Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi bạn bất lực, có lẽ sự thỏa hiệp thích hợp chính là chìa khóa để sinh tồn.

Vì vậy, khi Ron nhận ra rằng không có cách nào có thể chống lại hệ thống tổng bằng 0 này, cậu đã từ bò. Cậu quyết định hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng một cách nhanh chóng và sau đó sống cuộc sống mà cậu muốn, vì vậy Ron cuối cùng cũng bắt đầu cố gắng tìm hiểu hệ thống.

"Zero, điểm trong hệ thống có tác dụng gì?"

Zero trong mắt hiện lên một tia hài lòng cùng nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, "Điểm là hệ thống tiền tệ chung, có thể đổi lấy khóa học, sách vở, tiền xu, vật liệu... ...Tóm lại, mọi thứ trong trung tâm mua sắm đều có thể đổi bằng điểm."

"Nó cũng có thể đổi thành tiền xu à?" Giọng điệu của Ron đầy ngạc nhiên, dường như đã quên mất những gì Zero đã nói trước đó.

"Đúng vậy."

"Vậy, tôi có thể đổi điểm của mình lấy Galleon vàng, phải không?" Ron nhìn vào 5 điểm hiển thị trên bảng của mình mà cậu đã kiếm được khi hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày qua, và cậu nhìn lại chiếc áo choàng cũ trên người và cây đũa phép cũ trên tay, cậu chợt trở nên phấn khích. Có lẽ cậu có thể thử đổi một vài galleon vàng để cải thiện cuộc sống của mình?

Cậu phải nói rằng đối với một đứa trẻ đã sử dụng đồ cũ từ khi còn nhỏ thì ý tưởng này quả thực rất hấp dẫn. Cậu gần như không thể chờ đợi và đổi hết số điểm.

Ding-dang-dang... Những chiếc Galleon vàng dường như đang nhảy một điệu valse, nóng lòng muốn nhảy vào tay Ron.

"Một, hai, ba, bốn, năm..." Ron đếm đi đếm lại, cuối cùng xác nhận trong tay quả thực có năm đồng Galleon vàng, cậu không khỏi cười vui vẻ. Thành thật mà nói, tiền tiêu vặt của cậu từ nhỏ đến nay chưa bao giờ nhiều đến năm galleon! Số tiền này đủ để cậu thay thế mọi thứ trong cơ thể ngoại trừ cây đũa phép của mình. Nghĩ đến đây, Ron cẩn thận đặt Galleon dưới gối rồi hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Cậu nghĩ rằng cuối cùng cậu đã tìm thấy động lực để hoàn thành những nhiệm vụ chết tiệt đó.

Tuy nhiên, điều Ron không biết là vào lúc cậu nhắm mắt lại, Zero trong đầu cậu nhếch môi và nói thầm: "Đồ ngốc."

  ...

Hogwarts hầu như không có bí mật gì, đặc biệt với sự thay đổi rõ ràng như vậy của bộ ba vị cứu tinh, khiến người ta không khỏi tò mò.

Đúng rồi, bây giờ dù là Gryffindor, Hufflepuff hay Ravenclaw thì họ cũng không khỏi đoán xem lý do nào đã biến bộ ba bị trừ điểm của Gryffindor trở thành chuyên gia kiếm thêm điểm? Mặc dù họ phải thừa nhận rằng Granger là học sinh đứng đầu nhưng rõ ràng cô đã bị trừ nhiều hơn là cộng kể từ khi dính líu đến hai người kia. Vậy chính xác thì điều gì đã gây ra sự thay đổi này? Để nghiên cứu điều này, các sinh viên Ravenclaw thậm chí còn bắt đầu một dự án và đưa ra hơn mười phỏng đoán.

Ron và những người khác đã nhắm mắt làm ngơ trước những điều này. Cứ học đi, đừng tiếc miếng thịt nào bây giờ họ bận quá, làm sao có thời gian quan tâm đến người khác? Đặc biệt là Harry, người đang bận rộn giữa việc học và Quidditch.

Cuối cùng, một ngày nọ, sau khi Ron và Hermione bảo nó học bài, nó không khỏi bùng nổ.

"Tôi đã nói là tôi từ chối!" Harry hét lên, đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào Ron và Hermione, trong mắt tràn đầy bất bình, "Tôi không muốn học cùng các bạn nữa! Tôi chịu đủ rồi! Tôi chịu cuộc sống nhàm chán này đủ rồi!" Nó nói, không thèm nhìn hai người bạn, nó nói lời xin lỗi với bà Pince, người đã chạy tới, vội vã rời khỏi thư viện, bỏ lại hai đứa banh của mình đang nhìn nhau.

"...Ron," một lúc sau Hermione mới mở miệng và nói với giọng khô khốc, "Mình nghĩ Harry nói đúng. Trong khoảng thời gian này cậu ấy phải chịu quá nhiều áp lực. Chúng ta không nên ép buộc cậu ấy như thế này..."

Ron cũng mở miệng, ánh mắt có chút mê mang. Cậu biết rằng việc học rất mệt mỏi và cảm giác căng thẳng lúc nào cũng có thể dễ dàng khiến người ta phát điên, nhưng chẳng phải cậu cũng đã trải qua điều này sao? Dù bị buộc phải làm như vậy nhưng phải nói rằng việc giúp đỡ bạn bè hồi sinh cha mẹ của họ chính là điều khiến Ron tiếp tục cố gắng. Nếu không, Ron cảm thấy mặc dù bị Galleon vàng cám dỗ, nhưng cậu cũng sẽ muốn bỏ cuộc.

--Không ai có thể làm đi làm lại một việc, và việc đó cực kỳ nhàm chán.

Nghĩ đến đây, Ron cảm thấy có chút ủy khuất, cậu khụt khịt mũi, tùy tiện thu dọn sách vở, vội vàng rời khỏi thư viện, chỉ để lại một cô phù thủy nhỏ không biết chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top