Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

~mười một~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_POV của Draco_

Lúc đó đã gần cuối hè. Cha đã được giải thoát khỏi Azkaban. Chúa tể Hắc ám đã giúp cho tất cả những tay chân của hắn được toại ngoại. Bộ Phát thuật đã gọi nó là 'Một cuộc vượt ngục hàng loạt khác'. Có những người cho rằng Sirius Black có liên quan đến việc này, dù cho cả thế giới phù thuỷ đều biết Chúa tể Hắc ám đã trở lại.

Tôi dành cả mùa hè để nhung nhớ một người. Alora. Tôi nhớ cô nhiều. Tôi quyết định không để thứ tình cảm này đi xa. Lần đầu nhìn thấy cô, tôi đã phải lòng cô. Cái cách mái tóc dài bạch kim của cô buông xoã xuống dù cô đang buộc tóc hay để xoã. Cái cách đôi mắt xám của cô có những đốm nhỏ màu xanh trong đó. Tôi chẳng quan tâm cô là Squib. Tôi không quan tâm việc bố tôi đã cho cô vào để làm người giúp việc cho chúng tôi. Tất cả những gì tôi quan tâm là cô, và tôi cảm thấy rất tội lỗi khi đã đuổi cô đi.

Tôi tiếp tục quay lại công viên Muggle. Chỉ đứng trên bãi có và hướng mắt về trang viên của tôi. Tôi tự hỏi cô đang làm gì, cô đã nói gì với mẹ mình. Tôi còn không biết bố cô đã sao rồi. Ông ấy còn sống chứ? Ông ấy đã qua đời sao? Tôi không biết.

Tôi muốn gửi thư cho cô, nhưng tôi biết bố mẹ tôi sẽ phát hiện ra. Tôi không thể mạo hiểm được. Tôi không thể liều lĩnh để ai đó phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho Alora Lovethorn. Họ sẽ chẳng hiểu đâu.

Tôi đang ở trong phòng, ngồi nơi mép giường, chống tay lên đầu gối. Đêm nay là đêm đó. Cái đêm mà tôi chính thức trở thành Tử thần thực tử. Sẽ có cả một buổi lễ. Tất cả Tử thần thực tử đang ở dưới lầu, kể cả Bellatrix. Dì tôi. Một người phụ nữ gian ác, kẻ đã rơi vào tình yêu lầm lỗi với Chúa tể Hắc ám. Bà ta không bao giờ thừa nhận, nhưng tất cả chúng tôi đều biết.

Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ ngoài hành lang. Tôi đứng dậy mở cửa, và mẹ tôi đang đứng đó, ăn mặc thật chỉnh tề để dự lễ. Bà nở nụ cười nhẹ với tôi, nhưng mắt bà lại chẳng cười chút nào. Bà biết tôi không muốn thế này, nhưng bà cũng biết tôi không có lựa chọn. "Đến lúc rồi, Draco."

Bà bóp nhẹ vào vai tôi rồi dẫn tôi xuống lầu. Mọi người đang ngồi ở ghế với Chúa tể Hắc ám đứng phía trước. Nó trông như thể một đám cười. Đúng thế, nó là một đám cười. Tôi đang kết hôn với mặt tối của mình.

Mẹ tôi đến ngồi cạnh bố, để tôi đứng ở đầu lối đi. "Chào mừng những người bạn của tôi. Hôm nay quả là một dịp trang trọng. Một trong chúng ta, Draco Lucius Malfoy, tuyên thề trở thành một người trung thành vĩnh hằng. Hãy lại đây, Draco."

Hắn ra hiệu cho tôi đi lên phía trước, cầm cây đũa phép trong tay. Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ họng. Tôi đang lo lắng. Tôi cảm giác như chuyện này chẳng bao giờ xảy ra, nhưng nó đã xảy ra. Tôi liếc nhìn bố mẹ trước khi bước xuống và đứng cạnh Chúa tể Hắc ám.

Tôi nhìn qua nhóm Tử thần thực tử, tôi chẳng còn nghe thấy Chúa tể Hắc ám đang nói gì nữa, nó như thể đang ở nơi nào xa xăm lắm. Tất cả những gì tôi nghe được là tiếng đập thình thịch của trái tim. Và tất cả những gì tôi cảm nhận được là những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

Thật may rằng tôi đã trở về thực tại đúng lúc. "Đưa tay cho ta, Draco." Voldermort nói.

Tôi nuốt khan một cái nữa và kéo tay áo trái lên, để lộ cánh tay trần của mình. Hắn ta dùng lực giữ lấy cổ tay tôi, dí đầu đũa phép lên đó. Một cảm giác bỏng rát nhẹ đột ngột xuất hiện, tôi nhăn mặt khi ngửi thấy mùi da thịt của mình đang cháy. Vài giây sau, hắn lấy đũa phép ra. Thay vào đó, trên cánh tay tôi có hình xăm của một cái hộp sọ và con rắn màu đen, trườn quanh tay tôi.

Vậy là nó đã được thực hiện. Đó là chính thức. Tôi, Draco Lucius Malfoy, giờ đã là một Tử thần thực tử.

_POV của Alora_

Tôi ôm chặt đầu gối mình bằng tất cả sức lực, cố gắng để ngăn cái lạnh đang tràn qua toàn cơ thể tôi. Tôi chẳng rõ mình đã mắc kẹt trong căn nhà này bao lâu. Tôi không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, bây giờ đang là mấy giờ. Tôi đã chẳng thể nhìn thấy ánh sáng ban mai kể từ ngày tôi ở đây. Tôi còn chẳng thể tự nhìn thấy bản thân. Tôi chỉ lê lết trên sàn, với cổ tay và mắt cá chân bị trói. Tôi gần như chắc chắn rằng mình sẽ có vài vết sẹo vĩnh viễn do bị trói chặt.

Tôi cứ liên tục nghĩ về bố mẹ mình. Bố tôi ra sao rồi? Mẹ tôi có thử liên lạc với gia đình Malfoy không? Có ai biết tôi đã bị bắt không?

Tôi có thể nghe và cảm nhận được bụng mình đang đói cồn cào. Tôi nhận được những mẩu thức ăn vài ngày một lần. Có vẻ như đó là thức ăn thừa từ bữa tối của những kẻ khác. Dù thế thì tôi vẫn ăn chúng. Tôi ăn vì tôi quá đói. Tôi chắc chắn đã giảm cân. Tôi còn không dám nghĩ bản thân đang trông gầy gò và yếu đuối ra sao.

Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt lăn trên gò má. Đấy là chuyện thường xuyên xảy ra với tôi. Tôi đã khóc mỗi ngày. Tôi khóc cho bố mẹ tôi. Tôi khóc cho chính bản thân mình. Tôi không biết liệu mình có thể sống được hay không. Bellatrix tin rằng tôi phải biết gì đó về những thứ Harry Potter đang lên kế hoạch. Dù cho tôi không hề biết. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp anh ta.

Tôi sắp thiếp đi sau khi khóc thì có âm thanh quen thuộc mỗi khi ai đó vào phòng vang lên. Bellatrix đứng đó, nở một nụ cười trên môi. Chẳng nói một lời, bà ta vung đũa phép và tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách bất ngờ.

Những sợi dây thừng ở cổ tay và mắt cá chân tôi biến mất. Nhưng tôi vẫn không dám đứng dậy. Tôi không nghĩ bản thân có thể đứng dậy được, tôi đã nằm trên sàn quá lâu. "Tin tốt đây, cưng! Mày sẽ được chuyển đến một nơi tốt hơn!"

Tôi nhìn bà ta một cách bối rối. Tôi ho trước khi trả lời bà. "Tôi sẽ đi đâu?"

Bà ta bước tới và khom người xuống trước mặt tôi. Bà ta nắm lấy cánh tay tôi khi nói, những lời nói ăn sâu và đầu tôi. "Phủ Malfoy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top