Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 63: Người yêu

Đường Tam che lỗ tai của mình, dời đi lực chú ý của Đường Thiên:
"Đệ bớt giận, về hồn hoàn thứ 3, ta có lời muốn nói!"
Đường Thiên nhíu mày, ra vẻ "ngươi mà làm ta mất hứng là ngươi chết chắc", nhưng cậu cũng buông lỏng tai của Đường Tam ra, trừng Đường Tam bằng ánh mắt vô cùng hung ác.
Đường Tam chà xát lỗ tai, nhanh chóng giải thích:
"Các ngươi mất tích, làm cho ta lo lắng nên hồn hoàn thứ 3 của ta xảy ra 1 chút vấn đề."
Đường Thiên nghi hoặc nghiêng đầu, trên mặt bình tĩnh thanh lãnh, trong mắt lại có chút hiếu kì.
Đường Tam đúng lúc giữ im lặng, ôn nhu nhìn Đường Thiên hệt như khi còn bé, giống 1 huynh trưởng thiện tâm thương yêu đệ đệ.
Đường Thiên gãi gãi lòng bàn tay, có loại kích động muốn đánh người, muốn hỏi lại không tiện hỏi, không cao hứng nên muốn đánh người.
Đường Tam thấy đã chọc cậu đủ rồi, còn đùa nữa thế nào mình cũng bị đánh, lúc này mới đàng hoàng trịnh trọng tiếp tục nói:
"Ta vì muốn tìm người yêu của mình mà không tiếc hi sinh."
Đường Thiên nắm chặt tay, có chút xấu hổ mím môi 1 cái, do dự có nên đánh hắn hay không.
Đường Tam đè xuống ý cười nơi đáy mắt, tiếp tục đàng hoàng trịnh trọng:
"Ta đã hấp thụ hồn hoàn thứ 3."
Đường Thiên nhíu mày, câu chuyện không đầu không đuôi này làm cậu có chút đau đầu, căn bản không nghe rõ.
"Vượt mức."
Nói xong, Đường Tam xuất ra 3 cái hồn hoàn, Đường Thiên nhìn cái hồn hoàn thứ 3, nghi ngờ hỏi:
"Vì sao phải nói cho ta chuyện này?"
Đường Tam cười đến híp cả mắt, ôn nhu nói:
"Nếu đệ không nói cho ta biết ai là kẻ muốn gây bất lợi cho ngươi, ta liền bắt đệ ở chỗ này..."
Đường Thiên xụ mặt xuống, lạnh giọng nói:
"Ngươi có thể thử xem."
Đối phương cười híp mắt, trong đầu Đường Tam đều nghĩ cái gì, biểu tình này làm cậu rất muốn đánh hắn.
Dường như Đường Tam bị lời nói này làm tổn thương, hắn oan ức nắm lấy tay Đường Thiên, ánh mắt sáng quắc lên án nói:
"Tiểu Thiên không thương ta nữa, sao ngươi có thể phụ tâm bạc tình như thế?"
Đường Thiên lặp lại:
"Phụ tâm...bạc tình..."
Đường Tam nghiêm túc gật đầu, 1 mặt bi thương, ra vẻ "đệ mau dỗ ngọt ta đi, cho ta 1 cái hôn là được".
Đường Thiên hít thở sâu 1 hơi, cậu cũng hiểu ra rồi, mình càng tranh cãi với hắn thì cái tên ca ca này càng lấn tới, cậu mặt lạnh cúi đầu nhìn xuống đất, quyết định không nhìn người trước mắt nữa.
Nhưng mà vừa nhìn xuống, cậu liền phát hiện chỗ không đúng.
Dường như cậu có gì đó khác lạ, nhưng không biết nó khác chỗ nào.
Đường Tam thấy biểu tình này của cậu, cũng không biết Đường Thiên nghĩ tới điều gì, điều chỉnh hồn lực kiểm tra thân thể.
Tâm tư của Đường Thiên hơi động:
"A!"
Đường Tam hiếu kỳ hỏi:
"Làm sao vậy?"
Đường Thiên lạnh lùng xoay mặt:
"Không có gì."
Đường Tam vốn muốn chọc cậu, đùa Đường Thiên chẳng qua là để dời đi sự chú ý của cậu, thuận tiện nhìn biểu tình khó lường của cậu mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới mình đã đùa quá trớn, hơn nữa Đường Thiên vốn đang tức giận, giờ cậu có bí mật đương nhiên không muốn nói cho hắn, nhất thời Đường Tam có chút hối hận.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ kia của Đường Thiên, hắn cũng không nhịn được cười, đây là làm nũng giận dỗi với hắn sao? Cũng thật đáng yêu.
Đường Thiên lạnh mắt liếc nhìn Đường Tam 1 cái, ánh mắt hơi ghét bỏ, cái tên này, bây giờ tự dưng cậu thấy hắn trông rất ngu, chẳng lẽ lúc nãy bị cậu đạp trúng đầu? Sớm biết như vậy lúc nãy đã đạp mạnh thêm chút nữa, trực tiếp đạp choáng váng hắn luôn.
Sau khi yên tĩnh lại, cậu thấy cơ thể có chút rã rời.
1 lát sau, Đường Tam nghe thấy bên người không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, có chút dở khóc dở cười. Đường Thiên thế mà ngủ gục trên ghế. Người này có sức đánh hắn lâu như vậy, tuyệt đối là do lửa giận chống đỡ.
Sắc mặt của Đường Thiên đã không còn tái nhợt không huyết sắc, tuy rằng vẫn trắng nõn, nhưng đã có chút hồng hào. Đôi mắt nhắm, lông mi thật dài rũ xuống, ngoan ngoãn vô cùng. Đường Tan nhìn 1 lát, cuối cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đau lòng ôm Đường Thiên lên, đi về hướng giường.
Nếu thân thể không thoải mái, hà tất phải cậy mạnh như thế? Người này, vĩnh viễn cũng không biết chịu thua.
Đặt Đường Thiên lên giường, Đường Tam nhìn thụy nhan của cậu đến mức không dời nổi mắt, dứt khoát nghiêng người chống đầu ngã vào bên người Đường Thiên, lẳng lặng nhìn cậu. Cảm giác được hơi thở quen thuộc bên người, Đường Thiên hơi động đậy, kề sát mặt vào ngực Đường Tam, có lẽ do cậu thấy tư thế này thoải mái hơn, nên ngủ càng thêm sâu.
Đường Tam nhìn hắn vùi vào ngực mình như 1 con mèo ngoan ngoãn, dáng dấp không hề phòng bị làm cho hắn không khỏi nhếch miệng, thỏa mãn cười cười, e rằng chính bản thân đệ đệ cũng không biết, hắn vĩnh viễn là người mà cậu tin tưởng nhất nơi đáy lòng. Lúc này Đường Tam đột nhiên nảy lên 1 ý nghĩ, chờ cả nhà chúng ta đoàn tụ, 2 người bọn họ sẽ ẩn cư 1 chỗ, sau đó sớm chiều làm bạn không màng thế sự, cũng không tồi.
Lúc này cuối cùng hắn đã hiểu rõ 1 câu, 1 câu không biết đã từng nghe ai nói. 
Tâm của 1 người không quản có bao lớn, nhưng luôn có 1 người khiến ngươi vì hắn mà vứt bỏ hết dã tâm cùng dục vọng, nếu không bỏ xuống được, vậy chỉ có thể nói rằng ngươi yêu còn chưa đủ sâu.
————
Lúc Đường Thiên tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Thân thể cậu đã khôi phục như lúc ban đầu, trạng thái tinh thần cũng tốt đến kì lạ. Lúc này, Đường Tam đang đứng bên cửa sổ, hắn chắp tay ra sau lưng đứng ngắm nhìn bầu trời đầy sao, dáng dấp khí định thần nhàn. Đường Thiên không khỏi nhíu mày, bộ dáng này của Đường Tam, chỉ có hắn đang ở bên cạnh mình, toàn bộ nanh vuốt đều bị hắn thu liễm. Tâm trạng của cậu hơi dễ chịu hơn 1 chút, sắc mặt của Đường Thiên dưới tình huống chính bản thân cậu cũng không biết đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nhận ra được tầm mắt của Đường Thiên, Đường Tam quay người, mỉm cười nhìn sang:
"Đệ tỉnh rồi?"
Đường Thiên gật gật đầu, thái độ trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt.
Đường Tam cũng biết Đường Thiên đang biệt nữu, tâm lý của cậu còn chưa vượt qua được điểm mấu chốt kia, hiện tại chỉ có thể cho cậu thời gian, để Đường Thiên bình tĩnh 1 chút, chậm rãi tiếp thu sự chuyển biến thân phận của bọn họ. Chỉ cần Đường Thiên không hoàn toàn làm lơ hắn, thì vẫn còn cơ hội cứu vãn. Nghĩ xong, hắn cười đi tới, ngồi ở bên giường, ôn hòa hỏi:
"Có đói bụng hay không? Ta đi làm chút gì cho ngươi ăn."
Đường Thiên khó giải thích được bị thái độ ôn nhu này làm mềm lòng, sắc mặt liền dịu đi 1 chút, cậu lắc lắc đầu biểu thị không cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top