Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Snape chắc chắn là một giáo sư đáng tin cậy, vì vậy sau khi quyết định thu nhận Ron, hắn đã kiên quyết viết thư cho cụ Dumbledore, để không lo lắng gia đình Weasley không tìm thấy đứa trẻ.
Về phần tại sao hắn không trực tiếp viết thư cho nhà Weasley... Sắc mặt Snape hoàn toàn tối sầm khi nghĩ tới hành động liều lĩnh và bốc đồng của lũ sư tử đó. Hắn có thể đảm bảo rằng nếu hắn thực sự chuyển bức thư cho nhà Weasley, chắc chắn sẽ có một đám tóc đỏ trong phòng khách của hắn ngay sau đó! Và đây là điều hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được!
 Khi gửi thư cho cụ Dumbledore, hắn đã đánh cược rằng con sư tử biến dị kia sẽ an ủi gia đình tóc đỏ, vì vậy hắn không cần phải nghĩ cách giải quyết hậu quả.
 Snape nhìn con cú bay đi và gật đầu hài lòng. Về phần con sư tử lông đỏ nhỏ đã gây rắc rối cho hắn, hắn nhất định sẽ dạy dỗ nó!
 Cho nên, những ngày tiếp theo, Ron trở nên hoàn toàn bận rộn. Cậu không chỉ phải hoàn thành các nhiệm vụ hệ thống giao hàng ngày mà còn phải dành một phần thời gian để nhận sự hướng dẫn về ma thuật từ giáo sư Snape, người cũng sẽ xử lý nguyên liệu cho cậu trước khi đi ngủ vào buổi tối, đã đến lúc cậu phải xem qua và ôn lại kiến ​​thức.
 Trong cuộc sống cường độ cao này, vì Young Ron tiêu hao rất nhiều năng lượng mỗi ngày nên cậu đã tụt cân khá nhiều, và đường nét khuôn mặt ngày càng trở nên góc cạnh hơn. Ngoài ra, do để tóc dài vì không có thời gian chăm sóc, Ron trông càng thanh tú hơn.
 Cậu đã thay đổi quá nhiều, đến nỗi Draco Malfoy mới đến sau khi nhìn thấy Ron liền có chút bất an.
"Mày... Ron Weasley?" 
"Mày đang nói nhảm cái gì vậy? Malfoy." Ron khó hiểu nhìn thoáng qua thiếu gia bạch kim, cảm thấy đối phương như muốn tiếp tục cùng Malfoy và Weasley đánh nhau như truyền thống.
 Khóe miệng Draco giật giật và nó quyết định phớt lờ 'cô gái tóc đỏ' đang nghi ngờ nó. Sau khi lịch sự giải thích mục đích của mình với Snape, nhìn nó đi vào lò sưởi và gọi tới trang viên Malfoy, nó dùng giọng điệu kéo dài thường ngày chậm rãi nói: "Sao mày lại đến nhà giáo sư? Lắm người  quá nên họ đuổi mày ra ngoài à?"
 Nội dung không hề dễ chịu chút nào, nhưng Ron có thể nghe thấy sự lo lắng trong đó.
 Thực sự, tại sao Slytherin lại lúng túng như vậy? Nếu không quen với cách nói chuyện của Zero, có lẽ cậu đã không nhận ra ý nghĩa thực sự của câu nói này.
 "Tao ổn, Draco, và gia đình tao cũng vậy. Cảm ơn sự quan tâm của mày." Dù thế nào đi nữa, các thành viên trong gia đình vẫn cần được duy trì.
 "Ai thèm quan tâm đến mày chứ?!" Draco trở nên tức giận, quên mất rằng bên kia đã gọi nó bằng tên riêng, "Lũ hay đi theo mày đâu rồi? Mày không cố gắng nhờ tụi nó giúp đỡ à? Hoặc tụi nó đuổi mày đi cũng hay, vậy là mày..."
 Draco nuốt lại những lời còn dang dở. Nó nhìn Ron sắc mặt mỗi giây đều đỏ xanh đen, không khỏi lộ ra vẻ tò mò.
 Sau đó, nó nghe thấy một 'cô gái tóc đỏ' nào đó hét lên: "Ối chết! Mình quên mất Harry và Hermione!"
 Lúc này, cậu bé Ron cuối cùng cũng biết linh cảm xấu vẫn chưa biến mất của mình đến từ đâu.
  ...
 Đường số 4 Privet Drive, Quận Little Whinging.

 Draco khó chịu kéo mạnh quần áo Muggle của nó, "Tại sao tao phải đứng ở cửa với mày và ăn mặc như thế này?"
 "Im lặng đi, Draco, rõ ràng là mày cũng quan tâm đến Harry." Ron cũng có chút lo lắng, cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình.
 "Nói nhảm, ai thèm quan tâm đến cái thằng đầu sẹo đó..."
 Bọn họ còn chưa nói xong thì cánh cửa trước mặt đã mở ra, thứ xuất hiện trước mặt hai thiếu niên là một bà dì có khuôn mặt dài và xấu xa.
 "Có phải cô...?" Petunia Dursley nhìn hai quý ông đứng đắn trước mặt, tâm trạng căng thẳng của mụ cuối cùng cũng dịu đi.
 Hôm nay là ngày trọng đại của Vernon nếu được thăng chức, gia đình họ có thể sống một cuộc sống vô tư mà không phải lo lắng gì. Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là thằng nhóc kia không được gây chuyện!
 Cảm xúc của Petunia vốn rất căng thẳng, khi nghe thấy tiếng chuông cửa, sự lo lắng của mụ đã lên đến đỉnh điểm. Không ai nghi ngờ rằng nếu có người bất thường đến, sợi dây trong đầu mụ nhất định sẽ đứt! May mắn thay, mụ chỉ suy nghĩ quá nhiều về tất cả những điều này.
 Kết quả là tâm trạng của Petunia dịu đi, mụ thốt ra những lời này gần như nhẹ nhàng, "Có phải cậu...?"
 Ron tóm lấy Draco, người theo phản xạ muốn chế giễu, rồi cậu mỉm cười nói với Petunia, "Mụ già này là..."
 "Chúng tôi có nhiệm vụ điều tra sau giờ học, chủ yếu nghiên cứu tâm lý thanh thiếu niên. Chúng tôi nghe nói cháu trai của cô là một tội phạm vị thành niên ở St. Bruce. Vậy chúng ta có thể nói chuyện với nó không?"
 "?" Petunia hít một hơi thật sâu. Mụ không muốn Harry tiếp xúc với người khác, nhưng Vernon đã gọi mụ. Vì vậy, "Tất nhiên, các quý ông, xin vui lòng đợi một lát..."
 Nói xong, mụ đi thẳng vào lên lầu để đưa Harry ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại trước mặt họ.
 Ron:...
 Draco:...
 Harry: (づ′▽')づ
 Harry lao về phía Ron và cọ vào người cậu, rồi hỏi: "Ron, sao cậu lại ở đây? Ron, cậu ở đâu trước vậy?" Nếu không biết, nó còn tưởng cậu quên nó, thậm chí không có viết một bức thư cho nó, thế nhưng hôm nay nó phát hiện có thứ gì đó gọi là gia tinh chặn thư! Hừ hừ! trong khi giơ nắm tay nhỏ của mình lên.
 "Được rồi Harry, tụi mình phải nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ rất tệ nếu có ai đó nhận ra có điều gì đó không ổn." Ron tóm lấy Harry và dẫn nó ra khỏi cửa, trong khi Draco, người bị phớt lờ, khịt mũi bất mãn rồi rời đi.
  Quán cà phê.
Ngay khi tìm được chỗ ngồi, Harry nóng lòng hỏi Ron: "Ron, cậu còn chưa nói cho mình biết cậu đến đây bằng cách nào?"
"Ờ..." Ron đột nhiên không biết trả lời như nào. Mỗi khi nghĩ đến việc quên mất thỏa thuận đã lập với bạn bè, cậu lại cảm thấy tội lỗi. Vào lúc này, Ron nhận ra rằng mình chưa bao giờ nhận được thư trả lời từ Harry trong kỳ nghỉ này.
 Chính vì sự việc này mà Ron đã quyết định đến gặp Harry để tận mắt chứng kiến, và như vậy mới xảy ra cảnh tượng này.
 Nhưng, làm thế quái nào mà cậu lại nói với Harry được? Vào lúc này, Ron cảm thấy vô cùng biết ơn gia tinh.
 "À, nhân tiện Ron, tụi mình nhanh tìm Hermione đi! Sau khi đón cậu ấy, tụi mình sẽ đến nhà cậu để làm bài tập cùng cậu ấy!" Harry nhìn vẻ mặt xấu hổ của Ron và cân nhắc thay đổi chủ đề. Nói xong, Ron cúi đầu.
 Ôi Merlin, còn một điều nữa cậu chưa giải thích được! Chết tiệt! Mặt Ron càng đỏ hơn.
 Harry không biết tại sao, nhưng Draco cười khẩy, "Cậu Potter vĩ đại không biết rằng Weasley đã bị đuổi ra khỏi nhà sao?"
 "Cái gì?!" Hai tiếng hét vang lên ngay sau khi Draco nói xong. Ron liền bịt đôi tai lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top