Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 - Trứng Rồng Đen (p1) [Đã Qua Chỉnh sửa]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cụ Dumbledore thuyết phục được Harry không đi tìm tấm gương ảo ảnh nữa, và những suốt ngày còn lại của kỳ nghỉ Giáng sinh, chiếc áo khoác tàng hình được xếp gọn dưới đáy rương. Harry mong cho mình quên đi những gì mình đã thấy trong gương, nhưng nó không thể quên được. Những cơn ác mộng bắt đầu hành hạ giấc ngủ của thằng bé. Nó cứ mơ đi mơ hình ảnh ba má nó tan biến trong một ánh chớp xanh chói lòa, cùng lúc một giọng cười hiểm độc trỗi lên the thé.

Khi Harry kể cho Ron và Lilie nghe về giấc mơ của mình, Ron bảo:

- Bồ thấy chưa? Thầy Dumbledore nói đúng quá: tấm gương đó có thể làm cho bồ phát điên.

Lilie lấy giọng tội lỗi:

"Xin lỗi nếu tấm gương đó làm bồ..."

Harry chen ngang:

- Không phải lỗi của bồ, ít nhất thì bồ cũng cho tôi được thấy người thân của tôi

Trước ngày bắt đầu học kỳ hai, Hermione trở lại trường và nhìn mọi thứ bằng con mắt khác. Cô bé kinh hãi khi nghe chuyện Harry bỏ giường ngủ đi lang thang trong trường suốt ba đêm liền ( Nhỡ thầy Filch mà bắt được bạn!...). Mặt khác Hermione cũng hết sức vui mừng khi biết được ba đứa bạn đã biết được tung tích của cụ Nicolas Famel

Wood bắt đội nhà luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết. Mặc dù hết tuyết thì trời lại mưa liên miên, nhưng anh chàng không hề nao núng. Anh em nhà Weasley than thở là Wood đang trở thành một thằng điên, nhưng Harry lại bênh Wood. Bởi vì nếu mà thắng được trận đấu với nhà Hufflepeff sắp tới thì, lần đầu tiên trong suốt bảy năm qua, họ sẽ giành lại được giành lại được danh hiệu Vô địch Nhà từ nhà Slytherin. Ngoài ý chí muốn chiến thắng, Harry lao vào luyện tập còn vì phát hiện ra, rằng tập đến kiệt sức như thế thì đỡ bị ác mộng hơn bởi vì chỉ còn nước ngủ vùi.

Thế rồi, trong một buổi luyện tập mà ai cũng ướt lướt thướt và bê bết bùn sình, Wood thông báo cho cả đội biết một hung tin. Lúc ấy anh đang giận điên lên vì hai thằng sinh đôi nhà Weasley cứ lao vào dội bom nhau, rồi làm bộ bật té khỏi cây chổi của mình. Wood gào lên:

- Hai đứa bay có thôi cái trò quậy đó không? Đội này chắc đến nước thua vì cái trò đó thôi! Trận này thầy Snape làm trọng tài, ổng chỉ canh me kiếm cớ trừ điểm đội Gryffindor cho mà coi!

Mấy lời đó làm George bật té thật khỏi cây chổi của nó. Nó phun phì phì bùn sình trong miệng ra:

- Thầy Snape làm trọng tài hả? Hồi nào tới giờ, có khi nào ổng làm trọng tài một trận Quidditch nào đâu? Ổng thiên vị Slytherin như vậy thì làm sao ổng cầm còi vô tư công bằng được?

Cả đội cùng đáp xuống đất cạnh George để hè nhau kêu ca. Wood nói:

- Đó không phải là lỗi của anh. Chúng ta chỉ còn nước cố gắng đấu một trận thật trong sáng, sạch sẽ, để thầy Snape không vịn được cớ nào mà "bụp" chúng ta.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đành vậy thôi, nhưng Harry còn có một lý do khác khiến nó không mong thayà Snape lại gần, khi nó đang chơi Quidditch ...

Cả đội bây giờ xúm lại tán dóc với nhau như thường lệ sau cả buổi luyện tập, nhưng Harry thì đi thẳng về phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor để kiếm Lilie, Ron và Hermione. Hai người đang chơi cờ, Lilie thì ngồi hóng. Môn cờ là môn duy nhất Hermione mà chịu thua, và cả Ron và Harry đều cho như vậy thì tốt cho cô bé hơn.

Harry vừa ngồi xuống bên cạnh, Ron nói ngay:

- Lúc này đừng có nói chuyện với mình nha, mình đang tập trung...

Nhưng ngay lúc nhìn thấy nét mặt của Harry, Ron kêu lên:

- Có chuyện gì vậy? Trông bồ hãi hùng quá đi.

Bằng giọng thầm thì để cho những người khác khỏi nghe thấy, Harry kể cho ba bạn nghe chuyện thầy Snape bỗng dưng giở chứng nham hiểm muốn làm trọng tài Quidditch.

Hermione nghe xong nói ngay:

- Đừng đấu nữa!

Ron tán thành:

- Nói là bồ bị bệnh đi!

Hermione đề nghị:

- Hay là giả đò bị gãy chân?

Ron xúi:

- Hoặc là làm cho gãy chân thiệt...

Nhưng Harry nói:

- Tôi không thể làm vậy. Không có Tầm thủ dự bị trong đội. Nếu tôi rút lui thì cả đội không thể thi đấu được.

Lilie đứng dậy:

"bồ cứ đấu đi! Tôi cam đoan Nhà Gryffindor sẽ thắng!"

Rồi nó bỏ lên Thư Viện kiếm mấy cuốn Thần Chú Bùa Ngải để đọc

Vừa lúc đó Neville bỗng đổ nhào vô phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Không hiểu làm cách nào mà nó chui qua được chân dung Bà Béo, vì hai chân của nó bị dính chập vào nhau, và mọi người nhận ra ngay là Neville đã bị trúng Lời nguyền trói giò. Chắc là nó đã chụm chân nhảy suốt quãng đường trở về tháp Gryffindor. Mọi người ồ ra cười, ngoại trừ Hermione. Cô bé nhổm ngay dậy, thực hành phép giải lời nguyền. Chân của Neville được tách ra và nó đứng lên, vẫn còn run rẩy.

Hermione dắt Neville đến ngồi bên cạnh Ron và Harry, hỏi:

- Chuyện xảy ra làm sao?

Neville lắp bắp:

- Malfoy... mình gặp nó bên ngoài thư viện. Nó nói nó đang kiếm người để thử thực hành lời nguyền.

Ron hoảng hồn:

- Lilie vừa tớiThư Viện!

Hermione khuyên Neville:

- Đi thưa cô McGonagall đi!

Nhưng Neville lắc đầu. Nó nói lí nhí:

- Mình không muốn có thêm rắc rối.

Ron bảo:

- Bồ phải biết kháng cự lại nó chứ, Neville! Dù nó quen thói bắt nạt dẫm đạp người ta, nhưng mình không việc gì phải nằm ẹp trước mặt nó, để nó thêm dễ dàng dẫm đạp lên mình.

Neville nghẹn ngào:

- Thôi, đừng có mắng nhiếc là mình không đủ dũng cảm để làm thành viên của nhà Gryffindor nữa mà, Malfoy nó cũng nói vậy rồi.

Harry lục tìm trong túi áo của mình, lấy ra một thỏi sôcôla Ếch, thỏi cuối cùng trong cái hộp mà Hermione đã tặng cho nó vào dịp Giáng sinh. Nó đưa sôcôla cho Neville. Thằng bé trông như sắp oà khóc tới nơi, Harry nói:

- Bạn đáng giá gấp mười hai thằng Malfoy ấy chứ. Chẳng phải chiếc nón phân loại đã chọn bạn vào nhà Gryffindor sao? Nó bị cho vô cái nhà Slytherin dỏm.

Môi Neville nhệch được một nụ cười yếu ớt khi nó mở giấy bao thỏi sôcôla:

- Cám ơn Harry... Chắc mình phải đi ngủ đây... Bạn muốn giữ cái thẻ không? Bạn đang sưu tầm thẻ mà!

Khi Neville đi rồi, Harry nhìn tấm thẻ những Phù thuỷ nổi tiếng. Nó nói:

- Lại là cụ Dumbledore! Thẻ đầu tiên mình có cũng là cụ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top