Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong lành mùa xuân ở Hokkaido được cảm nhận qua hương thơm của hoa anh đào đang rơi và hương thơm của đất đai mới bắt đầu được bao phủ bởi lớp tuyết tan chảy. Đặc biệt là thị trấn Biei, được thiên nhiên ban tặng thêm những cánh đồng hoa màu tím bạc ngàn.

Khi ánh nắng mặt trời dần khuất sau những dãy núi, len lỏi qua những hàng hoa Lavender tạo ra những bóng râm mềm mại trên mặt đất. Tami cùng với Sera người trước, người sau dạo bước dọc theo con đường đi bộ trong cánh đồng hoa Lavender ở thị trấn Biei.

Không biết họ đã nói với nhau những gì, nhưng trông Tami cười rất vui vẻ. Mái tóc ngắn mềm mại nay đã dài đến vai đang tung bay nhẹ nhàng theo làn gió.

Nói đến Sera thì cách đây tầm một tuần trước, Tami cứ nghĩ Sera chỉ đến sân bay để tiễn cô về Hokkaido, nào ngờ khi đến cửa hải quan cô ấy không quay đầu mà đi thẳng vào trong.

Tami có chút ngỡ ngàng hỏi người kế bên: "Cậu sao vậy?!"

Sera cười vui vẻ, khoác vai Hinata đi phía trước: "Tớ muốn đến nhà con bé chơi một thời gian ấy mà".

Tami nhíu máy, dường như đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của Sera: "Nói thật đi".

Cảm thấy không thể dấu được nữa, Sera thở dài một cái: "Tớ và anh Hiro lại cãi nhau nữa rồi".

Tami: "Lại là chuyện lần trước nữa sao?!".

Sera: "Đúng vậy, tớ không dám nói thẳng như cậu nói, chỉ có thể nói bóng nói gió mà thôi. Nhưng tớ không tin anh ấy không hiểu, nào ngờ còn tệ hơn lần trước, không thèm trả lời luôn".

Nói tới đây, Sera tức giận siết chặt hai tay: "Cậu coi coi có tức không chứ, tớ chủ động tới vậy còn muốn gì nữa chứ".

Tami không trả lời, chỉ thở dài một cái.

Cả hai đi dạo từ cánh đồng hoa vào đến thị trấn thì trời cũng đã chạng vạng.

Đi thêm vài bước, Tami nhìn thấy cuối đường có một bóng dáng rất thân thuộc. Trên tay cầm theo một tờ giấy nhỏ, cẩn thận quan sát xung quanh. Trong rất giống như đang tìm đường đến đây.

Tami quay sang gọi người bên cạnh một tiếng: "Sera".

Thì chưa gì cậu ấy đã hốt hoảng quay đầu chạy về hướng ngược lại.

Người đàn ông đó nghe thấy tiếng gọi của Tami, lập tức rời mắt khỏi tờ giấy. Đôi mắt dịu dàng hàng ngày, nay bỗng trở nên nghiêm túc, có phần đáng sợ.

Anh lên tiếng nói: "Masumi Sera, em còn đi thêm một bước nào nữa thì đừng có trách anh".

Dứt câu, chân của Sera rất nghe lời lập tức dừng lại. Bởi vì cô biết, anh Hiro bình thường dịu dàng, lịch thiệp như thế thôi. Chứ một khi mà tức giận thì rất là đáng sợ, cô cũng đã có cơ hội trải nghiệm qua vài lần.

Hiromitsu chậm rãi từng bước đi về phía hai người bọn họ.

Thấy vậy, Tami liền biết điều tránh sang một bên cho gia đình người ta giải quyết vấn đề.

Hiromitsu đứng đối diện Sera, giọng mang theo vài phần cứng rắn: "Em có biết nếu anh không điện cho Akai thì thiếu chút nữa anh đã bay sang Anh mà tìm em không?!".

Lúc này, Sera chỉ biết cúi đầu như một đứa trẻ đang phạm lỗi.

Thấy Sera tủi thân, Hiromitsu cũng chỉ biết bất lực mà thở dài. Anh tiến tới ôm gọn cô vào lòng: "Ngoan, em tưởng anh không biết ý những câu mà em nói sao. Lý do anh không trả lời là muốn tạo cho em bất ngờ. Không phải em bảo rất thích Kyoto sao, vé máy bay anh mua rồi, nhẫn cũng đã mua rồi. Định tháng sau là kỷ niệm 5 năm yêu nhau, anh sẽ cầu hôn em".

Sera bất ngờ, ngẩng đầu lên mà nhìn anh: "Anh nói thật sao?!".

Hiromitsu cười vui vẻ: "Đúng vậy, nhưng ai ngờ em gấp gả cho anh như vậy, báo hại hỏng hết kế hoạch của anh".

Sera mím môi, phản bác: "Ai nói em gấp gả cho anh chứ".

Hiromitsu không so đo với cô, ngược lại còn cười rất cưng chiều.

Tami nãy giờ đứng trong góc cũng vui vẻ lên tiếng: "Được rồi, giải quyết vấn đề được là tốt rồi. Dù gì cũng đã đến đây, hai người sao không đi tham quan một chút đi".

Sera nhìn Hiromitsu, rồi lại nhìn Tami: "Nhưng mà cậu thì sao?!"

Tami nhướng mày: "Tớ tự về được mà, hai người cứ vui vẻ mà đi chơi đi".

Sera cười tươi, gật đầu.

Hiromitsu vẩy tay tạm biệt cô: "Vậy tụi anh đi trước nhé".

Tami cũng vẫy tay đáp lại: "Được, tạm biệt".

Nhìn bóng hai người từ từ biến khỏi tầm mắt, Tami mới cất bước đi về nhà. Trong mắt cô bây giờ tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Nếu như cô và Matsuda không chia tay.

Thì...

Cô có thể được cầu hôn giống Sera không.

Nhưng nếu như cũng chỉ là nếu như.

----------

Tối hôm qua Sera đã không về nhà Hinata, cho đến sáng hôm nay khi cô ấy cùng với anh Hiro xuất hiện ở tiệm hoa với vài vết đỏ mờ ám ở cổ. Tami gần như có thể đoán được lý do.

Tami nhìn vào những vết đỏ, bắt đầu cười trêu ghẹo: "Ái chà, đêm qua chắc mãnh liệt lắm hả?!".

Nghe vậy, Sera thẹn quá hóa giận, không ngừng đánh vào vai Hiromitsu.

Điều đó càng khiến cho Tami và Hiromitsu được nước mà cười lớn.

Không chọc Sera nữa, Tami cúi xuống đọc tiếp lá thư còn dang dở lúc nảy. Cô và anh chàng bí ẩn cứ nửa tháng thì trao đổi thư tín một lần.

Lần gần đây nhất là trước khi cô đi Tokyo, bây giờ đã có thư hồi âm.

Đọc đến gần cuối thư thì Tami cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cô nhớ rõ lần trước mình chỉ nói sơ là sắp tới sẽ có việc đi đến thành phố khác một chuyến.

Nhưng trong bức thư lại có câu: "Khi nào cậu đi Tokyo về thì nhớ kể cho tôi nghe nhé".

Tami đâu có viết rõ địa điểm, tại sao người này lại biết?!

Không lẽ người này đang theo dõi cô???

Sera nhận ra sắc mặt của Tami cứng đờ liền quan tâm mà hỏi thăm: "Cậu sao vậy?!".

Tami hoang mang nhìn Sera rồi lại nhìn bức thư. Cô đem toàn bộ câu chuyện kể hết cho Sera và Hiromitsu nghe.

Sera nghe xong, nhíu mày chậm rãi nói: "Cậu thật sự đã trao đổi thư tin với một người xa lạ trong nửa năm?!"

Tami e ngại gật đầu.

Sera cùng Hiromitsu thở dài một cái: "Tami à, tờ không biết nên nói cậu khờ hay là ngốc nữa. Cậu không nghe qua những tin tức lừa gạt qua trao đổi thư tín này dạo gần đây sao. Chỉ riêng sở cảnh sát Tokyo thôi là đã gần 10 vụ rồi, nhẹ thì lừa gạt tài sản, nặng thì bắt cóc, buôn lậu".

Tami càng nghe thì lại càng xanh mặt, cô không ngờ những chuyện tưởng chừng như đơn giản ấy lại là những nguy hiểm cận kề như thế: "Vậy bây giờ chúng tớ phải làm sao đây?!"

Hiromitsu lên tiếng trấn an cô: "Em yên tâm, có anh về Sera ở đây sẽ bắt tên đó giúp em".

--------

Vậy nên vào ngày hôm sau khi mặt trời chưa ló dạng, ba người đã cùng nhau núp ở con hẻm đối diện tiệm hoa để phục kích.

Tami cho hay cách thức mà cô và người đó trao đổi là để thư lên chậu hoa hướng dương trước cửa tiệm. Có những hôm mặc dù cô mở cửa từ rất sớm nhưng lá thư vẫn bị lấy đi rồi. Cho nên cả ba đều trừ hao đến nơi khi mọi người vẫn chưa tỉnh giấc.

Bây giờ đang là 3 giờ 40 sáng, đường phố không có một bóng người. Không khí xung quanh lạnh lẽo và u ám đến rợn người.

Cả ba đợi thêm một chút, khoảng tầm 4 giờ thì bắt đầu có một bóng đen xuất hiện. Đúng như tính toán hắn ta đi đến chỗ chậu cây gần cửa tiệm và đang lục lọi tìm một thứ gì đó.

Chưa kịp đợi khẩu lệnh của Hiromitsu thì Sera đã nóng lòng dùng một cước triệt quyền đạo nhắm thẳng đến chỗ bóng đen.

Nhưng hắn ta thân thủ rất nhanh nhẹn, không những né được mà còn tung cú đấm di chuyển từ hông về phía trước với tốc độ nhanh.

Rất giống cú đấm của Boxing.

Trước khi cú đấm chạm vào cơ thể Sera thì cô đã bất ngờ kêu lớn: "Thanh tra Matsuda".

Rất nhanh Matsuda liền thu hồi lại cú đấm khi nảy.

Tami nghe thấy cái tên gọi quen thuộc, cô liền đứng bất động.

Thật sư là anh sao?!

Hiromitsu đứng ở sau lưng Tami thấy vậy liền ra dấu với Sera rời khỏi đây để trả lại không gian cho hai người.

Nhìn theo hướng mắt của Sera thấy Tami đang đứng ở phía đối diện. Cứ như làm chuyện xấu có tật giật mình liền đưa lá thư giấu sau lưng.

Nhưng quá muộn, cô đã nhìn thấy hết tất cả.

Tami bước tới chỗ của anh, thẳng thắn mà nói chuyện: "Người đó, thật sự là anh sao?!".

Như một chú mèo ngoan ngoãn, anh cúi đầu, thấp giọng trả lời: "Đúng vậy".

Cả hai rơi vào im lặng.

Tami hỏi tiếp, nhưng khác với khi nảy, giọng có phần nghẹn ngào: "Tại sao anh lại làm như thế? Tại sao lại quan tâm em nhiều đến như vậy?!".

Đúng vậy, cô có gì tốt để có thể nhận lấy tấm chân tình đó chứ?! Trong khi còn nói ra những câu làm anh tổn thương rất nhiều.

Matsuda cười khổ, thấp giọng trả lời cô: "Làm sao anh có thể để em một mình được chứ?!"

Nghe đến đây, những cảm xúc, những nỗi nhớ nhung được cô cất sâu trong tim trong suốt một năm qua, giờ phút này tất cả đều vỡ òa.

Nước mắt khẽ lặng lẽ lăn dài trên má.

Vậy là suốt một năm nay, thật sự anh chưa từng một phút, một giây nào rời xa cô.

Matsuda ghét là những việc liên quan đến giấy tờ. Để có thể ngồi xuống cùng cô viết thư trong suốt nửa năm qua thì đủ để biết anh cố gắng đến cỡ nào. Có lẽ cô nào biết, tình yêu anh vượt ngoài sức mà cô tưởng tượng.

Nhìn thấy Tami khóc, Matsuda cuốn cuồn. Anh nhanh chóng bước tới giúp cô gạt hết nước mắt, giọng điệu như đang dỗ dành: "Tự nhiên tại sao lại khóc rồi?!".

Nghe vậy, cô khóc ngày càng lớn: "Em xin lỗi, xin lỗi đã làm tổn thương anh. Là em không tốt".

Matsuda cười khẽ, vương tay xoa đầu cô: "Khờ quá. Là anh không tốt mới đúng. Anh xin lỗi về đã không bảo vệ được em".

Tami: "Không là em nhát gan, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình".

Anh thở dài, kéo cô ôm vào lòng: "Tami, em nên nhớ, em không có lỗi gì cả. Đừng bao giờ suy nghĩ như vậy biết không?!".

Nằm gọn trong vòng tay, Tami chỉ biết gật đầu.

Matsuda cười, khen cô một câu: "Ngoan lắm".

Cả hai người giữ nguyên tư thế đó không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy mặt trời đang từ từ mọc lên ở phía đông.

Cả năm nay, Tami mới được cảm nhận lại hơi ấm của anh khiến cô có chút không nỡ buông tay.

Ở trên đỉnh đầu, Tami nghe thấy Matsuda gọi cô một tiếng.

Tami: "Ừm?"

Giọng anh rất trầm như đã suy nghĩ, do dự rất lâu mới có thể nói ra: "Em vẫn còn yêu anh đúng không?!".

Tami im lặng không đáp.

Nhưng Matsuda đã tính sẵn đường đi nước bước rồi đâu có dễ dàng mà buông tha: "Em đừng có nói không với anh, những tâm tư của em về anh trong những bức thư, anh đã đọc hết rồi".

Ở dưới lồng ngực anh, Tami khẽ chửi thầm một tiếng: "Đồ đáng ghét, biết rồi mà còn hỏi".

Anh bật cười thành tiếng, khen cô thật đáng yêu.

---------

Matsuda đưa cô về đến tận cửa nhà, tuy nhiên cả hai lại có chút lưu luyến không nỡ. Nói thật là con đường nãy giờ đi qua đi lại chắc cũng tầm 10 vòng rồi.

Khiến cho Sera và Hinata đứng hóng chuyện trong nhà mà cũng sắp ngủ gục đến nơi.

Không nào ăn cái chén "cơm chó" này nỗi nữa, Hinata cảm đảm lên tiếng phá tan bầu không khí: "Nè, nè hai người còn đứng đó phát cơm chó là xíu nữa câu lạc bộ tranh làm mẹ chồng của chị Tami tập kích bây giờ".

Vừa dứt câu, nước từ trên trời đổ ào xuống.

Là mưa sao?!

Không, chỉ mưa ở chỗ Matsuda thôi.

Không, lộn rồi. Nói đúng hơn là anh nhà bị người ta tạt nước lên đầu.

Matsuda cả thân ướt sũng, lập tức đứng bất động.

Ba người còn lại bất ngờ không kém, liền nhìn lên trên nơi nguồn nước đó xả xuống.

Người cả ba thấy là...

Hinata lên tiếng gọi: "Mẹ".

Mẹ Hinata đang chuẩn bị thêm một thao nước nữa: "Cái cậu kia dám làm cho cháu tôi bị tổn thương. Hôm nay bà già này liều mạng với cậu".

Nhìn thấy thêm một thao nước nữa sắp đổ xuống. Tami, Hinata và Sera bị dọa đến mức xám hồn.

Tami lập tức la lớn: "Dì ơi, hiểu lầm rồi. Tất cả chỉ là hiểu lầm".

Nhưng quá muộn rồi, Matsuda được thưởng tiếp một thao nước nữa.

Khoảng 15 phút trôi qua, sau khi đã được Tami giải thích cặn kẽ. Bà cứ bám theo anh như hình với bóng, áy náy không ngừng xin lỗi. Còn thành tâm mời anh ở lại ăn tối chuộc lỗi.

Matsuda thì biết nói gì, chỉ biết cười cười, nói không sao. May mà có Hiromitsu mang theo quần áo, chứ không anh cũng không biết lấy gì để thay nữa.

Được cái có thằng bạn "thật tốt", nghe mình bị tạt nước thì ôm bụng cười lăn cười từ nãy đến giờ.

Trong lúc đợi cơm nấu, anh cùng Hiromitsu ngồi ngoài sân tán rẫu vài câu. Được một lúc thì nghe trong nhà có tiếng bể đồ.

Cả hai anh lặp tức chạy nhanh vào trong, Hiromitsu lên tiếng trước: "Có chuyện gì vậy?!"

Sera cầm theo cây chổi, gấp gáp trả lời: "Nhà có chuột, giúp tụi em bắt nó với".

Hinata la lớn, chỉ vào tủ lạnh: "Nó kìa, nó kìa bắt nó lại".

Sau đó nó chạy tiếp vào ghế sofa.

"Chạy vào sofa rồi, chặn nó lại".

Chỉ có một con chuột con mà cả đám bị nó quay mồng mồng như chong chóng. Nãy giờ Tami vẫn không nhìn thấy Matsuda ở đâu, định lên tiếng gọi.

Quay đầu một cái liền thấy anh đã sớm đứng trên cầu thang, hai tay nắm chặt vào thành cầu. Đôi mắt như radar không ngừng quét xung quanh.

Là sao nữa vậy?!

A thì ra Matsuda sợ chuột.

-------

Au: Nhá hàng chap sau bằng một câu hát nhé ^^

"Vào trong bếp ê ê ê trên bàn..."

kakaka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top