Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Nụ cười tu la

Năm mới vui vẻ, mọi người.
Khi Đường Thiên còn đang an giấc trong vòng tay của Đường Tam thì bên ngoài quán có đoàn người gồm 5 người mặc y phục trắng đi vào, Đái Mộc Bạch thấy họ 2 mắt liền lóe lên như thấy địch thủ của mình vậy, đám người này gồm 4 nam, 1 nữ, vị trung niên dẫn đầu nhìn qua có vẻ hơn 40 tuổi, thân hình mập mạp, trên đầu thì chỉ có vài cộng tóc bạc, gương mặt nhăn nheo, khí chất tỏ ra thập phần kiêu căng, trên người mặc 1 bộ y phục màu xám tro, 4 người đi sau đều là trai gái xinh đẹp, nhất là vị nữ tử nhìn khoảng 20 tuổi, 1 thân y phục trắng nhưng bên tay áo trái có khắc 1 hàng chữ "Thương Huy học viện" màu vàng, khi thấy vị nữ tử thì Mã Hồng Tuấn liền chảy nước miếng đầy miệng.
Đường Tam thấy biểu hiện kì lạ của Đái Mộc Bạch khi nhìn đám người đó liền hỏi:
"Đái lão đại bọn họ là ai vậy?"
"Ngươi không biết sao?"
Đái Mộc Bạch thu lại ánh mắt của mình nói:
"Đám người đó là người của cao cấp hồn sư học viện Thương Huy học viện, là 1 trong những cao cấp học viện lớn tại Ba Lạp Khắc Vương Quốc, họ là địch thủ của học viện chúng ta."
Tiểu Vũ tò mò hỏi:
"Tại sao họ lại ở đây?"
Đái Mộc Bạch lắc đầu nói:
"Ta cũng không rõ nữa, nhưng cũng đừng nên dây dưa với bọn chúng."
Đám người Thương Huy học viện ngồi cách bọn Đường Tam 2 bàn, vị nữ tử trong đám nhìn thấy bọn Đường Tam thì liền quay qua nói gì đó với nam tử bên cạnh, cả 2 nhìn nhau cười nham hiểm xong thì nam tử liền đứng lên đi lại chỗ bọn người Đường Tam.
Đúng lúc đó vị tiểu nhị đang mang các món ăn lại chỗ bọn Đường Tam, thì nam tử liền dùng chân khẽ quẹt nhẹ chân tiểu nhị đang tiến tới làm hắn mất thăng bằng té ngã đồ ăn trên tay bay lơ lững.
Đường Tam thấy tiểu nhị sắp ngã liền dùng Khống Hạc Cầm Long 1 tay đỡ lấy tiểu nhị, 1 tay bắt lấy mấy dĩa đồ ăn nhưng người thì vẫn ngồi 1 chỗ, không làm kinh động gì đến Đường Thiên đang ở trong lòng:
"Không được lãng phí thức ăn."
Tiểu Vũ cười nói:
"Tam ca, làm tốt lắm."
Nam tử từ Thương Huy học viện bất ngờ trước những động tác nhanh gọn của Đường Tam, nhanh đến nổi hắn không thể nhìn ra những động tác của Đường Tam, vị nam tử tỏ ra cười hối lỗi nói:
"Xin lỗi, tại ta không nhìn thấy."
Xong thì sử dụng tốc độ thật nhanh của hắn mà dùng 1 chân đá mạnh vào ghế của Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch đương nhiên nhìn ra được vị nam tử muốn làm gì, khi cái ghế hắn đang ngồi bị đá bay thì hắn liền bật dậy, 1 tay nắm chặt dồn hồn lực vào nắm đấm, đấm mạnh vào mặt vị nam tử khiến hắn văng vào các bàn ghế phía sau.
"Xin lỗi, tại ta không nhìn thấy ngươi."
Đái Mộc Bạch ngoài mặt cười hối lỗi nhưng trong lòng lại thoải mái, vui mừng cho sự khó chịu vì Chu Trúc Thanh tránh mặt hắn mấy bữa nay cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, nhưng Đái Mộc Bạch không hề biết rằng hắn vừa phạm phải 1 sai lầm lớn nhất từ trước đến giờ.
Vị nam tử bị Đái Mộc Bạch đánh vào trước lúc bị đánh bay đi đã vô tình va vào những món ăn ở trên bàn bên cạnh thẳng tiến bay về hướng của Đường Thiên đang nằm trong lòng Đường Tam. Mặc dù Đường Tam đã kịp thời dùng Lam Ngân Thảo làm thành tấm chắn chặn những món đồ ăn kia bay tới, nhưng cũng đã chấn động đến Đường Thiên.
Đái Mộc Bạch đang cười cười vui vẻ thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn cảm thấy như có 1 thanh kiếm bén nhọn đang kề trên cổ mình vậy, Đái Mộc Bạch 2 chân khẽ run lên, cố gắng quay lại phía sau lưng hắn nơi mà hắn cảm thấy có 1 luồng sát khí cực mạnh.
Khi quay lại Đái Mộc Bạch liền nhìn thấy 1 gương mặt mà cả đời hắn cũng không dám quên, Đường Thiên khóe miệng khẽ nhếch, 2 mắt híp lại, 1 nụ cười hiếm hoi tưởng như không bao giờ xuất hiện trên mặt cậu, nụ cười của cậu đẹp tựa ánh trăng soi sáng vạn vật trong đêm tối khiến tất cả ngẩn người nhưng Đái Mộc Bạch cùng bọn Đường Tam ngồi gần không hiểu sao lại có chút sợ hãi khi thấy nụ cười này của cậu.
Nếu nụ cười của Đường Thiên trong mắt Đường Tam là ánh sáng của thần linh thì giờ trong mắt 6 người Đái Mộc Bạch nụ cười đó ngập tràn sự chết chọc như tử thần đang cười đón bọn họ ở diêm vương phủ vậy.
"ĐÁI...MỘC...BẠCH." Đường Thiên cười tươi đứng dậy từ trong lòng của Đường Tam, cái ghế cậu đang ngồi cùng lúc bị biến thành ghế băng và đang có xu hướng lan rộng ra, bọn người Đường Tam nhìn chiếc ghế băng thì liền hiểu được rằng Đường Thiên đang rất giận và nụ cười đó là nụ cười của sự giận dữ thì liền đứng dậy lùi cách xa khỏi bàn để lại Đái Mộc Bạch đang run rẩy đứng đó.
Đái Mộc Bạch run rẩy nói, hắn không hiểu sao mình lại sợ hãi khi thấy nụ cười của Đường Thiên, nhưng có 1 điều hắn biết là hắn sắp xong rồi:
"Tiểu...Thiên, ngươi...làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top