Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~mười~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cảm thấy một cơn đau dữ dội ở đầu. Nó như thể đang phát nổ và cực kì bỏng rát. Cổ tay và mắt cá chân tôi ngứa râm ran trong khi cánh tay và chân tôi lại vô cùng nhức nhối. Khuôn mặt tôi trở nên căng cứng và thô ráp. Tôi cố gắng mở mắt nhưng lại không thể. Cứ như là chúng bị trát xi măng lên vậy.

Tôi thử cảm nhận môi trường xung quanh. Yên tĩnh nhưng có tiếng vọng xa xa. Tôi đang ở bên trong một căn phòng nào đó có không khí rất ẩm ướt. Tôi có thể cảm giác có một thứ gì đó đang bị nhét vào miệng mình, đó hẳn là một loại khăn bịt miệng.

Tôi cố gắng mở mắt ra lần nữa và thành công. Nơi này gần như tối đen và ánh trăng là nguồn sáng yếu ớt duy nhất của tôi. Tôi đang nằm trên một chiếc sàn, trong một căn phòng trống trơn ngoại trừ một chiếc ghế bành cũ kĩ cũng như một chiếc bàn gần như đã gãy.

Tôi nhìn xuống và phát hiện ra cả cổ tay lẫn mắt cá chân của tôi đều đang bị trói lại bởi một sợi dây thừng. Đó cũng là lúc tôi nhớ ra mọi chuyện. Tôi bị Draco đá ra ngoài, tôi ngồi trong công viên, Bellatrix Lestrange tìm thấy tôi. Bà ta đánh cho tôi bất tỉnh và đó là điều cuối cùng tôi nhớ. Ai biết được tôi đã nằm ở đây bao lâu?

Sau đó tôi nghe thấy âm thanh 'vù vù' quen thuộc khi một ai đó xuất hiện. Bellatrix đứng trước mặt tôi cùng nụ cười gian ác. "Người đẹp say ngủ cuối cùng tỉnh giấc. Mi cảm thấy thế nào?"

Tôi chẳng thể nào mở mồm khi đang bị bịt miệng. Bà ta cười khúc khích và vung cây đũa phép. Một luồng không khí tràn qua miệng tôi, vậy là bà ta đã lấy cái bịt miệng đi rồi. Tất cả những gì tôi muốn là cầu xin, cầu xin để níu giữ sự sống và hỏi xem tại sao bà ta lại bắt tôi. Nhưng tôi buộc bản thân phải cứng rắn. "Tại sao tôi lại ở đây? Bà muốn gì ở tôi?"

"Thực tình thì đó là một câu chuyện nhỏ thú vị. Mi thấy đó, tao cho rằng mày đã nghe qua về câu chuyện của cha mày và Chúa tể Hắc ám."

Tôi gật đầu.

"Tốt, vì thằng đó đang nghỉ ngơi, nên bọn tao chẳn thể gặng hỏi nó thêm câu gì nữa. Nhưng ngay sau đó, bọn tao nảy ra một ý tưởng, tại sao ta lại không bắt Edward con và xem nó biết gì?"

"Tôi không biết bất cứ thứ gì hết! Hắn cần gì ở tôi?"

Bà ta lại cười khúc khích rồi ngồi xuống cạnh tôi, bắt chéo chân như một cô học sinh trong lớp học. Bà ta gục mặt vào cánh tay như một đứa trẻ đang chờ nghe kể chuyện. "Nào, Alora à. Đừng vờ vịt nữa. Chúng ta có thể trở thành bạn bè. Chỉ cần mày kể cho tao nghe tất cả những gì mày biết về Harry Potter và những gì nó đang lên kế hoạch."

Tôi sững sỡ. Harry Potter? Bà ta nghĩ tôi là phù thuỷ sao? "Tôi không biết gì về anh ta cả! Tôi thậm chí còn chẳng phải phù thuỷ!"

"Tao biết mi không phải là phù thuỷ! Bố mẹ mi làm việc trong Bộ và thân thiết với hầu hết tất cả những người ở đó. Mày đang nói với tao là mày không biết gì về thằng nhóc nổi tiếng đó sao?"

"Không! Làm ơn...hãy để tôi đi. Tôi không biết tôi có thể cam kết gì với hắn."

Bà ta gầm gừ và đứng dậy, quất cây đũa phép. Tôi hét lên khi cảm thấy như có thứ gì đó nóng rực rơi xuống má mình. Tôi nhìn xuống và thấy máu đang nhỏ giọt trên chân mình. "Cô bé à, mi sẽ không đi đâu cả. Cho đến đi bọn tao khám phá ra mày và ông bố mày đang che giấu điều gì."

Sau đó bà ta biến mất, để lại tôi đơn độc. Tôi hét lên trong sự tuyệt vọng. Nếu tôi không nói chuyện với Draco như cách tôi làm, nếu tôi chỉ im lặng, thì sẽ chẳng có gì xảy ra cả.

_POV của Draco_

Đã tròn một tuần kể từ lúc tôi đuổi Alora đi. Mẹ không hề hài lòng như bà quá bận bịu về việc cha đang trong Azkaban nên chẳng có thời gian để kỉ luật tôi.

Tôi nhớ Alora. Tôi không muốn thế nhưng tôi nhớ cô ta. Tôi ở trong phòng cô gần như mỗi tối. Chỉ ngồi trên giường và ngắm nhìn bầu trời đêm muộn. Tôi biết bản thân có tình cảm với Alora nhưng không rõ đấy là tích cực hay tiêu cực. Tất cả những gì tôi biết rõ là căn nhà đang trở nên thật trống trải khi không có cô.

Cả việc cha đang ở Azkaban và mẹ thì tới tận trưa mới bước ra khỏi phòng, tôi chưa từng cảm thấy cô đơn đến thế. Ít nhất thì tôi sắp trở thành Tử thần thực tử, lúc ấy tôi sẽ được vây quanh bởi những người giống mình.

Tôi có sợ trở thành tử thần thực tử không? Tất nhiên là có. Đó không phải điều tôi muốn nhưng đó là điều tôi phải làm vì cha mẹ. Mẹ tôi cũng không vui khi tôi phải trở thành tay sai cho Chúa tể Hắc ám, nhưng bà luôn ủng hộ cha tôi trong mọi việc.

Ngày mai là sinh nhật thứ 16 của tôi. Tôi không hào hứng chút nào. Chúng tôi hiếm khi làm bất cứ điều gì để chúc mừng. Mẹ và bố luôn mua cho tôi những món quà xịn xò nhất. Loại chổi hay vạc mới nhất. Nhưng đối với tôi đó chẳng phải là những món quà. Tất cả những gì tôi muốn nhận được trong sinh nhật chỉ là tình yêu thương và thời gian bên gia đình. Tôi chưa bao giờ cảm giác mình có một gia đình thật sự.

Tôi ghen tị với Potter. Tôi ghen tị vì những người bạn và gia đình mà nó có trong gia đình Weasly đó. Điều đó thường làm tôi phải suy ngẫm. Nếu Potter nắm lấy tay tôi những năm trước, liệu chúng tôi có trở thành bạn thân không? Liệu tôi có tốt hơn vì xung quanh có những người bạn chân chính?

Tôi biết mình xấu tính. Tôi biết mình thật khốn nạn. Nhưng tôi lại chẳng thể kiềm chế được. Tôi không thể kiềm chế việc liên tục cảnh giác. Đó là cách tôi được nuôi dạy. Tôi được dạy dỗ để không tin tưởng bất kì ai và luôn luôn cảnh giác với những người xung quanh. Tôi biết tôi chẳng thể ngừng như vậy ngay, dù cho tôi rất muốn.

Tôi đang ở trong vườn, chỉ đi dạo xung quanh. Trời gần tối rồi. Hôm nay mẹ đi ngủ sớm, nên tôi chỉ một mình ngắm đài phun nước. Trời vẫn còn những ánh sáng mỏng manh nên tôi quyết định đi đến công viên của Muggle.

Tôi đến đó ngay sau đó và nó vắng tanh. Thật lòng thì nó khá đẹp. Cây cối được trồng khắp nơi, những bông hoa trắng đan xen những chiếc lá. Tôi nhìn xa xa và nhìn thấy một căn nhà. Rõ ràng là nó khá lớn, nhưng không bằng trang viên của tôi. Nó giống một ngôi nhà nhỏ nhắn, với những bức tường bằng đá cẩm thạch trắng. Có một ống khói trên mái nhưng chẳng có khói thoát ra từ trên đó.

Tôi biết chính xác đó là nhà của ai. Tôi nhận ra nó qua cách cha tôi miêu tả trước đây. Đó là nhà của gia đình Lovethorn. Đó là nhà của Alora. Tôi không thể không thắc mắc cô đang làm gì, đang nghĩ gì. Cô và mẹ phải đương đầu ra sao khi không có người trụ cột?

Tôi không muốn làm gì ngoài đi thẳng đến nhà cô và gặp cô, nhưng tôi không thể làm thế. Tôi đã đuổi cô ấy đi. Tôi đã nói với cô rằng chúng ta chẳng là gì cả. Chúng ta chẳng là gì cả...có đúng thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top