Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ Giáng sinh này đã vô cùng "thú vị" đối với cả Harry và Ron. Một người đang trong trạng thái phấn khích vì được "gặp lại" bố mẹ, còn người kia dành phần lớn kỳ nghỉ của mình trong bệnh thất. Vì vậy, những cậu phù thủy nhỏ kiệt sức đã hoàn toàn quên mất những lời dặn dò của Hermione cho đến khi người bạn tốt của họ quay trở lại.

'Phải làm gì đây? ' Harry liếc nhìn Ron, người thậm chí còn không ngẩng đầu lên, gãi đầu xấu hổ, cuối cùng quyết định 'Xin nhận tội'.

"Mình xin lỗi Hermione, vì Ron đột nhiên bị bệnh nên tụi mình phải trải qua kỳ nghỉ này trong bệnh thất..." Vì vậy, không thể trách tụi này không tìm thấy Nicolas Flamel...

Mọi người đều hiểu ẩn ý của Harry. Hermione liếc nhìn họ với vẻ thất vọng, nhưng sự quan tâm của cô dành cho bạn mình vẫn chiếm ưu thế. Cô nhìn Ron với vẻ quan tâm, "Vậy Ron... Ý mình là, bây giờ cậu đã thấy khỏe hơn chưa?"

Ron nhìn lên từ cuốn sách và nói mà không ngẩng đầu lên: "Mình ổn, cảm ơn." Sau đó cậu tiếp tục ghi nhớ cuốn sách mà không nói một lời.

Đột nhiên, mọi thứ im lặng.

Hermione cau mày, nháy mắt với Harry rồi gọi Harry đi với lý do là đang tìm sách.

"Harry," Hermione nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ron, cậu ấy trông có vẻ không ổn, cứ như thể..." Như thế nào? Cô phù thủy nhỏ suy nghĩ mãi nhưng không nghĩ ra được tính từ thích hợp.

Harry nhún vai, có vẻ hơi bối rối. Nó trả lời khô khan: "Mình nghĩ vậy. Thực ra, Ron đã cảm thấy không được khỏe kể từ ngày thứ hai trong bệnh thất. Cậu ấy không thể ngừng đọc khi cầm một cuốn sách và cũng đã luyện tập phép thuật... Tất nhiên, mình không nói rằng việc Ron trở nên ham học hơn là điều xấu, nhưng cả cậu và mình đều biết rằng Ron, giống như mình, không phải... là một người thích chơi đùa và thích tự do, sống động...."

Vậy điều gì đã xảy ra khiến một người thay đổi tính cách ngay lập tức? Lông mày của Hermione nhíu chặt hơn và vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc hơn.

"Bà Pomfrey có nói gì không?"

"Bà ấy nói Ron không có chuyện gì cả." Bà ấy thậm chí còn cho rằng hai người họ đang giở trò với bà nên bà vẫn không thấy vui khi nhìn thấy họ.

"...Nghe này Harry", cô phù thủy nhỏ nắm lấy vai người bạn cứu tinh của mình, "Mình nghĩ chúng ta nên đến gặp giáo sư để được giúp đỡ. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Ron, và rõ ràng là chúng ta không thể làm gì được!"

Harry giật mình: "Không phải là cậu ấy vừa trở thành người ham học sao?" Nó không thấy điều đó có gì sai cả.

"Không?!" Giọng nói của Hermione đột nhiên trở nên sắc bén. Cô nhanh chóng liếc nhìn bà Pince và nói tiếp sau khi thấy bà không để ý đến "Diện mạo của Ron thoạt nhìn không bình thường, và có thể cậu ấy đang bị phù phép. Trên thế giới có rất nhiều chuyện khó hiểu, mình nghĩ Ron nhất định gặp phải cái gì tà ác, cho nên chúng ta phải cầu cứu..."

Hermione nói đến đây, Harry lập tức phản ứng: "Là bởi tấm gương sao?"

"Một tấm gương thể hiện những ước muốn bên trong của mọi người. Nó được gọi là Tấm gương ảo ảnh?" Harry nhớ lại lời hiệu trưởng đã nói.

"Mirror of Erised?! Ôi chúa ơi Harry, mình không thể tin được là các cậu lại có thể đi nhìn thứ nguy hiểm đó! Rõ ràng là Ron đang bất thường, tụi mình phải giúp cậu ấy trở lại bình thường! Nếu không, chuyện tồi tệ sẽ xảy ra.!" Không thể không nói, nàng phù thủy quả nhiên là có hiểu biết, tuy rằng chưa từng nhìn thấy qua thực tế, nhưng rõ ràng nàng biết về cái gương này nhiều hơn bạn bè của mình.

"Nghiêm trọng như vậy?!" Harry bắt đầu sợ hãi, lắp bắp nói: "Vậy chúng ta nên làm gì? Bà Pomfrey không thấy có vấn đề gì..." Vì vậy bệnh thất không còn lựa chọn nào khác.

"Vậy chúng ta nên đi tìm người nào đó mạnh mẽ hơn! Ví dụ như..."

Cụ Dumbledore!

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có ý nghĩ giống nhau.

Rõ ràng, so với giáo sư McGonagall nghiêm túc, giáo sư Flitwick lùn và giáo sư Snape đáng sợ, hai người họ tin tưởng vị hiệu trưởng già có bộ râu trắng và vẻ ngoài tốt bụng của mình hơn.

  ...

Những chú sư tử nhỏ của Gryffindor luôn thiên về hành động, huống chi chuyện này còn liên quan đến bạn tốt của bọn họ, cho nên họ không thể lãng phí một giây phút nào.

Theo gợi ý của Hermione, họ long trọng viết một lá thư thăm hỏi rồi gửi cho hiệu trưởng thông qua Hedwig. Sau một thời gian ngắn, họ nhận được thư trả lời từ hiệu trưởng, trong đó có cả mật khẩu của văn phòng.

Khi Hermione nhìn thấy lời đồng ý, cô đi thẳng đến chỗ Ron, nhưng Harry đã choáng váng một lúc trước phông chữ quen thuộc, rồi nó cũng đi theo bước chân của bạn mình.

"...Sao vậy?" Ron, người đang choáng váng sau khi đọc xong cuốn sách, đã bị Hermione kéo lên với vẻ mặt bối rối, đôi mắt đầy phân vân và mệt mỏi.

Phân vân? mệt!

Cô phù thủy nhỏ vô cùng may mắn khi kịp thời phát hiện ra điều gì đó không ổn với bạn mình, nếu không cô sẽ gặp rắc rối nếu có chuyện gì xảy ra. Nhưng hiện tại, Hermione vẫn không dám lộ ra một chút suy nghĩ nào (thật xấu xa nếu ác nhân nhận ra có điều gì đó không ổn) và lừa dối Ron: "Ron, cụ Dumbledore đã gọi chúng ta có chuyện nên cậu phải đặt cuốn sách xuống và cùng nhau đến phòng hiệu trưởng. "

Cô phù thủy nhỏ thậm chí không cho Ron cơ hội do dự, trực tiếp bế cậu lên, nhìn Harry và đi đến phòng hiệu trưởng cùng với Ron bất đắc dĩ. Còn về cặp sách và đồ đạc, không phải Harry vẫn còn ở đó sao?

"Ong mật kêu xèo xèo." Sau khi nói mệnh lệnh gọn gàng, Hermione và Harry vội vàng dẫn Ron vào văn phòng mà không thèm quan sát kỹ bức tượng đá.

"Các trò đừng lo lắng, hãy thư giản đi, hay các trò muốn uống nước nóng trước?" Cụ Dumbledore ân cần nói, vừa nói xong, vài ly sữa đã xuất hiện trên bàn của cụ.

"Cám ơn giáo sư." Ba người mỗi người cầm một chén rồi ngồi xuống chiếc ghế vàng.

"Vậy, các trò, ta có thể hỏi chính xác trường hợp khẩn cấp của các trò là gì không? Dựa vào lá thư mà các trò đã viết? " Ron đang ghi nhớ lại cuốn sách trong đầu liền kinh ngạc liếc mắt nhìn bạn bè, suy nghĩ không khỏi hướng tới cái này.

Cậu nhìn tất cả những điều này với đôi mắt nóng bỏng, thậm chí còn quên mất công thức lọ thuốc mà cậu vẫn đang lo lắng.

Hermione nhìn thẳng vào cụ Dumbledore, trong khi Harry liếc nhanh về phía Ron, như sợ rằng cậu sẽ tức giận, nhưng cuối cùng nó vẫn kiên quyết với quyết tâm của mình, "Vâng thưa giáo sư, tụi con phải nhờ thầy giúp đỡ, bởi vì Ron sau khi nhìn vào gương, hình như có gì đó không ổn..."

Hả? Ron không bao giờ có thể tưởng tượng được lần này cậu đến phòng hiệu trưởng là vì chính mình! Cậu có chút tức giận và có chút xấu hổ, những cảm xúc này khiến mặt cậu bắt đầu đỏ bừng, sau đó cậu trở nên hưng phấn như nghĩ ra điều gì đó.

Đúng! Cậu nhất định có thể nhờ cụ Dumbledore giúp đỡ! Dumbledore mạnh mẽ như vậy, nhất định phải có biện pháp giúp cậu! Đến lúc đó, cậu sẽ không phải chịu đựng sự tra tấn vô hình này nữa!

Ron đột nhiên trở nên phấn khích khi nghĩ rằng mình chưa hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm qua và bị buộc phải ghi nhớ tất cả cuốn sách cả đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top