Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thánh hồn thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Thánh hồn thôn

Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nghe thì có vẻ dễ khiến người khác kinh ngạc nhưng trên thực tế đây chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ sở dĩ kêu là Thánh Hồn, là bởi vì nghe nói trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn thánh cấp bậc.

Trời mới tờ mờ sáng, trên một tòa tiểu sơn bên ngoài Thánh Hồn thôn, có một thân ảnh nhỏ gầy. Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, tóc đen, da tay "tiểu mạch sắc" khỏe mạnh, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

Đối với một tiểu hài tử tầm tuổi như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao như thế này là một điều khó có thể xảy ra nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên. Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất. Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào " tử khí đông lai" chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẽ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao?"

Nam hài này là Đường Tam. Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên, hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một , bước đi, so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.

Khi thấy đã nhanh tới chân núi, Đường Tam bỗng nhiên dừng lại nhíu mày. Hắn ngửi được mùi máu tươi phảng phất trong không khí. Đường Tam đề phòng, Huyền Thiên Công, Tử Cực Ma Đồng âm thầm vận chuyển, mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử sắc, hắn nhìn quanh rồi tầm mắt dừng lại ở một bụi cây cách đó không xa. Đường Tam thả nhẹ bước chân từ từ tiến đến, mùi huyết tinh ngày càng nồng đậm, hắn cẩn thận vạch tán cây, đôi đồng tử co rút lại.

Hắn thấy một nam hài tóc bạch sắc nằm trong vũng máu, quần áo rách nát lộ ra những vết thương sâu đến tận xương. Những vết thương vẫn đang rỉ máu nhiễm lên mái tóc trắng một màu đỏ chói mắt, gương mặt hắn cũng bị máu từ vết thương trên gò má phải kéo xuống tận cằm che lấp.

Cảnh tượng này khiến cho một kẻ đã sống hai đời như Đường Tam cũng phải hoảng sợ. Đúng vậy, bên trong thân thể của một nam hài 5-6 tuổi kia là linh hồn của một người trưởng thành. Kiếp trước hắn là ngoại môn đệ tử Đường Tam vì vi phạm môn quy hắn tự sát tại Quỷ Kiến Sầu. Sau khi chết hắn đến thế giới này, không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp kiếp này hắn cũng tên là Đường Tam.

Đường Tam cẩn thận lại gần cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nam hài chần chờ một lát xong vẫn cắn răng quyết định ôm hắn trở về.

Lúc này, ý thức của Bạch Linh Âm đang chìm vào một không gian đen tối, cô cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, cô chỉ nhớ đợt huấn luyện này bị thương rất nặng, cô không biết mình ngất đi lúc nào chỉ biết sau khi ngất đi ý thức cô xuất hiện ở đây.

Đột nhiên một giọng nói thần thánh vang lên "Thủ hộ giả tiếp xúc đến thiên mệnh chi tử đủ điều kiện mở ra Thần khảo. Thủ hộ giả xác định vì Bạch Linh Âm" cùng với đó là ánh sáng lóa mắt xuất hiện, Bạch Linh Âm không tự chủ nhắm mắt chặt lại, đến lúc mở mắt ra, Bạch Linh Âm chỉ thấy cả người đau nhức còn cô đang được ai đó cẩn thận đặt xuống.

"Ồ, ngươi tỉnh rồi à"- Đường Tam vừa đặt nam hài xuống đang định lấy khăn lau qua vết máu cho cậu ta thì thấy nam hài mở to mắt nhìn mình, thấy thế Đường Tam thuận thế ngồi xuống, tò mò nhìn gương mặt đầy máu của hắn, nhíu nhíu mày, đưa tay muốn vén mấy lọn tóc dính máu che kín mắt nam hài.

Bạch Linh Âm cau mày, không tiếng động tránh né hành động của Đường Tam. Cô không thích người xa lạ động chạm vào mình. Tay đường Tam chạm hụt, xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

Đường Tam đứng dậy, không tiếp tục trò chuyện với nam hài nữa, hắn đi tới trước bếp, thuần thục đứng trên ghế, mở vung nồi lớn trước mặt, tức thì mùi hương truyền đến, cháo đã sớm chín rồi.

Cầm lấy hai cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ, Đường Tam cẩn thận múc đầy hai chén cháo. Hắn hướng vào trong nhà kêu lên "Ba ba. Ăn cơm thôi"

Một lúc lâu sau, tấm màn cửa được nhấc lên, một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo bước ra. Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi, nhưng vóc người lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.
Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối.

Theo từng bước chân của hắn, mùi rượu nồng nặc phả vào không khí khiến Đường Tam cùng Bạch Linh Âm nhíu nhíu mày.

Đường Hạo lảo đảo đi ra, ngửi thấy mùi huyết tinh trong không khí, hắn đen mặt, ánh mắt dò xét nhìn Đường Tam rồi lại đảo qua nhìn thấy một nam hài đầy máu ngồi ở góc nhà. "Ai vậy"

Đường Tam vẫn luôn chú ý đến mọi cử động của Đường Hạo thấy hắn hỏi Đường Tam vội vàng lên tiếng "Ba ba, ta thấy hắn bị thương ở chân núi. Chúng ta..."

Đường Tam còn chưa dứt lời đã thấy cái bát trong tay Đường Hạo vỡ nát, cháo bên trong bắn tung tóe ra bàn, còn Đường Hạo mặt âm trầm nhìn chằm chằm cửa ra vào, một áp lực kinh khủng không rõ nguồn gốc bao trùm cả căn nhà gỗ khiến Đường Tam hoảng hốt. Đường Hạo không tiếng động kéo Đường Tam về bên cạnh mình ánh mắt bén nhọn đề phòng.

Mọi việc chuyển biến chỉ trong giây lát khiến Bạch Linh Âm hơi sửng sốt, cảm nhận được hồn lực khủng khiếp dao động, cô nheo mắt, ánh mắt không đấu vết liếc Đường Hạo. "Tam thúc"

Bạch Linh Âm biết phụ thân sẽ khiến người đón mình nhưng không ngờ Tam thúc lại đích thân tới. Theo tiếng nói của Bạch Linh Âm, áp lực bao quanh căn nhà cũng biến mất, một người thanh niên tầm 25-26 tuổi xuất hiện, cúi người ngồi xuống ánh mắt màu ngọc bích đầy lo lắng nhìn cô

"A Âm, con có sao không. Tại sao lúc nãy hơi thở của con lại đột nhiên biến mất. Còn nữa sao lại thương nặng thế này. Có phải là bọn họ..."

Sau khi kiểm tra toàn thân Bạch Linh Âm một lần, xác định không có nguy hiểm đến tính mạng, người thanh niên đưa mắt nhìn về phía hai cha con Đường Hạo ánh mắt đầy sát khí.

Hiển nhiên là cho rằng thương thế của Bạch Linh Âm là do người đàn ông kia gây ra, đừng tưởng rằng hắn không biết nguồn hồn lực kinh khủng kia phát ra từ người đàn ông này.

Mặc dù hắn không biết, đường đường là một phong hào đấu la trốn ở cái nơi nghèo nàn, thâm sơn cùng cốc này làm gì nhưng tội làm tổn thương tiểu công chúa của gia tộc họ là không thể tha thứ.

Lúc này lưng Đường Hạo đã sớm đầy mồ hôi. Một tay nắm lấy vai Đường Tam, một tay ngưng tụ vũ hồn, cảnh giác tùy thời xuất động kéo Đường Tam bỏ chạy

Thấy không khí có chút áp lực, Bạch Linh Âm kéo kéo tay áo của người thanh niên nhỏ giọng "Tam thúc, ta không sao. Hơn nữa vừa nãy là bọn họ cứu ta"

Nghe thấy, bọn họ là ân nhân đã cứu Bạch Linh Âm, người thanh niên sửng sốt, hắn nhìn Đường Hạo một cái rồi lại nhìn đứa bé bị Đường Hạo lôi kéo. Vết máu dính trên áo của nam hài bị hắn thu vào mắt, rút đi sát khí, hắn đứng dậy ôm quyền

"Ngượng ngùng, lúc nãy hành động không phải, mong hai vị thứ lỗi. Hai vị là ân nhân cứu mạng của thiếu chủ chúng tôi, chúng tôi nợ các vị một lần, sau này nếu cần giúp đỡ chúng tôi sẵn lòng trợ giúp"

Nói rồi, cầm một miếng lệnh bài đưa cho Đường Hạo. Thấy Đường Hạo không phản ứng vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, Bạch Long Khanh có chút bất đắc dĩ sờ sờ chóp mũi. Ai bảo lúc nãy hắn vội vàng không suy nghĩ kỹ đã hành động đắc tội người ta.

Đường Tam nhìn nhìn cha mình lại nhìn Bạch Linh Âm một chút, vẫn đưa tay nhận lấy lệnh bài. "Đa tạ ngài"

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Bạch Linh Âm quay đầu lại, đột nhiên hỏi "Ngươi tên gì"

"Đường Tam" _ Bị hỏi bất ngờ, Đường Tam buột miệng trả lời

"Bạch Linh Âm. Đó là tên của ta. Nhớ kỹ"

Nhìn bóng lưng Bạch Linh Âm biến mất, Đường Tam lẩm nhẩm cái tên trong miệng. Tên hắn thật hay. Có điều tên hơi giống con gái.

Đường Tam quay người nhìn Đường Hạo. Lúc này, Đường Hạo lại quay về với dáng vẻ của một tên nghiên rượu. "Ba ba" Đường Tam cầm miếng lệnh bài trong tay đưa cho cha hắn.

Đường Hạo liếc nhìn hoa văn trên miếng lệnh bài, nhất là chữ "Thủ" kia ánh mắt hơi ngừng lại, nghi hoặc rồi lại nhìn Đường Tam. "Ngươi cứ giữ lấy"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top