Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Lan Nhật Quang Và Ngải Tây ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần đến giờ vào tiết học đầu tiên của ngày. Pansy vui vẻ quay sang nói với Hermione đang đi bên cạnh:

" Hermione này, tiết đầu nhà Slytherin học môn Độc dược với nhà Gryffindor, cậu có muốn đi với tớ không? Dù sao thì cũng đã gần đến giờ rồi."

" Ồ, được chứ Pansy "

Hermione quay sang đáp lời cô.

Trên đường tới phòng học môn độc dược ,cô rảo bước chân cùng Hermione đi nhanh tới, bỗng chợt Pansy nghe thấy tiếng ai đó thật quen thuộc:

" Tao đã bảo rồi....!"

Cô nhanh chân dừng lại, thì thầm vào tai Hermione khiến con bé cảm thấy nhột nhột.

" Này Mionie, cậu có thể vào lớp trước được không?! Đám Malfoy đang ở đằng kia, nếu thấy tớ đi với cậu sẽ lại thêm rắc rối mất!"

Hermione dường như hiểu ý của Pansy, cô gật đầu chào tạm biệt và chạy nhanh đến lớp trước, khuất tầm nhìn khỏi đám đồng bọn và Malfoy. Pansy cũng nhân cơ hội chưa ai nhìn thấy, cô cũng chạy nhanh về phía phòng độc dược...

                              —————————
                              Phòng Độc Dược
Quả thật đúng trong nguyên tác, căn phòng này âm u và lạnh lẽo chẳng khác gì thùng băng , vậy mà tại sao học sinh vẫn có thể sống được, quả thật là một kỳ tích... Không chỉ khiến người ta lạnh sống lưng, căn hầm còn bốc lên một mùi thuốc và các loại nguyên liệu nồng nặc.

Vị giáo sư đang đứng trước mắt cô là Severus Snape, là Severus Snape đấy!!! Ổng bằng da bằng thịt luôn, thật là Lạy Merlin! Pansy vui sướng nghĩ thầm...

Severus Snape luôn là một con người cao cả trong mắt cô, mặc dù so với hiện tại thì chẳng có chuyện gì hoang đường hơn vậy cả....

Sau một hồi ngắm nghía vị giáo sư đáng kính kia, cô quyết định sẽ lắng nghe từng lời một được phát ra từ Giáo sư Snape. Chẳng có bao nhiêu % cơ hội để được nhìn hay nghe thấy nó chân thực như vậy cả. Vậy nên đúng như người ta nói, phải nắm bắt khoảng khắc!

Giáo sư Snape nhìn một lượt quanh phòng học, hơi dừng lại mội chút khi thấy Harry và bắt đầu điểm danh. Và đương nhiên là ông dừng lại khi đọc đến cái tên Harry Potter, ông cất giọng trầm lặng...

" À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lẫy lừng mới của chúng ta."

Malfoy cùng hai thằng bạn Goyle và Crabbe ngồi cạnh Pansy nhìn nhau cười khẩy. Cô chỉ cảm thấy khó mà nhìn nổi và thực tình thì chẳng có gì đáng cười cả.

" Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy thực ra không to, nó chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút nhưng lại làm bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape quả đúng là có biệt tài y như Giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

"Vì trong lãnh vực này không cần phải vung vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình phép thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan toả trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết....nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry va Ron lén nhìn nhau nhướn mày khó hiểu. Hermione ngồi chồm tới trước, biểu tình chân thành da diết mình không phải là một đứa đầu bò. Pansy thì ngồi im trên ghế mà ngắm nhìn khoảnh khắc chân thật này. Dù nó biết rằng đây mới chỉ là lần đầu tiên trong năm nhất nó học môn Độc dược....

Bỗng đột nhiên Giáo sư Snape quay sang phía bàn của Harry, lớn tiếng khiến Pansy giật bắn mình:

" Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Theo như Pansy nhìn thấy thì Harry ngồi gần cuối lớp bối rối nhìn lén sang Ron bên cạnh để tìm câu trả lời, nhưng dường như Ron cũng y như nó. Mặt cả hai đều thộn ra. Hermione thì cúi đầu, con bé suy nghĩ nhanh chóng rồi vội vã giơ tay thật cao, sốt ruột muốn được trả lời câu hỏi.

Đương nhiên là Giáo sư Snape bỏ qua cô nàng và chỉ nhìn Harry chăm chú. Pansy nhìn kỹ, cô nhận ra rằng ánh mắt của ông chỉ dừng lại ở một điểm duy nhất, đó chính là đôi mắt xanh lấp lánh của Harry.

Harry tất thảy là không hề trả lời được câu hỏi, Giáo sư Snape lại nhồi nhét thêm cho nó mấy câu hỏi nữa mà chắc chắn là nó chẳng thể nghĩ ra nổi câu trả lời. Sau khi nhận được câu trả lời không từ Harry, trên mặt ông xuất hiện nụ cười mỉa mai châm chọc.

" Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Chính lúc đó, Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape trong sự vô vọng.

Và lúc đó cô biết chắc chắn là vụ gì sẽ xảy ra sau đó, Pansy vội vàng giơ cao cánh tay lên. Dù sao thì cô cũng đã nhớ hết mấy câu này rồi. Cô là Potterhead cơ mà ?

"Pankinson, trò có thể trả lời"

Thầy Snape hãnh diện gọi cô, nhưng đáp lại thầy, nó không hề có ý định trả lời câu hỏi. Cô mỉm cười nói:

" Em nghĩ rằng các câu hỏi của thầy là quá sức đối với Harry Potter đây."

Thầy Snape chỉ nhướn mày:

" Vậy là trò cũng đã nhận ra rằng so với cái đầu của mình thì những câu hỏi này là quá sức với Harry Potter lừng lẫy của chúng ta sao?"

Tụi Slytherin cười ầm lên trong khi Nhà Gryffindor thì lại nhăn mặt bất bình. Tụi nó nhìn Pansy với ánh mắt khen ngợi, nhưng những chú Sư tử không vì thế mà không hướng ánh mắt căm tức về phía của Pansy.

Malfoy nhướn mày cười đắc trí. cuối cùng con nhỏ Parkinson này đã chịu quay lưng lại với lũ bạn Gryffindor của nó mà trở về làm một Slytherin thực sự rồi sao? Nhưng không dễ thế đâu, nếu nó muốn được Malfoy đây thừa nhận? Nó phải tới trước mặt hắn và xin lỗi về những hành động trước đó của mình nữa chứ nhỉ?.

Người duy nhất vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng lúc này là Giáo sư Snape. Thực ra ông nghĩ Pansy Parkinson không thực sự có ý định chế giễu Harry Potter. Ông không hề nhìn thấy một chút khinh miệt hay hả hê nào trong mắt nó cả, nó đúng hơn thì chỉ chứa đầy sự thương hại của con bé dành cho Potter.

" Thưa thầy, Harry quả thực là một đứa đầu bò khi không nhớ nổi mũ thầy tu và bả chó sói là một và nó còn có tên là cây phụ tử. Bezoar là bào tử nghiền lấy từ bào tử con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Hay đơn giản như chuyện sự kết hợp của Lan nhật quang và dung dịch ngải tây sẽ cho ra được thứ thuốc ngủ cực mạnh dưới cái tên "cơn đau của cái chết đang sống"."

Khuôn mặt của Giáo sư Snape hiện lên một nụ cười khẩy cong lên rất nhẹ, nhẹ đến mức không một ai trong lớp học có thể nhận thấy. Ông cất tiếng hài lòng:

" Tốt lắm, trò Parkinson. Điều đó chứng tỏ trò đã chịu mở sách vở ra trước khi lên lớp. Nhà Slytherin được cộng 5 điểm.Và, vì sự ngu dốt của trò Potter, Nhà Gryffindor sẽ bị trừ 2 điểm. Vậy, chúng bay còn chần chừ gì mà không ghi chép vào vở đi?"

Thầy bất thình lình quay xuống cả lớp và nạt. Đồng loạt, lũ học sinh cầm hết giấy bút lên. Tiếng bút trên giấy da vang lên sột soạt. Pansy cũng từ từ ngồi xuống, cô lén ngước sang nhìn Hermione một cái xem tình hình, nhưng có vẻ con bé không muốn đáp lại. Nó chỉ cặm cụi ghi chép vào vở...

-------------------------------

" Thưa Giáo sư Snape.!! Thưa Giáo sư...!"

Pansy hớt hải gọi thầy Snape lại khi giờ Độc dược đã qua, và cô nghĩ rằng mình còn một thứ nữa không nên bị giấu nhẹm đi. Thầy quay đầu lại, nhướn mày nhìn nó.

" Tôi cho rằng trò có điều muốn hỏi tôi, trò Parkinson?"

"Vâng, thưa Giáo sư, em cho rằng có phải còn có một nghĩa nữa cho từ lan nhật quang và ngải tây sao ạ"

Pansy thở hổn hển, nó đứng tựa vào tường lấy hơi. Thầy Snape hướng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khó hiểu vào nó. Bằng giọng nghi ngờ, thầy hỏi:

" Tôi không rảnh đâu, trò Parkinson. Nó chỉ có duy nhất một nghĩ, tôi nghĩ rằng chính trò cũng đã trả lời câu hỏi đó rồi chứ? Giờ thì đi ngay! Trước khi ta phạt cấm túc trò vì cố làm mất thời gian của Giáo viên!"

Ngay khi thầy Snape định qua nó và bước vào phòng. Pansy đã cự lại và túm vạt áo chùn của thầy, cô cố gắng nài nỉ. Trong lòng nó nhất định phải nói cho Severus Snape biết được sự thật mà chính bản thân thầy cũng đã biết...

" Nhưng...Thưa thầy! Thầy phải nghe em! Điều này rất quan trọng! Và em chỉ có duy nhất một cơ hội...để thay cả ngàn người nói cho thầy biết!!"

Nghe được những lời chân thành thiết tha của Pansy. Thầy cũng vì đó mà chựng lại. Thầy Snape nhướn mày, tỏ vẻ khó hiểu hỏi cô:

" Được rồi, tôi cho trò đúng 3 phút. Cả ngàn người muốn nói gì với tôi về lan nhật quang và ngải tây? Parkinson?"

Nó lúng túng:

" À, chỉ mình em thôi, thưa Thầy...Nhưng...nếu em không nhầm thì trong sách về Các loài hoa và ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, lan nhật quang là một loại hoa cùng họ với Lily.....và..umm.."

Thầy Snape vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, nhưng sâu thẳm trong đó, chắc chắn là sự ngạc nhiên. Điều bí mật thầm kín nhất của y dường như sắp bị lộ ra. Mặc dù...đây chỉ có thể chỉ là trùng hợp, hay chi ít y nghĩ vậy.

" Trò còn 1 phút."

Giọng nói trầm của thầy vang lên khiến Pansy giật mình, nó vội vàng:

" V..vâng, thưa Thầy.... tên của nó còn có nghĩa là lòng thương tiếc của ta dành cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ..."

" Vậy còn ngải tây?"

Thầy hỏi cô, giọng thầy bỗng nhẹ tênh đến lạ. Chính nó cũng khiến Pansy khá ngạc nhiên. Đôi mắt đen sâu khoắm của thầy nhìn đăm đăm vào không trung.

" Ngải tây thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ......cũng như nếu..."

Thầy Snape dường như nhận ra, đứa con gái này thực không tầm thường...
Pansy nói nốt câu

" ...Nếu ta kết hợp lại tất cả thì nó còn có nghĩa, em không biết nũa? Sự vắng mặt của....Lily? Trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời......Thầy...sao?"

Thầy...không nói gì cả....Nhưng lần này thì sự đau lòng và nuốt tiếc trên gương mặt của thầy Snape đã bị Pansy nhìn thấy....dù nó chỉ thoáng qua trong tíc tắc...
            _________________________
~Hết Chương 4~
Mong mn sẽ luôn luôn ủng hộ, Lil sẽ tiếp tục viết cho mn đọc ah !! Nếu có j góp ý hay bình luận thì mn cứ cmt cho Lil nhaaa, Chúc mn một ngày vui vẻ !
(P/s: Lil cực thích đọc cmt của mn á♥︎)
♥︎♥︎♥︎Love Youuuu♥︎♥︎♥︎

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top