Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2: Tai nạn.

Năm ngày sau.

- ba có việc phải đi ra ngoài, đến giờ cơm tối mới về được. Các con ở nhà giúp ba dọn dẹp phòng thí nghiệm, phải chú ý ăn toàn đấy. ( tiến sĩ )
- Vâng ạ. ( Triêu Nhan )

" Dáng vẻ của ba như không có chuyện Mê Nguyệt Dẫn đó vậy. " Triêu Nhan trầm ngâm.

" Ba vẫn chưa nghĩ ra chọn ai... trong chúng ta sao. " Tịch Nhan cũng suy tư.

- Ôi chao!!!
Nguyệt Kiến vấp té đè vào cả chú robot đang làm việc. Triêu Nhan hốt hoảng chạy tới đỡ em gái mình dậy.
- em thật đúng là hậu đậu mà Nguyệt Kiến. ( Tịch Nhan )
Nguyệt Kiến xấu hổ lấy 2 ngón tay chọt vào nhau, cô cúi đầu xuống nhỏ giọng xin lỗi.
- a!? Hết thuốc tẩy rôi. ( Tich Nhan )
- vậy để em đi lấy. ( Nguyệt Kiến )
Cô gái nhỏ xung phong chạy đi lấy chai thuốc tẩy.

Một lúc sau, Triêu Nhan lo lắng nhìn về phía cửa.
- sao lâu vậy rồi mà Nguyệt Kiến vẫn chưa về. ( Triêu Nhan )
- đợi em 1 chút. Em làm xong chúng ta cùng đi tìm con bé. ( Tịch Nhan )

Cả 2 chạy đi tìm Nguyệt Kiến.
- a! Cứu!!! ( Nguyệt Kiến )
Hai chị em lo lắng xông vào tìm Nguyệt Kiến, Triêu Nhan hoảng sợ khi thấy Nguyệt Kiến đã ngã vào bể đốt. Nhưng bỗng có thứ gì đó xuất hiện và cứu cô bé ra, cả 3 chị em bất ngờ nhìn sinh vật trước mặt.
- không xong rồi! Batrix thật ngu ngốc! Chủ nhân đã dặn Batrix không được xuất hiện trước mặt các cô chủ! Batrix có lỗi! Batrix không nghe lời chủ nhân!!! ( Batrix )
Batrix tự trách rồi đập đầu vào sàn nhà, Emperor thấy dao động liền chạy về, y bất ngờ nhìn Batrix và 3 chị em.

Emperor làm 3 chị em hôn mê sau đó xóa trí nhớ về Batrix và hỏi tội nó. Nghe hết câu chuyện, Emperor nhíu mày nhìn Tịch Nhan nhưng rốt cuộc y cũng chỉ thở dài. Y tạo dựng hiện trường thành hầu gái robot cứu Nguyệt Kiến, ký ức của 3 chị em về Batrix đều bị xóa sạch. Nhìn chằm chằm khuôn mặt đã được Batrix chữa khỏi của Nguyệt Kiến, Emperor quyết định.

- Làm sao lại thế này?! ( tiến sĩ )
- Nguyệt kiến đi lấy thuốc tẩy có lẽ không cẩn đến gần bể đốt, ai cũng không ngờ được hàng rào và bàn đạp lại bị hỏng...
Triêu Nhan khoé mắt ướt đẫm, nhịn khóc kể lại.
- Dạ phải, cũng may là người máy cứu nó, nếu không...
Tịch Nhan nói trong nước mắt. Emperor thở dài nhìn cả 2, y im lặng 1 bên chăm sóc Nguyệt Kiến.
- Tuy rằng giữ được mạng nhưng khuôn mặt đã bị lửa làm phỏng rồi. Đứa trẻ đáng thương... ( tiến sĩ )

Cô bé buộc tóc hai bên, cũng chính là Tịch Nhan cầm xẻng đào bới, chôn đống ốc vít. Cô thì thầm gì đó, trên môi là một nụ cười đắc ý. Cô bé không hề biết, cha cô đã đứng nhìn cô từ lâu.

Ông đi vào trong phòng của Nguyệt Kiến nhìn chằm chằm Emperor.
- cậu đã biết rồi đúng không.
Ông khẳng định nhìn y, Emperor không nói gì, y chỉ xoa nhẹ gương mặt của Nguyệt Kiến.
- tôi đã quyết định rồi Emp. Nguyệt Kiến, tôi nhờ cậu.
Ông thở dài buồn bã nhìn cô con gái bé bỏng, " Có vẻ như cả nhà chúng ta sẽ không được như xưa nữa rồi. ". Emperor nhìn người bạn già của mình, y cũng rất đau lòng khi thấy hành động của Tịch Nhan, y đã từng nghĩ chỉ cần như vầy là đủ. Nhưng có vẻ Merlin không muốn rồi.

Vài ngày sau, người đàn ông thần bí kia lại đến. Hắn ta dẫn theo Triêu Nhan và Tịch Nhan đã được tiêm hạt giống Mê Nguyệt Dẫn, đến học viện Thánh Bùi Nhân.

.

Sáu năm tiếp theo cứ thế trôi qua. Ba cô bé hồi ấy đều trở thành những cô thiếu nữ xinh đẹp 15 tuổi.

Tịch Nhan vừa về đã vui vẻ khoe với ba về chiếc đầm và những phụ kiện đắt giá, tinh xảo. Triêu nhan lại chú ý đến cô gái quấn băng núp sau bức tường:
- Nguyệt Kiến.

Hơi giật mình, Nguyệt Kiến bê dĩa bánh dâu hôm qua đã thức đêm làm, mỉm cười nói:
- Lúc các chị trở về tháng trước, Tịch Nhan có nói thích nhất điểm tâm dâu em làm. Nên em lại làm thêm một ít...
- Vậy sao, nhưng mà bây giờ chị không thích ăn nữa. Trong trường gần đây có một loại bánh dâu tây mới, so với cái em làm không biết ngon hơn gấp mấy lần. Nhưng mà em suốt ngày ở nhà, có nói với em em cũng không biết đâu.
Tịch Nhan đắc chí nói. Cô không bao giờ suy xét, lời nói vô tư ấy sẽ tác động đến vết thương chưa bao giờ khép của cô em gái bé nhỏ như thế nào.

Nguyệt Kiến buồn bã bê dĩa bánh về phòng, Triêu Nhan cũng theo sau, cô nàng mang theo một hộp bánh dâu tây bắt mắt, đưa cho Nguyệt Kiến:
- Cái này là loại bánh Tịch Nhan nói lúc nãy đó, chị mang cho em một hộp, lại nếm thử xem. Nhưng mà đừng để Tịch Nhan thấy, nó lúc nào cũng ăn không đủ.
Cả 2 chị em vui vẻ cùng nhau ăn, bỗng
- vừa về nhà liền trốn nhau ăn vụng. Có vẻ mấy đứa không còn nhớ tới lão bảo mẫu già này rồi. ( Emperor )
- Emperor! Lâu lắm rồi con mới được gặp lại ngài. ( Triêu Nhan )
Triêu Nhan háo hức ôm chầm thiếu niên trước mặt, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng ngoại hình của Emperor vẫn như vậy không thay đổi. Cô háo hức kể cho y và em gái nghe chuyện mình đã trải qua, cả 3 say sưa trò chuyện cho đến khi tiến sĩ vào trong tìm bọn họ ăn tối.

Qua một ngày, hai người lại xách hành lí quay trở về để học tiếp chuẩn bị cho kì thi sắp tới.

Học viện Thánh Bùi Nhi

Đã qua kì thi được 2 tuần, hôm nay là ngày công bố điểm của tất cả học sinh, điểm sẽ được dán trên bảng thông báo xếp theo từ số điểm cao nhất cho tới thấp nhất.
- Nhìn kìa, có xếp hạng điểm thi của cả khối rồi. ( hs A )
- Woa, Nam Cung Triêu Nhan lại đứng nhất kìa!!! ( hs B )
Tịch Nhan vốn tâm tình còn đang hớn hở đi đến xem bảng xếp hạng thì có một bạn học nói với cô.
- Nam Cung Tịch Nhan, cậu không cần xem nữa đâu, lần này cậu xếp thứ hai. ( hs C )
- cái gì?! ( Tịch Nhan )
- Hóa ra cậu vẫn như trước đây xếp thứ hai, đáng tiếc là có một soái ca mới chuyển tới lớp bên cạnh, cùng đứng thứ nhất với Triêu Nhan.
- Đúng vậy, nghe nói tên là Tư Vũ Hành. ( hs A )
- Thật là đẹp trai quá đi. ( hs D )
- nhìn kìa, cậu ấy đến rồi!!! ( hs B )

Vừa nhắc tới liền tới đúng là linh a, trong sân trường xuất hiện một cậu nam sinh có mái tóc đỏ rực như lửa, khuôn mặt vô luận nhìn ở góc nào đều là hoàn mỹ.

Đôi mắt màu vàng mang đầy ý cười, dễ dàng vó thể thấy đây là một cậu nam sinh điển trai hòa đồng. Nữ sinh trong trường đều vứt bỏ hết liêm sỉ mà gào thét.
- oa, đẹp trai quá!!!

Tịch Nhan tâm tình đang rất bực bội, mặt tối sầm lại, trong mắt hiện lên đầy sự chán ghét cùng căm tức. Khuôn mặt vốn xinh đẹp nay trở nên vặn vẹo.
" Hừ!! Đáng ghét, tâm trạng xem anh đẹp trai với mọi người đều không còn nữa. "
" Tại sao lúc nào Triêu Nhan cũng giỏi hơn mình?!"
" Vốn tưởng rằng kì thi này có thể vượt qua chị ấy nhưng không ngờ... Mình và chị ấy là cùng một loại gen, làm sao lại như thế?? Thật đáng ghét!!! "

Hậm hực đi vào phòng thay đồ, Tịch Nhan mở tủ của mình ra, có một bông hoa hồng xanh xuất hiện ở đó.
" Hoa hồng xanh?? Đêm nay Tinh Quang Chi Dực sẽ hành động sao??? "

Huyết lạp tổ chức bí mật thuộc huyết lạp công đoàn-thủ lĩnh Tinh Quang Chi Dực- Ethan. Người con trai mang mái tóc màu bạc cùng đôi mắt xanh lục, có khuôn mặt đẹp mã.
- Dạo này lũ dơi ác linh thường xuất hiện ở đây, tấn công con người, chúng ta đợi ở đây, bọn chúng sẽ không tự đến đâu.

Thành viên của Tinh Quang Chi Dực- Khải Sắt Lâm. Cô gái có mái tóc dài đỏ rượu, ngũ quan xinh đẹp sắc bén, trên người tản mát hơi thở cấm người lại gần.
- bọn chúng hoạt động thường xuyên. Có lẽ biểu thị gần đây bè đảng huyết tộc đã có hành động gì đó?!
" Chúng ta tham gia hoạt động Tinh Quang Chi Dực đã gần một năm rồi, mong lần này cũng có thể thuận lời bình an. "

Lúc này trên bầu trời đêm xuất hiện hàng tá những con dơi màu đỏ với những chiếc răng nanh to, sắc bén.
- xuất hiện rồi.
- lên!!!

Tất cả bốn người vào tư thế chiến đấu, phân tán mỗi người một hướng, Tịch Nhan dùng roi quật về phía chúng nhưng dường như chúng có trí thông minh tránh thoát được đòn tấn công lao đến chỗ Tịch Nhan.
" Hỏng rồi. "
- A!!!
Tịch Nhan hoảng sợ, cứng đờ hết tay chân không thể tự tránh khỏi. Trong gang tấc những tưởng sẽ bị cắn thì xung quanh Tịch Nhan bỗng xuất hiện 1 vòng tròn màu lục nhạt có ai đó chạy tới bế cô lên tránh thoát khỏi ma trảo của lũ dơi ác linh.

Nhìn kỹ thì Tịch Nhan phát hiện, người cứu cô là....Emperor. Ngài ấy đã cứu cô lại còn dễ dàng tiêu diệt hết lũ dơi đang vây quanh hai người họ.
- Emperor! Sao ngài lại ở đây!? ( Tịch Nhan )

Tất cả mọi người ở hiện trường đều vô cùng kinh ngạc về người lạ mặt xuất hiện. Nhưng chưa kịp làm gì thì ba người phải quay lại xử lí hết lũ dơi còn lại.

Triêu Nhan vừa chiến đấu vừa lo lắng hỏi Tịch Nhan
- Tịch Nhan, em không sao chứ?! ( Triêu Nhan )
- em...em không sao. ( Tịch Nhan )
- Triêu Nhan, nhóc ở đây bảo vệ Tịch Nhan đi, chuyện còn lại cứ giao cho ta. ( Emperor )
Hai chị em bất ngờ nhìn sát khí xung quanh Emperor, chưa kịp phản ứng câu nói của y thì cả 2 đã thấy rất nhiều tia sáng màu lục bắn ra từ tay* của Emperor.
- avada!!! ( còn khúc sau nữa, mà tui lười qué )
M.n bất ngờ nhìn những con dơi đều chết dưới tia sáng màu lục đó.

~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~

* Thời của 4 nhà sáng lập vẫn chưa quá lệ thuộc vào đũa phép, cho nên dưới sự chỉ dạy của Salazar, Emperor chỉ dùng đũa phép khi ma pháp của y không kiểm soát được thôi. Chứ bình thường y vẫn dùng tay không phóng chú.

Tác giả: Riku.
Ngày hoàn thành: 25/12/2021.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top