Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đoản 2: Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thời tiết hôm nay thật đẹp, công tử có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Lạc Mễ đặt chén trà xuống bàn cười nói với thanh y nam tử đang chăm chú đọc sách. Nam tử không đáp lời ngay, hắn ngẩng đầu, từ từ nâng chén trà lên uống. Lạc Mễ không nhịn được mà nhìn lén thêm.

Thật đẹp a.

Lạc Mễ cảm thán.

Cho dù nhìn bao lần vẫn thấy vị công tử này thật đẹp. Tuy nhan sắc hắn không phải diện khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là thuộc diện xuất chúng. So với tên ma tộc vừa xấu vừa ngốc như nó thì đúng là một trời một vực mà.

"Không muốn!" Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt đáp. Lạc Mễ có chút thất vọng song nó không từ bỏ. Nó nói thêm.

"Công tử, ngươi đã ở trong phòng lâu vậy rồi, nhất định phải ra bên ngoài dạo một chút. Ngươi xem này, đi bên ngoài rất tốt, có thể tắm nắng, có thể ngắm cảnh, có thể...có thể...."

Lạc Mễ bắt đầu rối. Nó ậm ừ mãi không nói thêm được gì. Cũng phải. Ma tộc vốn có kết cấu não giản lược, để nó nói được hai lí do đã là thông minh lắm rồi. Thẩm Thanh Thu nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của nó, mày hơi cau lại vẻ bất lực. Hắn thở dài nói.

"Ta đi!"

Lạc Mễ nghe vậy lập tức tươi tỉnh. Nó đứng phắt dậy.

"Để ta lấy áo khoác cho công tử!"

Thẩm Thanh Thu thở dài. Hắn đặt quyển sách lên bàn, bắt đầu hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã bao lâu rồi hắn chưa ra bên ngoài nhỉ?

Chính hắn cũng không nhớ nữa.

Từ giây phút hắn mở mắt ra lần nữa, từ lúc người đầu tiên lọt vào tầm mắt hắn là Lạc Băng Hà, hắn đã biết, hắn cả đời đều không thể chạy được.

Thẩm Thanh Thu đưa mắt nhìn cơ thể hoàn hảo không một vết xước của mình, lòng chìm xuống. Hắn không hiểu tại sao Lạc Băng Hà lại tốn công hồi sinh hắn. Không phải tên súc sinh đó rất chán ghét hắn sao? Vậy tại sao lại muốn làm thế?

Trong lòng hắn bất giác hồi tưởng về cái đêm đầu tiên khi hắn mới được lạc Băng Hà đưa về cung. Lòng bất giác rùng mình.

Lẽ nào y cứu sống hắn về chỉ là để làm vậy? Nếu thế thì quá vô lí. Hậu cung của Lạc Băng Hà phải có đến mấy trăm giai lệ, ai ai cũng xinh đẹp như hoa còn cần gì một tên nam nhân như hắn. Chưa kể đến y ghét hắn như vậy. Cũng càng chưa nói đến, từ sau đêm hôm đó, Lạc Băng Hà không hề đến tìm hắn thêm lần nào nữa.

Thẩm Thanh Thu đau đầu suy nghĩ, cả nửa buổi vẫn chẳng nghĩ ra được gì. Đúng lúc đó, Lạc Mễ cũng đem áo khoác tới. Thẩm Thanh Thu đành gạt hết mấy suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình qua một bên. Tạm thời cứ quan sát thêm đã.

Thẩm Thanh Thu mặc áo khoác rồi cùng Lạc Mễ đi ra ngoài. Nơi hắn ở là một bản sao của Thanh Tĩnh Phong. Nơi này được làm tỉ mỉ tới mức, chính kẻ từng là chủ nhân của Thanh Tĩnh Phong là hắn còn không phân biệt được. Và Thẩm Thanh Thu cũng giống như bao người, đều rất muốn biết Lạc Băng Hà vì cái gì mà xây dựng một nơi như vậy.

Có điều, Thẩm Thanh Thu thì khác mấy người kia. Bọn họ là không dám hỏi còn hắn chính là không muốn hỏi.

Muốn hắn nói chuyện với tiểu súc sinh kia sao? Ha, đừng hòng!

Thẩm Thanh Thu đi theo hướng dẫn của Lạc Mễ mà tới một hoa viên. Ma Giới hiện tại đã khác với ma giới xưa. Không còn là cái dáng vẻ khô cằn như sắp tắc thở nữa mà là một hình dáng tươi mới và rạng rỡ hơn rất nhiều. Về khoản này, dù không muốn nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn phải âm thầm cảm phục Lạc Băng Hà. Để đem một vùng đất chết thành nơi như vậy, hiển nhiên cũng tốn không ít công sức.

"Hoa viên này được Quân Thượng cho xây trồng từ ba năm trước. Các phu nhân rất thích nơi này!" Lạc Mễ bắt đầu thao thao bất tuyệt. Thẩm Thanh Thu từ đầu đến cuối đều thờ ơ như không. Lạc Mễ cũng không để ý xem hắn có nghe mình nói hay không, nó vẫn nói tiếp.

"Nơi này vẫn thường xuyên có người đến chăm sóc tỉ mỉ. Không phải bởi các phu nhân thích vậy mà là do Quân Thượng vẫn thường hay lui tới đây cùng các phu nhân!"

Thẩm Thanh Thu vừa nghe tới câu cuối, toàn thân đã cứng còng lại. Hắn vô thức siết chặt bông hoa trong tay, ánh mắt trở nên mông lung, không rõ ý tứ.

"Đi về!" Thẩm Thanh Thu đột nhiên đứng phắt dậy bỏ đi. Lạc Mễ vội vàng đuổi theo.

"Công tử, chờ đã! Không phải nói sẽ đi dạo sao? A, công tử...."

Thẩm Thanh Thu giả câm giả điếc mà đi thẳng. Hắn giờ muốn về phòng thật nhanh sau đó đóng cửa, im lặng làm một kẻ dư thừa vẫn tốt hơn.

"Á!"

Một tiếng kêu mềm mại chợt vang làm bước chân Thẩm Thanh Thu khựng lại. Hắn ngẩng đầu về phía thanh âm đó vừa phát ra. Đó là một bụi cây lớn.

Thẩm Thanh Thu chần chừ một chút rồi cũng tiến lại. Hắn nhẹ nhàng đẩy cành cây lên nhìn thử. Ngay sau đó, biểu cảm của hắn liền cứng đờ lại, hai mắt mở lớn.

Giữa ban ngày ban mặt vậy mà vẫn có kẻ dám tuyên dâm. Mà nếu đã nói 'dám' thì cũng đủ hiểu kẻ làm ra loại chuyện này là ai. Hiển nhiên là Ma Tôn đại nhân Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà lúc này trên người vẫn mặc y phục song cô gái y đang đè chặt trên cây thì không. Nàng ta trần trụi không chút mảnh vải, da thịt trắng nõn đều phơi bày ra hết cả. Cặp chân thon dài của nàng ta quấn chặt lấy eo Lạc Băng Hà, hai tay vòng qua ôm cổ y. Nàng ta ngửa đầu, sắc mặc ửng đỏ mà thở hổn hển.

Thẩm Thanh Thu sau khi thấy một màn này cũng không hề rời đi. Hắn cứ đứng như chôn chân ở đó, hai mắt mở to, sắc mặt dần tái đi. Bàn tay đang nhấc cành cây cũng chậm rãi siết chặt rồi bẻ gãy nó trong vô thức, cả người hắn đều run lên.

Giống như là đang giận dữ.

Tuy tiếng cành cây gãy không lớn nhưng sao có thể qua được tai của kẻ tu luyện như Lạc Băng Hà. Y hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua. Khi vừa trông thấy người đứng đó là Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà cũng không hề xấu hổ hay chột dạ. Trái lại y còn nở nụ cười khiêu khích rồi đưa tay nắm lấy cằm nữ nhân kia mà hôn nàng ta một cách nồng nhiệt.

Thẩm Thanh Thu sững người. Trong một khắc đó, hắn giống như bị thứ gì đó đè chặt trong lòng đến mức không thở được.

"Công tử à, ngươi...." Lạc Mễ đúng lúc này thì chạy tới. Nó vừa thấy cảnh cấm trẻ nhỏ trước mặt liền lập tức sợ đến mức bịp chặt miệng. Thẩm Thanh Thu giống như được nó đánh thức. Hắn lập tức quay người rời đi. Lạc Mễ cũng vội vã đuổi theo.

"Công .... Công tử...."

Thẩm Thanh Thu bước đi như bay. Sắc mặt hắn lúc này cực kì dọa người. Nó xám nghét, giống như bị bôi tro lên vậy. Nhìn sao cũng thấy được là hắn đang vô cùng khó chịu. Lạc Mễ chạy tới bên hắn, vội vàng nói.

"Công tử, ngươi...ngươi vạn lần đừng tức giận! Quân.... Quân Thượng, ngài ấy không phải cố ý....à không, ý ta là ngài ấy có lẽ lo sức khỏe ngài không tốt nên mới đi kiếm người khác.... À không đúng... À đúng.... A không, ta, ta..."

Lạc Mễ cuống tới mức nói loạn hết cả. Thẩm Thanh Thu đột nhiên dừng bước. Hắn nhìn qua Lạc Mễ, ánh mắt như muốn xiên chết nó. Hắn gằn giọng nói.

"Ý ngươi là ta đang ghen?"

Lạc Mễ:".... Cái...cái đó...." Cái đó là ngươi tự nhận mà, ta không có nói....

Rầm!

Thẩm Thanh Thu vung tay đánh gãy thân cây gần đó. Cái cây đổ rầm xuống, trên chỗ gãy vẫn còn vương một làn khói trắng mờ.

Lạc Mễ:"....."

Thẩm Thanh Thu nắm chặt tay, hắn cắn răng nói.

"Nói nhăng nói cuội. Thứ súc sinh đó giữa ban ngày ban mặt tuyên dâm, không biết xấu hổ!"

"Y chỉ là thứ súc sinh không hơn không kém. Ta tránh còn không kịp. Ghen cái chó gì chứ?"

Lạc Mễ thấy sắc mặt hắn càng lúc càng tụt dốc, e sợ mình sẽ có kết cục giống cái cây kia, nó đành gượng cười nói.

"Phải phải! Công tử nói rất đúng! Không ghen, không ghen. Là do ta hồ đồ!"

Thẩm Thanh Thu nghe nó nói xong, lòng không hề dễ chịu hơn. Hắn quay phắt người, vùng vằng bước đi.

Ghen?

Đừng nói vớ vẩn!

Hắn căm hận y!

Hắn hận Lạc Băng Hà! Hắn hận y!

Hắn mỗi ngày đều hận không thể chém chết y. Tự tay giết y cả trăm ngàn lần.

Như vậy thì ghen cái quái gì chứ?

Thẩm Thanh Thu nghiến chặt răng, hắn bước nhanh hơn.

Đúng là vớ vẩn hết sức!

Màn đêm buông xuống, Thẩm Thanh Thu ngồi trong phòng đọc sách. Tâm trạng hắn đã khá hơn so với hồi chiều nhưng vẫn là khó chịu. Cái cảnh tượng kia cứ như một đoạn phim mà phát đi phát lại trong đầu hắn cả buổi khiến hắn không cách nào tập trung được.

"Công tử, cơm tối tới rồi!"

Lạc Mễ gõ cửa phòng nói. Thẩm Thanh Thu lúc này không muốn làm gì hết, càng không muốn gặp ai. Hắn nói vọng ra.

"Để đó đi! Lát ta sẽ ăn!"

"Nhưng..." Lạc Mễ chần chừ.

"Đã bảo là để đó đi!" Thẩm Thanh Thu cau mày trầm giọng nói. Lạc Mễ bị dọa sợ đành rón rén để khay đưa cơm xuống nền rồi run rẩy rời đi.

Thẩm Thanh Thu vuốt mặt cố gắng đem tâm trí bản thân về. Hắn bắt đầu cảm thấy mình không còn khống chế được cảm xúc nữa. Nhớ lại cảnh buổi chiều nay, cõi lòng hắn nhứ cuộn trào lên. Khi đó, dường như hắn đã muốn đi tới tách hai kẻ đó ra?

Thẩm Thanh Thu lập tức lắc đầu để xua đi cái ý niệm vô lí đó. Hắn cần gì phải làm thế? Tiểu súc sinh kia có là gì của hắn đâu? Y muốn làm ai thì làm, hà cớ gì hắn phải quan tâm.

Nhưng đêm đầu tiên khi hắn được đưa về đây, y cũng đã làm vậy với hắn. Nếu như vậy thì chẳng phải y đang muốn nói rằng hắn giống với đám nữ nhân trong hậu cung của y. Y muốn thượng liền thượng, chán liền bỏ?

Đúng là súc sinh!

Thẩm Thanh Thu cười khẩy một tiếng. Hắn gạt hết mớ suy nghĩ rối bời của mình qua một bên. Hắn mệt rồi. Giờ chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức mà thôi.

Đúng lúc Thẩm Thanh Thu đang muốn đứng dậy thì có tiếng đẩy cửa truyền tới cùng mùi thức ăn.

Lạc Mễ à?

Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm. Hắn cũng không buồn quay đầu lại mà đứng lên, trực tiếp cởi áo ngoài ra nói.

"Ta không ăn đâu nên ngươi muốn mang đi đâu thì mang. Còn có, chuẩn bị nước tắm đi. Ta muốn ngủ sớm!"

Thẩm Thanh Thu tháo quan tóc, bắt đầu tìm y phục.

"Dọn giúp ta mớ sách trên bàn luôn đi! Sau đó thì đốt cho ta chút hương trầm, hôm nay đầu ta hơi đau! Hiểu chưa?"

Thẩm Thanh Thu hỏi, nhưng không ai đáp. Hắn lúc này mới thấy lạ bèn quay người lại hỏi.

"Sao không nói..."

Hắn lập tức im bặp. Bởi người vừa vào không phải Lạc Mễ mà là Lạc Băng Hà. Y đang ngồi trên ghế, tùy tiện chống cằm nhìn hắn rồi cười.

"Ngươi...."

Thẩm Thanh Thu thật sự bị dọa sợ. Hắn giật lùi lại vô tình vấp phải chân giường nên lảo đảo ngã. Lạc Băng Hà nhanh như chớp chạy tới túm lấy tay hắn rồi kéo thẳng hắn vào lòng. Thẩm Thanh Thu hoàn toàn ngơ luôn. Lạc Băng Hà ôm lấy hắn, dùng tay vuốt dọc sống lưng hắn cười nói.

"Sao vậy sư tôn? Thấy ta đến ngươi vui đến vậy sao?"

Thẩm Thanh Thu bị câu nói của y đánh thức. Hắn vội vàng đẩy y ra.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Lạc Băng Hà híp mắt cười tà. Y thản nhiên đáp.

"Đương nhiên là vì nhớ sư tôn rồi! Vốn muốn tới cùng ngươi ăn một bữa, ai biết đâu ngươi lại chủ động tới vậy chứ!"

Nói rồi y đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Thu từ đầu đến chân. Thẩm Thanh Thu lúc này mới nhớ ra ban nãy hắn đã cởi bớt y phục. Trên người giờ chỉ có bộ trung y lỏng lẻo, tóc thì xõa tung. Hắn vội vớ lấy cái áo ngoài mà mặc lại, rồi tự trấn tĩnh đáp.

"Tiểu súc sinh ngươi trí tưởng tượng cũng thật phong phú. Con mắt nào của ngươi thấy ta chủ động? Nực cười!"

"Sư tôn nói sao thì là thế ấy!" Lạc Băng Hà tỏ ra ngoan ngoãn mà cười nói. Y đứng dậy, bước đến bên hắn. Thẩm Thanh Thu theo bản năng mà lùi lại. Song chưa lùi được ba bước, Lạc Băng Hà đã đưa tay giữ lấy eo hắn, kéo hắn tiến sát mình. Gần tới mức cả hai còn cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương.

"Lâu ngày không gặp, sư tôn hình như khỏe khoắn hơn trước rồi nhỉ?"

Lạc Băng Hà vừa sờ nắn eo hắn vừ cười nói. Thẩm Thanh Thu bất giác đỏ mặt, hắn đưa tay đẩy y.

"Bỏ ta ra! Động dục thì tới tìm đám hậu cung của ngươi ấy!"

"A?" Lạc Băng Hà nhếch môi. "Sư tôn đang ghen sao?"

Thẩm Thanh Thu:"...."

Hắn thật sự không hiểu da mặt của người này dày tới cỡ nào mới có thể hỏi câu đó. Ghen? Hắn? Có khả năng sao? Không đời nào!

"Bớt ảo tưởng!" Thẩm Thanh Thu trừng mắt nhìn y nói. "Lập tức bỏ tay ra khỏi người ta!"

Lạc Băng Hà im lặng nhìn hắn. Y không những không bỏ mà còn ôm chặt hơn sau đó bế hẳn hắn lên. Thẩm Thanh Thu trợn mắt. Hắn bắt đầu quẫy đạp song sức lực hai bên chênh lệch quá nhiều, hắn không làm gì được. Thẩm Thanh Thu tức giận giật tóc của Lạc Băng Hà quát.

"Tiểu súc sinh! Tên chết tiệt này! Bỏ ta xuống!"

"Ngoan một chút đi!" Lạc Băng Hà bị hắn giật tóc đau cũng có chút mất kiên nhẫn. Thẩm Thanh Thu càng giật mạnh hơn.

"Ta không phải đồ vật nhà ngươi! Thả ta xuống! Nhanh!"

Lạc Băng Hà nhìn hắn rồi cười đáp.

"Được!"

Cứ thế y thả luôn tay ra. Thẩm Thanh Thu không kịp phản ứng ngã thẳng xuống đất. Đau đến điếng người.

"Ngươi...."

Thẩm Thanh Thu lồm cồm bò dậy nghiến răng nhìn Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà giơ hai tay tỏ vẻ vô tội nói.

"Chính sư tôn muốn ta thả ngươi nha!"

Thẩm Thanh Thu không cãi lại được hắn nén nhịn mà ngồi dậy. Lạc Băng Hà nhìn hắn nói thêm.

"Sư tôn có cần ta giúp hay không?"

"Không cần!" Thẩm Thanh Thu dứt khoát đáp. Cho dù đau thì sao? Chút đau đớn này sao có thể khiến hắn liệt được.

"Nhưng ta nói có thì sao?" Lạc Băng Hà đột nhiên nói. Thẩm Thanh Thu không kịp phản ứng. Hắn cau mày nhìn y đột nhien sắc mặt hắn biển đổi. Thẩm Thanh Thu ngã vật ra sàn, co quắp cả người, ôm chặt lấy bụng mình.

Lạc Băng Hà ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc hắn, dịu dàng nói.

"Sư tôn đúng là nhanh quên nhỉ? Nhưng không sao, ta sẽ nhắc ngươi nhớ, bên trong ngươi còn có cái gì!"

Thẩm Thanh Thu đau đến mức tái mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Hắn căn răng nói nhỏ.

"Thiên Ma máu...."

Đúng! Hắn thực sự đã quên mất ngay ngày hắn mới được hồi sinh, Lạc Băng Hà đã ép hắn uống máu của y. Từ đó mà theo dõi nhất cử nhất động của hắn cũng tiện việc khống chế hắn.

"Ta cũng không muốn làm vậy đâu!" Lạc Băng Hà thở dài nói. "Nhưng ai bảo sư tôn không ngoan đây?"

"Súc sinh!"

Thẩm Thanh Thu nghiến răng chửi. Hắn vừa dứt lời, cơn đau của hắn lập tức lan mạnh ra, từ bụng đến lưng rồi ngực. Đau như thể muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của hắn. Thẩm Thanh Thu đập đầu vào sàn, hai tay cào lên mặt đất, đau đến mức cả người đều co giật, da thịt trắng nõn dần chuyển sang màu đỏ bừng.

Lạc Băng Hà nhìn hắn dằn vặt trong đau đớn dường như rất vui vẻ. Y ôm lấy hắn, chậm rãi bế hắn về phía giường.

Thẩm Thanh Thu lòng có dự cảm không tốt. Quả nhiên ngay sau đó Lạc Băng Hà bắt đầu đưa tay cởi y phục của hắn ra. Y cười tươi nói.

"Ngoan một chút nhé sư tôn. Rất nhanh sẽ hết đau thôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top