Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 49:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng ít hôm sau đó thì Tami và Matsuda cũng tổ chức một tiệc nhỏ để thông báo chuyện kết hôn trong tương lai hay gọi cách khác là tiệc chia tay độc thân.

Nói là tiệc nhưng thật ra chỉ mời một số bạn thân của cả anh và cô ra ngoài ăn uống trò chuyện. Trông không khác gì một buổi đi chơi là bao.

Nói chuyện một lát thì Rei có cảm giác buồn miệng nên đành ra ngoài hành lang hút vài điếu thuốc, dù sao trong đó cũng có phụ nữ và trẻ em.

"Sao lại trốn ra đây một mình rồi?"

Rei nghe giọng nói đi tới nhưng không quay đầu lại, thả một hơi khói vào không trung xem đó như câu trả lời.

"Hút chứ?"

Anh đưa bao thuốc đến trước mặt đối phương.

Matsuda lắc đầu, nói: "Tôi đang cai, dù gì trong nhà cũng sắp có trẻ em".

Rei gật đầu: "Nói cũng phải".

Matsuda đi đến phía bên Rei, hai tay cho vào túi quần, cả người phía sau dựa vào bức tường của hành lang: "Cậu nên cai thuốc đi, dù sao...".

Anh ngừng một chút rồi bổ sung thêm: "Chúng ta cũng sắp có tuổi rồi mà".

Nghe được câu nói đó, Rei bổng bật cười. Dúi điếu thuốc đang hút dở vào trong thùng rác.

"Cũng nên yêu đương giống người khác đi chứ, cậu tưởng cậu còn trẻ lắm à".

Rei "chậc" một tiếng: "Cậu nói xem bộ người sắp lập gia đình thường hay càm ràm giống cậu à".

"Ồ, vậy tôi sẽ xem đây như một lời khen".

Rei nhìn Matsuda cười lắc đầu, ôn tồn nói: "Không phải tôi đã bảo sao người yêu tôi là đất nước này".

Matsuda nhìn anh, ánh mắt như kiểu cậu nghĩ tôi tin chắc. Sau đó cũng bỏ đi vào trong, trước khi anh để lại một câu: "Mấy hôm trước tôi có kiểm tra bên trong chiếc xe cho cậu, có lẽ nên đến lúc nên đổi xe mới rồi".

Rei cười nhạt, nhìn vào không trung. Anh biết ý của cậu ta không chỉ nói đến chiếc xe.

Làm người đừng nên quá cố chấp, cái gì nên buông bỏ thì sớm hãy buông bỏ đi.

——————-
Buổi tiệc kết thúc thì cũng đã gần 12 giờ đêm, tuy vậy nhưng Tami vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, cô cứ luôn liếc mắt nhìn theo cảnh đêm ở hai bên đường.

"Ấy, anh nhìn xem, không phải làm tiệm lẩu người xưa chúng ta thường hay ăn sao. Bây giờ đã đổi thành quán cà phê rồi".

Trong lúc dừng đèn đỏ, Matsuda nhìn theo hướng tay cô chỉ là một tiệm cà phê mới vừa khai trương ở phía đường đối diện.

Matsuda đạp ga sau khi đèn chuyển qua màu xanh: "Em muốn ăn lẩu à?".

Cô lắc đầu: "Không, chỉ là nhìn thấy quen mắt, bây giờ thay đổi có chút tiếc tiếc. Dù sao ngày xưa khi đi học em cũng thường hay ăn ở đó".

Anh đưa tay xoa đầu cô: " Biết sao được, mấy năm nay khu vực này trung tâm thương mại, quán cà phê mọc lên như nấm. Một quán ăn cũ như vậy nằm giữa những nơi đó, khác nào là đơn phương độc mã".

Nhận thấy một hồi lâu Tami vẫn chưa lên tiếng, Matsuda lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Đang nghĩ gì thế?"

"Em nhớ đến chị Yoko, chị ấy cũng đã từng tìm đủ mọi cách để lấy một mối quan hệ nhưng có lẽ ngay từ ban đầu chị ấy đã như quán lẩu đó kinh doanh sai vị trí, trao chân thành cho kẻ ác".

Matsuda đắc ý cười lớn: "Anh biết "kẻ ác" đó là ai?"

"Nói ra có thể em không tin, nhưng người đó em cũng có biết".

Tami đương nhiên không tin, nhíu mày tưởng anh đang đùa.

Anh nhìn cô, ánh mắt cương quyết như muốn khẳng định một lần nữa: "Anh không nói đùa, là Rei Furuya đấy".

Tami trừng mắt, hoàn toàn bất ngờ trước lượng thông tin trên, nhìn vào mắt anh cô biết anh không phải đùa.

Làm gì trên đời có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Khoảng một lát sau thì cô mới lên tiếng hỏi lại: "Thế anh nghĩ anh ấy chỉ là đang lợi dụng hay đã từng yêu Yoko chưa?".

Bởi vì cô biết Yoko có gia thế khủng như thế nào.

Matsuda không suy nghĩ mà vội đáp: "Yêu chứ, cái đêm mà cậu ấy bất chấp tất cả bay sang Mỹ là anh đã biết rồi".

———-
Yoko nhìn tấm thiệp đỏ trên bàn, sau đó đưa mắt cưới nhìn người đối diện: "Nhanh quá vậy?"

Tami cười, lặng lẽ xoa xoa bụng phẳng lì phía dưới: "Quả thật có chút nhanh".

Cô hỏi ngược lại: "Còn chị? Khi nào thì sẽ có tin vui đây".

"Chị và anh ấy đều không gấp, huống hồ chồng chị còn định lên phó giáo sư trong năm nay, cho nên chị không muốn làm anh ấy phân tâm".

Tami gật gật đầu như đã hiểu.

Tami không muốn tìm hiểu quá sâu vào vấn đề riêng tư của người khác, nhưng mà lại nhớ đến cuộc hội thoại của Matsuda và cô một tuần trước, không nhịn được mà hỏi một câu: "Lúc chị được cầu hôn ấy, chị đã nghĩ gì?".

Nghĩ gì sao?

Thường thì đối với những cô gái khác có lẽ họ sẽ cảm vui sao, bất ngờ hay là hạnh phúc.

Yoko không trải qua được những cảm xúc đó, bởi vì cuộc hôn nhân này vốn dĩ ban đầu không phải xuất phát từ tình yêu.

Cô suy nghĩ rất lâu, đến mức Tami tưởng rằng Yoko đang không muốn trả lời.

"Chị đã nghĩ... anh ấy "phù hợp" đi cùng chị những chặng đường sau này".

Đúng vậy, chỉ là "phù hợp" mà thôi.

----------
Trong lúc đi đến cổng bệnh viện thì Tami nhận được tin nhắn của Matsuda rằng, anh còn chút việc ở trường cảnh sát, bảo cô cứ đến trước. Khi nào xong anh sẽ chạy đến địa điểm chụp ảnh.

Hôm nay là ngày chụp ảnh cưới của người bọn cô.

Thật sự thì Matsuda cũng vừa được thăng chức cách đây không lâu, chính vì thế công việc trước nên đã bận nay càng bận hơn. Cho nên, đến cả việc đi lựa váy cưới Tami đành bất đắc dĩ phải đi cùng Sonoko.

Tami thấy chuyện này không có gì nghiêm trọng, dù sao đằng nào đến hôn lễ anh cũng sẽ nhìn thấy. Anh thì cứ luôn sợ cô giận cho nên liên tục khủng bố điện thoại cô ngày hôm đó.

"Cậu ấy, có phải là muốn gả cho anh ấy tới mức phát điên không? Đến cả chuyện đi chọn váy cưới một mình cũng đồng ý".

Sonoko trong màn hình điện thoại không ngừng càm ràm từ hôm thử váy cưới cho đến nay, đơn giản vì cô cảm thấy rất bất bình cho bạn thân của mình.

Tami: "Không phải hôm đó vẫn còn cậu đi cùng, như vậy sao gọi là có một mình tớ được".

Sonoko lên giọng: "Giống nhau sao? Tớ đâu phải chồng của cậu, cậu mặc cho tớ ngắm chắc".

Tami đợi cho người phụ trách mặc váy cưới kéo cho xong dây kéo cuối cùng, rồi đi bàn trang điểm nhấc chiếc điện thoại đang call với Sonoko lên xoay một vòng, nói đùa: "Biết sao được anh ấy mới thăng chức dạo gần đây mà. Là một người phụ nữ sắp có gia đình, tớ phải biết quan tâm và thấu hiểu cho chồng".

"Thôi xin đấy".

Tami thoải mái cười lớn: "Thấy sao hả? Có phải tớ rất vĩ đại không?".

Sonoko "xì" một tiếng, ngoài mặt thì nói vậy thôi. Chứ cô khi yêu vào cũng có khác gì Tami hay Ran đâu.

Cả hai nói được một lúc thì cũng tắt máy.

Địa điểm chụp hình cưới ngoại cảnh lần này ở ngoại ô cách thành phồ tầm 1 tiếng đi xe. Tami có đi ngang đây một lần hồi cấp 3, dân cư tập trung rất ít chủ yếu xung quanh là cây xanh. Do đó, không khí ở đây rất dễ chịu, mùa thu có rất nhiều lá phong đỏ.

Mấy năm nay, người ta phát hiện ra có một nước lớn nằm sâu trong rừng phong. Nước hồ màu xanh lam ngọt, 2 gam màu vừa cảm thấy tương phản vừa cảm thấy dễ chịu vô cùng.

"Chúng ta sẽ chờ thêm chút nữa hay là chụp ảnh cá nhân trước ạ?".

Nhân viên chụp ảnh đến thông báo cho cô biết muốn đợi thêm hay là tự mình chụp trước.

Tami nhìn lên chiếc đồng hồ tròn treo tường ở phòng trang điểm, cũng khá trễ rồi nếu không chụp nữa sẽ tối mất.

"Vậy cứ chụp cá nhân trước đi".

Nghe vậy, nhân viên chụp ảnh thông báo cho mọi người chuẩn bị đi sắp xếp đạo cụ ra bên ngoài.

Bây giờ đang là mùa thu, khoảng khắc màu vàng của buổi chiều tà buông xuống xuyên qua những tán cây phong, chiếu rọi xuống mặt hồ. Cô thấy đâu đấy có vài vệt sáng trông như màu của cầu vồng, tạo ra bức tranh thiên nhiên muôn màu muôn vẻ.

Chụp được một vài shoot ảnh thì bất chợt Tami nghe thấy ai đang gọi mình từ phía sau.

"Tami àa".

Là Matsuda, anh đến rồi. Trên người vẫn còn đang mặc bộ cảnh phục chưa kịp thay ra, trên tay cầm thay đoá hoa linh lan mỉm cười dịu dàng, hai phong cách hoàn toàn trái ngược.

Tuy vậy, nhìn anh điển trai chẳng khác nào một chàng hoàng tử đang chậm rãi từng bước tiến vào toà lâu đài.

Nhìn cảnh đó, nội tâm Tami chợt kích động dữ dội. Không kiềm lại được hai tay xách bộ váy trắng "tinh khiết" nhất của mỗi cô gái, từng bước chạy thật nhanh về phía anh.

Lúc này trong mắt họ thời gian, không gian nhưng ngưng động, trong mắt chỉ có đối phương.

Tami nhìn thấy Matsuda của năm 36 tuổi bổng nhiên biến thành Matsuda năm 29 tuổi mặc bộ cảnh phục cảnh sát cơ động đứng đợi cô ở cổng trường.

Còn cô, cô dâu của năm 24 tuổi biến thành cô học sinh đơn thuần của năm 17 tuổi, vẫn như thế không ngừng chạy về phía anh.

Thật may, khoảng khắc đó đã được anh camera nhanh tay chụp lại.

Nó cũng trở thành tấm ảnh cưới cô thích nhất sau này.

——-
Au: Hôm nay sinh nhật cũng là ngày tui quay trở lại kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top