Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện viết về hành trình của một cô gái hiện đại có tính cách khá lập dị, thích chơi game vô tình gặp tại nạn và bị đưa đến thế giới khác.

Bước chân vào vùng đất mới bắt đầu cuộc hành trình khám phá ra những sự thật của thế giới này, cũng như thân thế của mình ở đây. Cuộc hành trình này sẽ đc bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu? ko ai biết đc câu trả lời của nó cả!.
______________________________________

Xin chào tôi tên là Vân Ly năm nay 17 tuổi học sinh trường xxxxx, tôi có sở thích và tính cách khác lập dị nên thường tự cô lập mình trong lớp vì tôi chỉ muốn im lặng chơi game mà ko muốn bị ai làm phiền. Nhưng những ng " bạn" cũng lớp lại có vẻ ko muốn để tôi yên họ thường hay bày trò ra đùa tôi, tôi đã cố nhịn nhưng có vẻ càng vậy họ càng quá đáng và hôm nay tôi và họ đã cãi nhau trên lớp.

Đó là thời học sinh mà tôi cảm thấy nó buồn chán và phiền phức, tôi đã bị đình chỉ một tuần học vì trong số họ có ng đã nói sai sự thật với cô giáo vì tôi biết một miệng ko đấu lại nhiều miệng nên tôi chọn im lặng. Nhưng vậy cũng tốt tôi có một tuần ở phòng để chơi game cũng ko quá tệ đi.

Tôi đi xuống nhà bếp tìm đồ ăn vì thấy hơi đói sau khi chơi game nhưng khi mở tủ lạnh ra thì nó trống trơn, có vẻ tôi đã hết thứ ăn thôi thì đành ra ngoài ăn rồi mua thêm thức ăn về vậy. 

Đang đi trên đường mua thức ăn thì tôi thấy một chiếc xe tải mất lái sắp va vào cô bé đang qua đường với mẹ mình, tôi ko kịp nghĩ nhiều liền lao ra đẩy cô bé khỏi đó và ( ầm ầm * tiếng xe tải va trạm*).

Tôi từ từ mở mắt nhìn quanh đâu đâu cũng là người có người cầm điện thoại gọi gì đó rất gấp gáp, có người hình như đang quay tôi? chà tôi ko quan tâm điều đó lắm vì giờ tôi chỉ tự hỏi bản thân mình sao lại chạy ra đỡ cho cô bé đó?. Dù sao thì lúc đó ai bị đâm cũng đâu liên quan đến tôi đâu chứ?, chà có lẽ tôi ko nỡ nhìn một đứa trẻ bị đâm chết chước mắt mình chẳng hay chỉ đơn giản là tôi ko thể nghĩ mà làm theo bản năng?.

Dù là gì đi nữa tôi nghĩ nó đáng cuộc sống của cô bé đó đáng giá hơn cuộc sống của tôi nhiều, tôi đang mơ màng suy nghĩ thì cô bé đó và mẹ cô bé chạy đến cạnh tôi. Cô bé nắm tay tôi vừa khóc vừa ríu rít xin lỗi tôi, cố gắng mở miệng để đáp lại cô bé nhỏ nhắn đang khóc kia dù sao thì cô bé đó cũng ko có lỗi lầm gì cả.

Tôi: khụ..khụ ha......k-ko cần xin lỗi....đ.. đâu..ha chị ko sa..sao.....khụ...ko phải lỗi.... của...e..em đâu!
ha.....nah.... nên đừng khóc....đượ..c..ko?........e..em...khụ ... khóc vậy chị..... thấy....tội lỗi.... lắm đấy...ha..ha 

Cô bé đó:  vg hic (* khóc , nức nở nước mắt chảy dài*) em sẽ k..ko khóc nữa đâu hic !

Tôi: Ừm...ha.. phải vậy...ch.ứ..... chị đã.... đổi ..ha..nah.... mạng mình...cho nhóc... đấy! ..... nên hay quý...tr..ọng...khụ.. nó và chăm sóc..... mẹ mình....thậ..t tối...nah... nhé... và cũng...nh.. như... hãy sống....thay phần... chị...khụ ... ở thế giới.... này....!

Cô bé đó: vg em hứa với chị hic em hứa với chị! em sẽ hic sống thay chị nữa....

Mẹ cô bé đã chờ chúng tôi nói xong với nhau rồi mới nói.

Mẹ cô bé:Cô xin lỗi cháu rất xin lỗi vì con cô mà cháu mà cháu......

Nói đến đây cô ko còn giữ nổi bình tĩnh nữa nước mắt bắt đầu rơi trên mặt cô, tôi cố gắng đáp lại cô với giọng nói an ủi.

Tôi:...ha.(*cười nhẹ*) c..on đã.... nói... là ko..khụ cần...xin l..ỗi mà....(*cố gắng nói rõ từng chữ*), ko .. phải lỗi của...ai ... trong hai..nah.. người....hay người tài xế.... cả...ha...

Tôi: ....khụ cô gì.... đó.. ơi? ....con nhờ cô...nah...ha... chút đc ...ko?

Nghe thấy tôi hỏi mẹ cô bé liền đáp lại  

Mẹ cô bé:cô nghe đây c-con cần cô giúp gì?...

Tôi: cô có.....khụ.. thế lấy giúp con....ha... cái điện th...oại... trong.. túi khụ....ko ạ...?

Mẹ cô bé: ừ cô lấy giúp con ngay đây!

Tôi nhìn cô vội vàng tìm chiếc điện thoại trong túi của tôi ra và đưa vào tay tôi.

Mẹ cô bé:đây con muốn gọi điện về cho ai à?(*cô vừa nhìn tôi vừa hỏi *)

Tôi: à ko...p..hải đâu cô....con khụ..... chỉ muốn..... nhìn...v..ài ..... thứ .... lần cuối... thôi..!

Tôi cầm lấy chiếc điện thoại cố gắng cử động tay để mở nó ra, và ấn vào con game tôi còn chơi dang dở. màn hình hiện lên một mảng trắng và rồi có một cánh cửa suất hiện trên màn hình, tôi để chiếc điện thoại trên ngực mình và mọi một vài lời cuối với hai mẹ con họ, tôi biết thời gian của mình ko còn nhiều nữa.

Tôi: xin.. lỗi h..ai ..... người cháu.... khụ... phải...ha... đi rồi..!.... coi như lần....g..ặp... này cũng...ha.nah...là duyên.. số đi.... cảm ơn...hai.. khụ..... người và..cũn..g xin.. lỗi .....ko vì...đ..iều ... gì cả...!

Nói xong mắt tôi mờ dần tai ù đi tôi cảm thấy cơ thể nặng trĩu và cơn buồn ngủ như bão ập lên não tôi, chước khi chính thức ko nghe thấy gì tôi đã nghe thấy tiếng còi của cảnh sát mà tiếng còi của xe cứu thương. nhưng có lẽ đã quá muộn rồi tôi chắc là mình sẽ ko còn cứu đc nữa đâu dù hơi tiếc chút nhưng ko sao cả, nếu đc tôi muốn đến vùng đất trong con game mình đang chơi dở dang đó. biết đâu tôi có thể tìm thấy thứ mình muốn ở nơi đó? sự tự do, tình yêu hay những điều mang lại hạnh phúc cho tôi?.

Tôi ko còn nghe gì nữa mắt ko thể mở đc đầu tôi trống rỗng ko biết nghĩ gì nữa, xung quanh một màu đen u tối bao quanh tôi.... tôi sợ rất sợ thử bóng tối này, đang suy nghĩ thì một giọng nói máy móc vang lên quanh tai tôi.

???: mong muốn đã đc thực hiện bạn sẽ được đưa đến thế giới mà bạn muốn, bạn có một lần ban phước lành bạn muốn điều gì?

Tôi: đưa đến?  phước lành? (*hoang mang*)

???: đúng vậy bạn muốn điều gì?

Tôi: bất cứ điều gì... đều có thể thực hiện đc?(* hỏi lại cho chắc*)

???: đúng vậy đều có thể thực hiện! vậy thứ bạn muốn là?

Tôi: hm (* suy nghĩ kĩ các kiểu v.v *)  vậy tôi muốn .............................................
......................................................................?đc chứ ?

???: xác nhận thành công !

???: chào mừng bạn đến với lục địa Teyvat của  thế giới của genshin Impact !
______________________________________

chà lâu lắm rồi tôi mới viết chuyện lo cày game với lười quá Tay nghề viết chuyện chưa tốt mong có gì mn nhẹ nhàng chỉ bảo và góp ý chúc mn đọc truyện vui vẻ (◠‿◕).

//...// : suy nghĩ của nhân vật.
(*....*) : hành động của nhân vật.
/..../ : hành động giống nhau trong cùng một lúc của nhân vật.
còn nữa nhưng mà lười ghi lắm tự đọc tự hiểu đi nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top