Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Nụ cười tu la (2)

Đường Thiên vừa cười vừa chỉ 1 tay vào chỗ đồ ăn đổ nát ở dưới đất kế bên mình và tay kia thì đang cầm 1 cái ám khí không biết từ đâu mà quơ qua quơ lại trước mặt Đái Mộc Bạch:
"Này, Đái lão đại, tại sao lại lãng phí thức ăn như thế?"
Đái Mộc Bạch nhìn đống đồ ăn kế bên Đường Thiên ở bàn bên cạnh đã bị tên nam tử mà hắn đánh lúc nãy va vào đổ nát thì liền hiểu nguyên do, 2 tay run lên, trên trán liền đổ mồ hôi nhìn Đường Thiên đang mỉm cười đứng đó, không biết hắn có ảo giác do di chuyển suốt 1 ngày hay không mà sao Đường Thiên nhỏ bé, vô cảm lạnh lùng ngày nào mà hôm nay lại biến thành tu la địa ngục đang đòi mạng hắn vậy.
"Vậy thì người lãng phí thức ăn và phá mất giấc ngủ của ta, chỉ có 1 con đường..."
Nói tới đây thì Đường Thiên dừng lại nắm chặt ám khí trong tay cười nói:
"CHẾT."
Đái Mộc Bạch sợ hãi cực điểm nói:
"Khoan...khoan đã, bình tĩnh nào tiểu Thiên, nếu ngươi dùng nó thì sẽ chết đó."
Dù không dùng võ hồn nhưng hắn chắc chắn rằng nếu Đường Thiên thật sự ra tay thì hắn sẽ mất mạng ngay, nên cố lựa lời nói làm cậu bớt giận đã.
"Đúng là sẽ chết thật, vậy dùng cái này vậy."
Đường Thiên bỏ ám khí xuống, tay phải nắm lại thành nắm đấm, hồn lực vận chuyển vào nắm tay, thủ thế cười nói:
"Vậy bắt đầu nào."
"Khoan..."
Chưa kịp nói xong Đái Mộc Bạch đã bị Đường Thiên chạm nhẹ. Đám người Đường Tam nhìn thấy cái chạm nhẹ của Đường Thiên thì không khỏi lạnh người, thầm cầu nguyện cho Đái Mộc Bạch có thể vượt qua vụ này.
Và không phụ sự lo lắng của mọi người tiếp sau đó là mấy cú nổ liên tiếp xảy ra trên người Đái Mộc Bạch.
7 người Đường Tam đứng nhìn Đường Thiên đang vừa cười rất vui vẻ vừa thúc giục liên tiếp từng cú nổ trên người Đái Mộc Bạch không còn sức kháng cự khiến mặt hắn lúc này không còn có thể nhìn ra được đây là Đái Mộc Bạch hay là đầu heo nữa.
Bọn Đường Tam nhìn gương mặt biến dạng của Đái Mộc Bạch thì liền nuốt nước bọt thầm thề là sau này không dám phá rối lúc Đường Thiên đang ngủ nữa, dù có chết họ cũng không dám.
"Có chuyện gì vậy?"
Thanh âm quen thuộc khiến 6 người Đường Tam ngoài Đái Mộc Bạch và Đường Thiên liền quay lại, thì thấy Triệu Vô Cực đang đứng ở cửa.
Triệu Vô Cực nhìn vị nam tử của Thương Huy học viện nằm dưới đất thì hiểu ra 1 chút chuyện gì xảy ra, quay qua bên cạnh thì thấy Đường Thiên đang nở 1 nụ cười tựa thần rất mê người nhưng khi quay sang thấy 1 đầu người không ra người, quái vật không ra quái vật liên tiếp nổ mạnh thì không ai dám mở miệng khen.
Triệu Vô Cực nhìn tên bị Đường Thiên cho nổ có vóc người và bộ y phục giống Đái Mộc Bạch thì liền nhận ra là ai, nhưng hắn lại tỏ ra như không thấy gì mà thản nhiên tiến lại gần chỗ bọn họ mà nói:
"Các ngươi ở đây làm ta tìm nãy giờ, mau cùng ta về."
Bọn Đường Tam nhìn bộ dáng làm như không có chuyện gì xảy ra của Triệu Vô Cực liền thở dài, bọn họ chưa kịp trả lời thì lão giả 40 tuổi dẫn đầu đám người Thương Huy học viện nhìn có vẻ là lão sư đã đến trước mặt Triệu Vô Cực tức giận nói:
"Ngươi là lão sư của đám nhóc này?"
Triệu Vô Cực khoanh tay kiêu ngạo nói:
"Đúng vậy, ngươi muốn gì?"
Lão giả nói:
"Bọn chúng dám đánh người của chúng ta, ta muốn đòi lại công đạo."
Triệu Vô Cực lạnh nhạt nhìn 4 học viên đằng sau lão giả cười khinh bỉ nói:
"Công đạo? Muốn đòi công đạo thì cũng không đến lược các ngươi đâu, cút đi."
"Ngươi..."
Lão giả giận tím mặt:
"Vậy đừng trách ta."
Nói xong lão liền sử dụng võ hồn, võ hồn của lão là thú võ hồn Huyền Vũ Quy, hồn hoàn 2 hoàng, 2 tử, hồn tông.
Thấy Triệu Vô Cực làm lơ liền khiến lão giả càng thêm tức giận, lão liền sử dụng võ hồn phụ thể hóa thành 1 lão rùa, lao vào Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực thấy vậy cũng không sử dụng võ hồn chỉ giơ nắm đấm lên đấm thẳng vào lão giả, 1 đấm nhìn rất bình thường nhưng lại khiến lão giả bay thủng cả trần nhà mà bay ra ngoài biến mất.
Triệu Vô Cực hướng bọn Đường Tam nói:
"Được rồi, đi thôi."
Rồi bỏ đi. Cả bọn trừ Đường Thiên, Đái Mộc Bạch và Đường Tam liền đi theo sau Triệu Vô Cực mà ra khỏi quán, Đường Tam thấy cả đám người Triệu Vô Cực đã đi, liền tiến lại gần Đường Thiên lấy tay để lên vai cậu nhẹ giọng dỗ dành nói:
"Tiểu Thiên, đủ rồi, tha cho Đái lão đại đi, dù sao hắn cũng không cố tình mà."
"Hừ, được thôi."
Đường Thiên khôi phục khuôn mặt băng sơn thường ngày, thôi thúc giục cực hạn chi băng làm Đái Mộc Bạch ngã xuống sàn nằm bất động, Đường Thiên phủi 2 tay hướng Đường Tam nói:
"Đi thôi."
Rồi bỏ đi.
Đường Tam liếc nhìn Đái Mộc Bạch gương mặt bị biến dạng nằm trên sàn thì khẽ cười khổ lấy tay đỡ hắn dậy rồi tiến ra khỏi quán cùng Đường Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top