Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 4: Phần tiếp của vụ án :v

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cháu là đệ tử của ngài Holmes mà"

____________________________________

Vẻ tự tin của thằng nhóc khiến Holmes bật cười. Một cậu nhóc bí ẩn.  Và nó lại có một đầu óc quan sát nhạy bén và một gương mặt có chút dửng dưng khi nhìn thấy xác chết. Holmes càng ngày càng tò mò và hứng thú với cậu nhóc này.

Gác lại sự ngạc nhiên sang một bên, Holmes vẫn cân nhắc hãy để thằng bé tránh xa hiện trường.

"Vẫn chưa có ai động vào xác chết chứ?"

"Không nhiều, ngoại trừ những việc cần thiết cho việc xét nghiệm"

"Bây giờ thì các ông có thể đưa ông ta tới nhà xác được rồi"

Ngay lập tức, Gregson cho gọi một chiếc cáng cùng với bốn người đàn ông, họ bước vào phòng và cái xác kia được nâng lên cáng đưa đi. Khi họ nâng ông ta lên, một chiếc nhẫn rơi ra, lăn tròn trên sàn. Conan mau chóng chộp lấy nó và nhìn chằm chằm bằng một ánh mắt kì lạ. Sau đó, cậu bé ngoan ngoãn đưa chiếc nhẫn cho Lestrade.

"Đã có một người phụ nữ ở đây" - Lestrade kêu lên - "Đây là chiếc nhẫn của phụ nữ"

Vừa nói ngài thanh tra vừa cầm chiếc nhẫn lên, đặt vào lòng bàn tay mình. Mọi người đều xúm lại xung quanh Lestrade nhìn chiếc nhẫn. Rõ ràng, chiếc nhẫn này đã là chiếc nhẫn cưới của một người phụ nữ. Nhận thấy manh mối mới, Gregson than vãn:

"Nó làm cho mọi việc càng trở nên phức tạp, có Chúa mới biết, mọi chuyện đã đủ phức tạp rồi"

"Cháu thấy đây có thể là manh mối giúp vụ án đơn giản hơn đấy ạ, lúc nào cũng vậy mà :v"

"Sẽ chẳng làm được gì hơn nếu chỉ đứng đó và nhìn chiếc nhẫn này. Các ông đã tìm thấy gì trong túi của người chết?" - Holmes lên tiếng

"Chúng tôi có tất cả ở đây" - Gregson nói và chỉ vào một đống đồ vật ở dưới chân cầu thang "Một chiếc đồng hồ vàng, số 97163, hiệu Barraud ở London. Dây chuyền vàng hiệu Albert Gold, rất nặng và chắc chắn. Một chiếc nhẫn vàng có dấu hiệu của Hội Tam Điểm. Một chiếc ghim hình đầu chó bằng vàng với hai đôi mắt là hai viên ngọc ruby. Một cái ví đựng những danh thiếp ghi tên Enoch J.Drebber ở trong thành phố Cleveland hợp với những chữ viết tắt E.J.D trên quần áo của ông ta. Không có ví tiền, nhưng tổng số tiền trên người ông ta cộng lại là bảy bảng Anh và mười ba xu. Một cuốn ấn bản bỏ túi Decameron của Boccaccio có ghi tên Joseph Stangerson trang bìa trắng. Hai lá thư, một gửi cho E. J. Drebber và cái kia cho Joseph Stangerson."

"Thế địa chỉ thì thế nào?"

"Sở giao dịch chứng khoán Mỹ ở phố Strand và sẽ gửi khi nào có người yêu cầu. Cả hai đều từ Công ty Tàu hơi nước Guion và có liên quan đến chuyến đi của họ từ Livepool. Rõ ràng là người đàn ông bất hạnh này định trở về New York.

"Các ông đã điều tra về người mang tên Stangerson này chưa?"

"Tôi đã làm việc đó ngay rồi" - Gregson nói - "Tôi đã cho đăng quảng cáo trên tất cả các tờ báo và một trong những nhân viên của tôi đã được cử tới Sở giao dịch chứng khoán Mỹ, nhưng vẫn chưa trở về"

"Ông đã gửi thông báo tới Cleveland chưa?"

"Tôi đã đánh điện tới đó sáng nay"

"Ông đã yêu cầu những thông tin gì trong cuộc điều tra?"

"Chúng tôi chỉ đơn giản là trình bày chi tiết tình hình và nói rằng chúng tôi sẽ rất vui mừng nếu nhận được bất kỳ tin tức nào có thể giúp ích cho chúng tôi"

"Ông không hỏi những thông tin cụ thể hay ít nhất cũng là vấn đề ông cho là quan trọng nhất sao?"

"Tôi đã hỏi về Stangerson"

Không có gì khác? Không có một chi tiết nào đấy làm điểm mấu chốt cho toàn bộ vụ này? Các ông sẽ không đánh điện lại nữa chứ? 

Tôi đã nói tất cả những gì tôi phải nói," Gregson nói với giọng điệu như bị xúc phạm.

Cuộc trò chuyện đã kết thúc như vậy, và Conan, đáng lẽ cần phải đứng yên nghe chuyện như những người khác mong muốn, cậu đi dò thám xung quanh căn nhà. Đúng thật, trong lúc phá án, cậu là người tập trung hơn bao giờ hết và có bao giờ chịu đứng yên như vậy đâu, từ lúc bắt đầu trở thành một thám tử, đến khi vướng vào rắc rối mà biến nhỏ lại thì cậu vẫn như vậy. Cậu nhóc chậm rãi đi qua hành lang và tiến đến căn phòng - hiện trường vụ án kia. Không khí trong căn phòng đã trở nên trong lành hơn khi cái xác được đưa đi...

"Hả, cái gì vậy?"

Cậu tiến đến gần bức tường, một bức tường với giấy dán tường cũ kĩ nhem nhuốc, đôi chỗ bị bong tróc ra, nhưng đáng chú ý là có một mảng giấy lớn bị bong ra, lộ ra vách tường trát vữa màu vàng. Trên khoảng tường trống ấy, ai cũng nhìn thấy rõ những chữ cái được viết nguệch ngoạc bằng máu

RACHE

"Chỗ này thực sự tối quá rồi!" - Conan lẩm bẩm

Ngay lúc đó, tất nhiên ngài Lestrade, người từ nãy đến giờ vẫn ở trong căn phòng cũng nhìn thấy nó. Ông tiến lại gần xem xét một lát rồi lập tức chạy ra ngoài. 

Conan cũng chẳng để ý, cậu nhóc bé nhỏ quỳ xuống sàn nhà nhìn dòng chữ máu một lát. Nét chữ của các chữ cái kia dường như tương đương với ngón tay của một người trưởng thành. Và nó đã nằm trong góc khuất của căn phòng, nên từ lúc nãy đến giờ không ai để ý nó. Cậu nhóc xoa xoa vùng thái dương, thở dài.

Cậu chẳng thể nhớ nổi bất cứ một chi tiết nào nữa.

"Đến đây," - giọng của thanh tra Lestrade vang vọng từ xa, có vẻ như ông ta đang hào hứng vì đã ghi được điểm tốt trong mắt đồng nghiệp

 "Bây giờ, đứng đó!"

Ngài Lestrade đánh một que diêm vào đế giày của mình và đưa nó lại gần bức tường.

"Nhìn kìa!" - ông ấy nói, giọng đắc thắng - "Tôi đã nhận xét rằng tờ giấy đã bị rơi ra từng phần. Trong góc khuất của căn phòng này, một mảng lớn đã bong ra, để lại một mảng tường thô trát vữa màu vàng. Trên khắp không gian trống trải này có những chữ cái nguệch ngoạc bằng màu đỏ như máu, một từ duy nhất: Rache. Các ông nghĩ sao về điều này?"

... có nghĩa là hắn đã định viết một cái tên phụ nữ là Rachel, nhưng không kịp viết xong. Ông hãy nhớ lấy lời tôi, khi vụ án này được làm sáng tỏ, ông sẽ thấy một người phụ nữ tên là Rachel có liên quan gì đó"

Conan chăm chú nghe. Thi thoảng lại nhìn ngược ngó xuôi, dần dần thằng bé cũng chẳng buồn nghe mấy lời diễn thuyết của thanh tra Lestrade nữa, cậu lặng lẽ đi loanh quanh trong phòng, điệu bộ như một thám tử chuyên nghiệp. Cậu chỉ ngoảnh lại khi nghe một tràng cười của ngài thám tử cậu ngưỡng mộ.

"Chắc chắn ông rất đáng được hoan nghênh khi là người đầu tiên trong chúng ta phát hiện ra điều này, và như ông nói, xem chừng nó đã được viết bởi một kẻ khác đã có mặt trong vụ án bí ẩn đêm qua. Tôi vẫn chưa có thời gian để kiểm tra căn phòng này, nhưng bây giờ, mạn phép các ông, tôi sẽ xem xét căn phòng một lát"

Vừa nói, ngài Holmes vừa rút trong túi ra một chiếc thước dây và một chiếc kính lúp lớn, đồng thời cũng tiến lại gần cậu bé thám tử đang mò mẫm xem xét gì đó dưới sàn nhà. 

"Và bây giờ cậu nhóc thám tử của chúng ta đã tìm được gì đây?"

"Cháu nghĩ hung thủ dùng một loại thuốc xì gà màu tối và hơi bông xốp, nhưng cháu không nghĩ là cháu rành về mấy loại thuốc này. Và có lẽ hắn ta thuận tay phải và có móng tay bên phải rất dài"

Conan nói nhỏ, nhưng căn phòng yên tĩnh này có lẽ đủ để mọi người nghe thấy. Holmes lại cười lớn, xong rồi cũng bắt đầu công việc của mình. Sherlock Holmes bỏ những tàn thuốc đã quan sát trên sàn vào trong chiếc phong bì, rồi lại tiếp tục chậm rãi quan sát. Không khí tĩnh lặng đến lạ, ngài thám tử cẩn thận đo đạc từng chút một, cậu nhóc cũng quan sát theo sau từng hành động của ngài Holmes và cũng cảm thấy khó hiểu vì trước giờ người đo đạc và cung cấp thông tin cho cậu và những người của sở cảnh sát Tokyo. Cuối cùng, ngài kiểm tra bằng kíp lúp chữ viết trên tường, bất giác mỉm cười nhìn cậu bé. 

"Người ta nói rằng thiên tài là một khả năng vô hạn để chịu đựng nỗi đau" Holmes cười nhận xét "Đó là một định nghĩa rất tệ, nhưng nó lại rất đúng với công việc thám tử, đúng không cậu nhóc"

Conan nghe mình được nhắc đến cũng chỉ cười trừ. Thật ra, cậu đi theo cũng chỉ là muốn giải tỏa sự tò mò của một thám tử trẻ, cũng để nhìn thấy dáng vẻ của thần tượng mà cậu hâm mộ từ lúc còn rất nhỏ đến giờ, còn ngài Sherlock Holmes vốn dĩ đã là một thiên tài và là một thám tử cố vấn xuất sắc, nên cậu vào đây chẳng khác gì là đang náo loạn hiện trường, cậu nghĩ vậy (:v)

"Ông nghĩ gì về nó, ông Sherlock Holmes?" cả hai viên thanh tra cùng hỏi, như một sự đáp lại cho câu nói trước đó của ngài Holmes

Có lẽ tôi sẽ làm mất uy tín nếu có ý định giúp đỡ các ông" - ngài Holmes nói mang hàm ý chế nhạo - "Các ông đang làm rất tốt mà sẽ rất đáng tiếc nếu bất kỳ ai can thiệp vào. Tôi rất vui được giúp đỡ các ông nếu tôi có thể. Nhưng tôi nên nói chuyện với viên cảnh sát đã tìm thấy thi thể. Các ông có thể cho tôi tên và địa chỉ của anh ta được không?"

Lestrade nhìn vào cuốn sổ tay.

"John Rance, bây giờ anh ta đã hết ca làm. Ông sẽ tìm thấy anh ta ở số nhà 46, Audley Court, Kennington Park Gate"

Holmes ghi lại địa chỉ, và Conan với một thói quen nào đó cũng tìm cuốn sổ tay ghi chép

"Được rồi, chúng ta sẽ đi gặp anh ta, nhưng mà trước đó thì nhóc có thể cho chúng ta biết những gì nhóc suy luận được không nhỉ" - Holmes nhìn Conan, có vẻ như ngài Holmes đang dần tin tưởng vào khả năng của nhóc.

"Vụ án được thực hiện bởi một người đàn ông cao khoảng hơn một mét tám mươi, à, tức là khoảng 6 feet, đang trong độ tuổi trung niên, có đôi chân nhỏ, hôm đó hắn ta đi một đôi giày thô mũi vuông, và như cháu nói lúc nãy thì hắn hút loại xì gà..."

"Xì gà Trichiniopoly" - Holmes nhắc - "Hắn đến đây cùng nạn nhân trong một chiếc xe ngựa bốn bánh, được kéo bởi một con ngựa với ba chiếc móng cũ và một chiếc mới vừa được đóng. Rất có thể, kẻ sát nhân có một khuôn mặt hoa mỹ, và như cậu nhóc nói thì móng tay bên tay phải của hắn dài đáng kể."

Lestrade và Gregson nhìn cậu nhóc ngạc nhiên, cũng mang vẻ hoài nghi không biết rằng ngài Holmes nhân lúc nào đó nói cho cậu biết không. Nhưng có vẻ như không phải vậy

"Vậy nếu người đàn ông này bị giết, nó được thực hiện như thế nào?"

"Thuốc độc" - Sherlock Holmes trả lời cộc lốc rồi bắt đầu rời đi

"Ngài Lestrade, dự đoán ban đầu của ngài cháu nghĩ không phải đâu" - Conan nhìn hai ngài thanh tra cười cười - "Rache là một từ tiếng Đức nghĩa là báo thù chứ không phải là người phụ nữ tên Rachel, bởi xác chết được phát hiện có vẻ muộn mà"

Sau đó, Conan chạy theo ngài Holmes. Hai vị thanh tra, và cả ngài Watson nhìn theo hai người, cùng có chung một suy nghĩ

"Thằng bé này không giống những cậu nhóc bình thường, nó thông minh sắc sảo... giống hệt ngài Holmes"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top