Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Lá thư không mong muốn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Amanda! Ta nghĩ con không nên đánh anh như thế! Mau xin lỗi ngay!"

Marigold Wiccan quát lớn đứa con ngổ ngáo của mình. Bà nghĩ đó là do sự thất bại của việc dạy bảo cô bé ngay từ nhỏ và đó là lỗi của bà và chồng cũ Harold, làm gì có ai dạy một cô bé mới mấy tuổi nhốt người ta vào một cái bình cơ chứ?!

Amanda Wiccan là một cô phù thuỷ tính khí thất thường và khá cáu kỉnh nếu không nói là xấu tính. Cô và em gái là kết quả của cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc của ba và mẹ. Bà Marigold là một phù thuỷ của gia đình Spellman quyền năng và Harold Wiccan là một phù thuỷ quý tộc giàu có với đống của cải có mấy đời cũng chưa đếm hết nhưng đầy bận rộn. Khi Amanda được 7 tuổi thì họ đã ly hôn và khoảng mấy năm sau đó Marigold đã tái hôn với người chồng là người thường làm nghề sửa ống nước với 4,5 đứa con nghịch ngợm và bà chấp nhận từ bỏ phép thuật để sống với người thường. Chính vì gia đình khiến cô khó chịu và cảm thấy bản thân xa cách nên luôn xấu tính trước mặt mọi người duy chỉ chị họ Sabrina là thương cô bé.

Cô không thích anh em kế của mình vì họ đáng ghét và cực kì lì lợm nên cô rất bạo lực với lũ nhóc đó. Phù thuỷ không có giới hạn về tuổi trừ khi họ bị giết bằng cách thiêu sống mà thôi nhưng đó là với thế giới phép thuật mà dòng họ Spellman tồn tại còn ở thế giới phép thuật khác tách biệt với họ thì phù thuỷ lại không như thế. Bọn họ không biết được thế giới mà Amanda sống và nếu họ biết thì thuốc bất tử thật sự là phế phẩm.

"Con sẽ đến dinh thự của cha! Mẹ cứ vui vẻ với cái gia đình này đi!"

Amanda bỏ đi và sử dụng phép thuật đến dinh thự của cha mình. Cô không có tình cảm gì với lão cha cho kham vì có khi sự tồn tại của cô ông ta còn chẳng quan tâm bằng đống công việc chất như núi trong thư phòng. Đó cũng là lí do mà gia đình họ tan vỡ - điều đã khiến Amanda tổn thương và phải đến nhà tình thương Witchright Hall để được lắng nghe nhưng tất cả chỉ là công cốc. Amanda chỉ biết một điều rằng chỉ có bản thân cô yêu chính cô mà thôi.

Dinh thự của Harold lớn nhất cái xứ phù thuỷ này vì ai mà chả biết ông có tiền ra sao khi cả kinh tế của thế giới phù thuỷ đều do ông vận hành. Dinh thự được sơn màu trắng tinh và được trang hoàng bởi bức tường hoa tường vi rực rỡ tô sắc khiến nó càng sang trọng và xinh đẹp.

"Cha!"

Amanda đẩy cửa xông vào thư phòng của Harold với giọng khó chịu.

Ông đẩy kính nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp nhưng chẳng có bao nhiêu là sự vui mừng.

"Con đến đây làm gì?"

"Con sẽ ở lại vài hôm cho đến khi chị Sabrina sắp xếp được chỗ ở cho con cùng dì Zelda"

Harold vốn dĩ rất ghét cái tính nóng nảy và khó chịu của Amanda nên ông cũng không chào đón đứa con gái này lắm, lại rước thêm phiền vào nhà.

Ông không nói gì chỉ dặn quản gia chuẩn bị phòng cho cô mà thôi.

Theo chân của lão quản gia già, Amanda đi qua bức tường dọc hành lang - nó là cây gia phải nhà nội của cô, dòng họ Wiccan và Black.

Suốt một tháng, Amanda ở lại dinh thự dù được đối xử như công chúa nhưng tần suất cô gặp cha đếm trên đầu ngón tay và ông ấy chỉ biết ném vào mặt cô cả núi tiền rồi chẳng thèm quan tâm gì nữa. Một người cha quá 'có tâm' đi!

'Cạch cạch'

Ngón tay Amanda gõ cạch cạch lên cái máy đánh chữ được chị Sabrina cho sau khi chị ấy tốt nghiệp loại xuất sắc. Có lẽ vì ở với nhau từ thời tấm bé nên cô cũng giống chị mình, thích văn chương và đam mê với việc viết lách. Sabrina khen Amanda rằng cô thật sự có tài năng để làm nhà báo và trở nên nổi tiếng càng tiếp sức cho cô mỗi ngày. Đây có lẽ cũng là thứ mà Amanda nghĩ mình sẽ vui khi làm nó.

Bỗng một con chim cú bay đập vào cửa kính đóng chặt của cô. Amanda cau mày khó chịu khi bị cắt ngang bởi con cú xấu xí này. Cô mở cửa cầm chân nó lắc qua lắc lại trong khi miệng nó còn ngậm bức thư của ai đó.

"Thời nào rồi mà còn gửi thư kiểu này?"

Thế giới phù thuỷ nơi Amanda sống luôn đồng bộ hoá với thế giới loài người thậm chí là đi trước. Họ sống trên sao Hoả và các vành đai khác nhau cùng nhiều chủng loài nhưng con người thì không. Và điều khác biệt nữa đó là ở thế giới kia họ phải dùng phép thuật qua đũa nhưng ở đây chỉ cần ngón tay bạn an toàn thì mọi phép thuật đều thực hiện được.

Gửi cô Amanda Wiccan,

Trên ghế sofa, phòng ngủ,

Dinh thự nhà Wiccan.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Hiệu trưởng: Albus Dumbledore

(Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

Kính gửi cô Wiccan,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cô chậm nhất là ngày 31 tháng 7.

Kính thư,

Giáo sư McGonagall

Phó hiệu trưởng.

McGonagall.

"Cái quái gì thế này? Giờ phù thuỷ mà còn phải đi học kiểu này á hả?!"

Ở giới phù thuỷ mà Amanda sống, các phù thuỷ có thể đi học tuỳ theo ý muốn của họ nhưng thường chỉ có vài người là đi học ở thế giới người thường như Sabrina thôi. Các phù thuỷ ở thế giới này đều bất tử và họ có quyền thay đổi nhân dạng của mình ở từng độ tuổi họ muốn - như Amanda dù đã 22 tuổi nhưng ngoại hình chỉ cao hơn một chút không khác một đứa trẻ 11 tuổi là bao. Nhưng ở thế giới này họ cũng phải thi một cuộc thi để lấy giấy phép phù thuỷ thì mới có thể sử dụng nó một cách chính thống.

Bỗng nhiên Harold xuất hiện trước Amanda và trong mắt có loé lên gì đó là vui vẻ. Cô ghét cái điệu bộ đó của công - tệ hại hết sức.

"Ta đã gửi thư cho hiệu trưởng và ông ấy đã chấp nhận cho con theo học ở đó! Dù sao thì nhà Black cũng có vài người học ở đó nên xem ra cũng khá tốt!"

Amada biết cha mình đang cố ý đuổi mình đi. Cô đáng thương ghê khi cả cha lẫn mẹ đều tuỵ tiện với cô như thế.

"Vậy sao? Vậy cha có nói với ông ta là con đã làm loạn hết 12 cái trường chỉ với 1 năm đi học chưa?!"

Amanda xấu tính là điều không chối cãi. Ở cô còn có sự thù hằn, cộc cằn và quậy phá vì đó là điều cô nghĩ mình sẽ được quan tâm hơn nhưng có vẻ nó không hiệu quả.

"Không sao đâu con gái, ta hứa với họ nếu con làm điều gì không tốt thì sẽ trả đủ cho họ, nhà ta đâu có gì ngoài tiền!"

Amanda chán cái thái độ của ông. Cô nhìn lá thư trên tay và nghĩ ngợi đôi điều. Có thể đến đây cô sẽ có thời gian sống một mình không cần phải đối mặt với ba và mẹ nữa.

"Được theo ý cha"

Harold như nghe được câu trả lời liền vui vẻ ra mặt.

"Tí nữa sẽ có phó hiệu trưởng tới đưa con đi nên mau chóng chuẩn bị nhé!"

Nói rồi ông biến mất sau đám bụi tiên màu sắc.

Cô cầm bức thư nằm trên chiếc giường ngắm nghía nó. Đây là trường nội trú và ý đồ của ông ấy hằn rõ lên mặt.

Amanda lấy chiếc điện thoại gõ loạt số.

"Chị Sabrina?"

"Có vẻ như em phải đến sống cùng chị khoảng mấy tháng vì cô Zelda đã đi đến Ai Cập còn cô Hilda thì bận đến châu Phi để mở thêm chi nhánh bán đồ ở đó!"

Giọng nữ mềm mại lọt vào tai Amanda.

"Em nghĩ mình sẽ tới một trường nội trú do ba chuẩn bị! Giáng sinh và hè em sẽ đến thăm chị nhé!"

"Vậy sao? Nhớ không được phá phách đó! Cũng nhớ ăn uống đầy đủ nha! Giáng sinh chị sẽ có quà cho em!"

Amanda vui vẻ cúp máy sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi với chị họ. Chỉ có Sabrina Spellman là biết cô muốn gì mà thôi.

"Cô Amanda, giáo sư McGonagall đến đón người ạ!"

Quản gia gõ cửa thông báo.

Amanda mặc chiếc váy đen tuyền đi xuống lầu. Một bà giáo sư đã lớn tuổi với áo chùm màu xanh rêu cùng cái nón nhọn của phù thuỷ và đôi mắt tinh tườm không ngừng liếc thoắng khắp nơi.

"Chào cô!"

Người phụ nữ quay lại nhìn Amanda với ánh mắt trìu mến xen lẫn chút nghiêm nghị.

"Chào trò, Wiccan"

Amanda không nghĩ thời nào rồi mà phù thuỷ bọn họ lại mặc những bộ phần áo thời trung cổ như thế trong khi nó đã qua cả thế kỉ rồi.

"Ta sẽ dẫn trò đến Hẻm Xéo để chuẩn bị nhập học vậy nên trò có thể lại gần ta một chút?"

Bà đưa tay ra như ý muốn cô lại gần. Amanda đi đến nhưng lại chỉ bấu vào áo chùm của bà, cô không thích đụng vào người lạ.

Bỗng một cái cảm giác buồn nôn xộc lên đại não của cô và mở mắt ra lần nữa là một con hẻm sầm uất.

Amanda hứa là sẽ không bao giờ đi kiểu này nữa vì mặt cô đã xanh lè như tàu chuối xanh rồi, tại sao họ di chuyển bằng cách này trong chỉ cần chỉ ngón tay và đi? Phù thuỷ bây giờ cũng quá nhiều điều cần sửa lại rồi.

"Trò có thể tự mua sách ở đằng kia chứ? Ta sẽ đi mua áo chùm và mấy vật dụng! May là ta có số đo của trò!"

Bà chỉ tiệm sách đông nghẹt người ở đằng kia. Amanda thật sự chỉ muốn hô biến ra mấy quyển sách dù sao thì ngón tay này quyền năng mà. Cơ mà Harold đã cảnh báo vì những phù thuỷ kia không biết thế giới phù thuỷ của bọn họ nên cô phải hành xử cẩn trọng với ngón tay của mình.

Amanda chen lẫn vào đám đông. Một buổi kí sách gì đó mà ai ai cũng bu lại. Cô đi lại gần ông chủ tiệm và đưa danh sách cần mua.

"Mong ông tìm giúp!"

Ông chủ với mái tóc đã hơi bạc cầm tờ giấy mỉm cười.

"Được, cháu có thể đợi bằng cách xem buổi kí sách ở đằng kia!"

Amanda nhìn qua chỗ đám đông đó. Cô không nghĩ mình sẽ làm thế vì chỉ cần cô muốn thì hô biến một cái người nổi tiếng hay bất kì ai cô muốn gặp sẽ hiện ra trước mắt thôi cần gì phải mệt mỏi chen lấn như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top