Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 8: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ hai đầu tuần lại bắt đầu, cô khoác lên mình một bộ đồng phục xanh dương, tóc cột đuôi ngựa phía sau tuy đơn giản mà khiến cô trở nên xinh đẹp hơn bao giờ hết cộng thêm gương mặt thánh thiện đã biết bao người thương nhớ. Đây chẳng phải là mĩ nhân giữa đời thường hay sao?. Cô bước xuống lầu, giúp bác chuẩn bị bữa sáng

Bác Agasa- "Cháu vất vả rồi, cháu cứ đi học kẻo để cháu Ran chờ"

Miaki- "Không sao đâu bác, cháu làm một lúc là xong à. Không cần vội đâu ạ."

Bác Agasa- "Được rồi, cháu ăn sáng trước đi. Ta sẽ ăn sau, ta còn phải hoàn thành cái tên lửa kia. Haizz cái động cơ nó cứ hư hoài à"

Cái tên lửa của bác cũng đáo để đấy chứ. Bay đến nỗi hư luôn cái tường một lỗ lớn. Đúng là thành công trong khoa học là một chuỗi thất bại kinh điển mà 😆😌

10 phút sau, Miaki chào tạm biệt bác và gặp Ran ngay sau đó. Trông có vẻ cô ấy hướng về mình có điều gì vậy nhỉ

Ran nhìn vào mắt Miaki- "Miaki à. Bữa trước cậu gặp Tanako đúng không?"

Miaki trả lời-" Đúng rồi, tớ gặp cậu ấy ở tiệm cà phê"

Ran- " Nghe nói Tanako là một người rất là khó trò chuyện. Sao cậu lại có thể tiếp chuyện với cậu ấy hay vậy?"

Miaki lúng túng - "À chuyện đó thì......."

Conan đứng phía sau nói- "Em nghĩ là do chị ấy hiểu được chị Tanako nên mới dễ dàng nói chuyện với chị ấy đó. Có phải chị Tanako đang buồn về việc gì đó không chị?"

Miaki bất ngờ nói- " Đúng rồi, mặc dù cậu ấy có thành tích học tập tốt nhưng nội tâm bên trong cậu ấy hết sức phức tạp về mọi thứ."

Conan- "Nhưng nếu chị ấy biết buông bỏ những vướng mắc trong lòng thì chắc chắn chị Tanako sẽ ổn hơn"

Miaki- "Phải. Tớ cũng nói với cậu ấy như thế"

Ran-" Nhất cậu rồi đấy nhé, có lẽ cậu sẽ là một trong người hiếm có khi tiếp xúc với Tanako đó nha. Nhớ là giới thiệu bọn mình cho cậu ấy nhé."

Miaki-" Chắc chắn rồi"

Đi được một lúc đã gần đến trường cấp 1 Teitan

Conan- "Tạm biệt hai chị, em đi trước đây"

Ran- "Đi cẩn thận nha"

Trên con đường rộng lớn, cô và Ran nói chuyện cười vui với nhau, gió thổi xào xạc lá cây như muốn cùng bắt chuyện vậy. Thời tiết thật dễ chịu

Vừa bước chân vào trường, hình như có gì đó khiến khung cảnh trở nên náo nhiệt.

Miaki- "Ủa sao hôm nay trường lại đông vui vậy nhỉ. Có lễ hội gì à?"

Ran- "Thường thì khoảng thời gian này thì không có gì đặc biệt cả. Nhưng sao nay lại lạ vậy trời"

Với sự hiếu kì, hai cô đã chen vào biển người. Một điều hiện ra trước mắt khiến Ran không khỏi bất ngờ

Ran- "Là Enomoto Kazumi kìa, idol trường mình đó. Cậu ấy phá cách quá"

Miaki- "Hể idol trường mình?????"

Ran- "Cậu ấy là một người mẫu ảnh, diễn viên nổi tiếng đình đám đấy. Cậu biết không, mọi người gọi cậu ấy là 'Yukiko đệ nhị' đấy"

Miaki trố mắt nhìn về con người phía trước- " Trời thật vậy sao, thật tuyệt vời. À mà Yukiko là ai vậy?"

Ran- "Yukiko là cựu học sinh trường mình, là mẹ của Shinichi, người mà mình nhắc tới khi cùng với Sonoko họp nhóm đó. Cô ấy cũng là một diễn viên rất nổi tiếng và từng là một trong những niềm tự hào của trường Teitan. Enotomo rất hâm mộ cô Yukiko nên mọi người mới gọi cô ấy như vậy"

Miaki- "Thì ra là vậy"

Trong biển người đang chú ý về cô học sinh, đột nhiên có một giọng nói quen thuộc bên tai Miaki. Là Sonoko

Sonoko- "Hai người làm gì thế, chui vô đây làm gì vậy."

Ran- " Nhìn kìa Sonoko, Enotomo Kazumi đó"

Sonoko- "Hể, tớ cứ tưởng là cô Yukiko cải trang chứ, công nhận cậu ấy có nét tương đồng giống cô ấy thật"

"-Cậu ơi, cho mình xin số với nhé
-Chiều nay cậu muốn làm một ly cà phê với tớ được chứ?
-......"

Bọn nam sinh nhốn nháo hướng về cô gái xinh đẹp kia không dứt. Làm idol cũng vất vả thật khi mình luôn là tâm điểm của mọi người. Không những nam sinh mà đám nữ sinh chả kém cạnh gì. Họ ngưỡng mộ nhan sắc trời phú của cô ấy, một gương mặt không chút son phấn mà cũng toát lên vẻ đẹp tự nhiên hài hòa luôn là mơ ước của vô số chị em.

Rất lâu sau đó, chuông reo vào lớp thì mới có thể giải tán đám đông kia được. Cô và các bạn của mình cũng về lớp chuẩn bị tiết học đầu tiên. Nhưng khi chuẩn bị đi thì vô tình Kazumi đánh rơi một chiếc ví màu hồng. Miaki nhặt nó lên và cho vào túi mình.

Giờ ra chơi.....

Miaki đến chỗ Ran trả vở bữa trước chép bài và nói- " Cậu có biết Enomoto học lớp nào không?"

Ran tò mò trả lời-" Cậu ấy học ở lớp 11D á. Mà có chuyện vậy?"

Miaki cầm chiếc ví đưa cho Ran, đáp- " À trước khi lên lớp tớ có nhặt được cái ví này, tớ nghĩ là của Enomoto nên hỏi cậu đó."

Ran- "Vậy mình cũng qua đó trả cho cậu ấy nhé"

Miaki- "Được đấy"

Vậy là hai cô cùng đi tới lớp mà Kazumi đang học. Tình cờ thay lại gặp Akira.

Akira hớn hở gặp Miaki như một đứa trẻ- "Miaki-chan, chúc một ngày tốt lành"

Miaki vui vẻ nói-" Akira à, rất vui được gặp lại cậu. Dạo này sao rồi, ổn cả chứ"

Akira-" Tất cả đều ổn, nhờ có cậu mà tớ thoải mái hẳn ra. Giờ tớ đang bắt đầu gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền của trường. Công nhận làm thế này thoải mái và hiệu suất tư duy cao hơn hẳn so với trước nhiều. Cảm ơn cậu lần đó nhé"

Miaki- "Không có gì đâu, giúp đỡ người khác là niềm vui của tớ mà. Tớ và bạn đang sang lớp 11D nè. Cạu muốn đi chứ"

Akira- "Ok"

Cả ba cô gái bước tới lớp 11D. Nhưng tiếc là Kazumi không ở đây từ lâu.

"Cậu tìm ai à?"- một bạn trong lớp đột nhiên hỏi

"Ừ đúng rồi, cho mình hỏi bạn Enomoto Kazumi có ở đây không?"- Ran trả lời

"À cậu ấy đang ở canteen á. Mỗi giờ ra chơi, cậu ấy đều ở dưới đó"- Cô bạn nói

"Cảm ơn cậu nhiều"- Akira

Tại canteen

Akira thắc mắc- "Cậu ấy có thể ở chỗ nào vậy ta"

Miaki-" Ở đây đông thật, trả thấy ai vào ai cả"

Ran-" Vậy giờ mình chia nhau tìm đi"

Thế là nhất trí ba cô gái chia nhau đi tìm. Chưa kịp đi thì có một chuyện xảy ra ở phía góc phải của canteen.

"Nè cậu kia, cậu định lấy gì của tôi thế hả?"- một nam sinh nói lớn

Nhìn kĩ lại, hình như cô gái đứng đối diện cậu ta. Là Enomoto. Có chuyện gì mà lớn tiếng thế không biết.

"T.....tôi có lấy gì đâu mà làm gì mà lớn tiếng vậy"-Kazumi đang trong tình thế lúng túng không biết làm thế nào. Rõ ràng là cô chưa làm gì cả mà

"Nói dối làm gì, chính cậu lấy cái bút cảm ứng của tôi trong khi tôi làm rơi nó cơ mà"-Nam sinh kể lể hết sức khó chịu

"Tôi lấy hồi nào, cậu xem lại kĩ chưa vậy"- Kazumi thẳng thừng nói

"Kiếm để làm gì, chỉ có cậu mới lấy bút cảm ứng của tôi thôi"- Nam sinh lại gây khó dễ cho Kazumi

Nhìn cảnh tượng như thế, ba cô gái không nhịn được mà tiến vào.

Miaki nói với giọng cứng rắn đến đáng sợ- "Có chuyện gì vậy mà xôn xao thế. Có gì thì bình tĩnh nói, làm sao mà ầm ĩ lên thế"

Enomoto lo lắng liền nói- "Cậu ta cứ nằng nặc cho rằng tớ lấy bút của cậu ta không à"

Ran hướng mắt về phía nam sinh kia- " Vậy thì tại sao cậu lại cho rằng Enomoto lại lấy bút của cậu"

"Tại vì lúc tôi đánh rơi nó, nó lại lăn về phía cậu ta nhưng khi tôi tới chỗ nó lăn tới lại không thấy đâu nên tôi nghĩ chỉ có thể là cậu ấy lấy thôi"- Nam sinh thuật lại sự việc

Miaki liền nói- "Vậy cậu đã kiểm tra lại chỗ cậu chưa vậy. Cậu phải kiểm kĩ chứ"

"Tại tớ thấy nó ở chỗ cậu ta nên tôi cũng không kiểm tra lại"-Nam sinh bình thản đáp

"Sao chứ, cậu cứ đổ oan cho người ta không vậy hả"- Kazumi bắt đầu nổi giận

"Nó đã ở chân cậu thì chắc chắn cậu lấy rồi còn gì"- Nam sinh bức bối

Ran liền can ngăn- "Dù gì cũng phải tìm à. Bình tĩnh đi kẻo người ta thấy mà họ đánh giá đấy."

Lời nói của Ran đã xoa dịu hai bên. Đột nhiên, Akira tìm thấy gì đó sáng lóa cô nhặt lên để xem. Là bút cảm ứng.

"Cái này có phải của cậu không?"- Akira cầm nó đưa cho nam sinh

"Đúng rồi, cậu tìm thấy ở đâu vậy?- Cậu ta mừng rỡ

"Nó ở cột cây bên kia kìa. Chắc lúc nó lăn mà ai đó vô tình đá nó đi nên cậu mới không thấy"- Akira giải thích

"Cảm ơn cậu nhiều. Cho tớ xin lỗi nhé, Enomoto. Tớ hiểu lầm cậu rồi, tớ nóng tính quá"- Cậu bạn hối lỗi với Kazumi

"Thôi được rồi, dù sao cũng tìm lại được là may. Lần sau làm cái gì cũng phải nhìn trước sau rồi mới nói"- Kazumi nhắc nhở cậu bạn

"Cảm ơn cậu. Thôi cũng sắp vào học rồi, tớ đi đây"- Cậu ta nói xong lại đi mất hút à. Mà thôi chuyện xong xuôi rồi thì cho qua luôn đi cho chóng.

"Cảm ơn hai cậu đã giúp tớ giải oan."- Kazumi cảm kích ba cô gái

"Không có gì đâu, à mà sáng nay cậu đánh rơi ví này phải không?"- Miaki lấy trong túi cái ví nhặt được hồi sáng

"Đúng rồi là ví của tớ, tớ bất cẩn quá. Tớ nợ các cậu nhiều rồi"- Kazumi vui mừng khi nhận chiếc ví

Tiếng chuông vang lên, lại bắt đầu tiết học mới. Bốn người tạm biệt nhau về lớp. Quay về cuộc sống hối hả trước kia.

-To be continued-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top