Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bào tử ú òa

Sau khi biến thành đứa trẻ, bào tử thích nhất là chơi trốn tìm với Lục Thượng tá.

Lục Phong: "Bào tử?"
Bào tử: <(^′)>

Bào tử sau khi từ đứa trẻ biến lại thành bào tử thì không bao giờ trở lại hình dạng đứa trẻ nữa.

"Khi nào thì bào tử lại biến thành trẻ con?"

An Chiết thấy hắn cứ hỏi về bào tử, không vui chút nào: "Anh thích bào tử hơn là thích em sao?"

Lục Thượng tá trêu cây nấm: "Hừm... ừm."

An Chiết tức giận quay lưng lại, không để ý tới anh nữa.

Lục Thượng tá lúc trêu nấm nhỏ luôn cảm thấy tâm trạng rất tốt.

-----------

Bào tử lại biến thành trẻ con, Lục Phong luôn cảm thấy nó đã lớn thêm một chút.

Nếu phải miêu tả thì đại khái là từ một đứa trẻ loài người 2 tuổi đã lớn lên 5 tuổi.

Vì vậy Lục Phong và An Chiết lại một lần nữa đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ Gheer. Lần này khi họ đến, bào tử đi giữa hai người, được mỗi người dắt một tay.

Tiến sĩ Gheer nhìn bào tử, bào tử cũng chớp chớp đôi mắt xanh lạnh nhìn anh chàng.

Một lúc sau, tiến sĩ Gheer chuyển ánh mắt nhìn sang Lục Phong:

"Lục Phong, nói thật đi."

"Có phải anh đã sinh con với ai đó ở ngoài không?"

Lục Phong nhíu mày: "Không, đã nói rồi, nó là bào tử."

"Lần trước anh còn nói nó biến thành một đứa trẻ 1, 2 tuổi!"

"Đó cũng là lý do chúng tôi đến tìm cậu." Lục Phong nhìn bào tử, rồi hỏi. "Bào tử sau khi biến thành trẻ con cũng sẽ lớn lên như loài người sao?"

"Cái này tôi cũng không biết..."

Tiến sĩ Gheer cảm thấy rất khó chịu, mỗi lần Lục Phong và An Chiết đến đây đều như chạm vào giới hạn hiểu biết của một nhà khoa học như chàng ta.

Sau đó bào tử được đưa về nhà, giống như khi đến, bên trái là Lục Phong, bên phải là An Chiết, mỗi người dắt một tay.

.

Lục Phong cảm thấy bào tử chắc chắn là một đứa trẻ nghịch ngợm. Vì nó có thể tự do chuyển đổi giữa hình dạng bào tử và con người, lại còn rất thích chơi trốn tìm.

Khi bào tử trốn đi, luôn là An Chiết và Lục Phong cùng nhau đi tìm nó. Nhưng vì An Chiết cũng là một cây nấm, dựa vào mối liên kết với bào tử nên có thể dễ dàng tìm thấy, thế nên sau một thời gian nó chỉ còn muốn trốn Lục Phong thôi.

Bởi vì khi nó biến thành sợi tơ nấm nhỏ xíu hoặc bào tử trốn trong những khe hẹp, Lục Phong luôn không tìm thấy nó.

.

"Bào tử?" Lục Phong lại đang đi tìm bào tử rồi.

Đã đến giờ về nhà nghỉ ngơi, nhưng bào tử lại chạy ra ngoài trốn.

"Bào tử?" Lục Phong gọi nó, nhưng không có chút phản hồi nào.

Lục Phong và An Chiết đã từng thảo luận về vấn đề đặt tên cho bào tử.

An Chiết: "Có giống như con người đặt tên cho con người không anh?"

Lục Phong: "Cũng giống vậy, nên là chúng ta cần đặt tên cho bào tử."

"Nhưng nó không phải là trẻ sơ sinh loài người, nó là bào tử của em."

"Ừm... bào tử cũng cần tên mà, giống như em là một cây nấm nhỏ, nhưng tên em là An Chiết."

"Nhưng nó là bào tử, em gọi nó là bào tử mà?" An Chiết vẫn không hiểu.

Lục Phong cảm thấy nhóc nấm nhỏ này thật sự quá đáng yêu: "Ừm... vậy thì gọi nó là 'Bào Tử' đi."

Vì vậy, tên của bào tử chính là "Bào Tử".

Lúc trước Lục Phong còn thấy đứa nhóc này trốn sau bức tường, nhưng khi anh quay lại góc tường thì không thấy bào tử đâu nữa.

Đang lúc Lục Phong nghĩ rằng lại phải nhờ đến "nấm đi tìm nấm" rồi, định quay lại gọi An Chiết thì lại liếc thấy trong góc tường ẩm ướt. Những mảng rêu xanh loang lổ bám trên tường, một vài cây nấm nhỏ có màu sắc kỳ lạ mọc ở chân tường.

Lục Phong nhìn kỹ, trong lòng cảm thấy buồn cười.

Anh hái một cây nấm nhỏ ở góc tường. Cây nấm nhỏ này biến thành tơ nấm gần như ngay lập tức khi anh đứng dậy, rồi lại biến thành hình dạng một nhóc con.

Lục Phong ôm nó vào lòng mang về nhà, bào tử vòng tay quanh cổ anh rồi áp mặt vào lồng ngực rộng lớn, giọng nghe có vẻ rất vui: "Làm sao bố tìm thấy con vậy?"

Lục Thượng tá không chỉ thích trêu cây nấm mà còn thích trêu bào tử: "Con tự đoán đi."

Bào tử vẫn rất vui vẻ: "Dù sao thì lần sau bố chắc chắn sẽ không tìm thấy con đâu!"

Lục Phong trả lời nó: "Ừm, nhưng bây giờ chúng ta phải về nhà rồi."

Bào tử: "Ừm! Chúng ta về nhà tìm An Chiết!"

Sau khi về nhà, Lục Phong đặt bào tử xuống đất. An Chiết bước tới xoa đầu nó, rồi quay sang Lục Phong: "Lần này làm sao anh tìm thấy nó thế?"

Lục Phong cũng xoa đầu An Chiết, hôn nhẹ cậu: "Bởi vì nó giống em, là một cây nấm trắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top