Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 21: Bước ngoặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ý tôi là... dấu hôn ấy."

"???"

Amuro nhất thời đứng hình. Anh chú ý tới gương mặt của Katori bấy giờ đã đỏ bừng. Chợt, anh phì cười trước tình huống dở khóc dở cười này. Không ngờ cô gái trước mặt lại có trí tưởng tượng... phong phú tới vậy.

"Hah... không phải như cô nghĩ đâu."

"A... ơ..."

"Vậy nha, tôi đi trước. Có dịp thì tôi sẽ ghé thăm."

Amuro cười nhẹ rồi rời đi. Bước ra khỏi cổng, anh không thể ngừng suy nghĩ tới người con gái tên Katori. Ngay từ đầu, anh đã nghi ngờ Katori rất nhiều, anh đã theo dõi cô nàng từ khá lâu, nhưng phản ứng khi thấy Satou Takashi không thể nói là giả được. Là do anh đã quá đa nghi rồi sao?

Mà... chắc là không phải như vậy đâu.

"Cô ấy có lẽ không phải Nera."

.

.

.

.

.

"Haizz... mệt mỏi thật đấy..."

Akane không khỏi thở dài thườn thượt rồi nằm trườn trên ghế sofa ngoài phòng khách. Cô nàng đảo mắt tới Joseph, bấy giờ đang đứng sừng sững với gương mặt chẳng khác gì bánh bao ngâm nước. Tuy vậy, cô nàng mệt mỏi tới nỗi chẳng thèm chú ý tới anh, bởi việc lo đối phó với Amuro cũng đã đủ mệt mỏi rồi.

"...Đội trưởng, cho tôi hỏi một câu được không?"

"Gì vậy?"

"Sao cô không làm diễn viên luôn đi?"

Joseph hỏi. Nói gì thì nói, anh không thể phủ nhận được tài diễn xuất có một không hai của cô gái này, nhiều lúc anh tự hỏi Akane có phải là diễn viên được đạo diễn cài vào Interpol để lấy ý tưởng làm phim hay không. Nhìn vào cái cách mà Akane xoay chuyển tình thế, cá chắc cô nàng đã từng dày dặn kinh nghiệm đóng phim Hollywood nhỉ?

"Hmm... tôi cũng chỉ coi diễn xuất là một sở thích. Dù sao thì, thủ vai một sát thủ máu lạnh rồi lại đóng phim tình cảm lãng mạn cũng không tồi đâu."

Akane bình thản đáp trong khi cô nàng vẫn đang nằm dài trên sofa. Phản ứng này của cô nàng khiến trong đầu Joseph chỉ có một suy nghĩ.

Đội trưởng à.

Thế giới này nợ cô một giải Oscar.

"Kể ra... tôi không thích hợp với nghề diễn viên lắm."

Akane cười trừ. Cô nàng cảm thấy khá mệt mỏi khi mỗi ngày đều phải mang lên một chiếc mặt nạ. Dù là Nera hay Katori, cả hai chỉ là hai trong số những chiếc mặt nạ mà cô nàng đã và đang sở hữu. Dù sao thì, công việc là vậy mà, cô nàng nào được thảnh thơi chứ.

"...Có lẽ vậy."

Joseph cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể đứng đó rồi rơi vào trầm tư. Anh cũng bất lực vì chẳng thể làm gì cả, đơn giản đặc thù công việc là như vậy, ai cũng thế thôi. Nhưng nhìn người con gái này mệt mỏi và tủi thân tới nỗi bật khóc thế này, anh không cam lòng. Ở lồng ngực trái của anh, nơi có trái tim đang đập rộn ràng, lúc đó lại như thắt lại đầy đau đớn.

"Đội trưởng, vậy rốt cuộc Satou Takashi đó là sao?"

"À, là do Lucas cải trang thôi. Tôi đã nhờ cậu ta đóng giả làm Satou Takashi để đánh lạc hướng, kết quả là màn kịch vừa rồi."

"Vậy sao..."

Akane nằm vắt tay lên trán. Việc Tổ chức xuất hiện tại Tokyo Luxury cách đây mấy hôm cho thấy bọn chúng đã manh động hơn, chưa kể lúc đó cô đã trực tiếp lộ diện với thân phận Nera nên chắc chắn bọn chúng sẽ lùng sục khắp nơi. Và đương nhiên, nếu bọn chúng càng gấp gáp như vậy, chắc chắn sẽ mắc lỗi dù nhỏ hay lớn, Interpol cần nắm lấy điều đó để đánh sập Tổ chức. Vấn đề là, những thông tin liên quan đến việc truy lùng Nera đều do Bourbon nắm giữ, nếu muốn có những thông tin đó cần phải tiếp cận hắn gần hơn nữa.

Hmm...

"Có vẻ phải dùng biện pháp mạnh rồi a~"

Akane nở một nụ cười, đôi đồng tử màu lam ánh lên vài tia trào phúng. Cô nàng đương nhiên đã có cách để có được những thông tin đó, có điều, nó sẽ hơi cầu kì một chút...

Joseph đứng đó nãy giờ quan sát vị đội trưởng đang nằm lăn lộn trên sofa. Vẻ mặt bất thường của cô nàng làm Joseph bất giác rùng mình, có vẻ sắp có điềm không lành rồi nhỉ?

.

.

.

---Tại nhà tiến sĩ Agasa---

"Vậy là các cậu đã thất bại?"

Haibara mở lời trong khi cô bé vẫn đang chăm chú đọc cuốn sách đang cầm. Cô bé vẫn giữ phong thái như mọi khi, luôn luôn lãnh cảm với mọi thứ.

"Ừ... Nera đã hành động quá nhanh, FBI đã thất bại trong việc truy đuổi cô ta."

Conan thờ dài thườn thượt vẻ chán nản. Cậu và FBI đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho phi vụ này, nhưng kết quả vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh không hơn không kém. Chẳng ai ngờ được Nera lại có thể thoát khỏi sự truy đuổi của hai thành viên FBI tinh nhuệ tới vậy.

"Vậy còn gã nhân viên phục vụ kia thì sao? Hắn ta cũng tham gia đó chứ?"

"Ý cậu là anh Amuro đúng không? Đúng là anh ấy đã thông báo tin đó cho mình, nhưng mà..."

"Haizzz..."

Haibara cũng giống như Conan bây giờ, khoảnh khắc không thể loại bỏ kẻ địch luôn làm cho người ta cảm thấy bất an, đặc biệt là đối với Haibara. Khi còn hoạt động trong Tổ chức, Haibara - với tên gọi là Sherry - chưa từng gặp mặt trực tiếp Nera, nhưng qua những lời đồn thổi từ Tổ chức cũng đủ khiến người ta rùng mình. Trong trí nhớ của cô, Nera được ví như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện không rõ hành tung, đặc biệt giết người không ghê tay. Liệu rằng cô ta đã từng nhắm tới Haibara chưa, hay chẳng qua là do cô đã lo lắng quá nhiều?

"Cậu cũng không cần lo lắng. Cô ta là NOC, đồng nghĩa với việc cô ta đã cùng một thế lực nào đó chống lại Tổ chức. Chẳng có lý do gì mà cô ta sẽ làm hại cậu đâu, Haibara."

"Cậu đang nói tôi lo bò trắng răng sao?"

"Tuỳ cậu vậy, dù sao thì cậu cũng không cần lo lắng quá đâu."

Dù nói là vậy nhưng Conan cũng không thể xem nhẹ Nera. Chẳng ai biết được Nera có thật là NOC không, hay đây là trò lừa bịp của Tổ chức dàn dựng để truy bắt Sherry. Cậu và Haibara trong thời gian này vẫn phải đề phòng thì hơn.

"Tôi thấy có một kẻ rất đáng nghi đấy."

"Hả? Ai cơ?"

"Là cô gái có tóc đỏ mà cậu quen đấy, Edogawa. Cô ta là Hachisuka Katori đúng chứ?"

Haibara nêu ra quan điểm của mình. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, Haibara đã cảm thấy sợ hãi trước một người xa lạ như cô gái ấy. Cái mùi nồng nặc sát khí đó đã ám ảnh cô từ rất lâu, khi ấy lại xuất hiện khi gặp mặt người phụ nữ tên Hachisuka Katori. Conan đương nhiên cũng không ngoại lệ, nói cách khác, Katori là người có khả năng là Nera cao nhất theo phán đoán của cậu bé. Có lẽ sau này cậu sẽ để ý tới Katori nhiều hơn.

.

.

.

.

---Chiều tà---

Amuro hiện tại đang ngồi nghỉ ngơi trên một chiếc ghế tại quán Poirot. Hôm nay quán có vẻ khá vắng khách, khác hoàn toàn so với mọi lần nên anh có cảm giác khá khác lạ. Anh vốn đã quen với cảnh nhộn nhịp trong quán hay tiếng xì xầm của tụi con gái về anh. Đương nhiên, vì vẻ ngoài của Amuro có thể nói là khá cuốn hút, đó là lý do vì sao quán Poirot thu hút khá nhiều các nữ sinh. Nhưng hôm nay lại khác, quán lại yên ắng tới lạ làm anh có chút không quen, cảm giác trống trải bao trùm lấy người đàn ông này.

*Cạch*

Từ cánh cửa phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của Amuro. Anh ngay lập tức đứng dậy và tiến ra phía cửa với nụ cười niềm nở.

"Xin chào quý khách."

Bước vào là một vị khách đối với anh đã quá quen thuộc. Vị khách ấy sở hữu mái tóc dài màu đỏ rực đặc trưng, cùng với đó là đôi đồng tử màu lam tuyệt đẹp thu hút mọi ánh nhìn.

"Ồ, là cô Hachisuka sao? Xin lỗi nhé, hôm nay quán hơi vắng khách."

"Không sao không sao. Tôi chỉ uống tách cà phê thôi." - Katori xua tay - "Anh Amuro vẫn chưa tan làm sao?"

"Vâng, chút nữa tôi mới về. Hay để tôi mời bữa hôm nay nhé?"

Amuro vẫn giữ nụ cười niềm nở trên môi, điều đó làm Katori có chút lúng túng, sau cùng cũng gật đầu đồng ý. Có vẻ hôm nay do quán vắng khách nên Amuro mới làm vậy chứ nhỉ?

Katori ngồi ở bàn đợi Amuro. Cô nàng ngồi ngẩn người nhìn những bông hoa hồng được cắm trang trí trên bàn, rồi lại vân vê những cánh hoa trong vô thức. Đương nhiên, việc cô nàng tới đây là có mục đích cả, nó đã được định sẵn trong sáng nay.

Flashback.

"Đội trưởng, cô tính làm gì sao?"

Joseph nhìn vị đội trưởng đang cười tủm tỉm một cách khó hiểu. Anh biết đôi lúc người ta nghĩ đến chuyện gì đó hài hước thì chẳng có vấn đề gì khi họ vô thức cười cả, nhưng vị đội trưởng này thì khác, nụ cười ấy không thể xem nhẹ được đâu.

"Xem nào... tôi đang tính làm gì à..."

Cô nàng ngân giọng ra một chút, vẻ mặt thích thú đến kì lạ. Cô vẫy tay ra hiệu cho Joseph tiến lại gần mình rồi ghé sát tai anh thì thầm to nhỏ điều gì đó. Joseph nghe xong ngay lập tức đứng hình vài giây rồi trợn to mắt vẻ ngạc nhiên.

"Đ-Đội trưởng, cô nghiêm túc đó chứ?!"

"Tôi đã không nghiêm túc bao giờ chưa? Thông báo cho Minerva và mọi người ngay bây giờ, kế hoạch sẽ được tiến hành ngay trong hôm nay."

End flashback.

Amuro bấy giờ đã pha xong ly cà phê thơm phức rồi đem ra bàn phục vụ. Tới đây, anh bắt gặp cảnh người con gái với mái tóc đỏ rực như nền trời chiều tà đang ngồi thẫn thờ ở bàn. Đôi mắt xanh ngọc của cô nàng đang đăm chiêu nhìn những bông hoa hồng trước mắt, còn bàn tay đon thả đang vân vê những cánh hoa tựa hồ đang chán nản. Hình ảnh người con gái ấy như hoà vào ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, mọi thứ trở nên yên bình tới kì lạ.

Amuro cũng đứng hình trước hình ảnh này. Nó làm anh liên tưởng tới cô bé mà anh đã từng bầu bạn thời thơ ấu. Dáng vẻ trầm lặng ấy, đôi mắt và mái tóc ấy, tất cả đều giống nhau tới mức anh có thể nói cả hai người là một. Trong một khoảnh khắc, Amuro như bị cuốn vào một vòng xoáy không có điểm dừng, và người tạo ra nó không ai khác chính là Katori. Lý do rốt cuộc là gì, anh cũng không biết, nhưng có lẽ là do ảnh hưởng của cô bé năm ấy trong tâm trí anh.

Amuro chợt lấy lại tỉnh táo rồi tiến tới đưa tách cà phê cho Katori. Cô nàng đón nó từ tay Amuro rồi từ từ thưởng thức, mọi thứ bỗng chốc rơi vào im lặng.

"Ừm... anh Amuro nè."

"Hửm?"

"Anh... có người yêu rồi nhỉ? Đúng là không có cơ hội thật..."

Amuro tròn mắt nhìn Katori. Anh vẫn không hiểu cô nàng đang đề cập tới chuyện gì, nhưng sao lại khẳng định chắc nịch là anh đã có người yêu?

Phụt!

"Ahahaha."

"N-Này, anh cười cái gì vậy chứ?!"

Katori bỗng chốc đỏ mặt như thể bị chọc quê rồi vậy. Rốt cuộc là tại sao anh ta lại cười, và cười vì cái gì chứ?

"Tại sao cô lại nghĩ tôi đã có bạn gái?"

"Vì... tôi thấy anh mặc áo cao cổ vào sáng nay... nên tôi nghĩ..."

Nghe đến đây, Amuro chỉ muốn bật cười một lần nữa, nhưng anh cố nhịn để giữ chút mặt mũi cho gái này. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy cô nàng khá thú vị, dáng vẻ bây giờ cũng khá... dễ thương đó chứ?

"Cô đừng hiểu nhầm, là do tôi bị chú cún nhà mình cào phải thôi."

"Th-Thật sao?"

"Ừa, là vậy đấy."

Amuro từ từ giải thích. Anh quan sát Katori, vẻ mặt buồn rầu từ khi vào quán tới giờ đã không còn, thay vào đó sắc mặt đã trở nên tốt hơn. Bất chợt, Katori đứng dậy và tiến tới trước mặt anh. Không một động tác thừa, Katori đẩy người Amuro dựa sát vào ghế làm anh không kịp phản ứng mà ngã ra. Chưa dừng lại ở đó, Katori ghé sát vào người anh, một chân cô nàng thậm chí còn gác lên ghế làm cả hai như sát lại gần hơn.

"Anh Amuro."

"Tôi thích anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top