Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron đã không có thời gian vui vẻ trong kỳ nghỉ này.

Có lẽ là do hai đứa song sinh phàn nàn, hoặc cũng có thể là do năm thứ nhất thật sự bị trừ rất nhiều điểm nên cậu và các anh ở nhà có chút khó xử. Và mẹ cậu cho rằng tất cả là lỗi của cậu nên hầu như ngày nào bà cũng nói về chuyện đó trước mặt cậu.

 Về phần Bill và Charlie... mặc dù họ đủ kiên nhẫn để an ủi em trai mình nhưng với tư cách là một người đã công việc, họ vẫn không thời gian.

 Kết quả là, càng ngày càng nhiều bất mãn cùng phàn nàn tích tụ, xung đột cuối cùng cũng nổ ra!

 Đó là một ngày làm việc bình thường, sau khi tiễn bố ra ngoài và từ chối câu hỏi thứ n của em gái Ginny về những việc làm của Harry, Ron đến gặp mẹ mình.

 "Má," Ron có chút lo lắng, mũi đầy mồ hôi, "Con muốn... một cây đũa phép mới." Cây đũa phép của cậu đã mòn đến mức không thể hỗ trợ đầy đủ cho việc luyện tập phép thuật của cậu nữa, giống như Zero đã nói, nếu cậu tiếp tục luyện tập, nó sẽ chỉ mang lại một nửa kết quả với một nửa nỗ lực.

 "...Cái gì?" Molly, người đang bận việc nhà, không nghe rõ lời nói của con trai út.

 "Má," Ron vừa mới lấy hết can đảm để nói ra câu đó, nhưng lại không dám lặp lại.

 Lúc này, cậu trai trẻ dám một mình đối mặt với Voldemort vì bạn bè đã biến thành một con chim cút đỏ trước mặt mẹ mình.

 "Má thân mến..."

 "Má ơi..."

 "Con trai nhỏ của má,"

 "Em trai của tụi con,"

 "Nó nói—"

 "Nó muốn một cây đũa phép mới,"

 "Nào—"

 "Học bài?" Fred chớp mắt,

 "Hay định gây rắc rối!" George ôm lấy Fred và hét lên một cách cường điệu.

 Rõ ràng sự nghịch ngợm nho nhỏ của chúng đã làm hài lòng mẹ và khiến người phụ nữ bật cười. Nhưng sau đó, vẻ mặt Molly nghiêm túc nói: "Má e rằng không thể, con yêu, đợi đến khi anh trai con nói rằng con đã bớt nghịch ngợm, sau đó má có thể tặng con cây đũa phép mới này làm quà."

 Hiển nhiên là bà cũng đồng ý với những gì cặp song sinh nói và cho rằng Ron là một học sinh rất nghịch ngợm.

 Nghe vậy, Ron thất vọng cúi đầu. Cậu cảm thấy mình đầy tội lỗi và buồn bã, cậu muốn hét lên để trút giận.

 Nhưng có ích gì? Mẹ cậu không tin cậu, mặc dù cậu đã giải thích những điều này nhiều lần. Nhưng khi ba anh em cùng nói rằng cậu đã mắc sai lầm (Percy không hài lòng với Ron vì bị trừ điểm, còn cặp song sinh lại tin vào những tin đồn vô căn cứ), những lời giải thích này có vẻ vô ích.

 Từ đầu đã như vậy rồi! Ron biết mình thật ngu ngốc. Cậu không thông minh hay nổi tiếng như Bill, cũng không giỏi và dũng cảm như Charlie. Ngay cả Percy ngốc nghếch, cặp song sinh nghịch ngợm và cô em gái xinh đẹp cũng có thể nhận được nhiều sự quan tâm và yêu thương hơn từ bố mẹ.

 Chỉ mình cậu--!

 Cậu là người duy nhất có đầu óc không đủ thông minh, tính cách không đủ dũng cảm, miệng lưỡi vụng về và phản ứng chậm chạp... Cậu có thể liệt kê ra hàng loạt khuyết điểm của mình, đồng thời cậu  cũng biết rõ ràng rằng mình có lòng tự trọng cao hơn người khác và tính kiêu căng, cậu biết mình chưa đủ tốt nhưng dù vậy, đôi khi cậu vẫn muốn được cha mẹ quan tâm, chiều chuộng hơn một chút.

 Ron luôn tự nhủ, mình không nên nghĩ như vậy, không nên làm phiền bố mẹ, bố phải làm việc rất vất vả, còn mẹ phải chăm sóc mọi người rất mệt mỏi, thay vào đó cậu nên cho họ thời gian nghỉ ngơi đầy đủ. Vì vậy, ngay cả khi cặp song sinh dọa cậu đến tê liệt vì lũ nhện, cậu cũng chỉ im lặng chấp nhận lời xin lỗi của chúng thay vì làm phiền mẹ mình.

 Tuy nhiên, đôi khi cậu vẫn không chịu nhượng bộ.

 Sau biết bao bất bình tích tụ, Ron cuối cùng cũng bộc phát. Cậu hét lớn "Đủ rồi!", cầm một nắm bột Floo và loạng choạng đi đến Hẻm Xéo, chỉ để lại những người nhà Weasley nhìn nhau.

 "Ờm, má..." Cặp song sinh không ngờ rằng trò đùa nhỏ này lại khiến em trai mình tức giận đến thế. Molly cũng ôm đầu, "Quên đi, để Ron bình tĩnh lại trước. Nếu nó không quay lại sớm, chúng ta hãy... Không, má sẽ tự đi tìm nó."

  ...

 Hẻm Xéo.

 Ron ngơ ngác đứng trên con đường vắng vẻ, vì chưa phải đầu ngày tựu trường nên trong hẻm Xéo có rất ít người đi bộ.

 Vậy cậu nên làm gì? Ron siết chặt năm đồng vàng trong tay, cảm thấy hơi đau đầu.

Chắc chắn là cậu vẫn còn quá bốc đồng và thực sự đã bỏ nhà đi khi mọi việc không như ý muốn. Tuy nhiên, nếu bây giờ cậu thực sự về nhà, Ron sẽ có chút không vui, và cậu vẫn sẽ tức giận! Tuy nhiên, nếu thật sự có người đến tìm cậu thì quay trở lại cũng không phải là không thể.

Tuy nhiên, cuối cùng Ron lại thất vọng.

Cậu ngu ngốc chờ đợi một lúc lâu nhưng không thấy ai trong gia đình Weasley. Ron khụt khịt và cảm thấy như lại có cát bay vào mắt mình - chua chát quá.

 Quên đi, không đến thì không đến! Ron giận dữ rời khỏi nơi đó và quyết định tiêu hết số Galleon vàng của mình.

 Cậu nên mua cái gì? Sẽ thật tuyệt nếu có thêm hai galleon vàng nữa, nếu có thêm hai galleon vàng, cậu có thể mua được một đũa phép phù hợp với mình. Thật không may -

 "Cậu có thể bán ma dược trong tay mình." Giọng nói của Zero ở bên phải nói.

 "Ma dược? Nhưng không phải những thứ đó không đủ tiêu chuẩn sao?" Cậu đã tạo ra rất nhiều ma dược trong kỳ nghỉ, nhưng tiếc là rất ít trong số đó có thể được hệ thống nhận và bán cho nó. Nếu những nhiệm vụ khác không được hoàn thành tốt, cậu đã trở thành một kẻ ăn xin từ lâu rồi- dù sao thì Ron cũng đã đổi lấy dược liệu bằng điểm và hệ thống.

 "Mặc dù trong hệ thống không đủ tiêu chuẩn, nhưng tôi phải nói, lọ thuốc cậu làm ra được coi là thượng phẩm."

 "Thật sao?" Ron lập tức quên đi những lo lắng kia, vui mừng khôn xiết.

 "Đúng vậy." Zero hiếm khi lừa cậu. Tâm trạng hôm nay của Ron dao động quá nhiều. Zero, người cảm nhận được một phần cảm xúc của cậu, cuối cùng cũng nhận ra người bị nó áp bức và kén chọn chỉ là một cậu bé vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ 12.

 "Vậy còn chờ gì nữa? Hãy nhanh tay lên nào!" Ron ngay lập tức trở nên phấn khích khi nghĩ rằng mình sẽ sớm có một cây đũa phép mới.

 Tuy nhiên, có thể hôm nay Ron đã bị một tên phù thủy độc ác nguyền rủa, nếu không vận may của cậu sẽ không tệ đến thế khi bước vào tiệm thuốc, cậu đã gặp được người mà cậu sợ nhất.

 Mái tóc đen quen thuộc, áo choàng đen, đôi mắt đen, khí chất nghiêm nghị vô cùng thân quen.

 Ron đã lâu không bị cấm túc, sức phản kháng kém hơn, gần như nhảy dựng lên: "S...Giáo sư Snape?!" Lưỡi của Ron gần như bị cuốn lại lúc vội vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top