Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 26

Bạn lờ đờ tỉnh giấc. Cả cơ thể rã rời như thể chuẩn bị rã ra tro. Tứ chi tạm thời không cử động được, chỉ có thể nhắm mở mắt. Cố thêm vài lần để tỉnh táo thì phát hiện Chuuya đang say giấc nồng một bên.

Cơ thể đã có thể cử động một chút. Chỉ một chút thôi... Mà bạn cũng chẳng thấy đau gì cả nên chẳng mấy chốc cũng có thể ngồi dậy.

Bạn vừa ngồi hẳn lên, chiếc gối vừa kê liền tỏa ánh đỏ rồi bay lên để sau lưng cho bạn dựa.

   'Cậu tỉnh rồi à?' Bạn nhẹ giọng hỏi. Trời đã bắt nắng. Ắt cũng đã năm giờ rồi.

   'Chuyện gì đã xảy ra?' Chuuya vẫn còn nằm đấy. Cậu ấy chỉ thì thầm nhỏ nhưng không gian quá yên tĩnh nên lời cậu ấy nói bạn đều nghe rõ.

   'Cậu có trúng độc không?' Bạn không trả lời, ngược lại liền hỏi cậu ta.

   'Không...' Giọng cậu ấy vẫn nhỏ như vậy. Như thoảng qua gió. '...Tớ đã gọi cho Boss.'

   'Chuuya!' Giọng bạn nghiêm lên. Bạn cũng chẳng thể trách cậu ấy. Sau cùng cũng là do bạn.

Lúc ấy không gian liền im bặt. Chẳng ai hó hé thứ gì. Bạn không thích lão Mori. Điều này ai cũng biết. Mà người hiểu rõ nhất lại là cậu ấy.

   'Bức ảnh đấy...' Giọng Chuuya lần nữa vang lên. Chưa hết câu liền bị cắt ngang.

   'Đừng...Chuuya.'

Ánh mặt trời lóe lên qua cửa kính còn mở. Vài tia nắng chiếu vào bên sàn nhà.

   'Tớ sẽ đi nấu ăn.' Chuuya đứng dậy. Cả cuộc nói chuyện, bạn chưa từng chạm mặt câu ta một lần.

   'Chuuya!' Bạn gọi tên cậu ta. Ít nhất là trước khi cậu ấy rời khỏi căn phòng.

Nó có hiệu lực. Bạn nghĩ vậy... cậu ấy đúng là đã dừng lại. Và đứng ngay đấy mà chẳng hề nhìn bạn.

   'Cảm ơn cậu.' Bạn thều thào nói. Sau cùng, bạn vẫn còn nợ cậu ấy rất nhiều lời cảm ơn.

Cậu ấy chẳng nói gì cả. Đứng đấy thêm một hồi rồi mới đi.

Bạn vẫn ngồi đấy. Cơ thể vẫn chưa linh hoạt, dành ngồi đấy.

   "Cảm ơn... và xin lỗi cậu. Chuuya. Rất nhiều."

*****

Nhân gian từ bao giờ nhàm chán như vậy nga~~~~

Bạn gượng ép bản thân đến cuối thì cũng có thể đi lại được rồi. Lượng độc cũng chẳng có nhiều nên đến chiều là hoàn toàn tỉnh. Là độc đã tan hoặc là liều thuốc kia quá có ích. Dù cho bạn ghét lão đi chăng nữa thì bạn cũng đã cứu bạn một mạng. Sau này bạn nên cẩn thận hơn. Cứ thế này thì còn nợ lão dài dài. Mà bạn chẳng định trả ơn đâu. Nhá... không bao giờ...

Dựa người bên lan can. Hướng về phía xa xa ngoài kia. Gió thoảng qua mang theo mùi biển mồn nàng. Đồng thời thổi bay mái tóc tím của cô. Nay cô xõa tóc, và trên người cũng chỉ mặc chiếc váy cam nhẹ liền thân, chân xòe đến đầu gối.

Bạn như thả hồn trong gió kia thì lại xuất hiện tiếng ồn. Mệt ghê á.

Vừa bị kéo lại bạn phát hiện ra. Ừm... kia là Jinko và ai đó. Cao cao vàng vàng... đợi một chút.

Hừm... A Lão Fitz...gì đấy, quên mất rồi. Sao cũng được. Lão già bên The Giuld. Nếu không nhầm lão là boss. Phải không ta... hay lão già cá voi kia nhỉ. Quên rồi...

   'Haiz... Phiền phức.' Bạn thở một hơi dài rồi quay người đi. Bạn không được động vào vụ lần này. Vì một vài lý do mà bạn phải nghe lời lão tuyệt đối và cậu sẽ chẳng muốn biết lý do đấy đây. Bạn chắn chắn...

'RẦM!!!'

Oya oya đánh nhau luôn rồi kìa.

Bạn ghé lại gần, hóng hớt một chút. Không dụng vào là Ok chứ gì.

   'Cú đá đấy chắc cũng được 10000 đô. Nhưng chưa đủ, ta đã treo thưởng cái đầu ngươi với giá 7 tỷ mà. Đừng làm ta thất vọng chứ.' Lãi cầm cổ tay bẻ răng bẻ rắc. Định giá cho đòn tấn công. Chà hay đấy.

   'Ưm...' Jinko hừ một tiếng đầy khí chụi, cậu ngồi dậy từ đống đổ nát đầy bụi kia. Bạn tựa lan can chu môi, tiếp theo sẽ là cái gì đây. Nhanh chút nào.

   'Cũng đừng buồn, giá trị của ngươi nằm ở chỗ khác cơ. Giờ thì đi theo ta nào.' Bạn thấy lão cầm tóc Atsushi lôi lên rồi xoay qua.

Mày bạn nhúi lại. Giá trị khác của Jinko. Vậy ra lão cũng chỉ là một kẻ ngu không hơn không kém nhỉ.

   'Khoan đã...' Từ phía con cầu sắt. Bóng hình ai đó lóe lên. Úi chà... là Kyouka kìa. 'Thả anh ấy ra.'

   'A, ta biết cô. Là một thành viên cấp thấp của Mafia cảng. Ta tưởng cô đang bị mất tích chứ.' Lão búng tay một phát, khuôn mặt đầy hí hửng nhìn Kyouka.

   'Không. Tôi là Kyouka, một thành viên của công ti thám tử. Xin hân hạnh.' Con bé Kyouka sãi bước đến gần.

Bạn vẫn còn chống cằm bên lan can, điều này... có chút thú vị.

'Vụt...'

   'Cái...' Lão hú hồn nhảy lại một khoảng.

Trước mắt là Kouka bị mái che đi một phần khuôn mặt, trầm lặng nhìn ông cùng con dao nhỏ trên tay.

   'Cái đất nước này dã man thật. Đến cả một cô bé mà cũng có thể vung dao không lộ sát khí.'

Kyouka chẳng đáp lời, liền quay người lại. Nắm chặt lấy Atsushi rồi nhảy xuống biển.

'Ruỳnh...'

Bạn nghe rõ một tiếng va chạm lớn. Không phải với nước mà là một toa tàu. Chà khôn đấy.

   'Ôi, chúng thoát mất rồi.' Lão nhìn xuống, cả hai bọn họ đứng yên trên cabin nhỏ kia.

   'Để xem, nước đi tốt nhất bây giờ là...' từ túi trong lão lấy ra một cuốn sổ nhỏ. Ôi chao, lão quay về phía này mà chẳng mảy may nhìn thấy bạn. Ngu hay mù đấy.

Mà sao cũng được, hết chuyện để hóng rồi. Nên về không nhỉ.

   'Xin chào, quý ngài Fitzgerald.'

Bạn đã quay lưng và cất bước. Nhưng bây giờ lại phải khựng lại và đôi mắt bạn hiện rõ sự bất ngờ.

   'Tôi là Fenli, thủ lĩnh tạm thời của lũ rắn. Hân hạnh được gặp mặt. Ngài có muốn một cuộc trao đổi không. Giữa vài thứ với quý cô Margaret.' Fenli đứng đấy và bắt đầu cuộc trò chuyện. Tay cô ta đưa ra và đầu thì nghiêng sang một bên. Ánh mắt đấy, chẳng hề đơn giản.

Ánh mắt của lão Fitzgerald cũng nheo lại. Điều này, ngoài kế hoạch của lão rồi.

Bạn chẳng hay chẳng rằng, muốn quay lại, nhưng lại chẳng thể quay lại. Đành cất bước đi tiếp.

Cũng rất nhanh, bạn hoàn toàn rời khỏi bến cảng. Đã đến giờ trà nên bạn quyết định sẽ kiếm vài thứ lót dạ chiều. Ngã người vào cửa kính. Quán cà phê này khá lớn, khá đầu tư và rộng rãi. Bạn ngồi bên cửa kính lớn. Ánh mắt xa xăm quan sát phía chân trời.

   'Quý cô này sẽ không phiền nếu tôi ngồi đây chứ. '

Một giọng nói đầy mê hoặc vang vọng bên tai. Chiếm hết cả khoảng trời âm thanh, như thể bắt bạn phải chìm vào âm nói.

Thiệt tình,phải chăng hôm nay là ngày của sự tình cờ. Liệu chăng... Ai biết được. Vì quân cờ đều đã được sắp rồi mà.

*****

'Rầm...Ruỳnh...Lenh keng...Lạch cạnh...' hàng loạt cái tạp âm vang lên. Căn phòng tối với ánh sáng nhỏ rối loạn.

Huyết sắc đứng đấy, hơi thở gấp gáp như muốn điên loạn hoàn toàn. Đôi mắt đỏ tươi đầy hoảng loạn, điên cuồng.

   'Ha...Hahaha.' rồi chốc chốc bỗng cười vang lên. Cô đập hai tay xuống bàn máy tính. Chiếc bàn nhỏ yếu ớt liền nứt vỡ vài đường.

   'Muốn chơi sao? Lũ chuột.' Cô ghim mắt vào màn hình còn sáng. Nơi hiện lên một hình ảnh duy nhất. Đầu chú chuột cười kinh khủng phát ra ánh tím giữa nền đen. Biểu tượng này, chẳng phải là đối nghịch với biểu tượng cánh anh đào hắc màu của bọn cô sao. Vậy ra... đây chẳng còn là trận chiến của 3 phe nữa. Mà đã là 5 phe rồi...

   'Đến lúc trả nợ rồi...' cô cười, đem hai tay ra phía sau gáy, vuốt tất cả tóc, mang cao lên và cột lại. Lần này phải nghiêm túc rồi đây.

*****

23-4-2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top