Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Emilie gần như đã sẵn sàng để dồn hết sức lực bào chữa cho chính mình, vội vã đáp:
- Chị đã nói thật sự là không phải vậy mà. Chị xin lỗi nếu em cảm thấy bị xúc phạm...
- Tại sao?
Tom thản nhiên chen ngang hỏi. Emilie đờ người ra, miệng cứ thế thốt ra một cách rất tự nhiên:
- Hở?
- Tại sao tôi lại phải thấy bị xúc phạm vì một điều hiển nhiên như thế?
Nếu là Tom của kiếp đầu thì hắn đảm bảo sẽ phẫn nộ vì những lời này. Kể cả khi chưa biết đến việc bản thân là một phù thuỷ hắn vẫn luôn cảm thấy đây không phải là nơi hắn thuộc về. Chỉ là một cái trại trẻ tồi tàn, vây xung quanh là một đám người tầm thường trong khi hắn là một thực thể tồn tại đặc biệt nào đó. Thế nhưng thực tế lại chứng minh, dù đã nắm trong tay quyền năng siêu nhiên hắn vẫn không thể thay đổi được bất kì điều gì. Tom nở một nụ cười mỉa vì thấy bản thân bỗng nhiên nhạt nhẽo. Ngặt một nỗi qua mắt Emilie thì nó giống với một nụ cười khổ.
- Chỉ cần em luôn cố gắng và đừng bỏ cuộc, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Ai mà biết được mười hay hai mươi năm sau mấy đứa sẽ trở thành ai hay đang làm gì, đúng chứ? Có khi còn làm việc cho hoàng thất...
Nói đoạn Emilie bắt đầu thấy gượng miệng, chột dạ nuốt nước bọt và hơi cúi mặt nhìn đất. Có vẻ cô còn không dám tin vào mấy lời mình nói thì lừa được ai. Tom biết nhưng hắn hiểu Emilie quá rồi nên đâm ra lười vạch trần, ngược lại hắn nảy ra một ý tưởng khác đỡ nhàm chán hơn. Tom nở một nụ cười bí hiểm cùng chất giọng cũng bí ẩn không kém, nói
- Còn tôi thì biết hai mươi năm sau chị đang ở đâu đấy. Có hứng thú muốn biết không?
Trên mặt Emilie lộ rõ sự kinh ngạc và cả... e dè nữa. Nhưng khi định thần lại, cô chỉ khẽ cười một cái vì tất nhiên là Emilie chỉ coi nó như một trò đùa. Cơ mà cô quyết định "hùa" theo vì nghĩ cũng nhờ thế mà không khí đã bớt căng thẳng.
- Được thôi! Vậy nhóc thử nói xem?
Tom hơi nheo mắt rồi chỉ ngón trỏ hướng xuống sàn. Emilie chớp chớp mắt vài cái, nghiêng đầu hỏi:
- Ở đây... ư? (phòng của Tom ở trên tầng)
- Không, dưới lòng đất.
Tom đáp với một gương mặt thản nhiên giống như chỉ đang nói chuyện phiếm thường ngày trong khi Emilie thì đang kinh ngạc tới há hốc miệng. Bầu không khí im ắng bao trùm cả gian phòng.
"Trò đùa tệ hại gì đây?"
Emilie chau mày, mở miệng và Tom sắp bị ăn mắng tới nơi thì bị hắn chặn họng:
- Chị nghĩ là tôi đang giỡn với chị đấy hả?
- Cái...
Emilie theo bản năng đã định phản đáp một cách kịch liệt nhưng  khi thấy Tom nhìn cô một cách chằm chặp (thấy mà ghê) thì mọi "can đảm" bay sạch, lí nhí đáp:
- Đ- Đúng thế.
Nhưng sau đó cô lại cảm thấy rõ ràng bản thân đâu có sai.
" Ủa? Sao mình phải dè chừng?"
Cô muốn làm cho rõ nhưng thằng nhóc chẳng-giống-đứa -trẻ -bình-thường này không hiểu sao cứ khiến cô lành lạnh sống lưng.

Chương sau là bước ngoặt của truyện nhé mina :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top