Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Lão bản kì quái

Đây là lần đầu tiên hắn vui mừng như vậy, ngoài việc tiểu Thiên ra. Tiểu Vũ nhìn thấy Tam ca kích động như vậy, nàng chưa kịp hỏi thì Tam ca đã mở miệng:
"Lão bản, khối thủy tinh này bao nhiêu tiền?"
"Hả, Tam ca ngươi muốn mua khối thủy tinh này sao?" Tiểu Vũ xù lông lên, khối thủy tinh rách nát, tàn tạ, tả tơi này bộ mua về làm đồ cổ sao.
Lão bản đáng ra đang nhắm mắt thì mở ra, liếc khối thủy tinh rồi nhắm mắt mở miệng nói:
"Khối thủy tinh đó giá 100 hồn tệ."
Tiểu Vũ vừa nghe giá thì bàng hoàng, cái cục này mà 100 hồn tệ:
"Tên kia, ngươi đây là ăn cướp giữa đường, cục gạch này mà 100 hồn tệ."
Tiểu Thiên bỗng kéo kéo áo tiểu Vũ.
"Tiểu Thiên ngươi đừng chú ý tiểu tiết." Xong quay ra chỗ tiểu Tam định kéo hắn đi thì tiểu Tam đã từ trong túi trữ vật lấy ra 100 hồn tệ:
"Lão bản, đây là 100 hồn tệ, ngươi xem đủ chưa."
Lão bản đến mắt cũng không mở ra:
"Tiền của ngươi không đủ."
Đường Tam nói:
"Đây đúng là 100 kim hồn tệ."
Thanh âm mơ hồ của lão bản nhàn nhạt cất lên:
"Khối thủy tinh này đối với ngươi phải bán 200 kim hồn tệ."
Lần này tiểu Vũ không thể kiềm được nữa:
"Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi mới nói 100, nay lại biến thành 200. Khó trách tiệm ngươi không có 1 chút sjnh ý nào. Tiểu Tam, chúng ta không mua nữa, tiểu Thiên, chúng ta đi."
Đường Tam hướng tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn lão bản nói:
"Ngươi xác định sẽ không thay đổi nữa chứ?"
Trung niên nhân uể oải nói:
"Được rồi, 500 kim hồn tệ, không thay đổi nữa. Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho."
Từ 100 đến 200, lại từ 200 đến 500, lúc này đây, ngay cả Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa. Thu hồi lại tiền, hướng tiểu Vũ, Thiên nói:
"Chúng ta đi đi."
Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với lão bản 1 cái:
"Sớm nên đi, giao lưu với hạng người sảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà."
Khi bọn họ vừa bước tới cửa thì lão bản lại mở miệng:
"Nếu ngươi vì không đủ tiền mà đi, ta có thể thu trước của ngươi 200 kim tệ, còn lại ngươi có thể từ từ trả. Mỗi tháng trả 10 kim tệ là được. Bất quá, ngươi phả chịu lợi tức là 10 phần 100.
"Gian thương, nguôi đi chết đi, mà quả thực đến chết vẫn hám tiền." Nói rồi định lôi kéo tiểu Tam với tiểu Thiên đi.
Đường Tam nắm lấy vai tiểu Vũ, nhìn nàng lắc lắc đầu, ý bảo nàng không nên xúc động, chính mình 1 lần nữa trở lại bên trong cửa hàng, đi tới trước mặt thanh niên đại thúc:
"Thành giao."
"Tiểu Tam." Tiểu Vũ bất mãn kêu 1 tiếng, tay phải Đường Tam đưa về phía sau hướng nàng lắc lắc, ý bảo nàng không nên nói chuyện.
Con mắt của lão bản rốt cục lại mở, vừa lúc thấy tiểu Tam trong khoảng cách gần, ánh mắt hắn rơi vào bên hông Đường Tam:
"Đai lưng này của ngươi từ nơi nào mà có được?"
Đường Tam trong lòng vừa động:
"Là sư phụ của bọn ta đưa cho. Ngài nhận biết nó?"
Lão bản từ trên ghế ngồi dậy, nhìn nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông Đường Tam, trong mắt lóe ra quang mang cổ quái, cả nửa ngày cũng không lên tiếng.
"Ngươi sẽ không lại muốn thay đổi giá chứ?" Tiểu Vũ tức giận từ sau lưng Đường Tam ló đầu ra.
Quang mang cổ quái trong mắt trung niên dần dần biến mất:
"Các ngươi là đệ tử của hắn. Vậy khối thủy tinh này cứ đem đi đi."
Đường Tam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tay phải tại nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ sờ nhẹ, lấy ra túi kim hồn tệ đưa cho trung niên nhân:
"Sau này ta mỗi tuần trăng sẽ đem 10 kim hồn tệ lại đây."
Lão bản phất phất tay, 1 lần nữa ngồi trở lại ghế:
"Không cần, thủy tinh cho ngươi. Nó vốn cũng không phải cái gì có giá trị. Các ngươi đi thôi, không nên quấy rầy ta ngủ."
"Cho?" Đường Tam sửng sốt 1 chút, trung niên này trước sau khác biệt quá lớn, lúc trước thì giá cao bằng trời, lúc này lại ngược lại muốn mang cho.
Trong tiềm thức, Đường Tam hiểu được, trung niên nhân có vẻ gian hoạt này, hẳn là cùng Đại sư quen biết.
Trong lúc Đường Tam đang suy tư, tiểu Vũ không khách khí cầm lấy khối thủy tinh ôm trong lòng.
"Tiểu Tam, tiểu Thiên chúng ta đi đi, đỡ cho 1 số người lại phải hối hận.
Đường Tam có chút khóc cười không được nhìn nàng, nói:
"Chúng ta sau có thể tùy tiện lấy vật của người ta. Đại thúc, xin người hãy vẫn nói giá cả đi."
Lão bản nằm trên ghế lại bắt đầu đung đưa, nhưng lần này ngay cả nói cũng không, căn bản là không để ý tới hắn.
Đường Tam nhìn khối thủy tinh trong lòng tiểu Vũ, lại nhìn trung niên nhân, nếu dựa vào tính tình của hắn, khối thủy tinh này dám chắc sẽ không nhận, nhưng chính là, khối thủy tinh này đối với hắn mà nói thật sự quá trọng yếu, bỏ qua cơ hội lần này, chẳng mai để người khác mua, chỉ sợ hắn sẽ hối hận cả đời.
Các loại ý niệm trong đầu hắn hiện lên như điện quang hỏa thạch, cuối cùng vẫn đưa túi kim hồn tệ trong tay lặng lẽ phóng trên mặt đất, rồi cùng tiểu Vũ và tiểu Thiên rời khỏi cửa hàng.
Sau khi 3 người rời đi, trung niên nhân mới lại mở 2 mắt, vẻ gian hoạt trên mặt biến mất, thất vọng lẩm bẩm:
"Đồ đệ của hắn cũng tới Tác Thác thành, thời gian này, hồn lực như vậy. Xem ra, bọn họ là muốn tới Sử Lai Khắc học viện rồi. Đại sư a Đại sư, ngươi lần này không tránh ta sao?"
Rời khỏi cửa hàng cổ quái đó, tiểu Vũ rốt cục nhịn không được hỏi:
"Tiểu Tam, ngươi tại sao nhất định phải có khối thủy tinh này? Ta chưa từng thấy qua ngươi đối với đồ vật nào lại khát vọng muốn có như thế. Phẩm chất khối thủy tinh này kém vậy, đối với ngươi có thể có tác dụng gì?"
Đường Tam tiếp nhận khối thủy tinh từ trong tay tiểu Vũ, thừa dịp chung quanh không có người khác chú ý, rất nhanh thu vào Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, 1 bên kéo tiểu Vũ, 1 bên kéo tiểu Thiên nói:
"Đi mau, trước tiên về tửu điếm rồi nói."
Cả 3 người ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn, Đường Tam vội vã mang theo tiểu Vũ nhanh chóng trở lại tửu điếm. Lúc này tâm tình hắn cực kì hưng phấn, 2 bàn tay kéo tiểu Vũ với tiểu Thiên đã đầy mồ hôi.
Tiểu Vũ bình thường mặt dù nháo loạn 1 chút, nhưng 1 khi Đường Tam trở nên nghiêm túc, nàng lại trở nên rất nhu thuận, còn Thiên thì có cảm giác như dù trời sập sắc mặt cũng không thay đổi, bọn họ đi theo Đường Tam cùng về mân côi tửu điếm.
Đóng chặt cửa phòng, Đường Tam rất nhanh kéo hết rèm cửa sổ xuống:
"Theo ta vào phòng ngủ."
Tiểu Vũ khó hiểu cùng tiểu Thiên đi vào phòng ngủ, Đường Tam kéo rèm cửa sổ phòng ngủ xuống, mang cửa đóng chặt, rốt cuộc không che giấu được vẻ hưng phấn trên mặt. Trên mặt toát ra vài phần thần sắc si mê, trên mặt hiện lên 1 tia ửng hồng.
...
(Tiểu Vũ: ta cảm thấy không khí là lạ, có cảm giác như ta là kì đà cản mũi vậy ta? Kì quái...
Ta viết mà ta cũng có cảm giác đó. Kì quái-ing.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top