Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Tam Thiên Vũ (2)

Nghe vậy cả 5 người đành quay về học viện, khi trở lại học viện thì bọn Đường Tam liền thấy Áo Tư Tạp cùng Ninh Vinh Vinh đang ngồi ở trên cái ghế gần cổng học viện cười nói vui vẻ, Chu Trúc Thanh không quan tâm liền tiến thẳng về phòng mình.
Đái Mộc Bạch thấy vậy liền tiến lại gần hỏi:
"Các ngươi làm gì ở đây?"
Ninh Vinh Vinh cười hì hì đáp:
"Thì đợi các ngươi về."
Còn Áo Tư Tạp ngồi kế bên liền nhìn Đái Mộc Bạch với ánh mắt như phá hỏng chuyện tốt của hắn vậy.
Đái Mộc Bạch nghiêm giọng hỏi:
"Vậy thì ngươi đã quyết định ở lại hay là đi?"
Ninh Vinh Vinh cười nói:
"Đương nhiên là ở lại, 1 nơi thú vị như vậy sao ta phải bỏ đi."
Đái Mộc Bạch nghe xong liền nói:
"Tùy ngươi."
Rồi bỏ đi, Ninh Vinh Vinh nhìn thái độ của hắn không vừa mắt liền châm chọc nói:
"Nghe Áo Tư Tạp nói là Đái lão đại đây, có tài dụ gái rất tài, vậy mà 1 cô gái mà cũng không làm gì được thật là thất vọng."
Đái Mộc Bạch nghe thấy mặt liền tức giận nhìn Ninh Vinh Vinh nói:
"Ninh Vinh Vinh chuyện của ta không đến lượt ngươi nói, ngươi muốn ở lại học viện làm gì thì tùy ngươi, nhưng đừng xen vào chuyện của ta, nếu còn xen vào thì đừng trách ta."
Chuyện Chu Trúc Thanh lạnh nhạt với hắn đã làm hắn khó chịu mà lại bị Ninh Vinh Vinh châm chọc nữa nên cơn giận của hắn liền bọc phát.
Ninh Vinh Vinh tiếp tục cười châm chọc nói:
"Ta cứ thích xen vào thì sao, ngươi làm gì được ta?"
"Vậy thì đừng trách ta."
Đái Mộc Bạch vận hồn lực đem Ninh Vinh Vinh đánh bay đi, Áo Tư Tạp thấy Ninh Vinh Vinh bị đánh bay đi liền chạy đến đỡ nàng, nhưng khi đỡ được Ninh Vinh Vinh thì cũng bị văng về sau do lực quá mạnh.
"Đái lão đại đủ rồi."
Đường Tam vỗ vai Đái Mộc Bạch nói:
"Dù sao cũng là đồng học nên bỏ qua đi."
Đái Mộc Bạch giờ mới lấy lại bình tĩnh liền thu lại hồn lực nhìn Ninh Vinh Vinh nói:
"Nể mặt Đường Tam lần này ta sẽ tha cho ngươi, nhưng lần sau thì đừng hòng."
Rồi bỏ đi.
Ninh Vinh Vinh khuôn mặt đầm đìa nước mắt, đột nhiên cất tiếng gọi:
"Đường Tam."
Đường Tam xoay người lại.
Ninh Vinh Vinh hung hăng bảo:
"Dùng độc môn ám khí của ngươi giúp ta giết hắn, chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi 1 vạn kim hồn tệ, ngươi sẽ trở thành khách quý của Thất Bảo Lưu Ly Tông, sau này Thất Bảo Lưu Ly Tông sẽ ủng hộ ngươi 1 cách vô điều kiện."
Trong trường hợp này, nếu là 1 gã bình thường hồn sư nhất định sẽ hết sức vui mừng, được Thất Bảo Lưu Ly Tông ủng hộ, mấy chữ này ý nghĩa trọng đại cỡ nào, phải biết đương thời là 1 trong thất đại tông môn, Thất Bảo Lưu Ly Tông sỡ hữu thực lực cường đại khó mà tưởng tượng hết. 1 gã hồn sư mà được họ ủng hộ sẽ dễ dàng tại đại lục quật khởi. Nhất là đối với 1 thiên tài như Đường Tam, thật sự là tương lai thu hoạch sẽ vô hạn.
Đường Tam chậm chạp bước tới đối diện Vinh Vinh Vinh, nhìn sâu trong mắt nàng:
"Ninh Vinh Vinh à, trên đời này không phải cái gì cũng có thể mua được bằng tiền. Nơi này đơn thuần chỉ là học viện, chúng ta là bạn học với nhau, nếu ngươi cứ tiếp tục giữ mãi thái độ ngạo mạn như vậy, ta khuyên...ngươi nên rời đi thì hơn."
Ninh Vinh Vinh không cam lòng nhìn hắn:
"Ngươi...ngươi..., chẳng lẽ ngươi không biết Thất Bảo Lưu Ly Tông chúng ta cường đại cỡ nào à?"
Đường Tam cười lạnh nhạt, trải qua 2 kiếp, hắn như thế nào không hiểu tâm lý của 1 cô gái mới 12 tuổi:
"Biết thì sao mà không biết thì sao? Cái đó đối với ta không có quan hệ. Tiểu Thiên, tiểu Vũ chúng ta đi thôi."
Lắc đầu 1 cách ngao ngán, Đường Tam, Đường Thiên cùng tiểu Vũ cũng đi vào học viện.
Chứng kiến bọn họ rời đi, Ninh Vinh Vinh cả người như chết trân tại chỗ. Nếu nói Đái Mộc Bạch làm nàng căm tức thì ánh mắt lúc Đường Tam bỏ đi lại khiến nàng bị đả kích thật nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, quen sống trong vòng tay nuông chiều của đại trưởng lão Thất Bảo Lưu Ly Tông, tính tình nàng sớm trở nên cao ngạo. Nhưng hôm nay, trước sau phải chịu 3 lần đả kích làm nàng cảm thấy vô cùng phân vân:
"Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy? Ta đã làm sai thật sao?"
"Áo Tư Tạp."
Ninh Vinh Vinh dẫu chết cũng không tin mình sai, quay đầu ngoái nhìn Áo Tư Tạp vừa mới ngồi dậy trên mặt đất hỏi:
"Ngươi có nguyện ý giúp ta hay không?"
Trong cặp mắt si tình của Áo Tư Tạp phát ra vài phần lợt lạt.
Mắt thấy Áo Tư Tạp bỏ vào trong học viện, Ninh Vinh Vinh không cam lòng la lớn:
"Không phải là ngươi thích ta sao? Ngay cả ngươi cũng không chịu giúp ta hả?"
Áo Tư Tạp dừng lại, cũng không thèm quay đầu nói:
"Vừa rồi Đường Tam nói đúng, nếu ngươi vẫn còn giữ tính cách đó thì nên rời khỏi nơi này đi. Nơi này không thích hợp với ngươi. Có lẽ đối với ngươi, bằng hữu...đó là 1 cái khái niệm gì đó quá xa vời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top