Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nhập học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đến ngày một đông đã đẩy Amanda lên phía đầu hàng thu hút sự chú ý. Amanda có ngoại hình sáng với mái tóc nâu óng cùng đôi mắt xanh da trời khiến ai cũng bị thu hút vào đó. Cô có mẹ là Marigold Wiccan - người nắm giữ vị trí như một hoa hậu giới phù thuỷ thì cô xinh như mẹ là một điều hiển nhiên.

Một cậu bé bị gọi tên lên bởi gã tác giả đầy sự tự tin kia. Amanda thấy đống sách của gã lật thử vài trang rồi dục nó ra xa. Cô thấy nó quá ngớ ngẩn để đọc và thậm chí chẳng có logic tí nào! Nếu gã ta viết mình lỡ gieo đậu thần và gặp quỷ khổng lồ thì còn đáng tin hơn nhiều. Amanda từng gặp phải quỷ khổng lồ khi lỡ quăng đống đậu may mắn và hôm sau nó mọc lên thành cây đậu khổng lồ, tên quỷ khổng lồ tìm đến tận cửa luôn.

"Bồ không thích sách của Lockhart sao?"

Giọng nói của một cô bé ở phía sau lưng hỏi.

Một cô gái với mái tóc bông xù, vài đốm tàn nhang trên mặt và hai chiếc răng cửa quá khổ.

"Nó ngớ ngẩn và chẳng khác gì bốc phét cả!"

Amanda nhún người nói thẳng. Cô đã chứng kiến nhiều thứ hơn như vậy nhiều hơn nữa nội dung của mấy cuốn sách này thật lỗi thời.

Amanda chen người rời khỏi đám đông khi chủ tiệm đã đưa cho cô những quyển sách mình cần.

Cô cảm giác ra khỏi cái tiệm đó thật thoải mái, tại sao họ lại thích chui rúc trong đó thì chẳng hiểu nổi.

Cô McGonagall đã đứng đợi ở cửa với đống đồ lỉnh khỉnh trên tay.

"Giờ thì mua đũa phép nào!"

Bà dắt cô tới một cái tiệm cũ. Tiệm này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi hai cô trò bước vô trong tiệm thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất để cô McGonagall ngồi chờ.

"Chào cháu, có thể cho ta biết tên cháu không?"

Một cụ già với mái tóc bạc phơ nói khẽ.

"Amanda Wiccan"

"Cháu thuận tay nào nhỉ?"

"Tay phải ạ!"

Cụ đo từ vai đến ngón tay của Amanda, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói "Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cô bé à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cháu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác".

Ông ấy đưa cho Amanda mấy cây đũa phép nhưng nó không phản ứng. Cô dám chắc là do phép thuật của mình nằm ở ngón tay chứ không phải phụ thuộc vào cây đũa nào cả.

"Chà thật kì lạ! Ta cảm nhận ở cháu là một năng lượng phù thuỷ tuyệt vời nhưng không cây đũa nào chấp nhận cháu hay phản kháng cháu...ta nghĩ cây đũa này có thể hợp với cháu, thử xem!"

Amanda nhận cây đũa mới rồi vung một cái, khác với lần trước thì lần này đã có ánh sáng và chùm pháo hoa bắn ra từ đầu đũa.

"Đũa làm từ gỗ Tuyết Tùng và bột sừng của Rắn Sừng. Hai tất bảy. Nó là cây đũa phép đặc biệt mà cha ta đã làm nó tại Mỹ và nó chưa bao giờ nhận một người chủ tầm thường!"

Amanda nhìn cây đũa trong tay, cô nghĩ mình sẽ dùng nó để khuấy nồi độc dược chẳng hạn. Cô nghĩ trước khi tới Hogwarts có lẽ nên pha mấy lọ thuốc hói đầu phòng có ngươi tới kiếm chuyện.

Rời khỏi tiệm Ollivanders, Amanda và cô McGonagall trở về dinh thự với đống đồ đã mua.

Bà dặn dò về ngày nhập học và cả những điều lặt vặt như sân ga hay gì đó nhưng Amanda chẳng mấy quan tâm.

Thoáng chốc đã đến tháng 9 cũng là lúc Amanda nhập học. Cô không nhớ những gì cô McGonagall đã nói nên chỉ dùng ngón tay để xuất hiện ở một góc khuất trên tàu tốc hành.

Amanda mua cả đống kẹo rồi bóc nó ra xếp thành tháp giết thời gian. Cô không hứng thú vụ đi học lắm. Điều khiến Amanda không thích thú là vì đã đổi trường tận 12 lần và cuối cùng phải đến Witchright Hall nhưng sau cùng họ cũng không thể nhận cô bé vì cô chưa đủ xấu để học ở đây. Witchright Hall là nơi cải tạo phù thuỷ thanh thiếu niên xấu tính, cô đã nghĩ mình đủ xấu để học ở đây nhưng có vẻ không như thế.

Một cô gái tóc đỏ đi vào khoang của Amanda.

"Bồ có thể cho mình ngồi đây không? Mấy khoang khác kẹt cứng rồi!"

Amanda nhìn cô bé với đôi mắt xinh đẹp của mình rồi gật đầu. Cô không phải kiểu người ích kỉ như thế nhưng nếu là cô lúc nhỏ thì đã nhét họ vào chai rồi, nghĩ tới lại thấy ghét mình hồi bé. Hồi bé Amanda có rất nhiều chiến tích khiến bất kì phù thuỷ nào nghe cũng phải sợ con bé xấu tính này. Cô nhớ nhất cái lần biến Sabrina thành búp bê và chơi đùa chị họ nguyên một buổi.

"Mình là Ginny Weasley!"

Amanda gật đầu cũng không trả lời, cảm thấy không cần thiết trả lời chăng? Amanda biết mình lớn tuổi hơn bọn nhóc ở đây nhiều chỉ vì ngoại hình chậm lớn của mình thôi.

"Bồ tên gì?"

"Amanda Wiccan!"

Ginny có vẻ bất ngờ "Wiccan? Dòng họ giàu nhất cái giới này á hả?!"

Amanda không phản ứng chỉ lo cho tháp kẹo của mình. Cô không buồn quan tâm mấy chuyện tầm phào đấy.

"Bồ nghĩ mình sẽ vào nhà nào? Mình mong là Gryffindor vì mấy anh của mình đều vào đó hết chưa kể mình muốn gặp anh Harry!"

Amanda không rõ mấy vụ phân nhà hay cái người tên Harry đó nên chẳng nói gì cả. Cô chỉ muốn bản thân sẽ yên bình qua năm học ở đây thôi. Càng lớn Amanda càng thích ở một mình, có lẽ cô sợ mình sẽ giống ba mẹ - kiểu người mình ghét.

Chẳng mấy chốc đoàn tàu đã đến nơi và lũ năm nhất được một gã đàn ông quá khổ với bộ râu xuề xoà dẫn đến cho cô McGonagall tiến vào sảnh đường.

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Lần lượt các học sinh lên ghế ngồi và đội chiếc mũ đó vào chờ nó nói tên nhà.

Amanda thật sự ghét những thứ dơ như thế! Một cô bé xấu tính thì không bao giờ đi ngược lại những gì mình muốn nên cô nghĩ mình sẽ trộm cái nón này chơi đùa với nó rồi xé nát nó như cái bài hát tệ hại oang hết cả đầu của nó.

"Amanda Wiccan"

Ngồi vào chiếc ghế, Amanda bấu chặt tay vào ghế chịu đựng cái mùi khủng khiếp từ cái nón. Chúa ơi nó kinh khinh khủng!

Nghe đến cái họ Wiccan khiến ai ai cũng rôm rả đặc biệt là Slytherin, họ rất trông chờ Amanda sẽ về nhà họ vì gia đình thuần huyết và gia tài như núi của họ Wiccan.

"Chà, một nội lực khủng khiếp...một phù thuỷ tài ba nhưng lại dùng nó vào những điều khủng khiếp...nhốt người vào một cái lọ? Nhóc con thật quá xấu tính! Nhưng kì lạ làm sao khi ở ngươi lại có sự mưu trí và dũng cảm và không có một chút tham vọng nào cả...GRYFFINDOR!"

Amanda nhìn về dãy nhà màu đỏ chói mắt có chút nhăn mày - cô ghét màu đỏ! Thà là nó cho cô về một cái nhà nào đó có màu thuận mắt có phải hơn không.

"Tại sao lại là màu đỏ?!"

Amanda nghiến răng ken két còn ngón tay đã vào tư thế.

"Đừng nói với ta là ngươi ghét nhà đó chỉ vì màu đỏ thôi nhé!"

Amanda cười với cô McGonagall một cái rồi từ tốn đặt chiếc mũ xuống ghế rồi tiến về dãy nhà Gryffindor.

'Phực'

"Ối! Mau dập lửa cho tôi! Amanda Wiccan chắc chắn là mi làm!"

Cái nón bị bắt lửa phừng một cái làm cô McGonagall và mấy vị giáo sư hoảng hốt dập lửa nhưng có vẻ nó không hiệu quả mấy chỉ cho đến khi cái nón hét to cầu xin.

"Amanda Wiccan! Ta xin mi mau dập lửa cái đi!"

Mọi ánh mắt hướng về cô nhưng cô chỉ nở nụ cười và rồi ngọn lửa mới dập tắt. Mấy vị phù thuỷ kia không ngừng nghi hoặc về cô và cả bọn nhóc phù thuỷ cũng chằm chằm vì họ không thấy cô rút đũa thì làm sao có thể khiến nó cháy?

Amanda nói rồi cô là người xấu tính lắm nên lén chơi cái nón rách một vố cũng không thành vấn đề. Mấy giáo sư muốn trách tội cũng chẳng có bằng chứng cô đã dùng phép đốt nó. Lúc nãy khi bước xuống bục, tay Amanda để phía sau lưng lén chỉ về cái mũ nên nó mới bị bắt lửa.

Và thế là sau hôm đó, Hogwarts giờ đây không chỉ chịu trận bởi hai ông thần Fred và George Weasley nữa mà còn là một ác nữ độc miệng - Amanda Wiccan cũng từ nhà Gryffindor!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top