Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Một đời êm ả, bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió bắc thổi lao xao, mang cái buốt giá ngấm vào thớ cây thớ thịt.

Trong đêm, người con gái gầy gò vội vàng bưng bát thuốc vào phòng.

"Khụ khụ, khụ"

Tiếng ho dữ dội vang lên, cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Căn phòng dần ấm áp hơn, nhưng những thanh âm nặng nề vẫn không ngớt. Thanh Ân bưng chén thuốc đến bên giường, hai tay thận trọng đặt vào tay người phụ nữ trong chăn.

Người phụ nữ đỡ, mày thoáng nhíu có lẽ vì nóng, nhưng chẳng ngừng lấy một giây, nàng đưa chén thuốc lên uống cạn.

Tì nữ vuốt nhẹ lưng nàng, nghĩ rằng như vậy nàng sẽ xuôi hơn. Ánh mắt tràn đầy nỗi xót xa. Ân tay đỡ chén thuốc, nàng nói:

- Hay phu... di nương để nô tì mời lão gia qua. Chứ bệnh tình người thế này...

Người phụ nữ khẽ cười, đáp:

- Sao phải mời lão gia, có bệnh thì mời đại phu. Mà bệnh cũng đâu có nặng, đơn thuốc đó rồi, cứ sắc theo, cớ gì phải mời người.

Nàng nằm xuống, chỉnh lại chăn, động tác tự nhiên, thoải mái. Khoé môi nàng lại cong lên, thản nhiên, như thường ngày.

Thanh Ân nhìn chủ nhân mình, khẽ lắc đầu.

Chủ nhân nàng Thuý Vân, người nàng theo hầu đã chục năm. Bao năm rồi người vẫn thế, cái vẻ lãnh đạm, cái vẻ tỉnh bơ, việc nào cũng hiển nhiên, vô tình. Bao năm vẫn chẳng đổi.

Thanh Ân thu dọn tập sách lộn xộn trên bàn, vừa liếc mắt nhìn người nằm trên giường.

Gương mặt nàng đẹp đẽ, hiền hoà, phúc hậu. Nàng yên tĩnh nhắm mắt. Mái tóc đen dài càng tôn lên nước da trắng ngần. Hàng mi nàng cong, sống mũi thanh mảnh. Từng đường nét trên khuôn mắt nàng tinh tế như trăng, như ngọc. Vẫn đẹp thế, nhưng thiếu sức sống. Nàng nhợt nhạt quá, yếu quá, đôi vai gầy tưởng chừng sắp vỡ vụn, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền.

Thanh Ân xót xa, thương chủ tử nhiều đêm không ngủ được vì bệnh dày vò, lòng nhất quyết ngày mai phải thỉnh lão gia mời đại phu đến khám.

Thanh Ân cất lên câu nói thân thuộc:

- Vâng, bệnh nhẹ, đã hơn tháng rồi người không khỏi.

Câu nói này nàng nói biết bao lần, Thuý Vân đã nghe biết bao lần, mỗi lần ấy, nàng sẽ đáp "Rồi sẽ khỏi." hoặc cười không nói, rồi ngủ thiếp đi.

Không thấy chủ tử trả lời, Thanh Ân đoán chừng nàng đã ngủ rồi. Rón rén bước ra khỏi phòng, nàng rời đi.

Ngoài trời bão giông thét gào. Căn phòng một mảnh yên tĩnh lạ kì.

*

Thuý Vân đã chìm vào giấc chiêm bao. Những giấc mơ lại hiện về. Nàng mơ về những ngày thơ ấu được vỗ về trong vòng tay cha mẹ, những dịp lễ hội được dạo chơi cùng chị em. Nàng mơ về hạnh phúc. Nàng mơ cả những tháng ngày sau khi gả đi, an nhàn, phú quý.

Cuộc đời nàng là trang thơ, trang thơ yên bình và êm ả. Vinh hoa, phú quý, hạnh phúc đủ đầy, nàng đều nhận được. So với cuộc đời những người khác, cuộc đời nàng rải đầy hoa.

Nàng mơ về những thứ ấy. Mơ về những điều tươi đẹp. Nàng nhắc nhở mình cuộc đời nàng có biết bao may mắn, có biết bao hạnh phúc trời ban.

Nàng hay mơ như vậy, chẳng biết từ bao giờ, nó thành cái lệ với nàng. Nàng mơ khi nhà có gia biến, nàng mơ mỗi đêm sau ngày vất vả tích góp làm lụm lấy tiền trả nợ, nàng mơ sau mỗi lần dự tiệc của các vị phu nhân, nàng mơ khi nghe những lời đàm tiếu của thiên hạ, "Ngươi biết không, Kim phu nhân ấy, là nhị tiểu thư nhà họ Vương, mà nghe nói tình cũ của Kim lão gia, người mà hắn mê đắm lắm, hình như đại tiểu thư nhà nào họ Vương đấy.", "Ôi chà, thế là làm sao, chẳng nhẽ em lại cướp chồng chị, sao mà quá đáng thế, mà nghe nói đại tiểu thư nhà Vương biệt tích bao năm rồi.", "Trước đây ta qua nhà Vương Ông, gặp đại tiểu thư ấy rồi, đẹp lắm, đẹp hơn Kim phu nhân này nhiều, mà tài giỏi, xuất chúng, tiếng lành đồn xa", "Trông nàng ta kìa đoan trang, đài cát, ra dáng xuất thân thiên kim tiểu thư. Gương mặt hiền hoà, phúc hậu thế, tâm địa không biết thế nào?"

Những câu nói khó nghe, những lời tâm địa tàn độc dần lắng xuống, trôi tuột đi, để lại một mảnh trắng xoá. Cuộc đời nàng, tâm hồn nàng, trắng như thế, màu trắng êm ả, bình yên.

*

Sáng sớm hôm sau, Thanh Ân vào phòng đánh thức Thúy Vân như thường lệ. Thế nhưng, người chẳng còn ở trên giường. Lòng nàng bỗng nhiên nổi lên nỗi bất an. Nàng tìm xung quanh phòng. Chạy ra ngoài sân. Lại ngó vào tiểu viện phía Đông. Nàng tìm hết chỗ này chỗ kia nhưng không thấy. Mỗi lần rời đi, nỗi lo lắng trong nàng càng tăng thêm. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán nàng, trong cái tiết trời giá lạnh này.

Nàng tìm đến mọi nơi chủ nhân có thể đến. Đặt chân đến nơi cuối cùng, mảnh sân vườn sâu trong viện, bóng dáng quen thuộc hiện ra. Người con gái ngồi trên ghế nhìn nàng, dáng vẻ yếu ớt, nhưng không che đi được vui vẻ qua nụ cười tươi tắn và con mắt cong tròn như vừa hoàn thành một trò vui thú vị.

- Làm gì mà mồ hôi nhễ nhại thế?

Con tim đập mạnh chậm dần lại, Thanh Ân nhẹ nhõm thở một hơi. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy vì kích thích vừa qua. Nàng tiến gần chỗ Thúy Vân ngồi, sắc mặt người có vẻ tốt lên, nàng thầm vui sướng nhưng đôi mày nhíu lại khi thấy quần áo phong phanh. Bàn chân toan tính quay về lấy áo, xong nhận ra trên tay đã cầm chiếc áo khoác vơ vội lúc nào. Thúy Vân nhìn nàng cười cười. Nàng cố phớt lờ sự ngượng ngùng, đem chiếc áo choàng khoác vai Thúy Vân, chưa kịp đứng thẳng đã bị kéo xuống chiếc ghế bên cạnh. Vân nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, những ngón tay thon dài xoa bóp chân mày, thái dương.

Thanh Ân khép nép ngồi bên, tình cảm dịu dàng khiến nàng nhất thời không nói lên lời. Nàng tự biết số phận mình nghèo hèn. Phận nô tì thấp kém. Nàng không dám mơ về cuộc sống giàu sang sung túc, càng không dám mơ về quyền quý xa hoa. Ước mơ của nàng chỉ là một mái ấm, một nơi gọi là gia đình, thứ tình thân tuổi thơ nàng không có. Trải qua bao chuyện, cái ước mơ nhỏ nhoi ấy cũng dần trôi vào quên lãng. Còn thể sống, đã là tốt rồi. Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, mình sẽ gặp được một người chủ tử như Thúy Vân: chưa từng la mắng nàng, chưa từng đánh đập nàng, luôn phần nàng món ngon, luôn cho nàng đồ tốt, luôn bênh vực, bảo vệ nàng. Mắt Thanh Ân ươn ướt, nàng cúi đầu thấp hơn, người nàng run lên bần bật. Thứ tình thân này, nàng chắc chắn bảo vệ suốt đời.

Thúy Vân ngừng xoa bóp mặt Thanh Ân, cầm chén trà nóng đặt vào tay cô gái trẻ.

- Cẩn thận kẻo nóng.

- Vâng. - Tiếng đáp lí nhí.

Nhìn cô gái sụt sịt uống từng ngụm trà nhỏ, Thúy Vân mới yên tâm đưa mắt nhìn ra ngoài.

Mảnh sân này nằm sâu bên trong phủ, vốn là một mảnh đất trống bỏ không, chỉ có một nhà kho cũ kỹ trơ trọi, trước mắt là ngọn núi hướng về phía chân trời rộng lớn. Nàng không nỡ để mảnh đất bỏ không, xin bà Kim cho phép nàng sửa lại thành mảnh vườn trồng cây, trồng hoa và đổi nhà kho thành nơi chứa sách. Trước đây, khi thấy nàng yêu thích mảnh sân, Kim Trọng từng muốn sai người xây thành tiểu viện nhưng nàng từ chối: "Mảnh sân này nhỏ lại gồ ghề, xây tiểu viện sẽ mất nhiều công sức. Thiếp đơn giản là muốn có chỗ thỏa thú trồng cây ngắm hoa thưởng trà. Phu quân có lòng, thiếp chỉ xin được dựng cái chòi nhỏ để tránh nắng tránh mưa."

Nàng sửa sang lại, làm đất, bón phân, làm mấy luống rãnh để trồng rau, trồng hoa. Bên cạnh nàng làm một cái ao nhỏ, kè đá để thả cá. Khu vườn nhỏ của nàng cứ thế lớn dần lên, xanh um, tươi tốt. Nhà kho cũng dần chất đầy những cuốn sách. Dáng vẻ xơ xác, đìu hiu giờ chẳng thấy đâu. Chốn bình yên của riêng nàng.

Vân ngồi dậy, rút ra một tờ giấy đưa cho Thanh Ân.

- Cái này là... khế ước bán thân.

- Ừ - Nàng nghiêng đầu, cầm bàn tay đang bấu chặt của Ân.

- Thanh Ân, sau này muốn ở lại hay đi đâu, tùy ngươi. Muốn đến kinh thành hay về lại Tây An. Muốn làm nông dân hay muốn mở cửa tiệm, muốn đi học chữ hay theo nghề thêu thùa. Tương lai của ngươi, không cần nghe theo ta, cũng không cần nhìn người khác, tự ngươi lựa chọn.

Và rồi, nàng quay người, nằm xuống tiếp tục ngắm nhìn khu vườn.

Thanh Ân nhìn Thúy Vân. Nàng không rõ thứ cảm xúc đang cuộn lên trong lồng ngực mình. Nàng chỉ nhớ khi ấy, bao kí ức đời nàng như chạy qua trước mắt, cả thế giới như vút qua, rồi ngừng lại, cả tuổi thơ nàng đọng lại, vỏn vẹn trong hình dáng ấy, gương mặt người phụ nữ, lấp lánh trong ánh ban mai rực rỡ trên đôi mắt đang dần khép lại của người.

Trang sách về cuộc đời chủ nhân nàng cứ thế đóng lại. Êm ả, bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top