Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc rượt đuổi đó chỉ thật sự dừng lại khi có sự can thiệp của Tami, cô đưa hai tay chắn phía trước Matsuda, đối diện là khuôn mặt giận dữ của ba: "Ba... ba... đừng đánh ảnh nữa. Dù gì mọi chuyện cũng lỡ rồi..."

Thấy con gái rượu của mình lên tiếng, cơn lửa giận trong người cũng giảm đi vài phần. Ông Onizuka "hừ" mạnh một cái, ném cây roi xuống đất: "Được rồi, chiều nay theo ta sang nhà bên kia nói chuyện".

Trước khi quay đầu đi vào phòng còn không quên buông lại một câu: "Cũng sắp làm cha, làm mẹ tới nơi. Coi lại đầu tóc mình đi, còn ra thể thống gì nữa".

Tami trề môi một cái, trong khi đó Matsuda thì thở phào nhẹ nhõm.

Đúng ngay buổi chiều ngày hôm đó, gia đình cô cùng Matsuda đã có mặt ở nhà của anh. Ngôi nhà khang trang có sân vườn rộng lớn được xây theo phong cách Nhật Bản ngày xưa, nghe Matsuda nói rằng do mẹ anh thích sự yên tĩnh. Nên từ sau khi anh ra ở riêng, thì ba mẹ đã chuyển về vùng ngoại ô sống.

...

Nhưng Tami cảm thấy cái bầu không khí này...

Sao chẳng khác khi sáng là bao vậy!!!

Ông Matsuda vốn đã rất ghét cảnh sát, nhưng mà thẳng quý tử nhà ông chẳng biết uống trúng thứ gì nhất quyết đòi làm cảnh sát. Còn nữa, bây giờ lại còn đi lấy con gái của cảnh sát.

Matsuda Jinpei giỡn mặt hả?

Ông Matsuda sau khi đấu muốn nổ mắt với ông Onizuka thì "hừ" một tiếng, khuôn miệng cười khinh ra mặt: "Cả đời tôi ghét nhất là cảnh sát".

Kẻ tám lạng, người thì nửa cân thôi. Ba cô nhìn người đối diện cũng chẳng vừa mắt, đáp lại với ngữ khí không kém: "Hừ, vậy thì ông cũng ghét con trai ông à?".

"Hừ, nói ra thì thật mất mặt. Tôi mà ngăn thằng nhóc được thì cũng không đến mức tức chết như bây giờ"

Bỗng nhiên, ba cô đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, hùng hồn nói: "Trời ạ! Sao anh không ngăn cản quyết liệt hơn chút nữa. Nếu không thì tôi đã không bị tên học trò này hại cho mất ăn mất ngủ cả một năm trời, đến bây giờ tưởng thoát được rồi thì lại làm cho con gái nhà tôi có bầu".

"Cái gì?????"

Ông Matsuda hét lớn tới mức bật dậy khỏi ghế, khuôn mặt giận dữ chỉ thẳng vào Matsuda: "Cái thằng trời đánh này, đi phá làng phá sớm thì thôi đi, bây giờ lại đi làm con gái nhà người ta có bầu nữa. Hôm nay tao... tao sẽ thay trời hành đạo".

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh tới mức Tami chưa kịp định thần, thì quay sang cô đã thấy Matsuda sẵn sàng vào tư thế chạy đường dài.

Tami: "...".

Ấy vậy mà không ngờ ba cô lại là người đứng ra ngăn cản: "Ông anh bình tĩnh lại đi, đừng manh động".

Nhưng giây tiếp theo thì: "Tôi có đem theo roi".

Tami: "..."

Nội tâm cô gào thét: "Cái gì vậy?". Ba cô là Doraemon sao, mới giây trước còn ngồi yên ở đó, giây sau biết kiếm đâu ra hai cây roi to tướng. Cùng ba Matsuda người chặn, người đuổi.

Tami ủ rủ lắc đầu, Matsuda chuyến này hết đường cứu.

Ba người đàn ông, nếu tính tuổi trung bình cộng lên chắc cũng đã hơn một trăm rồi. Bây giờ lại đi rượt đuổi tán loạn trong phòng khách đến bà Matsuda cũng cảm thấy chướng mắt: "Mấy người này, bộ là con nít sao?".

Rồi quay sang cô cùng mẹ cô đang ngồi đối diện, mỉm cười hiền từ: "Nào Tami à, chị sui nữa. Chúng ta ra ngoài hóng gió một chút nhé, mặc kệ đám người bọn họ".

Không gian xung quanh nhà rất rộng, lại còn được bà Matsuda trồng rất nhiều cây xanh. Ba người chọn một băng ghế dài dưới tán cây mà ngồi xuống.

"Nào Tami, đưa bụng cho mẹ xem được bao nhiêu tháng rồi?"

Bà Matsuda vừa nói, vừa ân cần vuốt ve bụng cô.

"Dạ... mẹ sao à?"

"Ôi, chao ơi! Dù gì cũng sắp kết hôn rồi, tập gọi mẹ từ giờ là được rồi. Phải không chị sui".

Mẹ cô ngồi phía tay trái mỉm cười đáp: "Chị sui nói chí phải".

Rồi bà ấy di chuyển cánh tay từ bụng xuống dưới tay, âm thầm vỗ nhẹ: "Thằng nhóc Jinpei đó, từ nhỏ đã là một tên nhóc khô khan, cứng đầu. Mẹ cứ tưởng cả đời này sẽ không ai thèm nhìn đến nó, nhưng may quá đã có con xuất hiện. Chứ không chắc nó sẽ cô độc đến già mất".

Tami cười trừ: "Không đâu mẹ, anh ấy xuất sắc như vậy. Nhiều lúc con còn cảm thấy không xứng với anh nữa".

"Ôi trời, con đừng nghĩ như thế. Lấy được con là phước phần của nó".

Mẹ anh nói tiếp: "À phải rồi, khi nào con sinh xong thì cứ xuống đây ở với mẹ một thời gian. Mẹ sẽ truyền đạt cho con những kiến thức võ thuật mà mẹ có, để sau này có dạy nó mà không nghe thì còn có cái mà sử dụng biết không".

Tami gãi đầu, cười cười: "À... à... dạ dạ. Con biết rồi mẹ".

Cô cảm thấy mẹ anh thật vui tính.

Cuộc gặp gỡ của hai gia đình kết thúc vào khoảng 6 giờ tối, nhìn sơ qua thì Matsuda không có thương tích gì. Nhưng đầu tóc và quần áo lại có phần xộc xệch, xem ra anh cũng không khổ tâm nhiều rồi.

Tami cảm thấy mình thật tệ, anh bị thành ra như vậy mà cô còn không nhịn được cười sắp rung lên cả người.

Còn về phía ba anh và ba cô đúng là chỉ có chung kẻ thù mới có thể trở thành tri kỷ.

"Người anh em, đến tuổi này rồi mà thể lực của anh vẫn rất tốt, khiến tôi rất ghen tị nha".

Ba cô đặt tay lên vai ông Matsuda vỗ nhẹ, giọng điệu ôn tồn nói: "Đừng nói thế, về phần võ thuật tôi còn phải học hỏi anh vài phần".

"Không sao, thời gian sau này chúng ta còn nhiều cơ hội để thỉnh giáo nhau mà".

"Hahaha, đúng vậy không gấp".

Chậc, đúng là gặp nhau rồi thật khó lìa xa.

Matsuda cười khinh một cái: "Không phải lúc sáng còn như chó với mèo sao".

Cảm thấy có hai luồng sát khí đâm sau lưng mình, anh vội vàng trốn sau lưng mẹ.

"Con đó, sắp làm cha rồi. Bớt cùng Hagiwara la cà suốt ngày ngoài đường đi đó".

Anh nhăn mặt, tụi anh bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi chứ. Bộ mẹ tưởng anh vẫn còn là con nít sao: "Mẹ, nói gì vậy. Tụi con đã lớn rồi mà, đến Hagiwara cũng đã kết hôn rồi".

"Biết Hagiwara kết hôn rồi à, vậy con không tự mình nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi mà không chịu yên bề gia thất nữa. May mà có Tami xuất hiện, chứ không là bà già này bị anh làm cho tức chết rồi".

Tự nhiên hết bị đánh rồi bị chửi, anh cảm thấy mình thật oan ức quá đi: "Thì chẳng phải con phải đợi Tami lớn hay sao?"

Nghe vậy, ba cô liền chen ngang: "Vậy ý anh là lỗi của tôi rồi?"

"Không... không... là lỗi của con, lỗi của con".

Mới một ngày thôi mà e rằng số tóc trên trán của Matsuda cũng bạc đi ý nhiều rồi.

---------

"Em thấy anh như vậy mà còn cười được nữa hả?"

Từ lúc lên xe đến bây giờ, Tami cứ ôm bụng cười mãi không thôi. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng cô bị ai điểm trúng huyệt cười ấy chứ.

"Hahaaa, em xin lỗi. Nhưng bây giờ cứ nhìn anh là em không nhịn cười được".

Thiệt tình, Matsuda chán chả buồn nói.

Đợi cô bình tĩnh, Matsuda hỏi tiếp: "Khi ba người ra phía sau nhà, mẹ đã nói gì với em vậy?!".

Tami nhớ lại chuyện lúc chiều, tinh nghịch kể lại: "Mẹ nói sau này sẽ dạy võ cho em, để em có thể dạy được chồng".

Matsuda cười mỉm, càng làm rộ lên khuôn mặt điển trai: "Vậy sao? Em không biết à, gia đình anh là theo chế độ mẫu hệ".

"Vậy nên?"

Anh thắng xe dừng đèn đỏ, vừa hay liếc sang nhìn cô: "Vậy nên... mẹ muốn em tiếp tục tiếp nối tinh hoa của gia tộc".

"Phụt". Tami cười lớn một cái, ý anh khác nào muốn đưa cô lên làm "nóc nhà".

Thú vị à nha.

Matsuda cũng cười, tâm tình rất vui vẻ.

"Tami này"

Bỗng nhiên anh gọi tên cô.

"Sao ạ?"

"Chúng ta đi Disneyland chơi nhé"

"Sao vậy?"

"Bây giờ còn sớm, về nhà thì chán lắm. Với lại không biết sao, hôm nay anh muốn ở bên em nhiều hơn một chút".

Tami trong phút chốc cũng cảm thấy như anh, không biết sao từ khi hai người quay lại cô lúc nào cũng muốn ở bên anh nhiều một chút.

"Dạ được, đi thôi ạ".

Cả hai đến Disneyland vào buổi tối cho nên không còn được tham gia nhiều trò chơi như ban ngày, bù lại cứ 7 giờ tối hàng ngày sẽ diễn ra các cuộc diễn hành đầy thú vị của các nhân vật Disney, tạo ra một bức tranh ánh sáng lung linh qua các con đường của công viên.

Ngoài ra, có cả màn pháo hoa rực rỡ sau khi diễu hành kết thúc.

Không phải Tami chưa từng đến đây chơi, chỉ là ở đến tối như hôm nay thì đây là lần đầu tiên.

Buổi tối hôm nay trời có thật nhiều sao.

Matsuda kéo cô đến một góc khuất có khá ý người qua lại, vừa hay cũng là tầm nhìn tốt khi pháo hoa bắn lên.

Khác với ở Mỹ, Disneyland ở Nhật sẽ tiến hành bắn pháo hoa vào lúc 8 giờ 30 tối. Nhìn vào giờ hiển thị trên màn hình điện thoại đã là 8 giờ 29 phút.

Cô mang theo tâm trạng háo hức mà chờ đợi, cả tầm nhìn đều hướng về phía bầu trời. Quên để ý ý mất người bên cạnh đang thần thần bí bí làm gì đó...

1

2

3

Ánh sáng pháo hoa bắn lên, tạo ra những tia sáng rực rỡ cả một vùng trời.

"Tanami".

Khi Tami quay lại, Matsuda đã sớm quỳ gối xuống trước mặt cô, trên tay một hộp nhẫn nhỏ chất liệu velvet mềm mại bao chọn chiếc nhẫn được đính viên kim cương lấp lánh tinh xảo của thương hiệu Darry Ring.

Anh gọi tên cô lần nữa: "Onizuka Tanami, em biết trước giờ anh là kiểu người khô khan. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình sẽ làm những việc lãng mạn như thế này, nhưng đối với em thì lại khác. Em chính là ngoại lệ của anh, cả đời này anh chỉ vì em làm một lần duy nhất. Vậy nên, lấy anh nhe?".

Cầu hôn ở Disney? Nhẫn hiệu Darry Ring?

Làm cô nhớ lại một chuyện từ rất nhiều năm về trước.

Người ta nói rằng người con gái hạnh phúc nhất trên đời chính là sẽ được người đàn ông mình yêu cầu hôn ở Disney bằng nhẫn Darry Ring và kết hôn Ireland. Nghe lãng mạn lắm đúng không?" - Tami

"Nghe thật là trẻ con"- Matsuda

Tami cười vỡ òa trong hạnh phúc, không ngờ đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi anh vẫn còn nhớ. Tuy vậy, cô không quên trêu ghẹo anh đôi chút: "Không phải anh bảo rất trẻ con sao?".

Matsuda có chút gấp gáp, quay qua quay lại nhìn xung quanh: "Là anh trẻ con. Em mau đồng ý đi, người khác đang nhìn kìa, anh ngại chết đi được".

Tami lấy tay che miệng cười, nhìn anh ngại đỏ cả mặt trông đáng yêu chưa kìa: "Có ai cầu hôn mà ép buộc như anh không?".

"Được rồi, coi như anh năn nỉ em đó, lấy anh đi nha".

Tami nở nụ cười tươi như hoa, đưa bàn tay thon dài về phía trước: "Em đồng ý, anh mang nhẫn cho em đi".

Anh cũng cười, thật hết cách với cô.

Sau khi anh đứng lên, Tami nhanh chóng choàng tay qua thắt lưng ôm chặt anh vào lòng: "Anh chuẩn bị từ khi nào thế?".

"Từ hôm qua, sau khi em nói mình có thai. Anh nghĩ... mình không thể chờ được nữa".

Từ trên đỉnh đầu, giọng nói ấm áp như bao trùm lấy cô: "Anh rất muốn lấy em về làm vợ".

Áp mặt vào lòng ngực của anh, hít thở mùi hương nam tính của anh. Trái tim cô bắt đầu đập nhanh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, ánh sáng phía cuối đường hầm của cuộc đời em".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top