu hoạch được gì. Hôm nay, họ tới một cái đầm lầy lớn nhất, trên bề mặt nổi lên từng cái từng cái bong bóng cực lớn. Đột nhiên, Hàn Kim vẻ mặớnhi biến đổi, chỉ xuống phía dưới rồi lên tiếng:

- Phụ thân, phía dưới có một loại kim loại vô cùng kỳ quái, con chưa bao giờ gặp. Con đi xem một chút!

Lời vừa nói ra, Hàn Kim bỗng nhiên nhảy xuống đầm lầy kia.

Đột nhiên, không đợi Hàn Kim rơi vào đầm lầy, một cánh tay quái lạ như một cái móng vuốt từ dưới đáy bỗng nhiên trồi lên, túm luôn lấy Kim Giáp Thi rồi kéo hắn xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: