Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Dạ tiệc (1)

"Vậy Madam Red là ai vậy anh Ciel?"

Hai tay cầm lấy chiếc cốc chocolate mát lạnh được làm từ chocola nguyên chất, Vivian không chớp mắt hỏi.

Thực sự là không phải cô tò mò nhiều đâu nhưng mà...thực sự là cô không thể nhớ được ai ngoài Ciel ra a! Xem cuốn gia phả một vài phần mà vẫn chỉ nhớ được tên của một số người mà thôi.

"Madam Red là biệt hiệu duy nhất của một người phụ nữ trên tầng lớp quý tộc chúng ta. Người phụ nữ màu đỏ - Angelina Dalles hay còn gọi là dì của chúng ta." Ciel nhấp một ngụm trà, từ tốn giảng giải.

Cô ngồi suy nghĩ một lúc rồi mới chợt nhận ra thứ gì đó, cô thốt lên: "Lẽ nào...người đó chính là---"

Chưa kịp nói xong thì tiếng cánh cửa đã đổ sầm xuống N lần trong ngày, thân ảnh một phụ nữ toàn thân đều màu đỏ rực cháy không hề làm bớt đi vẻ đẹp kiêu sa của cô ấy. Cả đám đều phải há hốc miệng trừ bốn người nào đấy, người phụ nữ cầm quạt cười lớn: "Ta đã đến rồi đây!"

"A...E...Heh? Heh?!" Vivian ngạc nhiên đến nỗi không thể nói được lời nào. Ciel thì đen mặt mà day trán nhắc nhở: "Madam Red, chú ý lễ tiết một chút, dì làm Vivi ngạc nhiên quá mức rồi đấy."

Người phụ nữ lúc này mới chú ý đến Vivian đang ngồi trên chiếc xe lăn gần chỗ ngồi Ciel, khuôn mặt trắng bệch, trên người cuốn không ít băng gạc băng bó. Vivian sau khi vượt qua cửa ải quá đỗi ngạc nhiên liền cảm giác được ai đó đang nhìn chằm chằm mình liền nhìn lại, là người phụ nữ đỏ đó - Dì Madam Red đang nhìn cô?

Vivian láu ta láu táu không biết nên làm gì tiếp theo thì chợt nghĩ ra một sáng kiến. Cô hướng tới người phụ nữ đỏ với một nụ cười chan hòa không chút gượng gạo: "Dì Angelina khỏe."

Không hề có câu trả lời đáp lại.

"Madam Red?" Ciel lên tiếng.

Vẫn không có một câu đáp lại.

"Dì Angelina...Dì có sao khôn...!" Chưa nói hết câu thì Vivian đã bị rơi vào một cái ôm chặt của một ai đó.

Madam Red ôm chầm lấy cô, bàn tay đi theo với chút run rẩy, giọng nói thì thào nhỏ bé:
"Con thực sự...rất giống người đó..."

Bà ấy vuốt gò má xanh xao của cô, nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp tràn đầy sự ưu thương và buồn bã. Nói rồi người phụ nữ xoay chuyển tính cách nhanh chong chóng một cách đột ngột, hướng đến Ciel vui vẻ cất giọng: "Ciel, cháu cho ta mượn cô bé này được không? Ta muốn cho cô bé đi dự vũ hội của tử tước Druitt."

Ciel không đáp lại, chỉ hỏi một câu khác: "Tên Lau kia vẫn chưa đến sao?"

"Chịu. Chuyện này thì đừng hỏi. Đến cả ta còn không biết mặt hắn xiêu hay vẹo như thế nào nữa là..." Madam Red nhún vai lắc đầu không biết. Chợt một giọng nói từ đâu bay ra, là tên Lau với em gái RanMao đang ngồi trên ghế nãy giờ. Hắn nhắm mắt cười cười nói: "Ta ở đây từ nãy giờ rồi. Giờ thì...nên vào cuộc với vụ án Jack The Ripper rồi nhỉ?"

Sau một hồi cả đám mới chỉnh chu được bộ dáng quý tộc của chính mình. Chuyện thông báo cũng đã kể lại, Ciel chống tay lạnh lùng nói: "Vụ tấn công hàng loạt ở London là do Jack The Ripper làm nhưng chưa từng ai nhìn thấy hắn."

"Mấy ngày trước cũng đã xảy ra một vụ giết người nữa, cũng có thể do hắn làm." Madam Red nhấp ngụm trà. Lau thì lười biếng ôm RanMao cất tiếng: "Đến hiện trường có lẽ sẽ điều tra được chút manh mối."

"Được rồi. Chúng ta sẽ đi London một chuyến. Sebastian, chuẩn bị ngựa. À mà dẫn luôn quản gia của Madam Red theo nữa. Cậu ta mà còn ở lại đây chắc dinh thự củ ta sập luôn quá." Ciel suy nghĩ tới khu vườn đẹp đẽ của cậu bị biến thành hình đầu lâu, nhà bếp tan tành bị cháy rụi, căn nhà chỗ lồi chỗ lõm dưới bàn tay đầy tính điêu khắc nghệ thuật của quản gia của dì Madam Red. À còn...Mà thôi. Nghĩ cũng đủ thấy rợn sống lưng rồi. Cậu liến dắt Vivian đi ra ngoài dinh thự chuẩn bị lên đường tới London.

--------------------
Bấy giờ tại London, mọi người xì xầm về chuyện hàng loạt vụ giết người xảy ra gần đây. Ai nấy đều sợ hãi vì các sự kiện diễn ra, tất cả những người bị giết đều vào ban đêm. Họ đồn đại, mỗi khi vào ban đêm nếu vô tình chạm mặt người với mái tóc đỏ rực, tay cầm lưỡi cưa thì hãy chạy trốn nhanh nhất có thể, bởi vì đó là: JACK THE RIPPER.

Tại hiện trường nơi xảy ra vụ án, ngài Authus Randall và ngài Fred Abberline của Scotland Yard đang rất bực tức vì kẻ sát nhân vẫn chưa được bày ra ánh sáng.

"Rắc rối thật." Ngài Abberline vò đầu rắc rối nhìn tờ giấy thông tin về người bị giết trên đó.

"Có vẻ vẫn chưa điều tra được gì."

"Bá Tước Phantomhive?!" Cả hai người Abberline cùng Randall đều ngạc nhiên.

"Đúng như ta dự đoán. Vẫn chưa tìm được đâu với đâu cả." Ciel lấy xấp báo cáo từ trong tay Abberline đọc một hồi rồi kết luận một câu nói có sức làm vỡ tim người nào đó.

"Ngài đang làm gì ở đây? Vụ này thuộc quyền xử lí của Scotland Yard. Người ngoài không nên xem vào!" Randall tức giận nổi gân xanh nói.

"Ta đến dọn dẹp hậu quả cho bọn chó săn lười nhác thôi, Sir Authus Randall." Ciel giơ chiếc thiệp mời đính dấu hoa hồng của Nữ Hoàng, trong nụ cười ẩn rõ dư vị hàm tiếu. Điều đó khiến Randall bực tức không thể chối cãi được gì. Đây là là thư mà Nữ Hoàng gửi tới, ông không thể ngăn cản được con người ranh ma trước mắt xử lí vụ việc giết người này.

"Nói chung cũng không được tích sự gì ở đây hết à? Chán quá nhỉ?" Madam Red nhún vai chán nản.

"Hỏi hắn ta có lẽ là phương án tốt nhất." Cậu lạnh lùng quay người bước đi, không chớp mắt nói.

Lau trưng ra bộ mặt đen kịt, xám xịt không thiếu phần cảnh giác: "Lẽ nào...hắn là..."

***

"Thế, đây là đâu vậy nhỉ?" Lau ngây thơ vô số tội đặt câu nghi vấn khiến cả đám trong đầu đều chỉ có chung một suy nghĩ:
Tên này...cực kỳ nguy hiểm.

Ngay lập tức hắn đã bị Madam Red mắng một trận:

"Lúc nãy cậu vừa làm bộ mặt như biết hết mà!"

"Đây là nơi ở của ông chủ dịch vụ mai táng , người quen của cậu chủ." Sebastian giải thích. Ciel thì không nói gì nhiều, liền đẩy cửa dắt tay Vivian vào trong rồi lên tiếng: "Undertaker, ngươi có ở đây không?"

Không một tiếng động đáp lại. Trong mắt Vivi bây giờ chính là một căn phòng bừa bộn, những chiếc quan tài nằm rải rác trên sàn nhưng lại rất có thẩm mĩ. Cô thầm suy nghĩ xem người có thể ở đây có con mắt tinh tườm đến cỡ nào thì chợt tiếng chiếc quan tài mở ra, theo sau đó là tiếng nói ghê rợn của ai đó vang lên:

"Xin chào Bá tước. Cuối cùng ngài cũng quyết định làm một chiếc quan tài cho riêng mình rồi có phải không?"

"Không ai có ý nghĩ vớ vẩn đó." Ciel đen mặt. Chợt trước mắt tối xầm lại, người đàn ông tóc xám dí sát mặt vào cậu, cười cười: "Nào! Bá tước.Hãy cho tiểu nhân thứ ấy...

.
.


.

Hãy cho tiểu nhân được diện kiến nụ cười rạng rỡ nhất!"

"Đồ bệnh hoạn." Ciel chính thức cạn ngôn từ để diễn tả nhìn tên tóc xám trước mắt mình đang uốn éo múa máy.
Và sau đó là một công việc khó khăn: Làm sao để khiến tên Undertaker đó cười?

"Cái giường biết trườn." Lau giương cờ lên sàn trước.

"..." Hắn không động tĩnh.

"Vầy nè. Khi XXX làm XXX đứa nhóc XXX đã bị XXX rồi họ XXX và XXX trước khi XXX....là vậy đó." Madam Red tự hào kể.

"..." Hắn không động tĩnh.

Sau đó hai người thua kia đã bị đeo khẩu trang cách li vì bị nói chuyện không ra đầu ra đuôi.

"Giờ chỉ còn mình ngài nữa thôi Bá tước. Tiểu nhân lần trước đã thua nhưng lần này sẽ không nương tay đâu." Undertaker cười, nâng vạt áo chỉ đến chỗ Ciel.

"A...Anou...Em...có thể thử được không?" Bất chợt Vivian cất giọng nói nhỏ bé lên, đứng đằng sau Ciel ấp úng nhìn mọi người.

"Được chứ. Cô bé có thể thử."

Cô nghe xong liền vui vẻ bước tới, ghé thầm vào tai Undertaker nói điều gì đó rồi chợt... Hắn ta cười tức tưởi đến nỗi suýt nửa bảng hiệu bên ngoài rơi sập xuống. Cả đám đều mắt cửa O miệng chữ A nhìn Undertaker một cách kì dị, trong đầu đều dán 1 suy nghĩ: Không biết Vivian đã kể chuyển gì khiến cho Hắn phải cười ngả nghiêng đến như thế?

"N-Ngài lữ khách?..." Vivian thì ngây người, định vươn tay đến chỗ Undertaker gọi thì bị ngăn lại bởi Ciel.
Một vài phút sau, Undertaker trở về bộ dáng bình thường, nụ cười giữ y nguyên trên miệng, nói: "Câu chuyện hay đấy, cô bé. Vậy thì ta đành gợi ý chút vậy. Địa điểm buôn người tại...chỗ Tử tước Druitt vào tối nay."

"Ta biết ngay mà! Đúng lúc ta đang có thiệp mời của hắn! Đi thôi!" Madam Red hăng hái, đôi mắt ánh sao xa như đang suy nghĩ một điều gì đó đen tối trong đầu vậy. Nó khiến cả đám đều nổi sởn cả gai ốc lên.

_End Chapter 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top