Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - Đồng nhân xuyên không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Sasaki Kiyoshi, một sát thủ ngầm lão luyện, do một lần làm nhiệm vụ không kịp tránh bom nên đã chết.

Lúc đó mọi thứ tối dần, tôi còn tưởng mình sẽ gặp được thần linh 18 đời, cái cảm giác lạnh lẽo toàn thân bao phủ lấy tôi, từng bộ phận cơ thể bị tách rời ra với nhau và nổ tan tành.

Tôi vốn là không có người thân, cũng không sợ cái chết này, để theo được nghề sát thủ, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần mọi lúc mọi nơi bị ám sát, vậy nên cái chết với tôi không có sợ cho lắm, chỉ là hối tiếc nhiều việc chưa làm.

Nhưng khi lần nữa tôi mở mắt, một thế giới khác lại đập vào mắt tôi, mũi ngửi được không khí, là còn thở, còn sống.

Khi đó tôi nhìn lại chính mình, mang thân thể của một đứa trẻ 6 tuổi, sống trong một cô nhi viện, giống hệt tôi hồi nhỏ.

Khi tôi nhận ra mình được tái sinh, đó là chuyện khác, tôi đã nghĩ ông trời cho mình cơ hội thứ hai, nên đã tiếp tục sống, tiếp tục sinh tồn.

Tôi được một người đàn ông nhận nuôi, theo bản tính sát thủ của kiếp trước, tôi có thể nhận ra ngay, ông ta là một sát thủ, ông ta định làm gì? Nhận nuôi tôi rồi huấn luyện tôi theo như bao câu chuyện khác ư?

Thật quả đúng là như vậy, ông ta đưa cho tôi một lời mời, nó khá là hấp dẫn.

"Có muốn vào băng đảng của ta không?"

Tôi đã chấp nhận nó, kiếp trước làm sát thủ, quả thật không bỏ được nó, thôi thì theo tiếp đi. Ông ta cũng cho tôi đi học như bình thường, nhưng không sống như bao đứa trẻ khác, mà là huấn luyện. Mà thôi sao cũng được, đối với tôi thì, một cựu sát thủ không thể nào không vượt qua được mấy bài luyện tập cỏn con này.

Có một điều kỳ lạ xảy ra, nếu như tôi mà không xác thực để ý, khi tôi học sơ trung, tôi được nhận vào một lớp có 2 nhân vật khá quen thuộc với tôi, mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ có điều này.

Bản thể cấp 2 của hai bạn học giống hệt Kudo Shinichi và Mori Ran mà tôi đọc lúc rảnh rỗi ở kiếp trước.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra, đây là một thế giới song song với bộ truyện trinh thám tôi thường đọc.

Thám tử lừng danh Conan.

Tôi khá ngạc nhiên và đi lại làm quen, họ đúng chính xác là Shinichi và Ran, ngoài ra còn có cô nàng đanh đá Sonoko mà tôi thực sự không ưa, đúng là tính cách trong truyện với ngoài đời chẳng khác nhau chút nào.

Tôi thấy cậu ta đúng là có thông minh, thế nên tôi đã kết thân với bọn họ đến tận cao trung, ngoài ra tôi cũng muốn xem cái gọi là tử thần nó ra sao, liệu một nhân vật phụ như tôi có bị chết dưới ma trảo của nữ chính và nam chính không /cười/

Và rồi vài năm sau, tôi đã gặp bọn họ, thành viên trong tổ chức áo đen, tôi thật sự rất bất ngờ, người đó là boss ư? Giờ tôi mới biết đấy! Tôi đã bắt đầu gia nhập vào tổ chức khi kỹ năng sát thủ của tôi đạt đến cấp độ hoàn hảo.

Kỹ năng bắn súng và đánh nhau cũng tăng lên so với kiếp trước, nhưng nếu về phần bắn tỉa, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ thua nhân vật bắn súng hoàn hảo nhất trong đây - Akai Shuichi.

Sau cuộc huấn luyện, tôi cũng đồng ý tham gia, tôi tên là Kiyoshi, lấy chữ 'Ki' tạo thành bí danh là Kie, có nghĩa là màn đêm, giống như bóng tối, tôi thích bóng tối.

Tôi bắt đầu được giao khá nhiều nhiệm vụ, là một trong những người chủ chốt của tổ chức, đồng thời cũng là 'con cưng' của ông chủ theo lời đồn, khá hay nhỉ?

Tôi đang có suy nghĩ, vài năm nữa lúc Shinichi bị teo nhỏ lại, cậu ta sẽ phải phá hủy tổ chức mà tôi đang làm việc, vậy lúc đấy tôi sẽ nên đấu với cậu ta thế nào đây? Có nên diệt trừ luôn không? Hay là vẫn thôi đi, người ta là Main, cứ để câu chuyện thuận buồm xuôi gió vậy.

Tôi bắt đầu đi giết người dưới trướng của tổ chức, sống dưới danh nghĩa học sinh cao trung ngây thơ trong sáng, cùng đi búng trym gà với lũ bạn,  nhưng thực chất giết người không gớm tay. Tôi cuối cùng cũng gặp được thần tượng tôi mơ ước bấy lâu nay, Akai Shuichi lúc còn ở tổ chức, lấy biệt danh là Hye.

Tôi cũng muốn khám phá xem luôn người có biệt danh là Scotch kia là ai, rồi xem luôn thù oán giữa hai người, rồi cuối cùng tôi cũng làm được.

...

Kiyoshi đứng trên sân thượng của một khu chung cư cao tầng, đối diện cậu là chiếc cầu thang bằng inoc khá cũ, nơi mà tí nữa sẽ có kịch xảy ra.

Bầu trời hơi tối lại, có vẻ sắp mưa, hiện tại là gần chuyển đổi từ đông sang thu nên hơi lạnh, gió hòa cùng mùi của sắt luồn vào mũi cậu.

Phía tường rào có một thiếu niên 12 tuổi đang dựa vào, người thiếu niên mặc một chiếc áo len cổ cao màu xám nhạt, choàng bên ngoài và áo khoác dài bằng lông màu đen lạnh, phối cùng quần bò màu ghi bó sát lấy đôi chân thẳng tắp.

Thiếu niên đội chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm tinh xảo cùng đôi môi mỏng màu hồng nhẹ mềm như cánh hoa đào. Mái tóc ngắn hơi dài màu bạch kim lõa xõa qua mắt, vì cúi đầu nên không nhìn rõ khuôn mặt.

Bóng dáng thiếu niên khá cao, hơi gầy nhìn có vẻ mỏng manh đứng tựa vào vách tường như chờ đợi thứ gì đó, túi áo khoác bên trong hơi phồng, nơi đó có cất 2 khẩu súng lục.

Đợi được một lúc sau, phía dưới cầu thang cuốn có tiếng chạy bộ lên, một người ông trung niên bước lên, thở hổn hiển tìm chỗ trốn tạm thời trên đây.

Kiyoshi đứng ẩn vào bên trong góc tường nên người đàn ông này khó nhận biết, cậu có thể chắc chắn được, người này chính là Scotch.

Theo như cậu biết, một lúc nữa, thần tượng của cậu và hắn ta sẽ lên đây nhỉ? Tuy rằng Scotch chỉ là một nhân vật phụ, cái chết của anh ta chỉ để góp thêm bí ẩn cho câu truyện, nhưng mà... Nếu cậu thay đổi nó thì sao?

Kiyoshi nhẹ nhàng nhếch môi, đứng ẩn trong góc chờ đợi, đúng quả là một lúc sau, ở phía cầu thang lại phát ra tiếng bước chân, theo đó, một người thanh niên chạy đến, anh ta mặc áo choàng dài và đội mũ đen, mái tóc dài màu đen được thả rũ xuống, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao bắt đầu lia xung quanh, khuôn mặt tiều tụy giống như người bị bệnh cùng với gò má hơi hóp lại.

Tiếng giày đang càng ngày càng lại gần đây, Shuichi thò tay vào túi áo lấy ra một khẩu súng lục loại giống cảnh sát hay dùng, bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm.

Đến gần một cánh quạt gió to, Shuichi bỗng dưng dừng chân lại, bắt đầu chĩa súng vào sau cánh quạt đấy.

"Mau ra đây, tôi biết anh ở đấy, Scotch" Giọng nói hơi khàn khàn, chứa đầy sự uy hiếp của Shuichi phát ra, giống như tiếng của mấy đứa con trai đang bị vỡ giọng.

Kiyoshi có chút tán thưởng, phải biết rằng Scotch đã trốn rất kỹ, nhưng cuối cùng vẫn bị Shuichi phát hiện, thật quả là đặc vụ FBI xuất sắc, tai nghe thật thính. Nhưng vậy mà vẫn không hề biết có kẻ khác đang ở đây, là do anh ta không để ý sao?

Scotch từ từ đứng dậy phía sau cánh quạt, thần sắc của anh ta vẫn bình ổn, không có chút gì là sợ hãi khi bắt gặp người của tổ chức. Anh ta dơ hai tay lên, nhếch miệng cười "Hye, tôi phải biết cậu giỏi đến cỡ nào mới moi móc được thông tin từ tôi chứ? Anh cũng đã biết thân phận của tôi rồi chứ nhỉ?"

Shuichi tiến lại gần Scotch, dùng súng chĩa thẳng vào đầu của Scotch, dùng giọng mũi nói lại "Chó săn của Nhật? Thật giỏi, nhưng mà các người vẫn chưa đủ tuổi để khai phá được tổ chức này đâu"

"Không phải vậy sao? Đừng nghĩ cảnh sát chúng tôi không thể nào đưa các người ra được ánh sáng, nếu tôi đoán không lầm thì Akemi là người anh yêu?"

Động tác trên tay Shuichi có chút dừng lại, ánh mắt dài hẹp hơi nhíp lại, giống như một con hổ lạc loài giận dữ, giọng nói có chút đanh lại "Rất tiếc, ngươi đoán sai rồi, cô ta chẳng là gì của tôi cả, Scotch"

"Thật sao? Nhưng đồng bọn của tôi lại không nghĩ thế đâu Hye, tuy rằng cô ta chẳng là gì của tổ chức, nhưng với anh, cô ta lại có giá trị đấy, trừ khử được anh, chúng tôi sẽ bớt thêm một bước đi. Hãy nghĩ đến cảnh người anh yêu nằm bất động trên vũng máu và anh không làm được gì đi? Thật vô dụng nhỉ, Hye?"

"Hừ, ngươi nói gì ta không hiểu, ngoan ngoãn im mồm lại đi, đừng dùng chiêu trò đó dọa ta" Shuichi hừ lạnh một cái, ngón tay đưa cò súng đã sẵn sàng để bóp bất cứ lúc nào.

"Theo như tôi biết, Akemi chuẩn bị đi làm một phi vụ cướp bóc do tổ chức yêu cầu? Nếu thành công thì sao? Mà thất bại thì sẽ ra sao? Hye anh chắc phải biết chứ?" Scotch giống như có như không nở một nụ cười bí ẩn.

Kiyoshi giống như muốn ồ một tiếng, Miyano Akemi, chị gái của Miyano Shiho, cả hai chị em đểu là thành viên của tổ chức, sắp tới Akemi sẽ đi cướp ngân hàng, với điều kiện đề ra với tổ chức, thành công thì cả hai sẽ được ra khỏi tổ chức, thất bại thì cả hai sẽ chết. Cô ta giả dạng thành Hirota Masami, đến nhà của Mori Kogoro muốn nhờ vụ án, sao chi tiết đó cậu không nhớ ra nhỉ? Cậu có nên xin ông ta được chỉ thị vụ này không nha?

"Ngươi...."

Nhưng không đợi Shuichi nói hết, Scotch đã vụt lên dành lấy khẩu súng trong tay anh, cả hai lảo đảo vài cái, giống như muốn đánh nhau nhưng nòng súng cứ tiếp tục di chuyển, không xác định được mục tiêu, muốn bắn cũng không được, cả hai rơi vào thế bị động nhưng tâm tình lại là chủ động, Kiyoshi thấy mà mệt dùm.

Mãi đến một lúc sau, Scotch dơ tay đấm vào bả vai Shuichi, anh đã biết trước được nên cố gắng tránh thoát, Scotch thừa thời cơ giật lấy khẩu súng trong tay anh chĩa lại.

Cả hai thở hổn hển vài cái, gió lạnh từng cơn giống như vô tình mà lướt qua, xóa đi mồ hôi còn đọng lại trên trán cả hai, giống như vô tình mà cuốn theo vài chiếc lá mới mọc.

Shuichi cười một tiếng, dơ hai tay lên, nói "Quả không hổ danh là Scotch, giả bộ bị tôi liệng đi rồi đoạt lấy súng của tôi. Không phải tôi xin tha mạng, nhưng trước khi bắn, anh có thể nghe tôi nói được không?"

Scotch một bên thở hổn hển, trên trán anh ta toát ra một lớp mồ hôi mịn, tay cầm súng hơi run run "Tôi cướp súng... không phải để bắn anh... mà là để.. LÀM THẾ NÀY!!" Nói dứt lời, tay cầm súng của Scotch đổi hướng, nhằm ngay phía ngực trái chĩa lại, như có như không đặt ngón trỏ lên cò súng.

Nhưng không đợi anh ta làm vậy, Shuichi vút một cái đến trước mật anh ta. Một tay giữ chặt lấy cò súng , một tay chống lên bức tường phía sau, vây lại Scotch ở giữa (:3)

"Không được đâu, loại revolver này nếu đã giữ chặp hộp đạn thì chẳng ai bắn nổi đâu"

Trông Scotch có vẻ khá rối rắm, nhìn biểu cảm trên mặt anh ta kìa, Kiyoshi thật muốn cười to lên.

"Anh không phải là người nên chết ở đây, từ bỏ ý đính tự tử đi Scotch"

"Cái gì??"

"Tôi là Akai Shuichi, người của FBI đang hoạt động ngầm trong tổ chức. Giống như anh, tôi cũng là chó săn đang cố cắn phá bọn chúng. Nào, nếu hiểu rồi thì buông súng xuống và nghe tôi nói. Để anh tẩu thoát khỏi đây không phải chuyện khó mà..."

Scotch suy nghĩ một lúc, dương ánh mắt cẩn thận nhìn Shuichi, sau đó mở miệng trả lời "Được..." Đồng thời, cánh tay cầm súng hơi hạ xuống một chút.

Cạch...

Tiếng mở chốt an toàn lạnh như băng vang lên, vào đúng lúc này, nó nghe thật giống như tiếng chuông của tử thần, khiến cả Shuichi và Scotch ngạc nhiên quay đầu.

Kiyoshi đã đi ra khỏi chỗ tối, đứng đối diện với 2 người không xa lắm, trên tay cậu là một khẩu súng lục đen tuyền, ngón tay thon dài giữ ở bên cò, giống như chỉ cần động đậy một chút sẽ khai mở.

Bầu không khí giống như ngưng đọng, hình ảnh thiếu niên đứng lặng sau lưng bọn họ có lẽ khắc sâu vào đầu óc, cơn gió lạnh thổi qua khiến đôi tay hai người hơi run lên một chút.

"Huh....? Chó săn sao?" Tiếng cười khẽ dưới chiếc mũ lưỡi trai truyền đến, tông giọng trầm ấp nhẹ nhàng, nhưng vào lúc này, nghe nó thật là ghê rợn. Thiếu niên hơi cúi thấp đầu không để lộ khuôn mặt, một tay đút vào túi áo, một tay dơ súng chĩa vào hai người "Đây có nên gọi là bất ngờ không? Chúng ta có 2 chó săn Nhật Bản đang thông đồng với nhau, à không.... một lúc nữa sẽ là 3 con..."

Shuichi lấy lại tinh thần, cẩ quim khẩu súng trên tay chắc hơn một chút nhưng không chĩa vào cậu, vì anh biết, nếu cậu đã ở đây nãy giờ mà cả bản thân anh và Scotch còn chưa biết, vậy việc cậu bắn anh trước khi anh kịp dơ súng lên là 100%

"Ngươi là ai?" Shuichi cau mày hỏi, giọng nói này anh chưa nghe bao giờ, nó quả thực rất êm tai, nghe không giống đeo máy biến đổi giọng, đây là giọng thật, nhưng mà... Người trong tổ chức có người trẻ như này sao? Thiếu niên này chỉ khoảng 12 tuổi... Chờ chút... không lẽ đây là...

"Tôi ư? Bí danh của tôi là Kie" Kiyoshi cười như không cười, khi làm việc trong tổ chức, cậu lúc nào cũng đeo máy biến đổi giọng khi trò chuyện và đội thêm mũ lưõi trai che đi khuôn mặt, chỉ có một số người hiếm hoi lắm mới có thể thấy được khuôn mặt của cậu cùng với giọng nói. Cùng với việc cậu là 'con cưng' của ông ta, nhan sắc và giọng nói của cậu hoàn toàn là một điều bí ẩn.

"Ki... Kie? Cậu.... đây là giọng của cậu??" Scotch ngạc nhiên nhìn thiếu niên mặc áo choàng bông, khi ở tổ chức, cái tên Kie này anh cũng nghe khá nhiều, nghe nói cậu thiếu niên này hoàn toàn chưa đầy 20 nhưng kỹ năng ám sát và bắn tỉa còn hơn cả Gin và Chianti. Các vụ án mà Kie làm ra, nạn nhân cũng chết một cách rất dã man, nhẹ nhất chỉ là ăn một viên vào giữa trán dược thái dương.

Cậu thiếu niên này bản tính rất khó hiểu và độc đoán, thật sự rất bí ẩn, dòng máu lạnh đã biến cậu ta trở thành một tay giết người không gớm tay, đã nhiều lần bị cảnh sát Nhật truy đuổi nhưng không tìm ra giấu vết. Ngoài ra, cậu ta còn giỏi các thứ về công nghệ, chỉ cần cho một chiếc USB cùng một chiếc máy tính, cậu ta còn có thể đột nhập vào trụ sở tình báo Mỹ một cách dễ dàng.

"Sao thế? Giọng tôi nghe lạ lắm sao? Cứ giống như gặp người ngoài hành tinh vậy?" Kiyoshi nghiêng đầu nhìn 2 người, đôi môi lại nở ra một nụ cười diễu cợt.

"Cậu... ở đây từ lúc nào?" Shuichi mím môi hỏi, mặc dù anh tự công nhận mình có giác quan nhạy bén, làm một tay sát thủ cần phải có đủ tất cả các kỹ năng về thính giác, nhưng từ đầu đến cuối không nghe thấy cậu thiếu niên này phát ra một chút tiếng động nào.

"Cũng được khá lâu rồi, từ lúc Scotch lên đây" Kiyoshi nhún vai nói sự thật.

"Vậy rồi sao? Cậu định giết chúng tôi sao? Rồi đi báo với ông ta?" Scotch nói, giọng nói chứa một chút nặng nề.

"Huh... tôi nghĩ là không, tôi khá thích vụ này" Kiyoshi cười hạ khẩu súng xuống, giống như vô tình nói ra một câu "Một chút nữa Bourbon sẽ lên đây, tôi nghĩ các người nên chuẩn bị một chút để biết làm thế nào"

Scotch mở to con mắt, nghi hoặc hỏi lại "Bourbon? Sao anh ta lại lên đây? Không phải, tại sao cậu lại biết?!"

Kiyoshi nhún vai, cất lại khẩu súng vào trong túi, nhắc nhở "Các anh không cần biết, tôi biết 2 người thông minh nên biết làm gì và không làm gì, đến giờ đóng kịch rồi đấy"

...

Nhưng đó đã là chuyện của bốn năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top