Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa nhóc có vẻ lớn hơn so với số còn lại trong trại trẻ đang thì thầm:
- Cậu được tặng gì vậy Vivi?
- Một cái áo khoác lông cừu, còn cậu?
- Đúng như mong muốn của mình luôn, một mô hình đường tàu xe lửa.
Hai đứa nhóc bất giác nhìn nhau, Vivi nói:
- Có khi nào nếu cậu đòi xe lửa thật thì chị ấy cũng tặng luôn cho không?
- Suỵt! Đừng để mấy đứa khác nghe được.
Nhưng cuộc nói chuyện này đã lọt vào tai Tom. Hắn không cố tình nghe lỏm, chỉ là vô tình ở gần đấy. Tom ngồi yên trên bàn, kể cả hai món quà đã bày ra trước mắt hắn cũng không nhúc nhích. Phải đến khi có mấy đứa bắt đầu tò mò với món quà mà hắn nhận được thì hắn mới phải miễn cưỡng mở ra cho chúng vừa lòng.
- Một cái mề đay á? Chán phèo!
Thế là lũ nhóc thất vọng bỏ đi. Bọn chúng không hề để ý đến vẻ kinh hoàng trên gương mặt mĩ miều kia của Tom.
"Sao cô ta dám..."
Chuyện này phải quay lại từ một năm trước, khi Emilie chỉ vừa mới đến trại trẻ. Cô ấy mặc đồ rất giản dị, thứ duy nhất đáng chú ý là chiếc mề đây bằng bạc sáng bóng. Tụi nhỏ rất hiếu kì bên trong có gì nên cô ấy đã mở nó ra cho chúng xem, đó là bức ảnh của cô ấy hồi nhỏ và cha mẹ cổ.
Thế nhưng mấy hôm sau Emilie tá hoả vì khi vừa ngủ dậy thì không còn thấy chiếc mề đay đâu cả. Bọn trẻ đã giúp cô ấy lục tìm khắp nơi nhưng vẫn không ra. Trong khi đang tuyệt vọng vì làm mất món đồ quý giá thì có một bé gái đã mách Emilie rằng nó đã thấy Tom bước ra khỏi phòng Emilie khi ra ngoài vào buổi đêm. Nó sợ hãi bảo Emilie đừng nói cho ai biết là nó nói, nhất là Tom. Sự sợ hãi của cô bé đó với Tom khiến Emilie vừa bất ngờ vừa khó xử.
Ngày tiếp theo, Emilie bất ngờ thông báo đã tìm thấy chiếc mề đay. Cô ấy bảo rằng đã bất cẩn để quên nó trên kệ tủ và quyết định sẽ cất nó đi phòng bản thân lại bất cẩn làm mất nó lần nữa. Lời nói dối này chỉ có ba người biết sự thật: Emilie, cô bé kia và Tom.
Hắn bàng hoàng khi nghe lời thông báo này của Emilie. Hắn đoán rằng Emilie đã biết hắn chính là kẻ ăn cắp nhưng vì cái sự cao thượng nhảm nhí của cô ta nên cố tình không làm hắn mất mặt.
Tom trở về phòng, lấy cái hộp cất giữ các báu vật của người khác mà "Tom nhỏ" đã chôm được chỉ để thoả lòng đố kị. Hắn cũng chẳng rõ nữa, hắn đâu phải "Tom nhỏ" nhưng những thói quen của nó vẫn đang bám lấy hắn. Khi hắn nhìn thấy đám trẻ vây quanh Emilie và chiếc mề đây, hắn đã không kìm được lòng.
Tom mở cái rương ra, ngắm nhìn nó rồi ném uỵch xuống sàn, đồ bên trong lăn lông lốc. Hắn phải xử lí chúng nếu không thì khi Dumberdore đến, lão sẽ vạch trần hắn. Nghĩ là làm, đêm đến hắn chôn vùi cái rương cùng đồ đạc bên trong vào lòng đất.
Và chỉ với như thế, hắn tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc. Vậy mà Emilie lại tặng hắn một vòng mề đây y chang cái của cô ấy, chỉ khác là bên trong không có hình ảnh gì. Hắn nắm chặt nó, cảm thấy bị xỉ nhục mà gằn giọng:
"Ả nghĩ ta thèm muốn cái thứ đồ rẻ mặt này chắc? Ta sẽ giết ả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top