Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu quan trọng nhất ba thứ: cảm giác, niềm tin, cảm giác an toàn. Chỉ cần mất đi một thứ, tình yêu sẽ trở nên dễ dàng vỡ vụn.

Kể từ sau lần gặp từ tối hôm đó, cả 2 dưỡng như ít liên lạc hẳn. Tami biết vụ án mà anh theo đuổi cả một thời gian dài, bây giờ đã bước đến hồi quan trọng.

Trong lúc này đây, cả người Tami đã sớm cứng đờ, phía bên dưới, bàn tay nhỏ bé đã cuộn lại thật chặt. Đôi mắt trống rỗng nhìn về phía nhóm người ngồi trước mặt.

Không khí trong phòng như nhưng đọng lại, xung quanh chỉ còn vang lên những tiếng lật giấy.

Hôm nay, là ngày mà Tami bị đưa ra Hội động kỷ luật của bệnh viện. Về việc cô được cho là đã có hành vi sai sót chuyên môn kỹ thuật gây hậu quả nghiêm trọng đến sức khỏe, tính mạng người bệnh.

Sau gần 3 tiếng, xem xét và thảo luận hội đồng cuối cùng cũng đưa ra quyết định:

"Onizuka Tanami, do sơ ý, lơ là chức trách trong công việc dẫn đến sự đến sự việc đáng tiếc. Nhưng xét về phương diện pháp lý, thì đây không phải là một hành vi cố ý gây ảnh hưởng đến tính mạng bệnh nhân. Cho nên, Hội đồng quyết định: Sẽ tạm thu hồi chứng chỉ hành nghề trong vòng 3 năm tại nước".

Rời khỏi bệnh viện, cũng là ngày cuối cùng cô làm việc ở đây.

Đầu tháng 12, thời tiết Tokyo bắt đầu se lạnh, chỉ khi có những ánh nắng mặt trời chiếu xuyên vào những khe lá, thì khí trời mới dẫn trở nên ấm áp hơn. Dù vậy, dòng người qua đường lại càng lúc vội vã hơn như đang chạy trốn cái lạnh của mùa đông.

Trên phần đường dành cho người đi bộ, vẫn còn một cô gái, từng bước từng bước, bước đi thật chậm. Để mặc cho cái lạnh ngấm vào từng tất da, tất thịt.

Tami dừng lại ở một ghế đá ven đường.

Vừa lúc đó, chuông điện thoại ở túi quần cô vang lên.

Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm: [ Là anh đây? Em thế nào rồi?!]

Cô cười nhạt: [Họ bảo sẽ thu giấy phép hành nghề của em trong vòng 3 năm]

Matsuda bất giác thở mạnh: [Em...ổn chứ?!]

Tami bỗng thấy cay ở mũi: [Em ổn mà, kết quả này em đã sớm biết rồi]

[Ừm. Cuối tuần này, anh về rồi, tới lúc đó chúng ta đi đâu chơi một chút]

[Được]

Tắt máy, Tami rời đi liền mà ngồi lại đó thêm một lát.

Cô nhớ lại những lời nói họ trong cuộc họp lúc nảy.

"Mất hết 5 năm du học nước ngoài, bây giờ lại bị như vậy thật đáng tiếc"

"Vốn dĩ kinh nghiệm và kiến thức của em rất tốt, tại sao lại để xảy ra sơ xuất như vậy?!"

"Người nhà họ không truy cứu trách nhiệm là may mắn cho em lắm rồi đó"

Những câu nói điều khiến cô không thể nào thở nổi. Bởi vì, cô cảm thấy những gì họ nói ra điều rất đúng, cô thật sự là kẻ thất bại.

Những ngày tiếp theo sau đó, Tami luôn ở lì trong phòng.

Dù cho ba mẹ cô an ủi cô như thế nào, tâm trạng vẫn không khá lên được.

Cũng không liên lạc với bất cứ ai, chuyện của cô đến giờ vẫn chỉ có ba mẹ và Matsuda biết được.

Mỗi ngày trôi qua, đều như một cái xác không hồn, lặng lẽ mà trốn vào một góc.

Mãi đến khi nghe Matsuda nói qua điện thoại, Tami mới biết hôm nay là đã cuối tuần rồi.

Matsuda: [Tami, anh xin lỗi. Sáng nay, anh mới vừa về tới Tokyo, nhưng mấy người trong tổ đang bàn tối nay sẽ đi ăn liên hoan sau khi vụ án kết thúc. Hmm, anh vốn định từ chối nhưng không được]

Tami cũng chỉ cười nhẹ, mà đáp: [Không sao, anh cứ đi đi. Hôm khác, chúng ta đi cũng được]

Matsuda: [Được, khi về anh sẽ điện cho em]

Tami: [Vâng]

Kết thúc cuộc gọi, Tami nhìn lại bộ đồ mình đang mặc trên người. Nghĩ bụng, dù gì cũng lỡ thay đồ, vậy nên, cô định ra ngoài đi dạo một lát.

Dưới nhà có tiếng nói chuyện.

Tới nơi mới biết thì ra là cô họ ở xa đến chơi, Tami vốn định chào một cái rồi đi thật nhanh ra ngoài.

Thì lại bị cô họ kêu lại: "Tami đó à, lâu ngày rồi mới gặp cháu. Nào, nào lại đây ngồi với cô". Cô họ chỉ vào một chỗ trống đối diện.

Thấy kế hoạch chạy trốn đã thất bại, Tami cuối cùng vẫn phải ngồi xuống.

"Ôi chao, không gặp cháu, mấy năm mà đã lớn tới vậy rồi à. Mina, chào chị họ đi con"

Cô họ nói với cô nhóc bên cạnh.

Cô nhóc đó khoảng tầm đâu 9 10 tuổi, có mái tóc màu vàng xoăn đặc trưng, làn da trắng sáng. Nhìn sơ liền biết đó là con lai.

Cô bé ngoan ngoãn, cúi đầu chào: "Em chào chị"

Tami cũng nhẹ nhàng cười lại, nói: "Chào em".

Cô họ nói tiếp: "Mina, lớn phải học thật giỏi, để được đi du học giống chị Tami nghe chưa. Chị Tami con chính là niềm tin hào của cả dòng họ đó. Vừa học giỏi, lại ngoan ngoãn, còn có một công việc tốt nữa"

Nụ cười trên gương mặt Tami bổng trở nên cứng đờ. Cảm giác xấu hổ một lần nữa xông lên.

"À phải rồi, hiện giờ con đang công tác tại bệnh viện nào vậy, Tami?!"

Lời nói như có thứ gì đó chặn ngay ở cuống họng, khiến cô khó lòng lên tiếng.

"À... dạ..."

"Tami, khi nảy con nói không phải có chuyện gấp sao, sao không mau đi đi con". Mẹ cô nhìn ra sự khó xử trong ánh mắt, liền nhanh chóng cắt ngang lời nói của cô.

"Dạ, vậy chào cô, mẹ. Cháu đi đây ạ"

Rời khỏi nhà, trời bỗng đổ cơn mưa thật lớn.

Dưới tán ô, bước chân cô chậm rãi bước. Đi lang thang hơn mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cô mới phát hiện, mình đang đứng trước trụ sở cảnh sát Tokyo.

Tami định rời, thì có một giọng nữ vang lên ở phía sau lưng.

"Đó không phải là bạn gái của thanh tra Matsuda sao?!"

Cô chầm chậm quay đầu lại, dưới màn mưa, cô nhận ra giọng nói đó là của Yuta. Kế bên cô ta còn có thêm 3 chàng trai và 1 cô gái khác nữa.

Một giây sau, cô cũng có thấy Matsuda và Kudo từ phía sau đi tới.

Nhìn thấy cô, Matsuda cũng có chút bất ngờ.

Không nghĩ đến, cô sẽ đến đây.

" Thanh tra Matsuda, có bạn gái rồi sao?!" - Là cô gái còn lại lên tiếng.

Chàng trai có mái tóc màu nâu, đứng bên cạnh, nói: "Sếp ấy có bạn gái lâu rồi mà, cô không biết sao".

Cô gái vẫn ngơ ngác lắc đầu. Làm sao cô biết được, cô mới chuyến đây hồi mấy tháng trước cơ mà.

Yuta đi đến vỗ lên vai Tami, cười nhẹ nhàng nói: "Dù sao cũng đến rồi, đi cùng chúng tôi luôn đi".

Tami đang định cự tuyệt. Thì Matsuda cũng bước tới, nắm tay cô đi thẳng về phía trước.

Tami lúc này còn chưa hiểu, có phần hơi cuống cuồng: "Sao vậy?!"

Matsuda nhìn xuống cô: "Thì chúng ta đi thôi, chứ có làm sao"

"Àaa"

Nhà hàng họ đến có tên là Kamigata, được trang trí theo một không gian ấm cúng và đậm chất phong cách Nhật xưa.

Do là đi một nhóm người, nên họ đang tranh thủ đặt phòng từ trước.

Ngồi bàn bên trái cô là Matsuda, còn bên phải là Kudo. Nên cô cũng đỡ ngại đi đôi phần.

Lúc đầu, trên bàn cũng chỉ có tiếng vang chạm cũng chén, đĩa. Đôi lúc thì họ tán gẫu vài câu.

Nhưng qua 2 3 tuần rượu rồi, thì bắt đầu nói nhiều lên không ít.

Tami thì vẫn trước sau như một, an tĩnh mà ngồi bên cạnh Matsuda. Lặng lẽ mà ăn đồ ăn anh gắp đến.

Bây giờ mới để ý, sắc mặt của anh có phần không được tốt lắm. Chắc có lẽ, lại thức trắng mấy đêm liền đây mà.

Nói qua nói lại một hồi, chủ đề rốt cuộc cũng quay lại về phía cô.

Vẫn là cô gái lúc nảy bắt chuyện trước: "Ây daa, nếu hôm nay, không gặp mặt bạn gái của sếp. Thì tôi còn tưởng rằng chị Yuta và sếp Matsuda là một cặp ấy chứ".

Chàng trai có thân hình hơi tròn, ngồi kế bên Kudo vội vàng lên tiếng: " Này Akiko, ăn nói cái kiểu gì vậy?". Rồi cậu ta liếc nhìn về phía Tami.

Akiko đã trở nên hơi say, giọng nói có phần lè nhè đi không ít: "Tôi nói thật mà, nhìn hai người đó xứng đôi thật á chứ. Trong công việc còn rất ăn ý với nhau nữa".

"Trời ơi, xỉn rồi thì im lặng giùm đi" - chàng trai tóc nâu kế bên, nhanh chóng che miệng Akiko lại.

Rồi nhìn lại cô, cười cười có chút xin lỗi: "Cô đừng để ý nhé, con bé này khi say thường hay nói linh tinh vậy á".

Tami cũng chỉ biết cười nhẹ cho qua chuyện. Cho dù có nói, cô cũng chẳng biết phải nói gì nữa.

Phía cuối bàn, vẫn còn một chàng trai đeo mắt kính, cũng vội lên tiếng chữa cháy: "Thôi, thôi. Chúng ta nói sang chuyện khác đi".

Chàng trai có thân hình hơi tròn cũng đồng ý, đáp lại: "Được, nói thiệt nha. Ở chung với nhau mấy tháng trời rồi, bây giờ về nhà cảm thấy hơi không quen một chút"

"Haha, tôi cũng cảm thấy vậy. Không nghe tiếng gáy cũng cậu nữa, thật sự chắc tôi ngủ không quen quá".

Cả bàn cùng nhau bật cười.

Yuta cũng không chịu thua, bắt đầu nói chen vào: "Thật sự nhe, không còn phải làm bảo mẫu cho mấy người nữa rồi. Cảm thấy có chút thiếu thiếu à nhe. Nhất là thanh tra Matsuda này, cứ về phòng một cái là lăn ra ngủ. Sau này, không còn ai giúp anh cởi áo vest ra nữa đâu"

Gì vậy?! Cởi áo vest sao?! Họ thân nhau tới vậy rồi à.

Tứ lúc bước vào nhà hàng đến giờ, thái độ của Kudo vẫn luôn trầm mặc. Nhưng nghe vậy, thì liền ghé sát tai cô nói nhỏ: "Mặc kệ những gì họ nói đi, đừng để ý đến"

Tami cũng chỉ đáp lại một chữ: "Được".

Chiếc xe BMW đen của Matsuda dừng lại trước nhà cô thì cũng đã là 11h đêm.

Tami vẫn chưa muốn xuống xe, do dự một lúc, đành quay qua nhìn Matsuda đang châm thuốc, nhẹ giọng nói: "Em có chuyện muốn hỏi?!"

"Hử?!"

Anh liền lấy điếu thuốc vừa mới cháy ra khỏi miệng, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì quan trọng sao?"

"À...không..."

"Vậy cho anh xin lỗi, để hôm khác chúng ta nói được không?!. Hôm nay, anh hơi nhức đầu. Muốn về nhà, ngủ sớm một xíu".

Tami thu hồi ánh nhìn: "Được"

Matsuda: "Vậy em ngủ ngon nhé"

Tami: "Vâng, anh về cẩn thận".

Nhìn bóng xe đi khuất dần trong màn đêm. Tami đâu biết rằng, lần tiếp theo họ gặp nhau là một tháng sau đó.

Dù đã chuyển về Tokyo, tần suất công việc của Matsuda cũng không giảm đi. Sống cùng một thành phố, nhưng họ vẫn không có cơ hội mà gặp mặt nhau.

Lời xin lỗi nói ra ngày một nhiều.

Thất hứa cũng ngày một tăng.

Và...

Vấn đề không liên lạc được, cũng không quá là hiếm gặp.

"Thuê bao quý khách vừa gọi..."

"Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Đặt chiếc thoại xuống giường, Tami lấy lại tinh thần.

Sau đó, chỉ thấy cô với tay lấy một lọ thuốc ngủ đặt trên chiếc bàn gần đó. Cho một viên vào miệng, động tác có vẻ rất thuần thục.

Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, vẫn khiến cô không tài nào ngủ được.

Tami cảm thấy, bản thân mình dường như đã chạm tới ngưỡng chịu đựng.

Xương cốt khắp người đều thật đau.

--------------

*Trụ sở cảnh sát Tokyo*

Văn phòng chánh thanh tra - Juzo Megure

Cốc cốc cốc

Megure bỏ tập tài liệu ở trên tay xuống, xoay người nói: "Vào đi"

Người bước vào là Matsuda, quần áo có phần xộc xệch, râu trên mặt không được cắt tỉa gọn ràng. Quầng thâm dưới mắt cũng hiện lên rõ nét hơn.

Anh bước nhanh đến bàn việc của chánh thanh tra, đặt nhẹ một tập tài liệu lên đó: "Đây là hồ sơ về vụ án của Yamada Toshiro, mời sếp xem qua".

"Được, cậu vất vả rồi"

Sắp quay đầu đi ra ngoài.

"Matsuda này". Megure mắt vẫn dán mắt vào hồ sơ, chậm rãi cất tiếng: "Nghe nói cậu ở ngủ ở sở cảnh sát được 1 tuần rồi hả?!"

Matsuda: "Vâng, có việc gì sao, chánh thanh tra?!"

Nói là ngủ coi bộ còn khá xa xỉ, phải là giấc có giấc không mới đúng.

Megure ân cần nói: "Không có gì, chỉ muốn hỏi thăm cậu một chút thôi. Đừng cố làm việc quá sức"

"Vâng"

"À phải rồi, mấy hôm trước, tôi có gặp qua Onizuka. Nghe cậu ta nói, là hiện giờ cậu đang hẹn hò với con gái của cậu ấy đúng chứ?!"

"Vâng"

Bỏ hồ sơ xuống bàn, Megure tiếp tục cảm thán: "Chà, có bạn trai là cảnh sát suốt ngày phải đi theo đuổi các vụ án, chắc con bé cũng tủi thân không ít"

Khúc này, Matsuda không lên tiếng nữa.

Megure nói tiếp: "Thứ lỗi tôi nhiều chuyện một chút, cậu thật sự không định quay về đội xử lý chất nổ à?!. Tôi nghe ai đó nói rằng, máy móc chính là đam mê từ nhỏ của cậu. Bây giờ từ bỏ, cậu có thấy tiếc không?! Với lại, cộng thêm tài năng thiên phú của cậu, nếu còn ở đó, nói không chừng bao giờ đã thăng tiến xa hơn rồi".

Matsuda chầm chậm cúi thấp đầu, hầu kết chậm rãi trượt xuống, rất khó khăn để mở lời.

Rời khỏi phòng chánh thanh tra.

"Có chuyện gì sao?!"

Matsuda thấy mọi người đang tất bật thu dọn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Một trong số đó có người lên tiếng:" Có người mới báo án, ở khu trung tâm thương mại Haido. Có một đứa trẻ mới bị bắt cóc".

"Được, mọi người xuống xe trước đi. Tôi thu dọn một chút, rồi sẽ theo sau"

"Rõ"

Nhìn lại ly mì còn ăn dỡ trên bàn, Matsuda bỗng chốc thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top