Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

một

Daisy hít vào một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra, cố không để cơn giận làm vẻ mặt cô trông quá dữ tợn.

Nhưng ánh mắt đầy cảm thông của phóng viên bắn tới chỉ càng khiến cô thêm cáu tiết.

Lúc này, tên Boss có cánh của cô đã quyết định bùng phỏng vấn để đi thỏa mãn cái dạ dày của mình bằng cách ăn thịt đồng loại. Thân là trợ lý, Daisy buộc phải bỏ dở một trong số những ngày nghỉ ít ỏi vốn có và ngồi vào ghế trường quay thay thế cho vị trí của anh ta.

Hawks hiếm khi nhận lời phỏng vấn, nên khi thông cáo vừa được đưa ra, rất nhiều fan đã đứng chực chờ trước cổng hòng được tiếp cận thần tượng của mình. Dẫu rất muốn bỏ đi, nhưng xét đến độ nổi tiếng của đài truyền hình này và việc có khả năng sẽ rước phải anti-fan cho mình lẫn Boss nếu sử dụng kosei lên dân thường để thoát khỏi đám đông, Daisy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Được rồi, tôi chỉ trả lời ba câu hỏi, sau đó hãy để tôi yên." Cô trầm giọng, trong lòng bắt đầu nghĩ 7749 câu để mắng chửi vị Anh hùng vô trách nhiệm nào đó.

Phóng viên rất biết điều, cũng không xét nét cái gì, lập tức chìa micro về phía cô...

.

"Ê Hawks, Daisy lên ti vi rồi nè." Mirko ngồi xổm xuống mặt cỏ, giương cao màn hình điện thoại vẫy về phía không trung, vừa dứt lời, một vệt đỏ phóng "vù" tới chỗ cô.

Người đàn ông trẻ một tay giựt lấy điện thoại, một tay vuốt lại mớ tóc vàng lộn xộn của mình, tủm tủm cười khi thấy vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ của thiếu nữ trên sóng truyền hình.

"Anh gan thật đấy, dám để trợ lý thay mặt mình lên phỏng vấn trực tiếp, Daisy phỏng chừng đã chửi anh máu chó đầy đầu rồi cũng nên." Mirko đảo mắt, "Anh không sợ cô ấy từ chức à?"

[... Thay vì nói là trợ lý, tôi trông giống một bảo mẫu cao cấp hơn. Tin tôi đi, người có đầu óc động não một chút cũng biết tại sao tôi ở đây mà không phải anh ta. Tôi cảm thấy dường như ngày nào cũng tốn vài năm tuổi thọ để giải quyết tất tần tật các cục diện rối rắm từ bé đến lớn mà anh ta để lại...]

Loa ngoài phát ra rành mạch câu trả lời sặc mùi bốc phốt cấp trên cộng thêm biểu cảm cau có của thiếu nữ khiến Mirko chế nhạo cười một tiếng, nhướng mày kiểu "đấy anh thấy chưa?"

Nhưng Hawks vẫn cứ làm lơ, nhìn chăm chú vào màn hình, trông không có vẻ gì là tức giận vì bị nói xấu, ngược lại, trong mắt anh tràn ngập ý cười. Hawks lắc đầu, đáp bằng giọng ôn hoà:

"Cô ấy sẽ không làm thế."

Mirko nhún vai, bĩu môi chẳng thèm phản bác, vì cô biết đó hoàn toàn là sự thật.

Một trong nhiều lý do mang đến cho Daisy lượng fan khổng lồ dẫu không nằm trong top 10 phải kể tới, là vì cô ấy là điển hình của kiểu người "miệng dao găm tâm Bồ Tát". Khuôn mặt xinh đẹp của cô ít khi nào có biểu cảm, thường xuyên hành động đơn độc kể cả khi đã trở thành trợ lý của Hawk, thoạt nhìn lạnh lùng xa cách, nhưng luôn lặng lẽ dùng cách của mình để quan tâm người khác. Daisy chắc chắn sẽ không thể bỏ mặc kẻ bị cuồng công việc và gần như chẳng có khả năng tự chăm sóc chính mình như Hawks.

"Tốt nhất anh nên giải thích rõ ràng cho cô ấy, đừng để bị cạch mặt rồi đến khóc với tôi." Mirko đón lấy bộ đàm điện tử đột ngột reo trong tay Hawks, nheo mắt nói, "Tôi giúp anh lần này là lần cuối."

Hawks nhe răng cười nịnh nọt, khẽ gật đầu. Mirko lườm anh một cái, sau đó bắt máy.

"Alo, là chị đây, Daisy."

.

Ở đầu dây bên kia, Daisy hơi sửng sốt vì nghe được giọng nữ vốn dĩ không phải của người cô muốn liên lạc.

"Chị Mirko? Hawks đâu ạ?"

Mirko thấy Hawks quơ tay múa chân chỉ vào cánh của mình, lập tức trợn mắt nói dối, vô cùng nhịp nhàng:

[Tụi chị tình cờ giải quyết vài tên tội phạm, Hawks giải chúng đi rồi, chị đang giữ hộ bộ đàm của anh ta làm rơi ấy mà.]

Daisy khẽ nhíu mày, nhưng Mirko đã kịp chuyển chủ đề trước khi cô kịp hỏi sâu hơn:

[Chị đã xem buổi phỏng vấn. Làm trợ lý của tên ngố đó vất vả cho em quá ha?] Mirko ngó lơ cái trừng mắt của người đối diện, tủm tỉm nói, [Nếu một ngày nào đó em chán anh ta rồi, hãy đến đầu quân cho chị nhé.]

Daisy nghe thế chỉ cười khẽ một tiếng.

[Vậy thôi, chị có việc phải đi rồi, chào em.]

Cúp máy, Daisy thu lại nụ cười, có chút bần thần.

Hawks lại thế nữa.

Cô buông mình xuống giường, cuộc phỏng vấn khiến cô mệt rã rời, Daisy thậm chí đã gọi taxi chứ không đi bộ về nhà để nhân tiện tuần tra như thường lệ.

Cô nhớ phóng viên đã hỏi một câu cuối cùng rằng bản thân cảm thấy như thế nào khi trở thành trợ lý của Hawks, Daisy đã từ chối trả lời. Không phải không muốn, mà là không rõ cảm giác của chính mình.

Hơn ai hết, Daisy biết Hawks thật ra chẳng cần cộng sự, anh ấy sẽ mạnh nhất khi chiến đấu một mình.

Không phải tự nhiên mà Hawks đứng vững ở vị trí no.3, và giờ là no.2 sau khi All Might tuyên bố giải nghệ. Đây dường như là điều không tưởng đối với một Anh hùng không qua bất kì trường đào tạo chuyên nghiệp nào, mà trên hết, Hawks chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn quá trẻ.

Đối mặt với điều này, Daisy vừa áp lực vừa đau lòng.

Thực tế, Hawks và Daisy xuất thân từ cùng một "lò luyện", họ đã trải qua chung một tuổi thơ gọi nhau bằng "Keigo" và "Inari", nhưng cuối cùng cô lại bị chuyển tới UA giữa chừng vì đám người ma quỷ ấy cho rằng kosei của anh xứng đáng để họ "đầu tư" hơn.

Daisy hiểu mình rất may mắn, bởi khi cô nhìn vào con ngươi đầy mỏi mệt kia sau nhiều năm xa cách, cô đã biết người đàn ông này đã bị tước mất quyền được làm "Keigo" của mình. Kẻ đứng ở đây, chẳng phải cậu bé trốn trong nhà vệ sinh mà khóc vì kiệt quệ xưa ấy, chỉ còn lại một Hawks trưởng thành dùng nụ cười để che giấu mọi xúc cảm khỏi sự nhòm ngó của thiên hạ.

Từ tận đáy lòng mình, Daisy vẫn vô cùng ngưỡng mộ người đàn ông với đôi cánh ưng rực đỏ ấy. Dẫu anh ta có đẩy toàn bộ công việc bàn giấy sang cho cô mà mặc sức bay nhảy ngoài kia, Daisy ngoài miệng than phiền, nhưng vẫn cứ một mực hoàn thành đâu vào đấy. Cô không đủ mạnh để đối lưng cùng anh, tất cả những gì cô có thể làm là ở phía sau lo toan mọi thứ để anh yên tâm theo đuổi giấc mơ làm người "nhàn rỗi" của mình.

Suy cho cùng, cô cũng chẳng còn là "Inari" tràn ngập mộng tưởng năm nào.

Daisy gác tay lên trán, nhìn chằm chằm vào cái lông chim cũ kĩ treo lủng lẳng trên trần nhà. Trước khi bị thời gian bào mòn, nó từng có một màu đỏ bóng mượt. Đó là món quà cuối cùng Hawks trao cho cô khi hai người bọn họ chia tách, Daisy vẫn giữ nó đến tận bây giờ xem như vật may mắn của mình, dù dường như anh chẳng hề nhớ tới điều đó.

Nhiều năm như vậy rồi, Hawks đã có thể sánh vai cùng với Endeavor anh hằng ngưỡng mộ, nhưng mày thì sao, Inari? Mày đứng ở đâu trên đời này? Mày làm được gì cho anh ấy đây?

Daisy cuộn tròn trên đệm, mang chán nản và bất lực đi vào giấc ngủ.

.

Nửa đêm trăng tỏ, Hawks nhẹ nhàng vỗ cánh, khẽ khàng đáp lên bậu cửa sổ tầng hai của một toà chung cư. Anh sè sẹ kéo cửa, thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện nó không khoá.

Bên trong phòng, có một thiếu nữ nằm ngủ, hơi thở đều đặn, dường như không nhận ra sự xâm nhập của người lạ. Hawks vén rèm nhảy vào, bước từng bước nhỏ đến bên giường. Đôi mắt mang đặc tính của loài ưng sáng lên trong bóng tối cho phép anh nhìn thấy rõ ràng từng biểu cảm trên gương mặt của cô gái nhỏ.

Ngay cả trong giấc ngủ, hai đầu mày của cô ấy vẫn nhíu chặt không yên. Hawks vươn tay vuốt nhẹ mi tâm cô vài lần, ngón tay chai sần dịu dàng mơn trớn, nhưng không tác dụng mấy. Anh lại ngồi xổm xuống, có chút rầu rĩ.

"Em chỉ trả lời có mấy câu hỏi thôi mà, sao lại mệt thành như vậy?" Hawks thì thào tự hỏi, bất mãn quyết định, "Sau này sẽ không nhận phỏng vấn nữa, đáng ra anh không nên mượn cớ này mới đúng."

Anh kéo cái túi đeo bên hông xuống, cẩn thận lấy ra một nhúm nhỏ.

Đây là loài hoa mà Daisy thích đến mức đặt biệt hiệu của mình theo tên của nó - Cúc hoạ mi, thứ mà Hawks đã phải lặn lội trong rừng cả ngày hôm nay để tìm hái được. Anh đặt chúng bên gối cô với hi vọng rằng giấc mơ cô đang có sẽ trở nên dễ chịu hơn.

"Mừng mười hai năm kỉ niệm ngày ta biết nhau." Hawks thủ thỉ, "Ngủ ngon, Inari của anh."

Anh chồm người tới, khẽ khàng dán môi lên gò má xinh đẹp của thiếu nữ.

Đêm nay, dường như mọi cảm xúc đều trở nên rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top