Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 2: Cậu bé quý tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Một người phụ nữ trung niên bước vào. Người phụ nữ đó trông có vẻ hiền lành và tốt bụng. Mái tóc mượt cùng vài sợi tóc bạc, chắc là khoảng 40 tuổi gì đấy. Trong tay bà mang theo khay đồ ăn sáng đến cho cậu nhóc. Nhưng điều khiến cậu nhóc để ý là bà ấy đang mặc trang phục Âu cổ đơn giản màu xanh lá mạ.

   Cậu bé ngạc nhiên đến mức chẳng thể thốt nên lời. Cũng phải, đúng ra là cậu đã chết, đúng ra là cậu đã không còn được mở mắt đón lấy ánh nắng mặt trời nữa, vậy mà sao cậu lại xuất hiện một nơi lạ hoắc, thậm chí còn không phải là bệnh viện, không phải là Nhật Bản. Cậu sờ tay lên đầu, lên vai, không có lấy một vết thương. Trong một khắc cậu nghĩ rằng đây phải chăng là thiên đường.

    "Lại đây ăn sáng nào cậu bé, ta sẽ tìm cho cậu một ít đồ áo, ở ngoài trời cả đêm chắc cậu cũng lạnh rồi"

     "À ừm... Dì là..." - Cậu nhóc ngượng ngùng hỏi

    "Bà Hudson, cậu nhóc sao rồi"

    Cậu bé ngơ ngác nhìn người trước mắt, bà Hudson, sao tên lại nghe quen thế nhỉ. Đó phải chăng là tên của một nhân vật trong sách mà cậu đã đọc đi đọc lại cả ngàn lần đó sao.
    "Này nhóc, cậu tên gì vậy?"

    "Hả, dạ, cháu tên..."

   Cậu nhóc đỏ bừng mặt, ngại ngùng chưa kịp phản ứng gì. Cậu cứ lắp bắp không nói nên lời. Hai người kia thấy cậu nhóc khó xử, chỉ cười trừ tạm biệt cậu bé. Người đàn ông lúc nãy gọi tên bà Hudson bây giờ đang kiểm tra sức khỏe cho cậu. Cũng phải thôi, vì bà Hudson lúc nãy cũng nói rằng cậu đã ở ngoài trời cả đêm cơ mà. Cậu im lặng suy nghĩ, có phải đây là xuyên không mà mấy bộ manga hay viết đến không, hay đây chỉ là ảo giác trước lúc chết. Cậu lại nhớ đến Ran, nếu như đã sinh ra ảo giác, tại sao cậu lại không nhìn thấy cô ấy, người mà cậu mong nhớ nhất và tiếc nuối nhất. Cậu rùng mình, một luồng gió thoáng qua, sao mà chân thật quá. Không, không thể là ảo giác được, vì ảo giác không thể chân thật như vậy được.

   Cậu để ý đến người đang khám bệnh cho cậu. Bất giác hỏi:

    "Bác là ai vậy ạ?"

    "Hãy gọi ta là Watson đi nhé" - Người đàn ông cười nói

    Cậu giật mình, đột nhiên chạy ra khỏi phòng. Vị bác sĩ khi cảm thấy khó hiểu và cũng chạy theo sau. Cậu xông vào phòng khách và thấy một người đàn ông khác ngồi trên ghế dùng trà. Cậu chạy đến trước mặt ông ấy hỏi:

    "Ngài có phải là ngài Sherlock Holmes không ạ?"

    Holmes ngạc nhiên, nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi trước mặt.

    Bác sĩ Waston đứng bên cạnh ngạc nhiên: "Holmes, anh quen cả cậu bé quý tộc này nữa sao?"

    Cậu nhóc đứng yên nhìn thần tượng của mình trước mắt,  vậy ra cậu lại gặp được vị thần tượng chỉ có trong sách của cậu sao, thật khó tin. Nhưng bối cảnh chân thực đến mức cậu không thể nào nhận định đây là ảo giác được. Trực giác cậu cho rằng đây chính là hiện thực, một hiện thực khó tin.

    "Nào, cho ta biết nhóc là ai được không?"

    "Cháu là Conan ạ"

   Cậu nhóc cười rồi trả lời, tay cậu cầm một cốc nước nhỏ. Cậu tự nhìn bản thân trong cái bóng phản chiếu trên cốc. Hình như ngoại hình của bản thân có sự thay đổi nhẹ, mái tóc và đôi mắt vẫn như vậy, nhưng đường nét trên gương mặt lại có chút thay đổi, nhìn giống với người phương Tây nhiều hơn, và hình như vóc dáng của cậu có chút to lớn hơn so với lúc trước bị teo nhỏ.

    "Cháu còn nhớ đường về nhà không, cậu nhóc quý tộc?"

    Ngài Holmes hỏi sau khi dùng xong bữa sáng, Conan ngập ngừng, đúng rồi, tự nhiên tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, trong cái xứ sở sương mù vào thế kỉ XIX này, trong khi nơi cậu sống là ở thế kỉ XX - thế kỉ XXI lận. Đã vậy còn bay từ Nhật Bản đến Anh quốc lúc nào không biết, cậu biết trả lời kiểu gì đây.

   "Haha, vậy là cháu không nhớ hả, không biết cháu có được ở lại đây không, dù sao bà Hudson cũng là người tìm ra cháu mà"

    Bác sĩ Waston vừa nói vừa khoa nắn bả vai vì vết thương trong chiến tranh vùng Afghanistan. Đúng lúc đó, bà Hudson cũng vào phòng.

   "Tôi đang có dự định sẽ cho cậu bé ở đây, chắc là bởi vì không còn chỗ nào khác nữa nhỉ, cậu bé?"

    Conan ngập ngừng. Chậc, nếu ông trời đã không muốn cậu phải chết, thì cậu cũng chịu thôi. Dù sao, trong thâm tâm cậu vẫn còn một chút day dứt, một chút buồn, cậu tự trách bản thân đã làm liên lụy đến Ran, cậu thất vọng khi mở mắt ra Ran đã không còn bên cạnh mình như ngày nào nữa.

    "Được rồi! Dù sao cũng không thể đột nhiên đi tự tử lần nữa. Nếu như đã đưa mình đến chỗ này, thì mình cũng không còn cách nào khác."

     "Ừm... Cháu xin lỗi, nhưng mà cho cháu ở lại đây được không, vì cháu không có nơi nào để đi nữa"

     "Nhưng  dù sao cũng phải đưa cháu đến chỗ cảnh sát, hiểu chứ nhóc?"

     "Tại sao ạ?"

     "Vì cháu trông như một đứa nhóc quý tộc, cháu hiểu chứ, hoặc nếu không cũng là một người nào đó giàu có chẳng hạn"

      À, phải rồi, cậu nhìn lại trang phục hôm qua. Trang phục này rõ ràng là của một đứa nhóc quý tộc hay là một cậu nhóc sống trong một gia đình khá giả nào đó, nên ngài Holmes và bà Hudson không thể coi cậu là một đứa trẻ lang thang được nhỉ. Chịu thôi, chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ có cách giải quyết thôi!
_____________________________
     Lại một buổi sáng nữa. Đây là buổi sáng thứ hai của cậu khi đến nơi này. Cậu xuống phòng khách dùng bữa sáng. Nhưng mới đi đến trước cửa phòng, cậu đã nghe rõ tiếng tranh luận của ngài Holmes và bác sĩ Watson:

    "Đầu của tôi bây giờ còn biết dùng làm gì nữa! Chưa bao giờ có một vụ án nào dữ dội để tôi khám phá cả! Cùng lắm là vài ba vụ gian lận vụng về với những động cơ lộ liễu đến nổi ngay một nhân viên sở cảnh sát cũng nhận ra ngay."

   Ha, đây chẳng phải là câu đối thoại trong phần đầu của Sợi chỉ màu đỏ sao. Và Conan - một người siêu cuồng Sherlock Holmes mới chỉ nghe thoáng qua cũng biết cậu đang ở đâu trong cốt truyện. Cậu cũng nhận thấy vậy, nên mỉm cười đắc ý về độ hiểu biết về Sherlock Holmes của mình. Vậy là ta có hai con người đắc ý ở chung một căn trọ.

    "Chào buổi sáng, ngài Holmes, ngài Waston"

    Conan vào phòng, cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên ầm ầm, rồi có một người vào phòng, đưa một tấm phong bì cho ngài Holmes.

     "Có thư cho ông Sherlock Holmes."

    Conan chạy đến bên cạnh xem phong thư, cậu ấy nhớ rất rõ, phong thư này là của Gregson, một thanh tra làm việc tại Scotland Yard như Lestrade. Và vụ án Sợi chỉ màu đỏ sắp sửa bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top