Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Áp lực và đặc cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, Mirasaki không rời khỏi bàn học, mà là Aizawa quấn lấy cô bằng dây băng của mình và đưa cô đến trước sân tập.

Trên suốt chặn đường đi, Aizawa nói gì đó nhưng Mirasaki đã bị cơn buồn ngủ chiếm trọn chẳng mấy quan tâm hay nghe được một chữ bẻ đôi nào.

Khi Mirasaki mở mắt cũng là do cô bạn tóc nâu gọi dậy, cô đang ngồi dưới bóng cây lơ mờ nhìn những bạn nam đang đo về độ bền của mình.

"Tớ là Ochaco Uraraka, ngồi ở dãy bàn cuối gần cửa ra vào ấy."

Mirasaki dụi mắt nhìn cô bạn tóc nâu mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Cô bạn vội vàng xua tay, trên gò má đột nhiên xuất hiện rặng mây đỏ bất thường: "Sắp đến phần thi của cậu, cậu nên tỉnh táo trước đã."

Mirasaki gật gù như một đứa bé ngoan, rồi lại đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt giống như đang nhìn thế giới đang mở ra một kỳ quan mới.

Uraraka thấy thế đành thì thầm: "Cậu tỉnh thật chưa vậy?"

Không ai nhìn người bị nẩy từ trái sang phải và ngược lại bởi quả bóng, mà dùng gương mặt đăm chiêu đó hết.

Mirasaki lại gật đầu: "Tớ tỉnh táo lại rồi, cảm ơn cậu Uraraka.

Tính cách của Mirasaki rất nhạt, nhưng có thể cùng giới tính nên cô hay đối xử với các phái nữ nhẹ nhàng hơn, thậm chí có thể nói là xíu gì đó bên trọng bên khinh.

"Gọi tớ là Ochaco được rồi, mà tớ cũng sẽ gọi cậu là Mirasaki nhé!"

Mirasaki mỉm cười gật đầu: "Cậu tự nhiên đi."

Ochaco nhìn Mirasaki thoải mái như thế, đành bạo gan hỏi: "Cậu không thích Yaoyororu hả?"

Mirasaki lắc đầu: "Tớ không có thời gian để thích hay ghét ai đâu."

Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên cơn buồn ngủ lại ập đến.

"Hồi nãy ấy..." Uraraka dừng lại suy nghĩ, lựa lời nói tiếp: "Những câu cậu nói giống như rất khó chịu khi nghe Yaoyorozu nhắc đến danh của dòng họ."

"Tớ chỉ nói sự thật, không có ý gì ngoài sự thật." Mirasaki nghiêng đầu nhìn đồng hồ kim treo tường của trường: "Dòng họ tớ có danh tiếng thật đấy, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến tớ."

Uraraka im lặng nhìn chăm chú vào cô, đổi lại Mirasaki cũng đáp trả bằng ánh mắt,

"Nhiều lúc cậu không cần nói thật quá, nó sẽ khiến người khác hiểu nhầm."

Mirasaki di chuyển ánh mắt đi và nhìn lên bầu trời: "Nếu một câu thẳng thừng không có tác hại vẫn nên sử dụng nó. Thế gian này, không phải lúc nào lời nói mang tính đạo đức lại có tác dụng lớn."

"Tiếp theo, Mirasaki Ueno..." Giọng của thầy chủ nhiệm lại vang lên, lúc này cuộc đối thoại giữa hai người mới kết thúc.

Mirasaki đứng dậy đến nơi thí sinh nam vừa mới rời khỏi chuẩn bị cuộc đua với nữ sinh trong lớp.

Nhưng không có tiếng còi nào cả, Aizawa lại lên tiếng: "Mirasaki Ueno không cần thi bài này, kết quả của trò được lấy từ cuộc thi tuyển chọn đầu vào, cho qua."

Cả lớp A lại "ồ" lên một tiếng, Aizawa xoay đầu nhìn cả lớp nheo mắt.

Cả lớp lập tức ngậm miệng.

Các bài tiếp theo đó, Aizawa đều bỏ qua Mirasaki.

Cả lớp A không dám ý kiến, Aizawa sẽ đưa ánh mắt giết người nhìn họ. Mà Mirasaki lại hất mặt lên trời than thở "con ông cháu cha có mặt lợi của nó", sau đó lại thiu thiu đánh giấc mộng đẹp của mình.

Đến bài thi ném xa, ngoại trừ Uraraka sử dụng năng lượng phá trọng lực biến quả bóng ném đi vô cực, thì Mirasaki lại có số điểm cao nhất trong nhóm nữ sinh chỉ vì lực ném của cô gần bằng khoảng cách từ Trái Đất đến Mặt Trăng nên có thể xem cũng là hình thức phá vỡ trọng lượng.

"Thật không công bằng." Một cô nữ sinh lên tiếng: "Cả lớp chỉ trừ Ueno được đặc cách qua các bài kiểm tra, trừ bài ném xa thôi." 

Cô gái dáng hình bị ảnh hưởng bởi dị năng trở nên giống ếch lên tiếng khó chịu, trong khi đó người bị chỉ đích danh vẫn đang ngồi dưới gốc cây ngủ gà ngủ gật.

"Điều này là bình thường." Yaoyorozu lên tiếng: "Tớ có mặt trong bài thi kiểm tra chất lượng các học sinh đề cử, các cậu đã không biết sức phá hoại của dị năng Ueno thế nào đâu."

"Tớ nghe nói có vụ nổ lúc đó, chẳng lẽ là do..." Cô gái tóc hồng bù xù, đôi mắt lòng đen ngươi đỏ nhìn chăm chú vào cô gái vô hại trước mắt: "Tự nhiên sao thấy tủi thân thế nhỉ?"

Cô gái lẩm bẩm, chán nản đến mức muốn ngồi một góc vẽ vòng tròn. Cùng là màu hồng, nhưng sao Ueno lại tạo cho người ta cảm giác mềm mại như bông hơn làm mái tóc xù của cô ấy chứ?

Bất công! 

"Như vậy cũng dễ hiểu." Cô gái ếch đặt ngón trỏ lên cằm suy nghĩ: "Thì ra năng lực khủng khiếp là như thế."

"Sao cậu dễ chấp nhận vậy?" Đột nhiên một giọng nói thì thầm vang lên sát bên cạnh của cô gái, khiến cô gái ếch phải giật mình.

Nhưng chưa đợi cô bạn phản ứng, một vòng tay lại vòng từ phía sau ôm lấy eo của cô, đặt cằm lên vai cô bạn. Từ đó, tiếng thở đều đều, cơ thể mềm mại và hương thơm trên cơ thể của người phía sau truyền đến.

"Ueno?" Cô bạn ếch giật mình, mà nhóm bạn nữ cũng thốt lên sợ hãi.

"Cậu xuất hiện từ khi nào thế?" Uraraka rung môi chỉ chỉ.

"Đừng có như bóng ma thế chứ?" Một cô bạn bị ảnh hưởng bởi dị năng với dái tai kéo dài tạo thành một dây cắm, cô gái còn có thể cử động dái tai của mình giống hệt như bàn tay của người nữa cơ. Mà bây giờ, cô ấy đang chỉ chỉ dây cắm vào không trung nói với Mirasaki.

Giọng nói của Mirasaki lờ mờ vang lên: "Ở đó, có ánh mắt nhìn tớ ghê lắm.... Tớ sợ!"

Nhóm con gái chớp mắt, xoay sang vị trí dưới gốc cây.

Cô gái ếch cố sức vừa đỡ vừa đẩy đầu Mirasaki ra: "Bên đó chỉ có ánh mắt của cậu tóc sầu riêng kia thôi. Mà cũng phải, cậu ta trông là người thô lỗ, cậu nên cẩn thận đấy và... Tớ không thích nóng đâu."

Do loài ếch thích nơi ẩm ướt, nên cô gái bị ảnh hưởng cũng liên quan đến môi trường sống. Mà ếch cũng không thích ôm ấp cho cam, Mirasaki tiu nghỉu bị đẩy ra ngồi ịch dưới đất.

"Này cậu như trẻ con ấy." Cô gái có dái tai dây cắm bước đến ngồi xuống đỡ lấy cô: "Tớ đỡ cậu dậy, đến chỗ kia ngồi!"

"Tớ mới mười lăm tuổi!" Mirasaki mếu máo

"Để tớ giúp." Yaoyorozu bước đến cũng kẹp nách Mirasaki lên: "Hôm đó lần đầu tiên chúng ta gặp, cậu cũng thế này nhỉ? Tớ kẹp nách cậu đến phòng y tế!"

"Cảm ơn." Mirasaki lên tiếng, cơ thể của cô như rã ra để cho hai cô gái lôi đến một bóng râm khác.

Cô gái tóc hồng có sừng ngồi xuống đối diện với Mirasaki khi cô đã ngồi yên vị một góc, chọt chọt vào má cô mỉm cười: "Ở lớp chúng ta khéo lại có tin đồn mất."

"Tin đồn gì thế?" Cô gái vô hình chỉ còn mỗi bộ đồ và đôi giày đồng phục học sinh lên tiếng hỏi.

Cô gái tóc hồng có sừng tươi cười: "Anh hùng uể oải đó."

Cô gái ấy vừa dứt lời, cả nhóm con gái cười phá lên vui vẻ.

Tình bạn của đám con gái lớp A được gắn kết đơn giản như thế, mà bên này đám con trai nhìn lại ngơ ngác.

"Bên nữ sướng thật nhỉ, chỉ mới gặp nhau có vài phút thôi đã thân thế rồi." Cậu bạn tóc vàng, có ít đường đen trên mái tóc lên tiếng than thở.

"Có lẽ bên nữ giới, thường có bí quyết kết thân với nhau dễ hơn." Cậu bạn nhiều tay đưa lên ý kiến.

"Hình như cũng do cô bạn hay ngủ kia ấy." Cậu bạn có khuỷu tay tròn tròn như một lõi cuộn nhận xét.

"Mà nè, mấy người có cảm giác cô gái đó giống như..." Cậu bạn tóc nho lại đưa ra bình luận.

Ngay lập tức, cậu bạn có khủy tay lỗi cuộn kia dùng dị năng của mình phóng ra bịp chặt miệng của cậu ta lại.

"Khoảng cách ở đây với nhóm nữ kia gần đấy, cậu nói bậy thì cũng hạ giọng  xuống hộ tôi."

Cậu bạn nhiều tay lại lên tiếng phán xét: "Đầu óc cậu đang suy nghĩ cái gì đấy."

Dù họ chưa hiểu được tính cách nhau quá sâu, hay nói là nhiều. Nhưng có một số người bản tính lộ rõ ngay từ hai ba câu nói, nên rất dễ đoán lời nói tiếp theo của họ.

Tương tự như cậu bạn đầu tóc như trái nho này, chỉ cần mở miệng người khác lập tức liên tưởng đến hình ảnh bậy bạ, cấm trẻ em dưới mười tám tuổi. Mà chính họ cũng chưa đủ mười tám!

Một cô gái xinh đẹp chỉ muốn ngủ, cả ngày dáng vẻ uể oải mơ mang như thế khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh mười tám cộng gì được chứ? Đương nhiên là làm tình liên miên, nên có dáng vẻ ngọt nước và luôn trong trạng thái mơ màng đó rồi.

Đương nhiên, đầu óc của đám con trai luôn đen tối chỉ là họ vẫn trưng ra dáng vẻ chính nhân quân tử bởi vì họ đang ở học viện anh hùng. Vả lại, họ đều là nhóm nam sinh có giáo dục tốt nên không nên... Có chút gì đó muốn nghĩ thì vẫn là không nên...

Nói ra ngoài!

Trong lúc đám nam sinh của lớp đang xôn xao, thì có ba người vẫn im lặng nhìn về một phía. Nơi họ dừng mắt là nhóm nữ sinh chung lớp đấy, nhưng suy nghĩ nơi đáy mắt giấu quá kỹ, không ai nhận ra được.

Lúc này, Aizawa đứng một bên kiểm tra bảng tính điểm điện tử, thỉnh thoảng sẽ xoay đầu nhìn cô bé tóc hồng chỉ mang dáng vẻ uể oải kia. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh đêm đó, gương mặt đỏ hồng, hứng tình mang theo quyến rũ ướt át làm gì có dáng vẻ trẻ con hay ngây thơ không hiểu sự đời như bây giờ? Cô còn định hình anh cứng còng, nhẹ nhàng cọ tiểu huyệt lên dương vật của anh, miệng huyệt nhẹ nhàng non mềm lại trơn trượt khiến người ta chỉ muốn đút vào cảm nhận sự ấm áp và quyến rũ bên trong đó.

Nếu đêm đó anh có thể đút vào...

Aizawa lắc đầu khi phát hiện bụng dưới của mình có một nhiệt lượng nóng hổi nổi lên, bộ đồ anh đang mặc là bộ trang phục anh hùng có phần bó sát. Chút phản ứng nhỏ phần dưới sẽ rất dễ dàng nhận ra, Aizawa cúi đầu tát cho mình bạt tai.

Sao đêm đó... Con bé lại dừng lại giữa chừng chứ?

Tiếng "chát" vang lên trong không gian ồn ào lại đầy rõ ràng, khiến cả lớp A quay đầu nhìn lại.

Aizawa đứng quay lưng về phía họ, nên không  ai nhận ra biểu cảm của anh, chỉ thấy nắm tay thầy chủ nhiệm đang siết thật chặt.

Cả lớp A nhìn nhau với biểu cảm sợ hãi trên gương mặt, suy nghĩ mỗi người đều mang một sự dè chừng: "Thầy ấy đang tức giận, bảng điểm tệ lắm sao?"

Trong khi đó, Aizawa vẫn luôn tự nhủ thầm bản thân mình rằng "mày là giáo viên, mày là giáo viên, mày là giáo viên...."

Một lúc sau, lượt công bố kết quả cũng xuất hiện. 

Kết quả bất ngờ là Mirasaki Ueno nằm ở vị trí đầu tiên... Từ dưới tính lên.

Cả lớp A bàng hoàng, bên nhóm nữ sinh thốt lên thất thanh.

"Không thể nào!"

Nhóm nam sinh lớp A chỉ biết câm nín, hít một ngụm khí lạnh, có giọng nói run rẩy thốt lên.

"Sao... Sao thế này?"

Mà Aizawa bên này thật sự muốn tát cho mình một bạt tai, ngay lúc run tay anh xếp cô bé đó ở vị trí cuối bảng!

Aizawa âm thầm liếc mắt nhìn con ngươi ngọc bích đang ngơ ngác nhìn trên bảng điện tử lơ lửng giữa không trung, trông dáng vẻ như mất hồn vì sốc về một điều không như dự tính nhưng anh có nhìn nhầm không?

Sao cứ cảm giác con bé đang vui đến mức, muốn nhảy cẩn lên nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top