Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đấu tay đôi

"Andrew... Ôi Andrew yêu quý."

Một mụ đàn bà khá xinh đẹp, tóc dài xoăn tới ngực, làn da trắng bệch nhợt nhạt xuất hiện. Mụ ta đang thích thú nhìn người đàn ông mình mẩy đầy máu đang bị các dây xích trói trên tường.

"Ngươi chỉ cần nói ra vị trí của con bé thôi mà. Thôi nào, Chúa tể là một người nhân từ, chỉ cần từ bỏ đứa bé đó, ngươi sẽ được tự do, được về lại với Anna xinh đẹp của ngươi."

Người đàn ông nặng nhọc nâng gương mặt lên, tuy bị tra tấn và giam cầm nhưng đôi mắt vẫn rực sáng. Hắn nhếch môi khinh bỉ:

"Câm mồm đi, Lestrange. Tao thà chết còn hơn từ bỏ con mình."

"Mạnh miệng đấy, Andrew. Vậy thì cùng xem mày chịu được đến bao giờ nhé." Mụ đàn bà cười lớn, rút cây đũa phép hơi cong xuống của mình ra.

"CRUCIO"

Tôi bật dậy, thở hổn hển. Những sợi tóc con của tôi dính bết vào da mặt, khắp người tôi đang đầy mồ hôi.

Tôi tự rót cho mình một cốc nước, thở dài nhắm mắt dựa đầu vào thành giường.

Người đàn ông trong giấc mơ đó là cha, còn người phụ nữ điên dại ác độc kia là thân tín của Voldermort, Bellatrix Lestrange. Gần như ngày nào trong tuần này, tôi cũng mơ đi mơ lại giấc mơ đó.

Rốt cuộc, tại sao tôi lại có thể mơ về chuyện xảy ra từ hơn 11 năm về trước ? Chẳng lẽ còn điều gì đó bí ẩn về cái chết của cha sao ?

-----------------------------------------------

"Vậy, cậu định giải quyết vụ giáo sư Quirrell như nào ?"

Alice nhân lúc giáo sư Flitwick không để ý, tò mò ngó đầu sang hỏi tôi.

"Tôi cần kiểm chứng lại, Alice. Dù sao đó cũng chỉ là một vài phút tôi cảm nhận được, nó không chắc chắn."

"Nhưng mà nếu là thật thì tại sao giáo sư lại phải hại Potter nhỉ ?"

Tôi dừng bút. Thật vậy, không có lý do nào để giáo sư ra tay với Potter cả, trừ phi... Hắn là một kẻ cuồng tín đi theo Chúa tể Voldermort.

Nhưng hiện tại, mọi sự tập trung của tôi đang đổ dồn vào trận đấu tay đôi buổi tối nay.

Tuy khá tự tin nhưng mà nếu nói không lo lắng chút nào thì sẽ là nói dối. Dù sao các học sinh quý tộc nhà Slytherin luôn được học trước khá nhiều bùa chú trước khi bước vào năm học vì vậy so với 3 nhà còn lại, sức mạnh của Slytherin là không thể bàn cãi.

Alice như cảm nhận được sự lo lắng của tôi:

"Đừng lo, Parkinson sẽ không dám ra bùa chú quá mạnh đâu. Dù sao cậu và cô ta mới là học sinh năm nhất, còn chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của mình."

Tôi thở dài. Tưởng tượng cảnh tôi phải đi cúi đầu xin lỗi từng học sinh nhà Slytherin thật sự rất mất mặt, tôi có đôi chút hối hận vì hành động bốc đồng của mình.

------------------------------------------------

Đúng 6 giờ tối, tôi và Parkinson có mặt ở Phòng sinh hoạt chung. Mặt cô ả vẫn trông hết sức kiêu ngạo, thỉnh thoảng còn cố tình bám lấy tay Malfoy khiêu khích nhìn tôi.

"Mới giữa năm học mà đã có 2 học sinh năm Nhất tham gia đấu tay đôi sao."

Huynh trưởng Farley xuất hiện, trên gương mặt anh ta là sự lạnh nhạt không quan tâm. Tôi cá chắc, nếu hai chúng tôi là những học sinh năm Ba trở lên, Farley sẽ vô cùng hứng thú mà xem chúng tôi đấu phép, tuy nhiên, hiện giờ bọn tôi mới chỉ là những học sinh năm Nhất, kiến thức về Bùa chú còn nhiều giới hạn.

Farley ngoắc tay, dẫn chúng tôi vào một căn phòng nằm dưới cùng của căn hầm.

Căn phòng hình như được ếm một loại bùa chú khiến nó trở nên to ngang cái phòng sinh hoạt chung. Hàng trăm ghế ngồi được xếp tầng tầng lớp lớp, vây quanh một khoảng trống hình tròn to lớn ở phía giữa. Đây là một sàn đấu dành riêng cho học sinh nhà Slytherin.

Tôi buộc gọn mái tóc, cùng Parkinson bước vào. Ngay tại đây lúc này, tôi đang cảm thấy vô cùng phấn khích, mọi tế bào trong cơ thể dường như đang thôi thúc tôi hãy lập tức phóng bùa về phía Parkinson.

Farley ngồi lên ghế trọng tài, xung quanh anh ta là hàng trăm học sinh nhà Slytherin khác. Xem ra họ đang tò mò không biết hai đứa học sinh ngu dốt nào lại chọn đấu tay đôi ngay năm Nhất.

Parkinson và tôi cúi người chào nhau. Ngay sau đó, cô ả lập tức giơ đũa phép, hô to:

"Everte Statum" (Bùa chú làm đối phương văng ra khỏi vị trí đang đứng)

Tôi cúi người tránh thoát, bùa chú hướng về ngay chỗ lúc trước tôi đứng. 

"Inflatus" (Bùa chú làm thổi phồng mục tiêu thành một quả bóng)

Farley đang chống cằm nhàm chán nhìn chúng tôi. Cũng phải, hai bùa chú mà Parkinson sử dụng đều là bùa chú cơ bản, gần như mọi học sinh năm Nhất đều có thể sử dụng được, không có gì đặc sắc cả.

Mà tôi lúc này, hình như đã không kiểm soát được cơ thể của mình. Khác với sự lo lắng buổi sáng, sự hưng phấn trong cơ thể tôi đang trỗi dậy, tôi muốn nhìn thấy bùa chú mạnh hơn.

"Mày chỉ làm được thế thôi sao, Parkinson." Tôi cười lạnh, đánh bật bùa chú của cô ả, chủ động khiêu khích.

"Có vẻ tao đã đánh giá mày quá cao quá rồi nhỉ."

Parkinson ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng cô ả ngay lập tức giận tím mặt vì bị coi thường, cô ta hét:

"Im mồm, Theodora. MUCUS AD NAUSEAM" (Bùa chú gây bệnh và hôn mê)

Cuối cùng cũng có một cái ra trò. Tôi nghiêng người tránh sau đó giơ cây đũa phép về hướng đối thủ:

"Mimblewimble" (Lời nguyền dùng để khóa chặt lưỡi đối phương , khiến họ không thể nói được bất cứ câu nào)

Lưỡi Parkinson xoắn lại, cô ta lấy một tay che miệng, kinh sợ nhìn tôi.

Toàn bộ học sinh nhà Slytherin đều đứng phắt dậy, mà theo như lời Alice kể tôi sau này thì gương mặt họ đều rất ngạc nhiên, có phần không tin được.

Tôi xoay nhẹ cây đũa trắng. Tôi không muốn đánh nhanh thắng nhanh, tôi muốn cô ta thua một cách tâm phục khẩu phục, để cho tất cả các Slytherin phải biết tôi không phải là một con người dễ dãi.

"Tao luôn thắc mắc vì sao mày luôn dùng bộ mặt khinh khỉnh đấy để nhìn tao nhỉ, Parkinson ? LEVICORPUS"

Cơ thể Parkinson bị bùa chú của tôi treo ngược lên, lưỡi cô ta đang bị khóa nên không nói được. Đôi mắt của lộ vẻ sợ hãi.

Ngay khi tôi đang định phóng bùa chú tiếp theo, huynh trưởng Farley lao vào sàn đấu, gầm lên:

"VIPERA EVANESCA" (Thu hồi pháp thuật)

Parkinson rơi xuống, cô ta lồm cồm bò dậy. Lưỡi của cô ta đã trở lại bình thường, cô ta ứa nước mắt, run run chỉ tay vào người tôi, coi bộ là đang vừa thẹn vừa sợ.

"Elite Theodora thắng" Farley thông báo "Giờ thì tất cả hãy về phòng của mình đi, ngay lập tức."

Một vài hội bạn đỡ Parkinson đứng dậy còn Malfoy vẫn đứng nhìn về phía tôi. Gương mặt cậu ta sau đó tối sầm lại rồi kéo Crabbe và Goyle đi. 

Các học sinh ùn ùn kéo nhau ra khỏi phòng, nhưng họ vẫn liếc mắt về phía tôi, tiếng xì xầm nổi lên. Tôi đứng lại thở đều, cất cây đũa phép vào túi rồi bước ra ngoài cuối cùng, không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ mà Farley nhìn tôi.

Ở ngoài phòng sinh hoạt, Alice xinh đẹp đang ngồi chờ tôi trên chiếc ghế da. Ánh lửa xanh hắt vào gương mặt đáng yêu của cô nàng.

"Thật tuyệt vời Elite yêu quý." Cô nàng đứng dậy vỗ tay cho tôi, đôi mắt không giấu nổi sự cao hứng.

"Quá đỗi xinh đẹp. Cậu không biết lúc cậu treo ngược Parkinson lên, trông cậu đáng yêu như nào đâu. Mái tóc vàng đó như phát sáng, đôi mắt cậu ánh lên sắc xanh tuyệt đẹp."

Tôi nhướng mày nhìn cô nàng. Có lẽ Alice đang làm quá lên, chúng tôi mới chỉ 11 tuổi, gương mặt hẵng còn non nớt, các nét còn chưa trổ mã hết.

"Dù sao thì cục cưng à, cậu rất phấn khích đúng không ?"

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.

"Tôi tỏ ra rõ lắm sao ?"

"Đúng vậy, trên mặt cậu lộ rõ vẻ hưởng thụ khi nhìn Parkinson bị treo mà."

"Mà nhé, Elite" Alice đến gần, đôi mắt nâu ngọt ngào của cô ấy nhìn thẳng tôi "Cậu giấu tài lâu thật."

"Ý cậu là sao ?"

"Đừng giả ngu, Elite. Mới 11 tuổi mà cậu đã có khả năng sử dụng lời nguyền, cậu rốt cuộc đã luyện tập bao lâu rồi ?"

Tôi mấp máy môi, khó hiểu: "Hôm trước vô tình thấy trên thư viện, hôm nay tôi mới dùng lần đầu tiên."

"Hả ?" Alice ngây người, khó tin nhìn tôi "Cậu nói thật chứ ?"

"Kỳ lạ lắm sao ?"

"Tất nhiên rồi, bình thường chỉ có học sinh năm Ba trở lên mới sử dụng được lời nguyền, giỏi lắm thì như Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là vào giữa năm Hai. Chính vì vậy mà chúng tôi đều sốc khi thấy cậu sử dụng được lời nguyền ở độ tuổi này."

"Nhưng đó chỉ là một lời nguyền cấp thấp."

"Thế đã là vô cùng mạnh mẽ đối với một học sinh năm Nhất rồi." Lần này lời nói không phát ra từ Alice mà là từ huynh trưởng Farley, người vừa xuất hiện ở Phòng sinh hoạt.

"Xem ra những ngày tháng sắp tới của trò sẽ khá mệt mỏi đấy Elite Theodora. Trò đã trở nên rất nổi tiếng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top